Kinh thành liên tục gửi thư tín tới từng phong thư nối tiếp nối tiếp nhau, đứa con trưởng thân sinh của Đại Trưởng công chúa tạo nghiệt khiến bà lửa giận công tâm dẫn đến khó thở đột nhiên ngã xuống trúng gió rồi.
Con trai trưởng thân sinh của Đại Trưởng công chúa được thụ phong Bình Quận Vương, từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng mà sống, được Đại Trưởng công chúa thương xót hơn cả tính mạng muốn gì được nấy dưỡng thành tính tình hắn bá vương vô pháp vô thiên. Dưới hắn còn có hai huynh đệ cũng không khiến cho người ta bớt lo chỉ là so với hắn vẫn còn kém xa.
Chuyện là vị Bình Quận Vương này lại có thể đi trêu chọc nữ nhân của hoàng đế. Hắn vào cung dự tiệc lúc ở Ngự Hoa viên vô tình gặp được một tú nữ, tuy nói vị tú nữ này còn chưa được Hoàng đế sủng hạnh qua nhưng dù sao cũng đã coi như là người của hoàng đế. Hắn hoa ngôn xảo ngữ mê hoặc vị tú nữ này, dụ dỗ nàng vụng trộm làm chuyện cẩu thả với hắn, tin tưởng Quận Vương hắn có biện pháp đưa nàng ra khỏi cung.
Hắn còn dõng dạc nói to: Hoàng đế là cữu cữu ta, nữ nhân của hắn nhiều như vậy trong khi hắn lại là một lão bất tử, cháu trai thay hắn cống hiến sức lực cũng là chuyện nên làm.
Chuyện này bị thái giám phát hiện, sự việc bại lộ khiến mặt rồng giận dữ muốn trị tội vị Bình Quận Vương này. Người đã bị lột bỏ phong tước hiện tại bị nhốt trong Tông Nhân phủ. Với tình trạng phẫn nộ của hoàng đế thì có đánh chết hắn cũng không oan.
Đại Trưởng công chúa khẩn trương cực lực bôn ba nhưng cũng không nghĩ ra được biện pháp nào, bỗng nhớ tới Tử Vân nơi Tây Bắc xa xôi nên chỉ có thể chữa ngựa chết thành ngựa sống làm cho hắn nhanh nhanh về kinh cùng nhau van cầu hoàng thượng có lẽ còn có thể vì nhi tử cầu được một con đường sống.
Những lá thư gửi tới gần đây Tử Vân cũng lười phải xem thường thuận tay vân vê rồi ném vào góc tường.
Ngư Tiểu Nhàn nhặt lên, mở ra, sau khi xem xong lông mày cau lại Mẫu thân trúng gió rồi.
Tử Vân nhấp một miếng trà Người ăn ngũ cốc hoa màu chỗ nào có thể không có tam tai bát nạn (cách nói của đạo Phật, chỉ tai nạn và chướng ngại trên con đường tu hành).”
Ngư Tiểu Nhàn gật đầu nói Cũng phải, chỉ là ở Tây Bắc đã lâu có chút nhớ nhung đại đô thị phồn hoa. Hài, nếu không phải do ta xuyên qua không thể trở về hiện đại thì thật rất muốn mang chàng đi kiến thức một chút một tòa nhà cao tầng cao bao nhiêu, thang máy tốc độ cao nhanh như thế nào chắc chắn có thể hù chết chàng.
Không nhìn thấy nhà cao tầng thì đi Hoàng Thành ngắm cảnh cũng không tồi.
Một câu nói của Đằng vương phi còn hơn mười phong gia thư tám trăm dặm khẩn cấp của Đại Trưởng công chúa khiến vị Đằng Vương gia nhiều năm canh giữ biên cương rốt cuộc có ý niệm hồi kinh.
Hắn mang theo gia quyến dọc đường du sơn ngoạn thủy, vốn là lộ trình hơn một tháng kéo dài thành ba tháng mới đến. Lúc vào kinh thành liền nghe nói nửa tháng trước Bình Quận Vương đã chết, là bị chém đầu giữa chợ.
Người này ăn không hết khổ ở trong tù nói xằng nói bậy. Hắn nói thân nương (mẹ ruột) hắn là tỷ tỷ hoàng đế cho nên giang sơn Tử gia này cũng có một phần của hắn, hoàng đế cữu cữu cần gì phải so đo như thế. Lời này vừa nói ra, bệnh tình Đại Trưởng công chúa vừa chuyển biến tốt lại trở nặng thêm ngay cả nói cũng không nói nên lời, cũng không có họ hàng hoàng thất nào dám nói nhiều một câu hữu ích cầu tình giúp Bình Quận Vương. Bởi vì câu nói Giang sơn Tử gia cũng có một phần của hắn vị Bình Quận Vương liền bị trị tội làm phản, sau khi chết ba ngày mới được một lão bộc phủ Công chúa len lén đi nhặt xác.
