Dưới bầu trời u ám, một đạo thanh mang gào thét tiến đến. Trong độn quang có một thanh sam tu sĩ, hiện giờ đang nhíu mày, nhìn hai túi trữ vật trong tay.
Người này, chính là người đã tách khỏi mọi người một mình đi trước - Tiêu Thần.
- Phần thưởng ở Bất Trụy động phủ này cho người thông qua khảo nghiệm thứ nhất là một ít pháp bảo trung phẩm, pháp bảo thượng phẩm mới có hai kiện. Bằng vào thân phận cùng địa vị của Thương Cổ ở Hoàng Tuyền Tông, tuyệt đối sẽ không tự mình ra tay mạnh mẽ cướp đoạt chúng. Trong này tất có khúc mắc, nói không chừng có quan hệ với Bất Trụy động phủ.
Ánh mắt Tiêu Thần chợt lóe, liền thấy được điểm đáng ngờ, lúc này nhìn hai túi trữ vật trên tay hai mắt không nhịn được có chút nóng bỏng.
Hai túi trữ vật này một là Lan Nhược Ly giao ra, túi còn lại là Tiêu Thần thu được sau khi giết Thương Cổ, nếu tỉ mỉ tìm tòi một phen, có thể sẽ phát hiện ra.
Ánh mắt Tiêu Thần chớp lên nhìn về phía trên bình nguyên hoang vu, lập tức thu liễm độn quang rồi hạ dần xuống dưới.
- Tạm thời dừng lại một lát, tìm kiếm manh mối, đồng thời tự mình phục hồi một chút thọ nguyên hao tổn.
Hưu!
Thanh bào vung lên, một tầng Thổ Hệ pháp lực nháy mắt theo trong cơ thể phát tán. Thân thể Tiêu Thần cứ như vậy trực tiếp chìm vào nền đất, mãi cho đến khi xuống dưới sâu hơn hai mươi trượng lúc này mới ngừng lại. Thổ sắc thần quang trên người nháy mắt bùng nổ, tạo thành một không gian lớn vài trượng trong lòng đất. Từ trong trữ vật xuất ra một bộ trận kỳ bày ra bốn phía, thần thức Tiêu Thần khẽ đảo qua, lúc này mới vừa lòng gật đầu, lập tức khoanh chân ngồi xuống trong mật thất.
Đem hai túi trữ vật đặt ở trước mắt, Tiêu Thần trước tiên cầm lấy một túi, linh quang trên tay chớp lên đem cấm chế phá vỡ. Ngay lập tức nhắm mắt đưa thần thức vào trong thăm dò, lát sau mở hai mắt, vẫn chưa dừng lại trực tiếp đưa tay cầm lấy túi thứ hai, lại dùng thần thức thăm dò. Lập tức mắt sáng lên, trở tay lấy thêm ra sáu túi trữ vật để cả trước mặt, đồng thời dò xét. Ước chừng một khắc sau, Tiêu Thần mới chậm rãi mở ra hai mắt, trên mặt lộ vài phần dị sắc, đưa tay từ bảy túi trữ vật lấy được bảy miếng ngọc điệp màu sắc bất đồng, hình dạng giống nhau, toàn thân phủ kín hoa văn huyền ảo.
- Cư nhiên có bảy túi trữ vật. Nói như vậy, suy ra đám người Lan Nhược Ly lần này tiến vào Bất Trụy động phủ ít nhất phân thành bảy nhóm, trong mấy túi trữ vật này vô số pháp bảo đạt được sau khi thông qua khảo nghiệm bị Thương Cổ cướp được, cuối cùng lại rơi vào trong tay ta.
- Trong bảy túi trữ vật, pháp bảo hỗn tạp, thuộc tính công năng lại càng bất đồng. Nhưng mỗi túi đều có một miếng ngọc điệp, tuy rất giống nhau, nhưng theo khí tức từng miếng phát ra hẳn là có liên hệ với nhau!
