Cao Phong vừa mới nghe nói tới thì trong lòng chấn động, chỉ suýt nữa là đã đứng dậy đi theo Đinh Tương Ngọc ra tới trước sảnh để nghinh tiếp, đột nhiên hắn nghĩ tới hôm nay là ngày hôn lễ của mình và Đinh Hiểu Lan, làm sao còn mặt mũi để đi nhìn người của Hoa gia? Cho dù có nhìn đi nữa, thì cũng không biết phải ăn nói sao cho ổn thỏa?
Giữa lúc hắn trăm mối cảm xúc lẫn lộn, mơ mơ màng màng, thì thấy Đinh Tương Ngọc đang dẫn một cặp thiếu niên nam nữ khí chất tao nhã đi vào sảnh, hai người này khoảng mười bốn mười năm tuổi, nam thì uy nghi rạng rỡ, tướng mạo khôi ngô, cử chỉ ngay thẳng; nữ thì thanh tú khả ái, dung nhan tuyệt vời, mắt đẹp long lanh.
Trong sảnh có không ít người buộc miệng khen: “Một cặp nam nữ tuyệt đẹp!”
Khi đến gần chỗ, thiếu niên đó dưới sự chỉ dẫn của Đinh Tương Ngọc, hướng về phía Chu Bằng hành lễ nói: “Anh em tiểu bối là Hoa Vân Tàng và Hoa Tàng Diễm, phụng mệnh ông nội, đặc biệt tới đây chúc mừng hôn sự của đồ đệ Chu Chưởng môn.”
Chu Bằng trong lòng đắc ý, gật đầu mỉn cười nói: “Hoa lão trang chủ quá khách sáo, có phải hai cháu đều là cháu trai cháu gái của Hoa lão trang chủ?”
Thiếu niên Hoa Vân Tàng nói: “Thưa đúng, cháu và muội muội là long phụng song bào (sinh đôi), từ trước tới nay ít khi nào đi riêng rẻ, do đó hôm nay cả hai cùng tới.”
Những ngươi trong sảnh gần đó nghe được, đều tấm tắc khen kỳ diệu và lòng vô cùng hứng thú.
Chu Bằng cũng cảm thấy thích thú, khen: “Hoa lão trang chủ thật là phúc khí, cuối cùng có được một cặp tiểu tôn khả ái như vậy.”
Hoa Vân Tàng nói: “Thưa Chu Chưởng môn, ông nội cháu còn đặc biệt dặn dò, mời tiền bối tháng tới trước ngày mười hai đến Thúy Trúc trang ăn một chén mì mừng thọ.” (Mì ăn trong ngày lễ chúc thọ, một tập quán của người Trung Hoa thời đó)
Chu Bằng gật đầu nói: “Tháng tới là mừng đại thọ sáu mươi tuổi của Hoa lão trang chủ, ta nhất định sẽ đến.”
Chưởng môn phái Hoa Sơn Cát Như Lâu vốn đã có ít nhiều giao tình với Thúy Trúc trang, hỏi: “Vân Tàng, Tàng Diễm, mấy năm không gặp, không biết có còn nhận ra ta không?”
Hoa Tàng Diễm cắn hàm răng trắng đẹp, cười nói: “Sao không nhận ra, tiền bối là Hoa Sơn Cát Như Lâu.”
Cát Như Lâu lộ mặt vui mừng, nói: “Thật chẳng ngờ mấy năm không gặp, các cháu đều trưởng thành cả rồi, ông nội và phụ thân các cháu đều mạnh khỏe chứ?”
Hoa Tàng Diễm nói: “Đều mạnh khỏe, chỉ có điều tiểu cô (em gái của cha) cháu là không được khỏe thôi.”
Lời nói của cô vừa dứt, khá nhiều người trong sảnh không ngăn được bật cười, ai nấy đều cho câu nói của tiểu hài nhi này khá thú vị, mọi người hỏi thăm ông nội và phụ thân cô, nhưng cô nàng lại đề cập tới tiểu cô của mình.
Chỉ có Cao Phong là khác, khi hắn nghe nói vậy thì có cảm giác như trời đang quang đãng bỗng dưng nổi cơn sấm sét, hắn thầm kêu: “Hương Lăng đã xảy ra chuyện gì?” Nhưng trước mặt đông người, hắn không tiện mở lời hỏi.
