Chương 12.1: Phế vật chính là phế vật.
Toàn bộ người tham gia lớp huấn luyện đều im re không dám nói tiếng nào.
Ánh mắt Tô Hồi Khuynh liếc một vòng quanh lớp học.
Đôi mắt cô hắc bạch phân minh, thướt tha như tranh vẻ, lông mi dài hơi rủ xuống, xoay chuyển tròng mắt, nhìn có vẻ rất vô hại.
Chỉ là----
Khóe miệng cong lên đó nhìn thế nào cũng thấy nguy hiểm.
“Xem ra đã hiểu cả rồi.” Tô Hồi Khuynh thu hồi ánh mắt, bỏ tay ra.
Bịch!
Cậu thiếu niên bị cô chế trụ liền té bịch xuống đất.
Tô Hồi Khuynh đem gói kẹo cao su bỏ vào trong miệng, chậm rãi trở về chổ ngồi của mình.
Vẻ mặt nhàn nhạt.
Giống như người vừa mới chấn nhiếp những người này không phải là cô vậy.
Trên người cô đi về những người này đều không nhịn được mà tránh đường ra cho cô.
Không ai có thể đự đoán được chuyện lại biến thành như thế, vừa rồi cái động tác cực kì nhanh đến nhìn không rỏ kia, người làm ra động tác này lại là Tô Hồi Khuynh sao?
Bọn họ theo bản năng muốn phản kháng, những ngẫm lại trên người Tô Hồi Khuynh tản ra khí thế đáng sợ, nên cả đám đều không dám tiến lên.
Thật là điên rồ!
Người trước mắt này cực kì có khí thế, là đứa phế vật vô dụng trước kia bọn họ nhìn nhiều một chút cũng thấy dở đây sao?
Trương Minh Hi vốn đang rất tức giận lúc này lại không dám lên, anh ta nhìn Tô Hồi Khuynh, cái cảm giác quỷ dị kia lại đến nữa, anh ta quá hiểu Tô Hồi Khuynh, biết rỏ đối phương tốt cùng là người như thế nào.
Cô ta giống như bùn trong ao, dù dùng thuốc tẩy mạnh cũng không tẩy trắng được.
Cho nên anh ta chỉ lấn cấn trong lòng một chút liền chán ghét quay mặt đi.
Đúng lúc này tiếng chuông vang lên.
Một người trẻ tuổi ăn mặc thoải mái, cực kì đúng giờ bước chân vào lớp, đôi mắt mang cái kính gọng vàng, một khuôn mặt thanh nhã ôn hòa.
Tất cả mọi người đều xửng sốt, điều đầu tiên nghĩ đến chính là không đoán được thầy giáo lại trẻ tuổi đến vậy. Hai là không dự đoán được diện mạo người này vừa tuấn tú đến cực điểm.
“Tôi họ Tạ, mọi người có thể gọi tôi là thầy Tạ.” anh ta quét mắt nhìn qua một vòng, cười ôn hòa nói, “Trước khi bắt đầu học, tôi muốn xem trình độ kinh tế của mọi người tới đâu.”
Anh ta vừa nói vừa gỏ mấy cái vào máy tính, một đề bài được đưa ra.
“Đây là một nan đề kinh tế rất nổi tiếng, được rồi, mọi người bắt đầu làm bài.”
Trong lớp huấn luyện, tất cả mọi người đều cúi đầu suy nghĩ, muốn viết ra một đáp án xuất sắc, giành lấy sự ưu ái của thầy Tạ. Thầy Tạ là người của Trung Tâm Quốc Tế, chỉ thân phận này thôi đã cực kì tôn quý.
Bọn họ cũng biết, để lại ấn tượng đầu tiên là cực kì quan trọng!
Chỉ là người của Trung Tâm Quốc Tế ra một nan đề thế này, có thể đơn giản mà làm được sao?
Đa số mọi người đều đang cắn bút suy nghĩ, không biết viết từ đâu.
Trong đây chỉ có một mình Thẩm An An sau khi suy nghĩ khoảng 5 phút liền cầm bút múa như bay, vẻ mặt rất tự tin, thấy cô ta như thế, những người khác than thầm một tiếng, vị trí đầu bảng lại thuộc về cô ta nữa rồi.
Bọn họ đã quen Thẩm An An thông minh thế rồi, muốn chán ghét cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Ô Hướng Dương cũng cắn bút, sau 20 phút suy ngẫm mới bắt đầu viết, viết được một nữa, cậu ta bổng ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Hồi Khuynh.
Vùa thấy thì sửng sốt!
Tất cả mọi người đang vắt óc suy nghĩ, đến cả Thẩm An An cũng như thế, chỉ có mỗi Tô Hồi Khuynh là nhàn nhã ngồi dựa vào ghế nhai kẹo.
Một tay xoay bút, một tay quấn lọn tóc, ngồi chơi nhàn nhã, bộ dáng không để ý chút nào.
/1205
|