Ánh mắt Tiêu Thần chớp lên, đem bảy miếng ngọc điệp phân biệt cầm trong tay. Một lát sau cẩn thận đem thu vào trong một túi trữ vật. Nhưng thoáng do dự một lát, lại từ trong xuất ra một miếng ngọc điệp màu xanh đặt vào bên trong một cái túi khác lúc này mới an tâm đem tất cả thu hồi lại. Làm xong hết thảy, Tiêu Thần nhẹ nhõm thở ra một hơi, trên mặt lộ vẻ suy tư.
- Bất Trụy động phủ này trình độ nguy hiểm tuyệt đối vượt xa tưởng tượng của ta, chỉ sợ dù là Nguyên Anh tu sĩ ở trong này cũng có thể ngã xuống. Tuy rằng nóng lòng tìm kiếm bảo vật, nhưng trước tiên cần phải tự chữa thương cho chính mình. Dù sao Tịch Diệt Chỉ xem như là con át chủ bài cường đại nhất của ta lúc này. Lúc trước tế xuất năm trăm năm thọ nguyên trực tiếp đem Thương Cổ giết chết ngay tại đương trường, làm cho Tiêu Thần hoàn toàn rung động. Đối với thần thông nghịch thiên Tịch Diệt, trong lòng tự nhiên đối với nó càng coi trọng hơn vài phần.
- Khôi phục sinh cơ, một lần nữa tiến vào chỗ sâu hơn trong động phủ!
Tiêu Thần hạ quyết tâm, lấy từ trong trữ vật ra vài viên Huyết Ngọc Long Nha Mễ nuốt vào trong bụng, luyện hóa bổ sung sinh cơ trong thân thể hao tổn.
Một cỗ khí tức sinh mệnh bừng bừng trong cơ thể theo Huyết Ngọc chậm rãi tán phát ra. Bên trong Huyết Ngọc Long Nha Mễ ẩn chứa sinh cơ cực kỳ nồng đậm, một viên có thể so với trăm năm thọ nguyên của phàm nhân. Bản thân có vật ấy, Tiêu Thần mới có gan không kiêng nể sử dụng Tịch Diệt Chỉ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, nháy mắt mà đã qua một ngày. Bên trong mật thất dưới mặt đất, Tiêu Thần đang ngồi khoanh chân, đột nhiên ngón tay thoáng động, lập tức hai mắt mở ra, một đôi mắt đen nhánh vô ngần tản mát ra trầm tĩnh thần quang, khí tức trong cơ thể tuôn ra không ngớt, da thịt trong suốt giống như ôn ngọc, ba ngày ngồi thiền tu luyện đã khôi phục toàn bộ trạng thái ban đầu của hắn!
- Nắm chắc thời gian, xâm nhập động phủ!
Ánh mắt Tiêu Thần khẽ chớp lên, một cỗ khí tức mạnh mẽ nhất thời từ trong cơ thể phát tán ra. Hắn thu hồi trận kỳ, thổ sắc thần quang trên người chợt lóe, mau chóng từ dưới nền đất bay lên. Sau khi phân biệt phương hướng, thanh sắc cầu vồng chợt dấy lên hướng chân trời xa bay tới.
. . . . .
- Nhược Ly tiên tử, Mãng Hoang bình nguyên này sợ rằng cực kì không đơn giản. Đã có vết xe đổ trong sơn cốc, chúng ta vẫn phải thật cẩn thận.
Tiếu Nguyệt giờ phút này thần sắc có vẻ trầm ổn hơn nhiều, so với lúc trước thiếu đi vài phần quyết đoán.
Về phần Dương Phong giờ lại càng trầm mặc ít lời, lúc này cũng gật đầu xem như đồng ý.
Hiện giờ đứng trước bình nguyên chỉ còn lại có tu sĩ tam tông cùng Liễu Chử, còn đám tán tu đã lần lượt cáo từ tạo thành một tiểu đội rời đi. Dù sao đi theo tu sĩ tam tông thì độ an toàn của bọn hắn cũng sẽ tăng lên. Nhưng đồng dạng nếu thấy được bảo vật thì bọn hắn cũng không có phần, tự nhiên không bằng rời đi thử vận may.