Đại Trưởng công chúa bị Hoàng đế trách tội giáo tử vô phương (không biết dạy con) phạt đóng cửa suy nghĩ — chỉ là lúc này miệng nàng đã không thể nói còn chưa nói đến đi lại. Hai nhi tử còn lại thấy thảm trạng của huynh trưởng thì hành vi thu liễm rất nhiều, nghe nói sau khi chuyện xảy ra đều vùi ở trong phủ khổ học sách thánh hiền cũng không dám chạy tới nơi bướm hoa nữa.
Hoàng đế lại hạ chỉ, bởi vì Đại Trưởng công chúa dạy con vô năng cho nên cho phép hoàng tử Tử Vân nhiều năm trước cho làm con thừa tự trở về tông tộc, trọng thưởng ngọc điệp trở thành Thập Tứ hoàng tử của hoàng đế, thụ phong Thân Vương, đặc biệt ban thưởng một tòa Đằng Thân Vương Phủ ở kinh thành.
Mấy ngày nay, ở Bắc Thành Môn thái giám miệng trông sao trông trăng chờ Thập Tứ hoàng tử trở về cổ cũng dài ra không ít, phải chờ được người còn dẫn trở về Thân Vương Phủ còn ban bố thánh chỉ tuyên cáo Hoàng đế ân trạch đấy.
Phu thê Tử Vân ba tháng qua không hỏi thế cục trong triều cũng không hề biết còn có thế trận như vậy chờ bọn họ, thấy Ngô công công sắc mặt lấy lòng mặt mày hớn hở một bộ rốt cuộc cũng chờ được người, hai người nheo mắt nhìn nhau không nhịn được nghĩ thầm: Sao vậy, một hoàng tử bị hoàng thất quên lãng bao năm bỗng nhiên trở thành một cái bánh ngon rồi hả?
Phụng Thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Thập Tứ hoàng tử quanh năm phòng thủ biên cảnh công lao vất vả khai khẩn ruộng hoang, hỗ trợ dân sanh. . . . . .
Nghe Ngô công công hắng giọng đọc một phen hai phu thế nhất thời hiểu ra vị Hoàng đế luôn ngại nhiều nhi tử như thế nào nhớ đến đứa con bị trục xuất tới biên cảnh thập tứ nhi tử này, thì ra là do Đằng Vương kinh doanh Lương châu có công, chẳng những lợi ích qua lại rất khả quan mà quan hệ với người Tây Nhung cũng bình an vô sự nhiều năm tiết kiệm cho triều đình không ít
Con trai trưởng thân sinh của Đại Trưởng công chúa được thụ phong Bình Quận Vương, từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng mà sống, được Đại Trưởng công chúa thương xót hơn cả tính mạng muốn gì được nấy dưỡng thành tính tình hắn bá vương vô pháp vô thiên. Dưới hắn còn có hai huynh đệ cũng không khiến cho người ta bớt lo chỉ là so với hắn vẫn còn kém xa.
Chuyện là vị Bình Quận Vương này lại có thể đi trêu chọc nữ nhân của hoàng đế. Hắn vào cung dự tiệc lúc ở Ngự Hoa viên vô tình gặp được một tú nữ, tuy nói vị tú nữ này còn chưa được Hoàng đế sủng hạnh qua nhưng dù sao cũng đã coi như là người của hoàng đế. Hắn hoa ngôn xảo ngữ mê hoặc vị tú nữ này, dụ dỗ nàng vụng trộm làm chuyện cẩu thả với hắn, tin tưởng Quận Vương hắn có biện pháp đưa nàng ra khỏi cung.
Hắn còn dõng dạc nói to: Hoàng đế là cữu cữu ta, nữ nhân của hắn nhiều như vậy trong khi hắn lại là một lão bất tử, cháu trai thay hắn cống hiến sức lực cũng là chuyện nên làm.
Chuyện này bị thái giám phát hiện, sự việc bại lộ khiến mặt rồng giận dữ muốn trị tội vị Bình Quận Vương này. Người đã bị lột bỏ phong tước hiện tại bị nhốt trong Tông Nhân phủ. Với tình trạng phẫn nộ của hoàng đế thì có đánh chết hắn cũng không oan.
Đại Trưởng công chúa khẩn trương cực lực bôn ba nhưng cũng không nghĩ ra được biện pháp nào, bỗng nhớ tới Tử Vân nơi Tây Bắc xa xôi nên chỉ có thể chữa ngựa chết thành ngựa sống làm cho hắn nhanh nhanh về kinh cùng nhau van cầu hoàng thượng có lẽ còn có thể vì nhi tử cầu được một con đường sống.
Những lá thư gửi tới gần đây Tử Vân cũng lười phải xem thường thuận tay vân vê rồi ném vào góc tường.
