Cao Phong chợt nhớ tới việc Uy Võ tiêu cục, bèn thử hỏi thăm dò: “Tôn huynh, Kim Kiếm bang gần đây có làm vụ mua bán gì lớn không?”
Sau khi Tôn Đại Hổ nuốt miếng giò nướng xong, mới nói: “Nửa tháng trước có làm một vụ, rất là phong phú, Vân lão đại nói phải ăn mấy năm mới hết.”
Cao Phong trong lòng chấn động, lại hỏi gấp rút: “Huynh có nhớ lầm không, là nửa tháng trước phải không?”
Tôn Đại Hổ suy nghĩ một chút, rồi gật đầu nói: “Không sai, ngày đó không phải là mười một mà là mười hai.”
Đầu óc Cao Phong lùng bùng, thật không dám tin sự thực trước mắt, hắn ngây người một lát, lại hỏi: “Bang bọn huynh đã mua bán hàng hóa gì? và ở đâu?”
Tôn Đại Hổ thấy hắn truy vấn không ngừng, cũng cảm thấy có chút không thoải mái, nghĩ ngợi một lát, mới nói: “Cao Phong huynh đệ, xin cho phép tôi không được nói, vì trong bang có nội quy rất nghiêm ngặt là không được tiết lộ việc cơ mật, những điều nói vừa rồi không tính.” Nói xong lại cắm cúi ăn, tựa hồ như muốn tránh né để không phải nói.
Cao Phong sa sầm nét mặt, đứng dậy nói: “Huynh có thật lòng không muốn nói?”
Tôn Đại Hổ sửng sốt, ngẩn đầu nhìn hắn nói: “Chúng ta đã xưng nhau là huynh đệ, bà nội nó, nếu có thể nói ra, thì ta đã nói ra rồi.”
Cao Phong trong lòng nóng sôi lên, quát: “Huynh đã không muốn thật tình cho biết, thì tình nghĩa huynh đệ cũng không còn.” lòng hắn thầm nghĩ: “Thật không ngờ, Đường Trung Long huynh đệ đã thiên phương vạn kế muốn tìm kiếm hung thủ cướp tiêu nhưng không được, nào ngờ hiển nhiên lại ở trước mắt, chỉ tiếc gã không phải là nhân vật đầu não.”
Tôn Đại Hổ cau mày, trong mắt tựa hồ như có một lớp mây mù che phủ, đứng dậy nói: “Ngươi rốt cuộc có ý gì? mẹ nó muốn ép lão tử hả?”
Lời lẽ xung đột hai người càng lúc càng trở lên kịch liệt, dĩ nhiên đã làm kinh động tới mọi người trong sảnh.
Đường Trung Long rất quan tâm tới Cao Phong, lập tức rời khỏi bàn rượu, chạy lại hỏi: “Cao Phong, đã xảy ra chuyện gì?”
Tâm tình Cao Phong trở lên phức tạp vô cùng, hắn ngấm ngầm nghĩ: “Ngày hôm nay dù sao cũng là ngày đại hỷ, nếu mình nói rõ ra chân tướng sợ sẽ gây náo loạn buổi tiệc và khó lòng mà ổn định lại được, nhưng dù sao mình đã biết được chân hung, sợ gì ngày sau sẽ không có cách tốt để đối phó?” mặt hắn hơi xúc động, nói: “Đôi bên nói không hợp ý nhau, cho dù nửa câu cũng quá nhiều.”
Hắn quay lại đối diện với Tôn Đại Hổ nói: “Ta và bất cứ người nào trong Kim Kiếm bang cũng đều không phải là huynh đệ, càng không phải là người cùng chung đường, Tôn Đại Hổ, xin mời ngươi về cho, và mang về tất cả các lễ vật đã mang tới.”
Tôn Đại Hổ vốn bản tính là người thô bạo, lúc này làm sao có thể kềm chế được bản thân, gã vỗ xuống mặt bàn, mắng: “Con bà nó, Kim Kiếm bang mắt bị đui, Tôn Đại Hổ ta mắt càng đui hơn, đã đem hết nhiệt tình tới để chúc mừng, nhưng lại bị đối xử lạnh nhạt như vậy!”
Gã ha hả cười vài chặp, trong tiếng cười không biết là phẫn nộ hay hối hận, lại nói: “Tôn Đại Hổ ta là con người thô lỗ, Vân lão đại nói ta sẽ có lúc đắc tội với bằng hữu mà không biết, xem ra hôm nay ta đã phạm vào tật xấu này, họ Cao, ngươi cứ nói thẳng, lão tử ta đã có chỗ nào đắc tội với ngươi?”
