Chương 6: Người đàn ông nơi góc tối
“A!” Tên lang thang đang đến gần nơi góc tối, còn chưa kịp chạm vào người ai kia thì đã bị cắt đứt một chân. Anh ta ngã xuống đất, đau đớn khóc lóc che lấy cái chân chảy máu ròng ròng.
Dù cho không nhìn rõ mặt của người đó, nhưng trong không khí tràn ngập sát khí khiến người ta sợ chết khiếp.
Tên lang thang không quan tâm đến cơn đau, hốt hoảng định bò khỏi đây.
Tuy nhiên, anh ta vừa bò được một lúc thì đột nhiên có một chân giẫm lên cái chân bị thương của anh ta.
“A!” Tên lang thang đau đớn kêu gào. Anh ta ngẩng đầu và mở to mắt, phát hiện là người phụ nữ lúc nãy.
“Cuốn xéo! A…” Mặc kệ anh ta vùng vẫy thế nào, Mạc Quân cũng giẫm nát lên chỗ bị thương của anh ta.
Tên lang thang đau quá xém chút ngất đi, trên mặt cũng lộ ra vẻ sợ hãi. Anh ta không ngờ, lúc nãy người phụ nữ yếu ớt này bị mình đè lên, bây giờ cô lại có một mặt tàn nhẫn như vậy.
“Giết anh ta.” Đột nhiên, người đàn ông trong bóng tối ném một con dao găm qua.
Câu này rõ ràng là anh nói với Mạc Quân.
Yêu cầu đột ngột của anh khiến tên lang thang sửng sốt. Một giây sau, anh ta vùng vẫy cầm lấy con dao găm.
Chỉ cần cầm lấy nó thì anh ta có thể giết cả hai.
Nhưng anh ta vừa nhúc nhích thì chân của Mạc Quân dùng hết sức giẫm lên chỗ bị thương của anh ta. Tên lang thang lại kêu gào lên lần nữa. Anh ta co quắp người lại, ôm lấy cái chân bị thương của mình như thể anh ta chỉ còn chút hơi tàn.
Mạc Quân nhấc chân đi lên vài bước, nhặt lấy con dao găm dưới đất.
Một lát sau, mũi dao sắc nhọn đã nhắm ngay vào mắt tên lang thang này.
Mà ánh mắt của cô lạnh lùng đen láy thật đáng sợ.
“Không, đừng giết tôi, đừng giết tôi.” Tên lang thang hốt hoảng nhìn chằm chằm vào cô. Cả người anh ta vô thức run rẩy: “Tôi không phải cố ý làm vậy với cô đâu, có người chỉ thị cho tôi làm vậy. Cô đừng tìm tôi trả thù. Tôi vô tội, xin cô đừng giết tôi…”
Vì hoảng sợ, tên lang thang vốn có vấn đề về đầu óc nên nghĩ gì nói đó.
Mạc Quân hơi ngạc nhiên, cô bèn giương khoé môi cười mỉa: “Hoá ra có người chỉ thị à. Người đó là ai?”
“Tôi không biết. Anh ta cho tôi một số tiền, kêu tôi tới đây tìm cô. Tôi thật sự không biết anh ta là ai. Xin cô đừng giết tôi, tôi đưa tiền cho cô.” Tên lang thang vội móc tiền trên người ra, anh ta cười nịnh bợ thật ghê tởm.
Mạc Quân nghĩ tới dáng vẻ lúc nãy anh ta đè lên người mình.
Nếu không phải anh đúng lúc có mặt ở đây, kiếp trước, kiếp này, cô sẽ bị người này huỷ hoại rồi.
Cho dù anh ta không thành công nhưng hành vi của anh ta thật không thể tha thứ!
“A!” Tên lang thang còn đang móc tiền ra nhưng không ngờ người phụ nữ trước mặt không đánh tiếng mà đột ngột cứa lên cái chân còn lại của anh ta.
Động tác của cô dứt khoát và trôi chảy. Hơn nữa còn nhắm trúng cắt đứt sợi gân chân của anh ta. Tên lang thang gào khóc thảm thiết, đau đến mức ngất đi. Nhưng tiếng hét đó đủ để thấy rằng Mạc Quân ra tay tàn nhẫn như thế nào.
Người đàn ông trong góc tối chứng kiến tất cả, nhưng đuôi lông mày của anh hơi nhếch lên.
Người phụ nữ này đúng là độc.
Không biết tại sao anh lại bất ngờ với khẩu vị của mình…
Tuy cô không thật sự giết tên lang thang này nhưng phế đi một chân của anh ta thì còn tàn nhẫn hơn so với giết anh ta. Một tên lang thang không có năng lực sinh tồn, một chân bị tàn tật, cuộc đời về sau chỉ thêm khốn khó.
“Thủ pháp không tồi, từng luyện qua hả?” Người đàn ông trong góc tối khản giọng mang vẻ ung dung và cuốn hút của kẻ bề trên nhẹ nhàng hỏi cô.
Mạc Quân không trả lời, cô quay đầu nhìn anh không hề chớp mắt.
Ánh mắt cô trong bóng tối càng tối tăm hơn, khiến người ta không nhìn thấu được.
/1732
|