Danh môn thiên hậu: Trọng sinh quốc dân thiên kim
Chương 8.1: Sở công tử đối với các người không có hứng thú.
/1205
|
Chương 8.1: Sở công tử đối với các người không có hứng thú.
Xe lái trở về nhà Tô gia, Tô Hồi Khuynh đi theo Tô Nhược Hoa đi vào nhà, vừa vào cửa thì gặp ngay chú Trần.
“Tiểu thư, trong nữa tháng này lão gia muốn cô ở lại nhà cũ, ông ấy muốn đích thân quản cô, biệt thự bên kia cô tạm thời không thể về được.” Chú Trần nhìn thoáng qua Tô Hồi Khuynh, có cô ánh mắt tự bảo trọng.
Tô Hồi Khuynh: “……” Xong rồi.
Tô Luân tuy rằng năm nay gần 70, nhưng không già chút nào, một đôi mắt phá lệ có thần.
Ông vống thờ phì phì tức giận, chợt thoáng nhìn thấy đầu tóc Tô Hồi Khuynh, ông rõ ràng sửng sốt một chút, “Đừng tưởng rằng con đem cái đầu màu tím kia nhuộm đã trở lại thì chuyện này không truy cứu nữa!”
“Đúng đúng đúng, ông nói rất đúng.” Tô Hồi Khuynh híp mắt, vẫn là chuyện cô đẩy Thẩm An An xuống lầu
“Con nhìn xem con đi, đứa cháu duy nhất của Tô gia, tương lai là người thừa kế! Thế nhưng lại bị người khác tính kế đến thế này?!” Vừa nhớ tới cái này, Tô Luân không nhịn được tức giận, ánh mắt nhìn Tô Hồi Khuynh thật là hận sắt không thành thép.
Một câu này làm Tô Hồi Khuynh ngẩn ra, bị người tính kế?
Vậy là ông cũng không cho rằng là cô đẩy Thẩm An An xuống lầu?
Tô Luân liếc mắt một cái liền biết Tô Hồi Khuynh đang suy nghĩ gì, “Được rồi, mau thu dọn đồ ngày mai cút đến chổ tham gia huấn luyện người thừa kế đi, cái thằng tiểu tử Trương Minh Hi kia cũng bắt đầu quản lí Trương thị rồi, hôm nay còn nhờ cậu con giúp nó đi cạnh tranh địa bàn, hai tuần nữa mà con còn không xem hiểu báo cáo tài vụ, thì trong nữa năm con cũng không có tiền tiêu vặt.”
“Được.” Tô Hồi Khuynh liếc mắt nhìn Tô Luân một cái, phi thường dứt khoát đồng ý.
“Con…” Tô Luân vốn còn đang nói cái gì đo, chợt nghe lời Tô Hồi Khuynh nói lại không phản ứng kịp, trong mắt rỏ ràng là kinh ngạc.
Ông tận tình khuyên bảo như thế không phải là không có đạo lý, càng nhiều hơn bởi vì ông cùng với Tô Nhược Hoa hoặc nhiều hoặc ít quá cưng chiều đứa cháu duy nhất của Tô gia này, do đó cũng dẫn tới cô ăn chơi trác táng, vốn dĩ cho rằng lúc này đây cô sẽ lại năn nỉ ỉ ôi, không nghĩ tới đáp ứng nhanh chóng như thế?
Tô Hồi Khuynh xoay điện thoại di động trong tay, híp mắt nói, “Khóa học này ở trường thì phải làm sao?”
Dứt khoát lưu loát, thần sắc nhàn nhạt, đây là đứa cháu gái không có đầu óc trước kia chỉ biết ăn chơi hưởng thụ của ôn đây sao?
“Khóa huấn luyện này chỉ giảng ở những giờ nghĩ, không ảnh hưởng đến giờ học ở trường.” Tô Luân phản úng lại, ông nhìn Tô Hồi Khuynh nói, rồi chậm rãi nói thêm, “Cái gì, con còn bị bệnh, mau đi nghĩ đi.”
“Dạ biết.” Tô Hồi Khuynh gật đầu rồi nhìn Tô Luân và Tô Nhược Hoa thấp giọng nói, “Mẹ, ông ngoại, ngủ ngon.”
Nói xong thì chống một tay nhảy một cái liền nhảy tới giữa cầu thang.
Tô Luân và Tô Nhược Hoa ở dưới lầu có chút không phản ứng kịp.
“Nhược Hoa, sao vừa rồi cha có cảm giác bị nha đầu này làm cho chấn kinh?” Tô Luân âm thầm nhìn qua, “Đây là ảo giác, đúng không?”
Tô Nhược Hoa cũng có chút không dám tin, chủ yếu là lúc trước hình tưởng Tô Hồi Khuynh chỉ biết ăn chơi quá sâu đậm, cho nên chút biểu hiện này của Tô Hồi Khuynh làm cho bọn họ như đi vào ảo cảnh.
**
Lầu hai, Tô Hồi Khuynh khóa trái cửa lại, sau đó ngồi vào ghế dựa bên cửa sổ, hai chân bắt chéo, bộ dạng lười nhát, cầm điện thoại di động lên.
“A lô?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói nghi hoặc.
“Là tôi.” Tô Hồi Khuynh không chút để ý, “Ở thành phố Thanh biết chổ nào có địa điểm đua xe không?”
Giọng nói cô nhàn nhạt không chút để ý, Ô Hướng Dương vừa nghe là biết Tô Hồi Khuynh, “Biết, Tô gia đại tiểu thư cô muốn làm gì?”
Tô Hồi Khuynh cong môi cười: “Tới cổng nhà cũ Tô gia chờ tôi thì cậu sẽ biết.”
Ô Hướng Dương cúp điện thoại, trở lại chổ ngồi của chính mình, vội lùa hai và cơm vào miệng rồi phân phó tài xế lái xe rời đi.
Người Ô gia ở phía sau gọi cậu, cậu chỉ tùy tiện khoát khoát tay nói, “Con đi gặp bạn, một chút sẽ về!”
Tô Hồi Khuynh cởi đồng phục trường ra, mở tủ quần áo, tìm được một chiếc áo thun trắng cũng quần jeans trong vô số bộ quần sao của chính chủ, cuối cùng còn lấy thêm một cặp kính râm.
Sau khi thay quần áo xong, cô duỗi tay sờ sờ miếng ngọc trên cổ, sau đó đi đến bên cửa sổ, kéo cửa sổ ra, đôi tay chống cửa sổ, rất uyển chuyển nhẹ nhàng mà rơi xuống, trong đó mấy đồ trang trí ngoài cửa làm điểm xoay lực, nhẹ nhàng xuống đất mà không có bất luận trở ngại gì.
Nếu có người ở đây, nhất định sẽ bị Tô Hồi Khuynh làm cho hết hồn!
Từ lầu hai nhảy xuống , không chỉ không có một chút âm thanh, còn có thể tránh được bảo vệ, có thể làm được như vậy thì cô còn là người sao?
“Ai, cô tới nơi này muốn làm gì?” Ô Hướng Dương xuống xe, nhìn đám người ở hai bên, khó hiểu mà nhìn về phía Tô Hồi Khuynh.
/1205
|