Chương 12.2: Phế vật chính là phế vật.
“Tô đại tiểu thư ơi, đây là người tới từ Trung Tâm Quốc Tế đó, có có thể nghiêm túc chút được không.” Ô Hướng Dương lấy một trang giấy ra đưa đến trước mặt cô, vẻ mặt không hết chổ nói: “Tôi biết cô thích đua xe, đối với kinh tế không có thiên phú, nhưng cho dù giả vờ thì cũng phải giả vờ cho ra dáng. Dù sao cũng là người đến từ Trung Tâm Quốc Tế, chọc tới người ta thì Tô gia cũng bị liên lụy.”
Ngữ khí Ô Hướng Dương gấp gáp, trên mặt căng thẳng rất là lo lắng, “Có phải cô không hiểu đề bài không, để tôi giải thích cho cô một chút…”
Ngón tay thon dài đang không ngừng xoay bút đột ngột dừng lại.
Ngòi bút khó khăn mới đặt trên trang giấy.
Tô Hồi Khuynh ngồi thẳng lại, nhướng mày: “Được rồi, để tôi viết.”
Vừa nói xong, liền cầm bút viết hí hoáy xoàng xột hai dòng chữ.
Ô Hướng Dương thò mặt qua, hai hàng chữ xiêu xiêu quẹo quẹo đầy kí hiệu.
Đây là gì? Là chữ viết sao?
“Tô đại tiểu thư… thôi, cô chịu viết đã là nể mặt rồi, đối với cô không thể đưa ra yêu cầu cao được.” Ô Hướng Dương thở dài một tiếng, sớm đã biết kết quả, “Dù sao đến đề cô cũng xem không hiểu.”
Giọng nói của Ô Hướng Dương tuy rằng rất nhỏ nhưng Thẩm An An và Trương Minh Hi ngồi đó không xa lại nghe thấy rất rỏ.
Thẩm An An nhìn Trương Minh Hi một cái, không ngoài ý muốn trên mặt anh ta đầy vẻ chán ghét, cô cúi đầu giấu sự khoái trá trong đôi mắt.
Dù thân phận của Tô Hồi Khuynh cao thì thế nào, ngu xuẩn chính là ngu xuẩn.
Tô Hồi Khuynh tùy tiện ném bút lên bàn, tiếp tục dựa lưng vào ghế, vẻ mặt nhàn nhã.
Nghe thấy Ô Hướng Dương nói, cô cười cười, vẽ những kí hiệu xem không hiểu?
Xem không hiểu là đúng rồi.
Đây là ngôn ngữ chuyên dụng trên chiến trường Trung Tâm Quốc Tế, cậu ta có thể hiểu mới là lạ!
Một giờ sau, thầy Tạ gỏ gỏ bàn, “Đem giấy đặt lên bàn, ngừng bút, mọi người có thể giao lưu với nhau.”
Nói xong liền đi xuống, đi xung quanh những hai mươi người này.
Mọi người trên bàn đều đặt đáp án mình viết ra, anh ta chỉ liếc mắt nhìn một cái liền quay đi, trên mặt nhàn nhã không có biểu tình gì.
Hô hấp của những người ở đây không khỏi ngưng trệ, nhìn thầy giáo đi qua một dãy bàn.
Cơ hồ không có ai có thể khiến anh ta dừng lại trên mười giây!
“Xem ra lần này An An lại chiếm sự ưu ái của thầy giáo rồi.”
“Xuy, chuyện này còn nói nữa sao.”
“Trừ bỏ cậu ấy ra còn ai nữa chứ.”
“.….”
Lúc Tạ Chính Uyên đi tới bàn của Thẩm An An, thoáng dừng lại một chút: “Viết bằng tay trái?”
Thẩm An An siết chặt lòng bàn tay, nổ lực khắc chế sự kích động trong lòng: “Đúng vậy thưa thầy.”
Tạ Chính Uyên hơi gật đầu rồi quay bước rời đi, đi đến bàn cuối cùng dừng lại bên bàn của Tô Hồi Khuynh, vốn chỉ muốn liếc mắt nhìn qua nhưng đột nhiên đồng tử co rút lại, ngơ ngác mà nhìn mấy chữ trên trang giấy kia.
Sau đó ngẩng đầu nhìn Tô Hồi Khuynh, sau đó mở miệng hỏi: “Em tên gì?”
Tô Hồi Khuynh quay đầu lại, hơi híp mắt, “Tô Hồi Khuynh.”
Đôi mắt Tạ Chính Uyên hơi trầm, trong nháy mắt áp xuống cảm xúc cuống cuộn trong đáy mắt: “Hôm nay học đến đây, cuối tuần sau tiếp tục.”
Nói xong anh ta liền vội vàng rời khỏi.
Tô Hồi Khuynh nhướng mày, lại lần nữa nhìn về chữ viết trên bàn, chữ viết qua loa, chi dù là người quen cũng không nhận ra được.
Cô thu hồi ánh mắt, vươn tay sách ba lô lên, đã ghế ra rồi lười biếng ra khỏi phòng học.
Lớp học lại không hồi phục lại tinh thần.
Một phế vật như Tô Hồi Khuynh lại được thầy giáo để ý? đây quả thật là chuyện buồn cười nhất của năm.
Trương Minh Hi phanh một tiếng đứng dậy, đi đến chổ ngồi của Tô Hồi Khuynh, cầm tờ giấy kia lên, sửng sốt một chút rồi ném tờ giấy xuống, đôi mắt không giấu sự khinh bỉ: “Phế vật thì chính là phế vật, còn tưởng mở mang đầu óc. Xuy--- loại vẻ bùa này cũng dám lấy ra, không sợ bêu xấu.”
/1205
|