Chương 7.2: Nơi thiên tại tụ tập.
“Nếu con bằng một nửa An An hoặc là Minh Hi, mẹ cũng không cần nhọc lòng vì con.” Tô Nhược Hoa xoa nhẹ giữa mày, rất là lo lắng.
“Mẹ, ngài yên tâm, con về sau nhất định so với Thẩm An An còn lợi hại, mẹ không cần lo lắng.” Cô nhai nhai hạ kẹo cao su, có vẻ không chút để ý, nhưng ở đáy mắt phát ra một cổ sắc bén.
Những lời này nói ra, Ô Hướng Dương liền nhịn không được cười! Cười đến ngửa mặt ra sau! Quả thực sắp không thở nổi, “So với An An lợi hại? Cô có biết hiện tại cô ấy lợi hại thế nào không? Chỉ bằng thiên phú của cô ấy, ở thành phố Thanh người có thể vượt qua cô ấy không có mấy ai, Tô Hồi Khuynh, những lời cô nói là chuyện buồn cười nhất mà năm nay tôi nghe thấy.”
Tuy rằng, câu ta không phủ nhận, hiện tại Tô Hồi Khuynh có thay đổi rất lớn, nhưng cái thứ như thiên tài, đó là bẩm sinh!
Người không có chút thiên phú, đến báo cáo tài vụ xem cũng không hiểu, mà còn tuyên bố muốn vượt qua thiên tại thương nghiệp, thế cũng không nên trách phản ứng của Ô Hướng Dương quá lớn được.
Tô Nhược Hoa gõ hai cái vào đầu Tô Hồi Khuynh, bị cô làm vui vẻ, “Vượt qua Thẩm An An? Không biết bản lĩnh con có bao nhiêu nhưng khẩu khí thật lớn đó! Chờ đến khi con có thể xem hiểu báo cáo tài vụ lại đến nói cùng mẹ.”
“Thôi, cùng mẹ trở về đi, suy nghĩ thật tốt làm sao để giải thích với ông ngoại của con đi,” Tô Nhược Hoa mở cửa xe ra, “Lần này thẻ của con là do ông ngoại khóa lại, mẹ cũng không có cách nào, con đợi tham gia đạo tạo người thừa kế, mẹ nghe nói thầy giáo cũng từ bên trung tâm Quốc Tế kia ra, lần này con ngoan ngoãn ở trong đó một tuần cho mẹ, bằng không nữa năm tiền tiêu vặt của con cũng không có.”
Kỳ thực Tô Hồi Khuynh không có nghe hết những lời mà Tô Nhược Hoa nói, trong đầu cô còn đang nghĩ đến những gì mà Tô Nhược Hoa và Ô Hướng Dương vừa nói lúc nãy, nhất thời không phản ứng lại kịp.
Thẩm An An? Thiên tài thương nghiệp?!
Khóe miệng cô co rút, không biết làm sao để tiêu hóa tin tức này.
Cái phương án mà Thẩm An An đề ra chỉ hoa hòe hoa sói bề ngoài, trăm ngàn lổ hở, cô lúc trước đối với thương nghiệp không có hứng thú nhưng vẫn chỉ ra sai xót cho các anh em, với phương án như thế mà đã tự xưng là thiên tài thương nghiệp? Thành phố Thanh này rốt cuộc thiếu nhân tài đến như thế nào?
Tô Hồi Khuynh có chút không nghĩ tới chính là chổ cô ở trước kia là chổ nào? Trung tâm Quốc Tế!
Chổ giao thoa giữa các quốc gia, là nơi tập trung thế lực tập đoàn! Nới có long ngư hỗn hợp, có thể ở trong đó vùng vẫy thì bất cứ người nào đi đến các quốc gia khác đều là một tồn tại đứng đầu, càng đừng nói tới những doanh nghiệp trong Trung Tâm Quốc Tế, đó đều là nơi tập hợp những thiên tài tới mức biến thái.
Đó chính là các nhân tài tụ tập lại.
Nơi đó cũng là vùng đất mơ tưởng của các quốc gia trên thế giới, chỉ tiếc đại đa số mọi người đều chi có thể dạo một vòng ở đó, muốn qua nhập vào gia tộc hay thế lực nào đó quả thật rất khó.
Thành phố Thanh chỉ là một thành phố cấp một quốc gia bình thường Z, làm sao có thể so sánh với Trung Tâm Quốc Tế?
Tầm mắt của Tô Hồi Khuynh và những người ở thành phố Thanh này bất đồng, tư suy nghĩ cũng không giống nhau, cô đúng là cảm thấy phương án của Thẩm An An không có chổ nào đáng quý, một thứ có thể liếc mắt một cái là nhìn thấy đầy rẫy sơ hở thể mà được người người ca ngợi?
Cái thứ này nếu ở Trung Tâm Quốc Tế thì chỉ tình là một thứ rác rưỡi. Cho nên cô không cảm thấy tư chất của Thẩm An An cao ở đâu, nên mới nói những lời có thể vượt qua Thẩm An An, đó cũng là lời nói khiêm tốn rồi.
Dù sao thành phố Thanh so với Trung Tâm Quốc Tế kém không phải chỉ là một hai bậc.
/1205
|