Cao Phong nói: “Kim Kiếm bang tài vật bất phân minh, con người cũng bất chính, vì thế Cao Phong ta không thích kết giao, chỉ đơn giản vậy thôi!”
Tôn Đại Hổ như bị trúng tim đen, quả nhiên không nói lời nào, gã vội dẫn đám bang chúng rời khỏi sảnh.
Vào giây phút đó, các hào kiệt trong sảnh đều cảm thấy bất ngờ, ai nấy đều âm thầm tự đoán, có chỗ cùng bàn tán với nhau, mãi tới thời khắc uống cạn một chén trà thì mới ổn định lại.
Khoảng sau giờ ngọ, vẫn còn có khách từ phương xa lại chúc mừng.
Cao Phong bởi vì chuyện xích mích với Tôn Đại Hổ của Kim Kiếm bang, lại nghĩ đến độc thương của Đinh Hiểu Lan không thể cứu chữa, khiến tâm tình hắn trở lên sa sút, bất giác đã uống khá nhiều rượu.
Chính vào lúc hắn ngà ngà say, thì chợt thấy Đinh Tương Ngọc đang hấp tấp từ ngoài chạy vào đại sảnh, và ghé vào tai Chu Bằng nói nhỏ vài câu.
Chu Bằng có vẻ như bất ngờ, đứng dậy nói: “Ngươi nói người của Thúy Trúc trang chủ Hoa Ngưỡng Hạc ở Lạc Dương tới chúc mừng?”
Đinh Tương Ngọc gật đầu nói: “Vâng, sư phụ, bọn họ tự xưng là cháu trai cháu gái của Hoa trang chủ.”
Chu Bằng nói: “Người bọn họ đâu? Hãy mau mời vào.”
Đinh Tương Ngọc lên tiếng vâng dạ rồi đi ngay.
Các người ngồi cùng bàn với Chu Bằng như Tử Hà đạo trưởng, Cát Như Lâu đều khen ngợi: “Chu trưởng môn thật có mặt mũi, Hoa lão trang chủ được vạn người trong võ lâm ngưỡng mộ cũng vẫn phải sai gia thuộc tới đây chúc mừng.”
Hết chương 57
Sau khi Tôn Đại Hổ nuốt miếng giò nướng xong, mới nói: “Nửa tháng trước có làm một vụ, rất là phong phú, Vân lão đại nói phải ăn mấy năm mới hết.”
Cao Phong trong lòng chấn động, lại hỏi gấp rút: “Huynh có nhớ lầm không, là nửa tháng trước phải không?”
Tôn Đại Hổ suy nghĩ một chút, rồi gật đầu nói: “Không sai, ngày đó không phải là mười một mà là mười hai.”
Đầu óc Cao Phong lùng bùng, thật không dám tin sự thực trước mắt, hắn ngây người một lát, lại hỏi: “Bang bọn huynh đã mua bán hàng hóa gì? và ở đâu?”
Tôn Đại Hổ thấy hắn truy vấn không ngừng, cũng cảm thấy có chút không thoải mái, nghĩ ngợi một lát, mới nói: “Cao Phong huynh đệ, xin cho phép tôi không được nói, vì trong bang có nội quy rất nghiêm ngặt là không được tiết lộ việc cơ mật, những điều nói vừa rồi không tính.” Nói xong lại cắm cúi ăn, tựa hồ như muốn tránh né để không phải nói.
Cao Phong sa sầm nét mặt, đứng dậy nói: “Huynh có thật lòng không muốn nói?”
Tôn Đại Hổ sửng sốt, ngẩn đầu nhìn hắn nói: “Chúng ta đã xưng nhau là huynh đệ, bà nội nó, nếu có thể nói ra, thì ta đã nói ra rồi.”
Cao Phong trong lòng nóng sôi lên, quát: “Huynh đã không muốn thật tình cho biết, thì tình nghĩa huynh đệ cũng không còn.” lòng hắn thầm nghĩ: “Thật không ngờ, Đường Trung Long huynh đệ đã thiên phương vạn kế muốn tìm kiếm hung thủ cướp tiêu nhưng không được, nào ngờ hiển nhiên lại ở trước mắt, chỉ tiếc gã không phải là nhân vật đầu não.”