Ngư Tiểu Nhàn nhặt lên, mở ra, sau khi xem xong lông mày cau lại Mẫu thân trúng gió rồi.
Tử Vân nhấp một miếng trà Người ăn ngũ cốc hoa màu chỗ nào có thể không có tam tai bát nạn (cách nói của đạo Phật, chỉ tai nạn và chướng ngại trên con đường tu hành).”
Ngư Tiểu Nhàn gật đầu nói Cũng phải, chỉ là ở Tây Bắc đã lâu có chút nhớ nhung đại đô thị phồn hoa. Hài, nếu không phải do ta xuyên qua không thể trở về hiện đại thì thật rất muốn mang chàng đi kiến thức một chút một tòa nhà cao tầng cao bao nhiêu, thang máy tốc độ cao nhanh như thế nào chắc chắn có thể hù chết chàng.
Không nhìn thấy nhà cao tầng thì đi Hoàng Thành ngắm cảnh cũng không tồi.
Một câu nói của Đằng vương phi còn hơn mười phong gia thư tám trăm dặm khẩn cấp của Đại Trưởng công chúa khiến vị Đằng Vương gia nhiều năm canh giữ biên cương rốt cuộc có ý niệm hồi kinh.
Hắn mang theo gia quyến dọc đường du sơn ngoạn thủy, vốn là lộ trình hơn một tháng kéo dài thành ba tháng mới đến. Lúc vào kinh thành liền nghe nói nửa tháng trước Bình Quận Vương đã chết, là bị chém đầu giữa chợ.
Người này ăn không hết khổ ở trong tù nói xằng nói bậy. Hắn nói thân nương (mẹ ruột) hắn là tỷ tỷ hoàng đế cho nên giang sơn Tử gia này cũng có một phần của hắn, hoàng đế cữu cữu cần gì phải so đo như thế. Lời này vừa nói ra, bệnh tình Đại Trưởng công chúa vừa chuyển biến tốt lại trở nặng thêm ngay cả nói cũng không nói nên lời, cũng không có họ hàng hoàng thất nào dám nói nhiều một câu hữu ích cầu tình giúp Bình Quận Vương. Bởi vì câu nói Giang sơn Tử gia cũng có một phần của hắn vị Bình Quận Vương liền bị trị tội làm phản, sau khi chết ba ngày mới được một lão bộc phủ Công chúa len lén đi nhặt xác.
Đại Trưởng công chúa bị Hoàng đế trách tội giáo tử vô phương (không biết dạy con) phạt đóng cửa suy nghĩ — chỉ là lúc này miệng nàng đã không thể nói còn chưa nói đến đi lại. Hai nhi tử còn lại thấy thảm trạng của huynh trưởng thì hành vi thu liễm rất nhiều, nghe nói sau khi chuyện xảy ra đều vùi ở trong phủ khổ học sách thánh hiền cũng không dám chạy tới nơi bướm hoa nữa.
Hoàng đế lại hạ chỉ, bởi vì Đại Trưởng công chúa dạy con vô năng cho nên cho phép hoàng tử Tử Vân nhiều năm trước cho làm con thừa tự trở về tông tộc, trọng thưởng ngọc điệp trở thành Thập Tứ hoàng tử của hoàng đế, thụ phong Thân Vương, đặc biệt ban thưởng một tòa Đằng Thân Vương Phủ ở kinh thành.
Mấy ngày nay, ở Bắc Thành Môn thái giám miệng trông sao trông trăng chờ Thập Tứ hoàng tử trở về cổ cũng dài ra không ít, phải chờ được người còn dẫn trở về Thân Vương Phủ còn ban bố thánh chỉ tuyên cáo Hoàng đế ân trạch đấy.
Phu thê Tử Vân ba tháng qua không hỏi thế cục trong triều cũng không hề biết còn có thế trận như vậy chờ bọn họ, thấy Ngô công công sắc mặt lấy lòng mặt mày hớn hở một bộ rốt cuộc cũng chờ được người, hai người nheo mắt nhìn nhau không nhịn được nghĩ thầm: Sao vậy, một hoàng tử bị hoàng thất quên lãng bao năm bỗng nhiên trở thành một cái bánh ngon rồi hả?
Phụng Thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Thập Tứ hoàng tử quanh năm phòng thủ biên cảnh công lao vất vả khai khẩn ruộng hoang, hỗ trợ dân sanh. . . . . .
Nghe Ngô công công hắng giọng đọc một phen hai phu thế nhất thời hiểu ra vị Hoàng đế luôn ngại nhiều nhi tử như thế nào nhớ đến đứa con bị trục xuất tới biên cảnh thập tứ nhi tử này, thì ra là do Đằng Vương kinh doanh Lương châu có công, chẳng những lợi ích qua lại rất khả quan mà quan hệ với người Tây Nhung cũng bình an vô sự nhiều năm tiết kiệm cho triều đình không ít
/18
|