Y phục Lan Nhược Ly tung bay, hiện tại nàng đang ngẩn ngơ đứng đó, nghe vậy lập tức ánh mắt hiện lên vẻ bối rối, lập tức khẽ vuốt tóc che dấu, nói:
- Mọi thứ đều theo như hai vị đạo hữu nói, chúng ta tiến nhập trong đó đi.
Nói xong tay áo khẽ vung , nhẹ nhàng bước về phía trước.
Tiếu Nguyệt, Dương Phong hai người phía sau nhìn nhau, có chút chua xót lắc đầu, dẫn dắt mọi người đuổi theo.
. . . . .
- Đạo bí cảnh thứ tư không ngờ lại nguy hiểm như vậy. Nếu không phải hai người chúng ta liên thủ, chỉ sợ sẽ phải bỏ mình tại đây. Mà trước mắt không biết còn bao xa mới tới chỗ trung tâm trong động phủ, đoạn đường kế tiếp, hai chúng ta cần càng phải cẩn thận mới được.
Thiên Hỏa Tử sắc mặt có vẻ tái nhợt, vừa rồi vì cứu trợ Tử Yên tiên tử, người này ngăn cản một đạo cấm chế công kích, đã bị thương không nhẹ.
Tử Yên tiên tử trong đáy mắt hiện lên vài phần cảm kích, khẽ gật đầu.
Độn quang lóe lên, hai người chậm rãi đi tiếp, hiện tại đã tới chỗ này, cho dù là Nguyên Anh tu sĩ cũng không dám có nửa điểm khinh thường, nếu không ngay sau đó sẽ phải chết ngay tại chỗ.
. . . . .
Bên trong độn quang giữa không trung, sắc mặt Tiêu Thần nghiêm túc, từng thời khắc đều phát ra nguyên thần, nhưng lại không thể cảm nhận được chỗ nào bất thường trong đó. Nhưng càng như thế càng khiến trong lòng hắn lại càng bất an. Giống khảo nghiệm thứ nhất, trong sơn cốc rõ ràng nơi an toàn nhất, nhưng sau đó lại biến thành tuyệt địa, giống như bình nguyên trước mắt này, tuy rằng cực kỳ an tĩnh, nhưng nói không chừng sát khí đang lặng lẽ tới.
Vào thời khắc này, sắc mặt Tiêu Thần khẽ biến. Độn quang trên người tăng nhanh, tốc độ đột nhiên đề thăng, trong nháy mắt vượt qua khoảng cách trăm ngàn trượng, lúc sau độn quang thu liễm, Tiêu Thần sắc mặt âm trầm bất định đứng giữa không trung.
Phóng mắt nhìn ra xa, phía trước vẫn là cảnh tượng bình nguyên hoang vu trải dài vô tận, xung quanh mờ mịt. Nhưng thần thức Tiêu Thần đảo qua lại từ chốn Hư Không dường như cảm ứng được có cái gì đó ẩn dấu sâu bên trong, loại cảm giác này cực kỳ quái dị, như thể là đem hai phiến không gian xếp chồng lên nhau. Tuy rằng nhìn bên ngoài an tĩnh dị thường, nhưng nếu bước vào, chỉ sợ sẽ phải đối mặt với một không gian khác hoàn toàn bất đồng.
Thần thức của Tiêu Thần chậm rãi đảo dọc qua không gian mờ mịt này, sắc mặt càng thêm khó coi, thần thức quét ngang đúng thành một vòng tròn lấy hắn làm tâm điểm. Dường như từ phạm vi vòng tròn hắn đang đứng, bất kể đi về phía nào cũng đều tiến vào cái không gian mờ mịt đó.
- Không hổ là tu sĩ cảnh giới Bất Trụy, ta dù cẩn thận như vậy cũng không có phát hiện là đã rơi vào trong cấm chế. Theo như tính khí của chủ nhân nơi này, nếu ta nhất quyết không tiến vào trong đó, chỉ sợ hậu quả khó lường.