Cát Như Lâu dường như cũng cảm thấy hơi lạ, vội hỏi: “Tiểu cô của cháu đã có chuyện gì?”
Hoa Vân Tàng đột nhiên kéo lấy tay muội muội mình, rõ ràng có ý không cho cô ta nói.
Hoa Tàng Diễm hiểu ý cười, quả nhiên không trả lời, nhưng lại hướng về phía Chu Bằng hỏi: “Xin hỏi Chu Chưởng môn, người hôm nay thành hôn với đồ đệ của tiền bối có tên là Cao Phong phải không?”
Chu Bằng gật đầu đáp: “Đúng vậy.”
Hoa Tàng Diễm nói: “Nếu đúng vậy thì …” cô nàng quay về phía Hoa Vân Tàng nói: “Ca ca, lúc sắp sửa đi ông nội có đưa một phong thư nói cần giao cho ông ta phải không?”
Hoa Vân Tàng nói: “Ôi, Chu Chưởng môn, xin hỏi vị nào là Cao Phong?”
Kể từ lúc hai người của Hoa gia đi vào Đinh gia trang, tâm tình Cao Phong trở lên rối ren phức tạp, ban đầu có ý định hỏi thăm vài câu, nhưng lại sợ mình không kiểm soát được tình cảm làm ảnh hưởng tới việc hôn sự, bây giờ cuối cùng đứng lên nói: “Ta là Cao Phong.”
Hoa Vân Tàng nhìn hắn cười, lấy trong bụng áo ra một phong thư đưa tới, nói: “Đây là thư do ông nội cháu đích thân viết.”
Cao Phong cung kính nhận thư, mở ra xem, nội dung thư đơn giản vô cùng, chỉ vỏn vẹn có tám chữ: ‘Ta bây giờ đã chấp thuận lời hứa’. Dưới thư ký tên Hoa Ngưỡng Hạc.
Phong thư này tuy ngắn ngủn, nhưng nó giống như một bùa chú nguyền rủa đến từ địa ngục, Cao Phong sau khi đọc xong bức thư, cả người như bị hư thoát, hắn liền ngồi phịch xuống ghế, hai con mắt thất thần, toàn thân xuất mồ hôi, trông có vẻ ngu si, miệng lẩm bẩm nói: “Làm sao bây giờ? Ta phải như thế nào cho tốt? …..”
Hết chương 58
Giữa lúc hắn trăm mối cảm xúc lẫn lộn, mơ mơ màng màng, thì thấy Đinh Tương Ngọc đang dẫn một cặp thiếu niên nam nữ khí chất tao nhã đi vào sảnh, hai người này khoảng mười bốn mười năm tuổi, nam thì uy nghi rạng rỡ, tướng mạo khôi ngô, cử chỉ ngay thẳng; nữ thì thanh tú khả ái, dung nhan tuyệt vời, mắt đẹp long lanh.
Trong sảnh có không ít người buộc miệng khen: “Một cặp nam nữ tuyệt đẹp!”
Khi đến gần chỗ, thiếu niên đó dưới sự chỉ dẫn của Đinh Tương Ngọc, hướng về phía Chu Bằng hành lễ nói: “Anh em tiểu bối là Hoa Vân Tàng và Hoa Tàng Diễm, phụng mệnh ông nội, đặc biệt tới đây chúc mừng hôn sự của đồ đệ Chu Chưởng môn.”
Chu Bằng trong lòng đắc ý, gật đầu mỉn cười nói: “Hoa lão trang chủ quá khách sáo, có phải hai cháu đều là cháu trai cháu gái của Hoa lão trang chủ?”
Thiếu niên Hoa Vân Tàng nói: “Thưa đúng, cháu và muội muội là long phụng song bào (sinh đôi), từ trước tới nay ít khi nào đi riêng rẻ, do đó hôm nay cả hai cùng tới.”
Những ngươi trong sảnh gần đó nghe được, đều tấm tắc khen kỳ diệu và lòng vô cùng hứng thú.
Chu Bằng cũng cảm thấy thích thú, khen: “Hoa lão trang chủ thật là phúc khí, cuối cùng có được một cặp tiểu tôn khả ái như vậy.”
