Chương 9.1. Nha đầu này rất chảnh.
“Cô vừa mới… vừa mới thắng Cửu Thần?!” Ô Hướng Dương nuốt một ngụm nước miếng.
Tô Hồi Khuynh không nhanh không chậm mà móc kẹo cao su ra ăn, nghe vậy, quay đầu đi, đôi mắt híp lại, “Có vấn đề gì?”
Có vấn đề già sao? Đương nhiên là có vấn đề!
Đó chính là Tô Cửu, đã từng thâm gia đua xe ở Trung Tâm Quốc Tế đó.
Những tay đua ở Trung Tâm Quốc Tế đều là những tồn tại nghịch thiên, Tô Cửu có thể dựa vào thực lực của mình đến đó, đó chính là lời khẳng định với thực lực của mình.
Phàm là có thể dính chút quan hệ với Trung Tâm Quốc Tế, trong mắt mọi người đó là sự tồn tại siêu việt không thể chạm đến.
Còn Tô Hồi Khuynh? Văn không được võ không xong, đến cả báo cáo tài vụ đơn giản nhất cũng không hiểu. Nhưng mà lúc này, cô liền có thể dể dàng thắng được…… Cửu Thần?!
Thắng rồi thì thôi, thế nhưng bộ dáng không chút nào để ý? Cô có biết cô vừa mới làm gì không?
Sau một hồi kinh hách, đầu óc Ô Hướng Dương hoàn toàn đơ ra.
Tô Hồi Khuynh liếc mắt nhìn Ô Hướng Dương một cái, nhún vai, cô cũng không cảm thấy chính mình đến tột có gì không bình thường.
Mà ngược lại chuyện này, bởi gì cô mới sử dụng cơ thể này, ở mặt phối hợp chưa có phối hợp tốt, cho nên biểu hiện tối nay khiến cô rất không hài lòng.
Lúc trước ở thời điểm cô hoành hoành ở Trung Tâm Quốc Tế, những tay đua hàng đầu đều quy phục cô.
Bây giờ còn lâu mới đuổi kịp thời điểm đỉnh cao đó, cho nên cô không cảm thấy biểu hiện tối nay của mình có cái gì hay.
Nhưng những người này lại phản ứng quá lớn.
“Lúc nãy Sở thiếu tìm cô sao?” Ô Hướng Dương sửng sốt một lúc lâu, rốt cuộc cũng tìm được giọng nói của mình.
Tô Hồi Khuynh một tay chống qua lan can, kéo cửa xe của Ô Hướng Dương ra, không chút để ý nói: “Chắc là vậy.”
Chắc là vậy? Đúng không?
Ô Hướng Dương cảm thấy chính mình có chút không quen biết người ở trước mắt, đó chính là Sở Tự Ninh, ở thành phố Thanh là nhân vật đỉnh phong trong giới chính trị, những gia tộc bình thường muốn gặp cũng không gặp được, còn cô thì ngược lại, Sở công tử có hứng thú với cô, Tô gia đại tiểu thư lại không có hứng thú, cô rốt cuộc là muốn làm sao?!
“Xin hỏi quí cô đây có hứng thú với cái gì?” Ô Hướng Dương chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi.
“Trong lòng tôi chỉ nghĩ đến một chuyện, đó là học tập.” Tô Hồi Khuynh đặt tay ở trên cửa xe, sau đó nghiêng đầu qua, nhướng mày nói: “Còn không lên, không muốn về sao?”
Một người có thành tích ngược lại nói muốn học tập? Ô Hướng Dương trợn trắng mắt, bất quá nhìn qua đôi mắt hắc bạch phân minh của cô, trong lòng nhảy dựng lên, lập tức ngời vào ghế phụ lái, nói với chú tài xế: “lái xe đi.”
Chú tài xế còn chưa kịp phản ứng lại.
Tô Hồi Khuynh lướt một vòng điện thoại trong tay, thấy xe còn chưa lái đi. Cô nghiêng người tới trước, gỏ gỏ hai cái lên cửa xe, chú tài xế mới chấn kinh lập tức khởi động xe.
**
“Cô ấy cứ như thế mà đi?” Sở Tự Ninh nhìn thuộc hạ của mình, đồng tử hơi co lại: “Ngươi xác định chứ?”
Trừ bỏ nha đầu kiêu căng Tô gia không để ý đến mình lúc chiều, thế nhưng còn có người sau khi biết anh ta là ai cũng không thèm để ý mà lại rời đi?
Sở Tự Ninh chăm một điếu thuốc, một lúc sao mới mở miệng hỏi: “Hình đâu?”
Người mặc áo đen hổ thẹn cúi đầu: “Ảnh đã bị cô ấy xóa.”
Lời này vừa nói ra thì đến cả Dụ Thời Cẩm đang dựa vào cửa sổ cũng ngẩng đầu lên, vẻ mặt anh không rỏ, để lộ vài phần nhàn nhã nhưng ánh mắt lại sắc bén, nhìn Sở Tự Ninh, ngón tay nhè nhẹ gỏ cửa sổ, trầm thấp nói một chứ, “tìm”.
Sở Tự Ninh liếm liếm môi, trong mắt bắn ra một đao tinh quang, “Không nghĩ tới ở thành phố Thanh lại xuất hiện cao thủ bực này.”
Người mặt áo đen là người mà Dụ Thời Cẩm huấn luyện ở Trung Tâm Quốc Tế, cho dù là Sở Tự Ninh, nếu một chọi một cũng không nhất định đánh thắng được, lần này nếu không phải bởi vì đào phạm quốc tế, những người này cũng sẽ không theo bọn họ đến thành phố Thanh.
Nhưng không nghĩ tới, một tồn tại như thế còn bị một người xa lạ áp chế, ngay cả ảnh chụp lén cũng bị xóa đi?
/1205
|