Tiêu Thần cười khổ một tiếng, hơi trầm ngâm, sau đó trực tiếp từng bước bước đi, thân ảnh giống như dung nhập hư không, nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.
Nếu không thể né tránh, vậy thì ta sẽ ngạo nghễ đối mặt với nó!
Thân ở khốn cảnh như vậy, Tiêu Thần đưa cho chính mình một câu trả lời cường hãn. Đây cũng là một loại tự tin của hắn đối với thực lực bản thân, dù là Bất Trụy động phủ thì thế nào. Bằng vào thực lực hắn hiện giờ, cẩn thận một chút, chỉ cần không phải tuyệt cảnh tử lộ thì không đáng ngại!
Trước mắt trong nháy mắt hóa thành một mảnh tối đen, nhưng chỉ chốc lát đã khôi phục ánh sáng. Tiêu Thần nhìn thế giới trước mặt, trong mắt tràn vẻ cẩn trọng, nhưng đồng thời lại có vài phần hưng phấn.
Lôi Đình thế giới!
Nháy mắt cái tên đó hiện ra trong ý nghĩ Tiêu Thần khi tiến vào không gian này. Chỉ thấy toàn bộ phiến không gian này giống như bình nguyên hoang vu vô biên vô hạn, mây đen sấm sét đầy trời, Tiêu Thần buông bỏ ý nghĩ muốn phát thần thức thăm dò để tránh dẫn phát vạn lôi oanh kích, lúc đó liền xong đời.
Cẩn thận hạ thấp độn quang xuống cách mặt đất hơn mười trượng. Tiêu Thần không thể không dừng lại, nhìn thấy dưới chân là mặt nước rộng lớn, nước màu xanh nhạt sóng sánh lung linh, Tiêu Thần nhíu mày, vẻ mặt cẩn trọng tới cực điểm.
Rầm!
Vào thời khắc này, mặt nước phía dưới không xa đột nhiên tách ra, một đạo hắc ảnh nháy mắt từ đáy nước phóng lên, há mồm phun ra một Lôi Đình bằng ngón tay út hướng thẳng mặt Tiêu Thần đánh tới.
Hừ!
Đối mặt một kích nhanh như chớp này, sắc mặt Tiêu Thần hơi trầm xuống. Ống tay áo khẽ vung lên đánh ra một đạo kiếm khí. Sau khi đem Lôi Đình kia trong nháy mắt đánh tan, thế không có giảm mà trực tiếp xuyên thủng bóng đen, rồi rơi vào mặt nước kích thích ầm ầm bọt sóng.
Mà cho tới giờ khắc này, Tiêu Thần mới nhìn rõ yêu thú tập kích hắn, miệng đầy răng nanh, thân thể hẹp dài như cá, ngoài da có một tầng lân giáp màu xanh nhạt, trên lân giáp từng tia điện mang lóe lên không ngớt.
Giờ phút này này lôi ngư yêu thú bị kiếm khí oanh kích giết chết, một tinh thạch màu xanh lớn ước chừng bằng ngón cái từ trong cơ thể yêu thú rơi ra. Tiêu Thần vội chụp lấy tinh thạch đó. Cảm ứng được bên trong viên đá nhỏ này ẩn chứa Lôi Điện lực mạnh mẽ, Tiêu Thần khẽ nhíu mày, trong mắt bỗng nhiên hiện lên vẻ vui mừng, lấy ra một túi trữ vật, đem tinh thạch này thu vào trong đó.
Nhưng vào thời khắc này, sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, độn quang trên người chợt lóe, bay nhanh né tránh sang một bên. Ngay sau đó, gần trăm đạo Lôi Đình lớn cỡ ngón tay út nhất tề đánh lên không trung, phát ra một trận tiếng động đì đùng rồi tiêu tán trong hư không.
Ánh mắt Tiêu Thần âm trầm nhìn xuống phía dưới mặt nước, lại phát hiện chẳng biết lúc nào, trên mặt nước lại chi chít cả gần trăm đầu lôi ngư yêu thú!
/1071
|