Tôn Đại Hổ cau mày, trong mắt tựa hồ như có một lớp mây mù che phủ, đứng dậy nói: “Ngươi rốt cuộc có ý gì? mẹ nó muốn ép lão tử hả?”
Lời lẽ xung đột hai người càng lúc càng trở lên kịch liệt, dĩ nhiên đã làm kinh động tới mọi người trong sảnh.
Đường Trung Long rất quan tâm tới Cao Phong, lập tức rời khỏi bàn rượu, chạy lại hỏi: “Cao Phong, đã xảy ra chuyện gì?”
Tâm tình Cao Phong trở lên phức tạp vô cùng, hắn ngấm ngầm nghĩ: “Ngày hôm nay dù sao cũng là ngày đại hỷ, nếu mình nói rõ ra chân tướng sợ sẽ gây náo loạn buổi tiệc và khó lòng mà ổn định lại được, nhưng dù sao mình đã biết được chân hung, sợ gì ngày sau sẽ không có cách tốt để đối phó?” mặt hắn hơi xúc động, nói: “Đôi bên nói không hợp ý nhau, cho dù nửa câu cũng quá nhiều.”
Hắn quay lại đối diện với Tôn Đại Hổ nói: “Ta và bất cứ người nào trong Kim Kiếm bang cũng đều không phải là huynh đệ, càng không phải là người cùng chung đường, Tôn Đại Hổ, xin mời ngươi về cho, và mang về tất cả các lễ vật đã mang tới.”
Tôn Đại Hổ vốn bản tính là người thô bạo, lúc này làm sao có thể kềm chế được bản thân, gã vỗ xuống mặt bàn, mắng: “Con bà nó, Kim Kiếm bang mắt bị đui, Tôn Đại Hổ ta mắt càng đui hơn, đã đem hết nhiệt tình tới để chúc mừng, nhưng lại bị đối xử lạnh nhạt như vậy!”
Gã ha hả cười vài chặp, trong tiếng cười không biết là phẫn nộ hay hối hận, lại nói: “Tôn Đại Hổ ta là con người thô lỗ, Vân lão đại nói ta sẽ có lúc đắc tội với bằng hữu mà không biết, xem ra hôm nay ta đã phạm vào tật xấu này, họ Cao, ngươi cứ nói thẳng, lão tử ta đã có chỗ nào đắc tội với ngươi?”
Cao Phong nói: “Kim Kiếm bang tài vật bất phân minh, con người cũng bất chính, vì thế Cao Phong ta không thích kết giao, chỉ đơn giản vậy thôi!”
Tôn Đại Hổ như bị trúng tim đen, quả nhiên không nói lời nào, gã vội dẫn đám bang chúng rời khỏi sảnh.
Vào giây phút đó, các hào kiệt trong sảnh đều cảm thấy bất ngờ, ai nấy đều âm thầm tự đoán, có chỗ cùng bàn tán với nhau, mãi tới thời khắc uống cạn một chén trà thì mới ổn định lại.
Khoảng sau giờ ngọ, vẫn còn có khách từ phương xa lại chúc mừng.
Cao Phong bởi vì chuyện xích mích với Tôn Đại Hổ của Kim Kiếm bang, lại nghĩ đến độc thương của Đinh Hiểu Lan không thể cứu chữa, khiến tâm tình hắn trở lên sa sút, bất giác đã uống khá nhiều rượu.
Chính vào lúc hắn ngà ngà say, thì chợt thấy Đinh Tương Ngọc đang hấp tấp từ ngoài chạy vào đại sảnh, và ghé vào tai Chu Bằng nói nhỏ vài câu.
Chu Bằng có vẻ như bất ngờ, đứng dậy nói: “Ngươi nói người của Thúy Trúc trang chủ Hoa Ngưỡng Hạc ở Lạc Dương tới chúc mừng?”
Đinh Tương Ngọc gật đầu nói: “Vâng, sư phụ, bọn họ tự xưng là cháu trai cháu gái của Hoa trang chủ.”
Chu Bằng nói: “Người bọn họ đâu? Hãy mau mời vào.”
Đinh Tương Ngọc lên tiếng vâng dạ rồi đi ngay.
Các người ngồi cùng bàn với Chu Bằng như Tử Hà đạo trưởng, Cát Như Lâu đều khen ngợi: “Chu trưởng môn thật có mặt mũi, Hoa lão trang chủ được vạn người trong võ lâm ngưỡng mộ cũng vẫn phải sai gia thuộc tới đây chúc mừng.”
Hết chương 57
/150
|