Nữ nhân kia chết rồi.
Nàng là bị một chưởng của hắn kết thúc tánh mạng.
Mà nàng chỉ là một nô tỳ hắn tùy tiện mua được trên đường để chiếu cố mình.
Hắn mặc dù chém chết chủ tướng Tây Nhung nhưng lại trúng độc bôi trên đao của hắn khiến bản thân rơi xuống cửa sông, tính mạng hắn cửu tử nhất sinh nhưng hắn vẫn cố gắng kéo lê thân thể yếu đuối tới thôn nhỏ này. Thân thể yếu đuối đến mức không cách nào tự lo liệu được các chuyện vụn vặt trong sinh hoạt hàng ngày, việc ăn uống vệ sinh cũng phải dựa vào nàng.
Nếu như nàng ăn ở đàng hoàng chờ hắn tiêu trừ hết độc tính hắn sẽ cho nàng một ít bạc rồi thả nàng tự do.
Nhưng không tốt chính là nàng không nên nảy sinh ý đồ xấu.
Đánh cắp tài vật thì cũng thôi đi nhưng lại muốn hại tính mạng hắn. Nàng thừa dịp hắn ngồi ở trên ghế vận công trừ độc tại thời khắc vận hành chân khí khẩn cấp nhất thời đề phòng sơ suất liền bị nàng dùng gậy hung ác gõ vào sau ót.
Nàng cho là một côn đó tối thiểu có thể gõ bất tỉnh nam nhân vô cùng suy yếu này rồi nhân cơ hội đó chạy trốn nhưng Tử Vân hắn là người phương nào. Khi thấy hắn phun ra một ngụm máu ngã xuống đất bất động thì nàng cho là đã xong chuyện vội vàng mang theo bọc quần áo tông cửa chạy đi.
Phản bội hắn hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua!
Hắn nỗ lực xuất ra một chưởng thấy nàng không tiếng động ngã xuống đất không còn hô hấp lúc này mới vội vàng điều khí.
Vì thế hắn thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma nếu như hắn không thời điểm đại huyệt bảo vệ tâm mạch của mình thì tính mạng hắn thật sự đã không xong rồi.
Khi hắn vất vả vừa mới ổn định được hơi thở đang muốn để mặc cho mình ngất đi thì lại thấy quả phụ nhiều chuyện cách vách đỡ nàng vào cửa. Trong đầu hắn hiện lên hai chữ Có Biến.
Một người đã tắt thở, tim cũng ngừng đập vậy mà lại sống lại, hai chân mặc dù lảo đảo nhưng vẫn còn có thể đi bộ. Hắn chịu đựng để cho nàng ngủ trên giường gạch hai ngày.
Hắn đi qua xem nàng thì thấy nàng thật sự có hô hấp, tim thật sự vẫn còn đập là một người sống sờ sờ.
Hai ngày sau, nàng mở mắt tỉnh lại.
Nàng mê hoặc gọi hắn đại ca sau do hắn lườm và đối xử hờ hững với nàng nàng lại có thể cho rằng hắn là phụ thân nàng. . . . . .
Phụ thân? Hắn có già như vậy sao!
Nàng đây là đang giả ngây giả dại đi ? Sợ mình giết nàng một lần nữa vì vậy mới nói hưu nói vượn lảng ra chuyện khác? Hắn giả câm vờ điếc nàng thật ra thì biết hắn không điếc không câm cũng không ngu không phải sao?
Về sau nàng lại còn có thể cho rằng hắn là phu quân nàng. Sau đó nàng thật sự đối xử với hắn như trượng phu.
Chỗ sơ hở lớn nhất của nàng là nàng nói nàng tên Ngư Tiểu Nhàn, rất tốt, Trần Thập Tam ơi Trần Thập Tam ngươi đến tên cũng sửa lại da mặt kia thật dày? Đây là đang trêu đùa hắn sao?
Tại thời điểm nàng vẫn còn rối rắm xác nhận xem hắn là ai, nàng không hề nhìn đến bọc quần áo để trên bàn dù chỉ một lần.
