Chương 10.1: Lỡ như gặp quỷ?
Lưu Thanh Ngọc thu dọn chén lại, nghe Thẩm An An nhắc nhở nên cũng nhớ lại chuyện lúc trước.
Thầy Chu ở trong nước rất nổi danh là một nhà kinh tế học, những quyển sách ông xuất bản nói về kinh tế được bán rất chạy trong và ngoài nước, năm vừa rồi thầy Chu từ Kinh Đại về nghĩ hưu, bị mấy gia tộc ở thành phố Thanh liên hợp lại làm người huấn luyện những người thừa kế.
Chẳng qua Tô Hồi Khuynh không học vấn không nghề nghiệp, học được nữa ngày đã bị thầy Chu đuổi ra khỏi lớp huấn luyện người thừa kế.
Tính cách thầy Chu rất ôn hòa, nhưng ông cũng bị Tô Hồi Khuynh làm cho tức giận đến mức đuổi ra ngoài. Có thể thấy được Tô Hồi Khuynh tệ hại đến mức nào.
Nghĩ đến đây tâm tình của Lưu Thanh Ngọc thả lỏng lại.
Mỗi người của Tô gia đều không phải nhân vật trong ao, nhưng tới đợi Tô Hồi Khuynh liền thay đổi. Con người của Tô Hồi Khuynh này, bất luận vẻ ngoài, trí thông minh hay thủ đoạn, không giống một chút nào của người Tô gia, cho nên không hợp với bất cứ ai trong vòng tròn này.
Thậm chí có lời đồn đãi, có phải bị ôm nhầm rồi không, bằng không sao lại có chênh lệch lớn như thế?
“Mẹ, người mà chúng ta phải chú ý là ông cụ Tô và Tô Nhược Hoa kia.” Thẩm An An ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, khóe miệng nở một nụ cười lạnh.
Tô Hồi Khuynh nếu không phải được hai người này của Tô gia che chở, một ngón tay của cô ta cũng đùa chết người này.
Cho nên cô ta có gì mà để Thẩm An An để vào mắt?!
Lưu Thanh Ngọc gật đầu, sau một lúc lâu đột nhiên nhớ tới cái gì, bà ta thấp giọng nói, “Thầy huấn luyện lần này là mời từ Trung Tâm Quốc Tế, cha con vất vả lắm mới lấy được cho con một chổ, con phải biểu hiện cho tốt vào.”
“Mẹ nói cái gì?” Thẩm An An ngẩn ra, cô ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Thanh Ngọc, ngạc nhiên nói: “Trung Tâm Quốc Tế?!”
“Không sai, chính là Trung Tâm Quốc Tế,” Lưu Thanh Ngọc cũng biết Trung Tâm Quốc Tế có nghĩ là gì, nếu không phải đã xác định tin này là thật, bà cũng không dám tùy tiện nói ra, “An An, lần này con phải nắm chắt cơ hội này, những người ở Trung Tâm Quốc Tế đều không có thân phận đơn giản, chỉ cần được người ta nhìn trúng, thì toàn bộ thành phố Thanh cũng không có ai dám coi thường con, cho dù là ông cụ Tô cũng xem trọng con thêm vài phần, đến lúc đó, con muốn cái gì mà không có? Mẹ với cha con đều dựa vào con cả.”
Nghe thế thì ánh mắt Thẩm An An phát trầm, một lúc sau mới hồi phục tinh thần.
Cô ta cầm tay Lưu Thanh Ngọc, ngữ khí bình tĩnh, “Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ biểu hiện thật tốt.”
Con gái nhà mình từ nhỏ đã xuất sắc hơn những nhà khác, điểm này Lưu Thanh Ngọc rất là tự hào, vừa nghe cô ta nói thể trong lòng càng yên tâm hơn.
Toàn bộ thành phố Thanh còn có ai có thể so sánh với con gái mình chứ?
“Chỉ là vết thương này của con…” Lưu Thanh Ngọc nhìn qua cách tay Thẩm An An, trong mắt tiếc hận, “Con tiện nhân Tô Hồi Khuynh.”
“Không sao.” Thẩm An An thầm lắc đầu, trong mắt lóe tinh quang, “Lúc này đây, danh tiếng con đã đứng thứ nhất, Tô Hồi Khuynh… con sẽ để cho cô ta thấy lớp huấn luyện này không phải phế vật ngu ngốc như cô ta có thể tham dự.”
**
Ngày tiếp theo, đại sảnh Tô gia.
Mới sáng sớm Tô Luân đã ngồi ở trên ghế sô pha phòng khách, chú Trần rót cho ông một ly trà.
“Tiểu thư đâu?” Tô Luận lật một trang báo, còn chưa thấy Tô Hồi Khuynh xuống lầu, không khỏi nhăn mày, hung hăng vỗ bàn một cái: “Con nhỏ này, ngày hôm qua nói gì với tôi chứ.”
Giữa mày chú Trần nhảy dựng lên, ông biết cái đức hạnh của tiểu thư là gì, nghe thế vội vàng trấn an: ‘Lão gia, ông đừng tức giận, tiểu thư hôm qua còn phát sốt.”
“Bị bênh là lí do sao?” Chú Trần còn chưa có nói xong, Tô Luân liền tức giận lên, “Thẩm An An tay bị thương còn kiên trì tham gia lớp huấn luyện người thừa kế, nó chỉ bị sốt mà thôi, so ra còn kém hơn người ta.”
/1205
|