Danh môn thiên hậu: Trọng sinh quốc dân thiên kim
Chương 8.2: Sở công tử đối với các người không có hứng thú.
/1205
|
Chương 8.2: Sở công tử đối với các người không có hứng thú.
Tô Hồi Khuynh dựa vào cửa cửa xe, không chút để ý mà mở kẹo cao su ném vào trong miệng.
Nghe câu hỏi của Ô Hướng Dương nói, trong mắt cô lấp lé một tia sáng tà khí.
Thành phố Thanh là thủ phủ của các cuộc đua xe, đã tổ chức vô số lần các cuộc đua xe, bởi vì nguyên nhân này mà người của thành phố Thanh vô cũng sùng bái những tai đua xe, cực kì yêu thích đối với môn thể thao này.
Một số danh nghiệp lớn nhỏ vì không cách nào quyết định được đấu thầu cũng sẽ cùng cách đua xe để quyết định, dứt khoát lưu loát.
Đêm nay, chính Trương thị và vô số xí nghiệp khác ở địa bạn tiến hành đấu thầu.
Trương Minh Hi là người để nghị trận thi đấu này, vì tăng cường xác suất thắng của mình, anh ta còn mới đến tai đua quốc gia của nước Z-- Tô Cửu.
Trên mặt đối Tô Hồi Khuynh vẻ mặt chán ghét, hận đối phương không lập tức chế đi, ở bên trong lại âm thầm lợi dụng hết tất cả tài nguyên của Tô Hồi Khuynh.
Tô Cữu chính là cậu của Tô Hồi Khuynh, nếu không phải bởi vì quan hệ với Tô Hồi Khuynh, Tô Cữu sẽ đồng ý với Trương Minh Hi sao?!
Trương Minh Hi vừa mới tiếp quản Trương gia, tự nhiên muốn đánh một hồi chuông đẹp, tăng uy tín của chính mình, cho nên mời Tô Cửu tới, đáng tiếc anh ta dự tính được tất cả những không dự tính được nữa đường lại bị Tô Hồi Khuynh cản đường.
“Có muốn thắng trận đua này không?” Tô Hồi Khuynh vỗ vỗ bả vai người đàn ông trung niên, thấp giọng nói.
Người đàn ông trung niên ngơ ngác, “Đương.. đương nhiên là muốn, nhưng….” Chính ông ta lại mời đến một tay đua cấp thấp, lúc nghe nói Trương gia đã mời Tô Cữu đến thì những tay đua khác liền mền cả chân, trực tiếp từ bỏ.
Tô Hồi Khuynh hơi hơi cong môi, cầm kính râm trên mũi nâng lên, rất lưu loát mà chui vào chiếc xe đua màu đỏ, “Vậy là được rồi, trận thi đấu này thay ông giành chiến thắng.”
Những lời này vừa nói ra, không những là người đàn ông trung niên, mà ngay cả Ô Hướng Dương đứng ở bên cạnh cô đều chấn kinh, đặc biệt là Ô Hướng Dương, vẻ mặt cậu ta như hết thuốc chữa, “Tô Hồi Khuynh, cô có phải điên rồi hay không! Đến bằng lái còn chưa lấy được còn muốn đua xe? Không muốn sống nữa?!”
“À,” Tô Hồi Khuynh một tay đặt trên tay lái, một tay đóng cửa xe, không chút để ý nói: “Chỉ là chuyện nhỏ.”
Xe đã bắt đầu, Ô Hướng Dương nóng nòng đứng tại chổ nhìn.
Cậu đang cảm thấy Tô Hồi Khuynh tự mình đi tìm chết, nhưng không tưởng tượng nổi chính là nụ cười tự tin của đối phương, cậu ta bỗng nhiên cảm thấy cô không chừng sẽ thắng.
“Thật là điên rồi!” Ô Hướng Dương rủa thầm một tiếng.
Thi đấu đã bắt đầu.
So với các tay đua khác lo sợ bất an, Tô Hồi Khuynh lại rất bình tĩnh, cô không nhanh không chậm mà thu hồi tay, lúc dãy lụa đỏ rơi xuống, trực tiếp dẫm chân ga!
Cho dù cơ thể này không thể bằng cơ thể của mình trước kia, nhưng đối phó với một trận đua xe ở thành phố Thanh, đúng là còn dư sức.
Người đến đây xem đều là những người có tìm hiểu với các tay đua, có một bộ phận rất lớn là fan của Tô Cữu, những không nghĩ tới ở trường đua xuất sắc nhất không phải chiếc xe màu trắng của Tô Cữu, mà là chiếc xe màu đỏ chưa từng nghe danh.
Tốc độ 270, tùy ý mà đem những chiếc xe đua khác ném ở lại phía sau!
Khán giả nhìn màn hình lớn, vẻ mặt đều không dám tin tưởng.
“Ngọa tào! Thế nhưng…… Thế nhưng vượt qua được Cửu Thần!”
“Cửu Thần nói không chừng đang che giấu thực lực, đừng nóng vội.”
“Trời, vị thần này từ đâu tới, sao lại trâu bò như thế?!”
“Yên tâm, Cửu Thần ở khúc cua sẽ tăng tốc, tuyệt đối hạ gục hắn trong nháy mắt!”
“……”
Một câu mới vừa nói xong, trên màn hình, chiếc xe thể thao màu đỏ kia lưu loát vượt qua khúc cua!
Sau cùng vượt qua dự liệu của tất cả mọi người!
“Bang ——”
Chiếc xe đua màu đỏ trực tiếp chạy qua dãy băng tượng trưng cho người đệ nhất!
Lúc này những tay đua khác của thủ phủ đua xe ở thành phố Z còn không thấy bóng dáng đâu…
Các fans của Tô Cửu chấn kinh, toàn trường một mảnh yên tĩnh.
Trong phòng điều khiển, Sở Tự Ninh sờ sờ cằm, anh ta liếc mắt nhìn Dụ Thời Cẩm, “Không nghĩ tới xem một chút mà có thể nhìn thấy một màn xuất sắc đến như thế, chiếc xe đua màu đỏ này là mặt nạ của đại thần nào vậy?”
Dụ Thời Cẩm đứng ở bên cửa sổ, nhàn nhạt liếc anh ta một cái, “Đừng quên nhiệm vụ.”
“Yên tâm, tôi đã phái người đi ngăn đại thần láy xe màu đỏ kia rồi, vừa thấy mặt sẽ chụp, không cản trở nhiệm vụ!” Sở Tự Ninh xua xua tay.
Cũng thời điểm này, Tô Hồi Khuynh xoay người xuống xe, không nhanh không chậm mà rút lấy điện thoại của người đàn ông mặc áo đen, đem ảnh chụp lén xóa đi, mới ném trả vể: “À, đối với Sở công tử của các người tôi không có hứng thú.”
/1205
|