Hoa Vân Tàng nói: “Thưa Chu Chưởng môn, ông nội cháu còn đặc biệt dặn dò, mời tiền bối tháng tới trước ngày mười hai đến Thúy Trúc trang ăn một chén mì mừng thọ.” (Mì ăn trong ngày lễ chúc thọ, một tập quán của người Trung Hoa thời đó)
Chu Bằng gật đầu nói: “Tháng tới là mừng đại thọ sáu mươi tuổi của Hoa lão trang chủ, ta nhất định sẽ đến.”
Chưởng môn phái Hoa Sơn Cát Như Lâu vốn đã có ít nhiều giao tình với Thúy Trúc trang, hỏi: “Vân Tàng, Tàng Diễm, mấy năm không gặp, không biết có còn nhận ra ta không?”
Hoa Tàng Diễm cắn hàm răng trắng đẹp, cười nói: “Sao không nhận ra, tiền bối là Hoa Sơn Cát Như Lâu.”
Cát Như Lâu lộ mặt vui mừng, nói: “Thật chẳng ngờ mấy năm không gặp, các cháu đều trưởng thành cả rồi, ông nội và phụ thân các cháu đều mạnh khỏe chứ?”
Hoa Tàng Diễm nói: “Đều mạnh khỏe, chỉ có điều tiểu cô (em gái của cha) cháu là không được khỏe thôi.”
Lời nói của cô vừa dứt, khá nhiều người trong sảnh không ngăn được bật cười, ai nấy đều cho câu nói của tiểu hài nhi này khá thú vị, mọi người hỏi thăm ông nội và phụ thân cô, nhưng cô nàng lại đề cập tới tiểu cô của mình.
Chỉ có Cao Phong là khác, khi hắn nghe nói vậy thì có cảm giác như trời đang quang đãng bỗng dưng nổi cơn sấm sét, hắn thầm kêu: “Hương Lăng đã xảy ra chuyện gì?” Nhưng trước mặt đông người, hắn không tiện mở lời hỏi.
Cát Như Lâu dường như cũng cảm thấy hơi lạ, vội hỏi: “Tiểu cô của cháu đã có chuyện gì?”
Hoa Vân Tàng đột nhiên kéo lấy tay muội muội mình, rõ ràng có ý không cho cô ta nói.
Hoa Tàng Diễm hiểu ý cười, quả nhiên không trả lời, nhưng lại hướng về phía Chu Bằng hỏi: “Xin hỏi Chu Chưởng môn, người hôm nay thành hôn với đồ đệ của tiền bối có tên là Cao Phong phải không?”
Chu Bằng gật đầu đáp: “Đúng vậy.”
Hoa Tàng Diễm nói: “Nếu đúng vậy thì …” cô nàng quay về phía Hoa Vân Tàng nói: “Ca ca, lúc sắp sửa đi ông nội có đưa một phong thư nói cần giao cho ông ta phải không?”
Hoa Vân Tàng nói: “Ôi, Chu Chưởng môn, xin hỏi vị nào là Cao Phong?”
Kể từ lúc hai người của Hoa gia đi vào Đinh gia trang, tâm tình Cao Phong trở lên rối ren phức tạp, ban đầu có ý định hỏi thăm vài câu, nhưng lại sợ mình không kiểm soát được tình cảm làm ảnh hưởng tới việc hôn sự, bây giờ cuối cùng đứng lên nói: “Ta là Cao Phong.”
Hoa Vân Tàng nhìn hắn cười, lấy trong bụng áo ra một phong thư đưa tới, nói: “Đây là thư do ông nội cháu đích thân viết.”
Cao Phong cung kính nhận thư, mở ra xem, nội dung thư đơn giản vô cùng, chỉ vỏn vẹn có tám chữ: ‘Ta bây giờ đã chấp thuận lời hứa’. Dưới thư ký tên Hoa Ngưỡng Hạc.
Phong thư này tuy ngắn ngủn, nhưng nó giống như một bùa chú nguyền rủa đến từ địa ngục, Cao Phong sau khi đọc xong bức thư, cả người như bị hư thoát, hắn liền ngồi phịch xuống ghế, hai con mắt thất thần, toàn thân xuất mồ hôi, trông có vẻ ngu si, miệng lẩm bẩm nói: “Làm sao bây giờ? Ta phải như thế nào cho tốt? …..”
Hết chương 58
/150
|