Đây cũng là điểm làm người ta sinh nghi bởi vì trong bọc quần áo là toàn bộ gia sản của hắn do nàng lấy đi lúc trước. Hôm nay tỉnh lại nàng nhìn cũng không thèm nhìn một lần. Vì để tránh nàng nhiều lời hắn tùy tiện nói một cái tên cho nàng.
Nàng nghe lời tiếp nhận.
Nàng rốt cuộc là ai?
Khi hắn đang suy tư thì quả phụ cách vách mang theo thức ăn đi tới.
Quả phụ và hắn vốn không có giao tình cho nên cũng không để ý sự hiện hữu của hắn, hàn huyên với nàng mấy câu rồi lưu lại một ít bánh ngô liền rời đi.
Nàng đưa hết cho hắn bánh ngô mà quả phụ lưu lại, sau đó mới dường như phát hiện ra bọc quần áo để trên bàn, tiếp đó lại thừa dịp thời điểm hắn lang thôn hổ yến đòi mở bọc quần áo ra.
Hừ hừ, không giả bộ tiếp được đi. Hắn cũng không tin nàng sẽ thờ ơ đối với những thứ trong bao đồ này.
Nhưng nàng nói: Mã Thượng Phong Hầu này là của chàng?
Lòng nghi ngờ của hắn đối với nàng ngày càng lớn. Nữ nhân này là nô tỳ hắn tùy tiện tốn năm lượng bạc mua ở trên đường.
Mẫu thân nàng nói nàng không biết chữ ngay cả tên tuổi của mình cũng không biết, ở nhà chỉ biết làm một ít nữ công đơn giản.
Ngụ ý của ngọc này cũng không phải một nữ nhân nhà nông có thể tùy tiện kiến thức hiểu được. Nàng còn nói nam nhân là diêu tiễn thụ (cây rụng tiền), nữ nhân là tụ bảo bồn (ý nói giữ của), nam chủ ngoại, nữ chủ nội. . . . . . Nam nhân có tiền sẽ trở nên xấu tính cho nên nữ nhân nhất định phải độc lập về kinh tế. . . . . . Nàng còn không biết thẹn mở miệng
Nàng là bị một chưởng của hắn kết thúc tánh mạng.
Mà nàng chỉ là một nô tỳ hắn tùy tiện mua được trên đường để chiếu cố mình.
Hắn mặc dù chém chết chủ tướng Tây Nhung nhưng lại trúng độc bôi trên đao của hắn khiến bản thân rơi xuống cửa sông, tính mạng hắn cửu tử nhất sinh nhưng hắn vẫn cố gắng kéo lê thân thể yếu đuối tới thôn nhỏ này. Thân thể yếu đuối đến mức không cách nào tự lo liệu được các chuyện vụn vặt trong sinh hoạt hàng ngày, việc ăn uống vệ sinh cũng phải dựa vào nàng.
Nếu như nàng ăn ở đàng hoàng chờ hắn tiêu trừ hết độc tính hắn sẽ cho nàng một ít bạc rồi thả nàng tự do.
Nhưng không tốt chính là nàng không nên nảy sinh ý đồ xấu.
Đánh cắp tài vật thì cũng thôi đi nhưng lại muốn hại tính mạng hắn. Nàng thừa dịp hắn ngồi ở trên ghế vận công trừ độc tại thời khắc vận hành chân khí khẩn cấp nhất thời đề phòng sơ suất liền bị nàng dùng gậy hung ác gõ vào sau ót.
Nàng cho là một côn đó tối thiểu có thể gõ bất tỉnh nam nhân vô cùng suy yếu này rồi nhân cơ hội đó chạy trốn nhưng Tử Vân hắn là người phương nào. Khi thấy hắn phun ra một ngụm máu ngã xuống đất bất động thì nàng cho là đã xong chuyện vội vàng mang theo bọc quần áo tông cửa chạy đi.
Phản bội hắn hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua!
Hắn nỗ lực xuất ra một chưởng thấy nàng không tiếng động ngã xuống đất không còn hô hấp lúc này mới vội vàng điều khí.
Vì thế hắn thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma nếu như hắn không thời điểm đại huyệt bảo vệ tâm mạch của mình thì tính mạng hắn thật sự đã không xong rồi.
