Chương 7: Anh vẫn còn sống, thật tốt
Im lặng nhìn anh vài giây, lúc này Mạc Quân đứng lên, chậm rãi đi về phía anh: “Anh bị thương rồi.” Cô nhẹ nhàng nói, giọng khẳng định chứ không phải hỏi thăm.
Người đàn ông uể oải ngồi dựa vào tường bỗng nheo đôi mắt sắc bén.
“Tôi có thể giúp anh.” Mạc Quân biết lúc này anh đang cảnh giác nên cô nói thẳng.
Cô đã tới trước mặt anh, ngồi xổm xuống và nhìn thẳng vào đôi mắt sáng của anh.
Còn ngũ quan thâm sâu của người đàn ông cũng dần xuất hiện rõ trước mặt cô.
Vẫn là gương mặt đó, đẹp trai khiến người khác nhìn một lần thì khó mà quên được…
Vẫn là đôi mắt đó, nhưng không nhắm nghiền tức tối nữa mà đang mở to đầy sức sống.
Bỗng dưng hốc mắt của Mạc Quân ươn ướt ‘Hách Yến Sâm, anh còn sống, thật tốt.’
‘Tôi vẫn có thể quay lại thời gian gặp gỡ anh lúc đầu, cũng thật tốt.’
‘Tôi nghĩ đời này kiếp này sẽ không gặp lại anh lần nữa. Bây giờ mọi chuyện có thể trọng sinh lại, thật tốt.’
Mạc Quân không nhịn được đưa tay chạm vào mặt anh, nước mắt hình như thi nhau rơi xuống. Đột nhiên sự bi thương và vui mừng trong mắt cô khiến cho Hách Yến Sâm kinh ngạc.
“Cô là ai?” Cảm giác mình đã bị người phụ nữ này ảnh hưởng, Hách Yến Sâm đột ngột nắm lấy tay cô và chất vấn cô.
Nhưng điều khó hiểu là giọng của anh không hề có ý giết người…
Mạc Quân cũng kịp hoàn hồn. Cô không trả lời mà rút tay về: “Anh chờ tôi vài phút đi.”
Nói xong, cô quay người chạy ra khỏi con hẻm âm u này, dùng tốc độ nhanh nhất tới nhà thuốc gần đó để mua một ít thuốc sơ cứu mang về.
Kiếp trước cũng vậy, cô cũng gặp Hách Yến Sâm tại con hẻm này. Anh gián tiếp cứu cô. Cô muốn báo đáp nên cũng giúp anh mua thuốc.
Nhưng điều khác biệt duy nhất là lúc đó cô không quen anh. Hơn nữa còn đề phòng anh, mua thuốc cho anh xong rồi bỏ đi, vốn không có ý ở lại.
Nhưng lần này cô sẽ không đi nữa.
Mạc Quân biết anh bị thương ở đâu. Cô thành thạo mua rất nhiều loại thuốc rồi nhanh chóng trở lại.
Hách Yến Sâm nhìn cô cầm một số thứ trở về, anh rất bất ngờ vì mình thật sự ngu ngốc ở đây chờ người phụ nữ kỳ lại này.
Điều càng khiến anh thấy lạ hơn đó là cô lại biết mình bị thương ở đâu. Hơn nữa cô không nói một lời mà đã giúp anh xử lý chỗ súng bắn nghiêm trọng trên thắt lưng.
Thủ pháp của cô rất thành thạo…
Hách Yến Sâm luôn dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm vào cô. Mạc Quân biết lúc này anh đang nghĩ gì. Chắc chắn anh đang nghi ngờ và đề phòng cô.
Nhưng cô vốn không để tâm, cô chỉ không ngẩng đầu mà nói: “Tôi có thể ngửi thấy nguồn gốc của máu tanh. Anh không cần nghi ngờ tôi. Hơn nữa tôi chắc chắn không có sức đe doạ tới anh.”
“Vậy sao?” Hách Yến Sâm giương môi cười nhẹ, anh lại hỏi bừa lần nữa: “Rốt cuộc cô là ai?”
Mạc Quân nhìn anh và không trả lời.
Vài phút sau, cô đã giúp anh sơ cứu đơn giản nhất. Sau đó cô nói với anh: “Vết thương của anh rất nghiêm trọng, chúng ta cần phải rời khỏi đây ngay. Anh cần điều kiện chữa trị tốt hơn.”
Giọng cô lo lắng rõ ràng tự nhiên đến thế, không hề làm bộ làm tịch.
Ánh mắt của Hách Yến Sâm nhìn cô ngày càng phức tạp: “Có phải tôi từng gặp cô ở đâu rồi không?”
“Anh quen tôi sao?” Đột nhiên Mạc Quân không nhịn được hỏi anh với dáng vẻ đầy mong đợi.
Cô trọng sinh rồi, có lẽ Hách Yến Sâm cũng trọng sinh.
“Không quen.” Đáng tiếc, một giây sau lời nói thẳng thừng của anh cắt đứt suy nghĩ của cô.
“Nhưng bây giờ thì quen rồi.” Hách Yến Sâm nhếch môi, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô, khoé miệng giương lên độ cong quyến rũ điềm tĩnh mang đến cho người khác ảo giác thâm tình.
/1732
|