Chương 9.2. Nha đầu này rất chảnh.
Người như thế, thân thủ như thế, tuyệt đối không đơn giản, người như thế chỉ xuất hiện ở Trung Tâm Quốc Tế, ít nhất sẽ không xuất hiện ở thành phố Thanh, tìm, đương nhiên phải tìm cho ra!
Dụ Thời Cẩm không nói gì, chỉ ngồi ở bên cửa sổ, một đôi mắt đen nhánh nhìn ra ngoài cửa sổ
Sau một lúc, Sở Tự Ninh cầm tờ giấy đi vào, đưa cho Dụ Thời Cẩm, thần sắc cực kì nghiêm túc: “Đã đi điều tra khắp nơi, người kia vừa hay tránh được tất cả camera giám sát, Dụ thiếu, đây tuyệt đối không phải là trùng hợp.”
“Lần này người thắng là ai?” Dụ Thời Cẩm bỗng nhiên hỏi.
“Nói đến chuyện này thì Trương gia cũng thật xui xẻo.” Sở Tự Ninh cười một tiếng, trong miệng nói đáng tiếc nhưng mặt lai không có biểu tình gì: “Đã cố ý mời Tô Cữu đến, cứ nghĩ đến hôm nay sẽ lấy được hạng nhất, nhưng không ngờ nữa đường lại nhảy ra một đại thần, hôm nay Trương Minh Hi quả thật muốn ói máu…”
**
Tô Hồi Khuynh không biết động tĩnh bên này, tới cổng nhà Tô gia rồi cô liền xuống xe định trèo tường vào.
Đột nhiên nhớ tới cái gì, lùi lai hai bước đứng ở bên cạnh Ô Hướng Dương.
Cô đứng nghiêng người, một tay đút túi, một tay cầm điện thoại, nở nụ cười nhàn nhạt, rủ mắt xuống đè thấp giọng nói: “Chuyện đêm này không được nói cho bất cứ người nào biết, hiểu chưa?”
Nói xong cũng không đợi trả lời, đưa điện thoại nhét vào trong túi, dưới cái nhìn chăm chú của Ô Hướng Dương liền duỗi tay một cái, điểm mũi chân, thoải mái mà trèo vào cổng của Tô gia.
Ô Hướng Dương lau lau mặt, nhìn về phía chú tài xế, “Chú nói tường rào nhà Tô gia lại không có hàng rào điện sao?”
Cho dù không có đi thì trạm gác ngầm đâu?
“Nhớ rỏ lời cô ấy nói chưa?” Ô Hướng Dương bỗng nhiên nhớ tới cái gì, “Chuyện đêm nay không được nói cho bất cứ ai biết.”
“tôi đã biết” chú tài xế nghiêm túc gật đầu, trong mắt không giấu được kích động, “Tôi nhất định sẽ bảo vệ bí mật cho Tô tiểu thư.”
Ô Hướng Dương ngồi dựa lưng vào ghế, hai tay cậu ta che ngực, một lúc lâu cũng chưa bình tĩnh được.
Tô Cửu.
Ở thành phố Thanh được xem như thần, từ trước đến nay, trong nước chưa từng có ai vượt qua được ông ấy.
Nhưng chính đêm nay, Tô Hồi Khuynh lại cứ thể mà nhẹ nhàng thắng ông ấy một cách tuyệt đối.
Vừa nãy ở trên màn hình lớn ở khúc cong vượt qua một cách đẹp đẽ…
Ô Hướng Dương nghĩ, cho dù là Tô Cửu cũng không có làm được như thế đi?!
Nhưng mà Tô Hồi Khuynh lại làm được, nhưng lại không để tâm chứt nào, cô có phải không biết, hành động đêm nay của mình rốt cuộc sẽ tạo nên sóng gió như thế nào không?
Phế vật, ngu dốt!
Ô Hướng Dương không khỏi che mặt lại, cô ấy nếu là phế vật thì những thiên tài trên thế giới tính là cái gì?
Ngẫm lại lúc ban ngày cậu còn chỉ tay vào mũi cô khinh thường, thật là….
Cho dù Thẩm An An đặt ở trước mặt cô cũng ảm đạm thất sắc, người được cho là thiên tài của thành phố Thanh căn bản không đáng để cô bỏ vào mắt.
Tô Hồi Khuynh trở về phòng, xoa xoa bả vai mình, nhịn không được than một tiếng, cô đi vào phòng tấm, thả một hồ nước âm, sau đó bỏ vào khối ngọc trắng như tuyêt vào, rồi mới cởi quần áo ra, đôi chân thon thả bước vào trong bồn tắm.
Khối ngọc này là lúc cô chấp hành nhiệm vụ vô tình có được, đây là một khối ngọc thần kì, đến này cô chỉ thăm dò được chút công năng của nó, tỷ như cải thiện thể chất con người.
Cơ thể trước kia của cô nhưng một cái mày, đâu như hiện tại mỏng manh yếu ớt, động tay chân gân cốt một chút liền đau nhức không thôi.
Cũng lúc đó ở bệnh viện.
Lưu Thanh Ngọc múc một chén canh ra chén, nhìn bộ dáng này của Thẩm An An rất là lo lắng: “An An, làm sao bây giờ, cha con nói cái phế vật của Tô gia kia sắp được đưa đi huấn luyện người thừa kế rồi.”
“Đến báo cáo tài vụ đơn giản nhất xem còn không hiểu, thầy Chu bị cô ta làm tức giận đến không dậy nổi.” Thẩm An An cầm tờ khăn giấy lau lau khóe miệng một chút cũng không có gì, trong mắt lạnh lùng trào phúng, “Huấn luyện người thừa kế, cô ta cũng xứg?”
Cô ta thiên tư trác việt, thầy Chu nổi danh khắp thiên hạ cũng không tiếc lời khen ngợi cô ta, đem cô thu làm đồ đệ, còn Tô Hồi Khuynh chỉ biết ăn chơi, một đóng bùn không trét nên tường, Thẩm An An cơ bản là chướng mắt.
/1205
|