Khi hắn vất vả vừa mới ổn định được hơi thở đang muốn để mặc cho mình ngất đi thì lại thấy quả phụ nhiều chuyện cách vách đỡ nàng vào cửa. Trong đầu hắn hiện lên hai chữ Có Biến.
Một người đã tắt thở, tim cũng ngừng đập vậy mà lại sống lại, hai chân mặc dù lảo đảo nhưng vẫn còn có thể đi bộ. Hắn chịu đựng để cho nàng ngủ trên giường gạch hai ngày.
Hắn đi qua xem nàng thì thấy nàng thật sự có hô hấp, tim thật sự vẫn còn đập là một người sống sờ sờ.
Hai ngày sau, nàng mở mắt tỉnh lại.
Nàng mê hoặc gọi hắn đại ca sau do hắn lườm và đối xử hờ hững với nàng nàng lại có thể cho rằng hắn là phụ thân nàng. . . . . .
Phụ thân? Hắn có già như vậy sao!
Nàng đây là đang giả ngây giả dại đi ? Sợ mình giết nàng một lần nữa vì vậy mới nói hưu nói vượn lảng ra chuyện khác? Hắn giả câm vờ điếc nàng thật ra thì biết hắn không điếc không câm cũng không ngu không phải sao?
Về sau nàng lại còn có thể cho rằng hắn là phu quân nàng. Sau đó nàng thật sự đối xử với hắn như trượng phu.
Chỗ sơ hở lớn nhất của nàng là nàng nói nàng tên Ngư Tiểu Nhàn, rất tốt, Trần Thập Tam ơi Trần Thập Tam ngươi đến tên cũng sửa lại da mặt kia thật dày? Đây là đang trêu đùa hắn sao?
Tại thời điểm nàng vẫn còn rối rắm xác nhận xem hắn là ai, nàng không hề nhìn đến bọc quần áo để trên bàn dù chỉ một lần.
Đây cũng là điểm làm người ta sinh nghi bởi vì trong bọc quần áo là toàn bộ gia sản của hắn do nàng lấy đi lúc trước. Hôm nay tỉnh lại nàng nhìn cũng không thèm nhìn một lần. Vì để tránh nàng nhiều lời hắn tùy tiện nói một cái tên cho nàng.
Nàng nghe lời tiếp nhận.
Nàng rốt cuộc là ai?
Khi hắn đang suy tư thì quả phụ cách vách mang theo thức ăn đi tới.
Quả phụ và hắn vốn không có giao tình cho nên cũng không để ý sự hiện hữu của hắn, hàn huyên với nàng mấy câu rồi lưu lại một ít bánh ngô liền rời đi.
Nàng đưa hết cho hắn bánh ngô mà quả phụ lưu lại, sau đó mới dường như phát hiện ra bọc quần áo để trên bàn, tiếp đó lại thừa dịp thời điểm hắn lang thôn hổ yến đòi mở bọc quần áo ra.
Hừ hừ, không giả bộ tiếp được đi. Hắn cũng không tin nàng sẽ thờ ơ đối với những thứ trong bao đồ này.
Nhưng nàng nói: Mã Thượng Phong Hầu này là của chàng?
Lòng nghi ngờ của hắn đối với nàng ngày càng lớn. Nữ nhân này là nô tỳ hắn tùy tiện tốn năm lượng bạc mua ở trên đường.
Mẫu thân nàng nói nàng không biết chữ ngay cả tên tuổi của mình cũng không biết, ở nhà chỉ biết làm một ít nữ công đơn giản.
Ngụ ý của ngọc này cũng không phải một nữ nhân nhà nông có thể tùy tiện kiến thức hiểu được. Nàng còn nói nam nhân là diêu tiễn thụ (cây rụng tiền), nữ nhân là tụ bảo bồn (ý nói giữ của), nam chủ ngoại, nữ chủ nội. . . . . . Nam nhân có tiền sẽ trở nên xấu tính cho nên nữ nhân nhất định phải độc lập về kinh tế. . . . . . Nàng còn không biết thẹn mở miệng
/18
|