Lý mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mắt. Cô đang đứng giữa một đám đông tập trung ở gần cổng chợ Tam Cờ. Đó là một khu chợ khá lớn, với một góc có bề ngoài được ôm quanh bởi thành nhà Mạc. Một con trăn to được giăng lên một cái giá cao ngất. Cái thân dài ngoằng của nó căng theo cái giá, từ đầu đến đuôi bị mổ phanh ra. Nhìn vào đó, Lý ước chừng con trăn phải to cỡ cái phích. Những con trăn thông thường người ta chỉ cần căng dọc theo cái giá là đủ, nhưng con này dài quá, nên người ta phải căng nó ở cả hai bên giá, tạo thành một hình tam giác, mà vẫn còn lòng thòng dưới đất một đoạn. Mấy người đàn ông cởi trần đứng quanh đó, nói chuyện với một vài người xung quanh muốn mua phần này phần nọ của con trăn. Đám đông bu quanh càng ngày càng đông, bàn tán sôi nổi bởi đã rất lâu rồi người ta mới bắt được một con trăn lớn đến vậy.
Ngoài Kim đứng ngay cạnh, Lý ngó trong đám đông thấy hai đứa khác cùng phòng là Thủy béo và Tươi cũng có mặt. Tươi, lẽ ra đang phải đi làm, không hiểu bằng cách nào mà cũng đến, đứng cách chỗ Lý mấy mét, trố mắt đứng ngó con trăn, hai tay chống vào mạng sườn. Gần chỗ Lý và Kim, có hai đứa học sinh cấp ba, đang mặc đồng phục. Đứa con gái, tóc tết thành bím dài đến gần thắt lưng, nói với giọng kẻ cả.
- Đó không phải là trăn đất mà là trăn gấm. - Nó đưa tay đẩy gọng kính với một điệu bộ làm Lý liên tưởng đến Kim mỗi khi nó giảng giải về vấn đề gì đó. - Hay còn gọi là trăn mắt võng. Nhìn những khoang hình mắt võng màu nâu trên người nó kia kìa. Đây là loài trăn dài nhất thế giới, tuy vậy người nó thường không to lắm, thế nên loài trăn nặng nhất thế giới lại là trăn Anaconda xanh.
Đứa con trai có vẻ ấn tượng vì sự hiểu biết của bạn. Nó há hốc miệng và gật gù cái đầu liên tục.
- Cả đời tôi chưa từng bắt được con trăn nào to như thế này.
Một giọng khàn khàn, thều thào cất lên, đầy kinh ngạc và hứng khởi. Đứng ngay phía tay phải Kim là một ông già. Ông ta gầy nhom, quần xắn móng lợn, trông rất già. Lý lập tức quay phắt về phía ông ta.
- Trước tôi làm nghề bắt trăn rắn mấy chục năm đấy. Nhưng chưa có con nào to như thế này. Nghe người ta nói trong núi Sồi có trăn to bằng bắp đùi người lớn, giăng người thòng lòng trên cây cổ thụ. Lại kể những con hổ mang chúa khổng lồ người bằng cái phích, ngỏng đầu cao đến ba bốn mét, lướt đi như gió lốc. Nhưng đó chỉ là lời đồn, chưa ai thực sự bắt được con nào cả.
- Con này chắc phải vào sâu trong núi lắm mới bắt được ấy nhỉ? - Một người gần đó, bâng quơ hỏi.
- Tôi không biết. – Ông già lắc đầu. - Nhưng ở cái vùng này mấy ai dám vào sâu trong lõi núi Sồi? Nhất là ở cái thời này, khi mà người ta chẳng mặn mà với việc săn bắt là mấy như cái thời của ông cha tôi nữa.
Những người xung quanh dường như đều bị thu hút bởi những lời nói của ông già. Họ bàn ra tán vào, đưa ra những câu hỏi, rồi lại tự đưa ra câu trả lời cho nhau. Duy chỉ có một thanh niên đứng cách đó vài bước, trạc hai lăm, hai sáu tuổi, khuôn mặt nhợt nhạt, thì rất thản nhiên, không có phản ứng gì. Anh ta nhìn chăm chăm vào con trăn bị treo trên cái giá, dường như chú tâm suy nghĩ điều gì đó.
Lý và Kim đứng xem một hồi nữa, thấy chẳng có gì đặc sắc nữa, liền bảo nhau quay về.
Gặp Nguyên và anh người yêu ở chỗ gửi xe cổng chợ. Nguyên học cùng lớp Lý, trước cũng ở phòng 310. Nhưng nó cứ ở riết bên kí túc anh người yêu, nên cuối cùng nhượng cái suất kí túc cho Tươi.
Anh người yêu Nguyên hơn bọn Lý sáu, bảy tuổi, người vạm vỡ, mặt rỗ. Chẳng đứa nào trong phòng nhớ chính xác cái tên Lào loằng ngoằng của anh ta mà chỉ gọi tắt là anh Buôn, có lúc gọi lái đi thành Buồn. Cả hai vẫy tay chào Lý và Kim. Anh Buôn lắc lắc cái đầu, nói bằng cái giọng hơi lơ lớ, nghe có phần giống giọng của mấy người Tày chưa sõi tiếng Kinh.
- Dạo này hình như có nhiều rắn to. Mấy hôm trước kí túc anh mới bắt được một con hổ mang bằng này.
Anh ta cầm cánh tay Nguyên giơ lên. Nguyên tuy lùn, nhưng tay chân chắc như cua gạch. Bắp tay nó to gần bằng bắp tay Lý.
- Dài hơn năm mét. Người ta bắt được rồi, tao chỉ nhìn thôi mà cũng thấy hốt. - Nguyên le lưỡi. Mắt nó hơi trố, nên trông càng biểu cảm. - Rồi họ làm thịt, có cho bọn tao uống một tí rượu tiết rắn.
Chia tay hai người nọ, Kim ghé tai Lý thì thầm.
- Cậu có để ý cái thằng cha mặc áo phông xanh da trời lúc nãy đứng cách mình mấy bước không? Cứ nhìn cậu mãi đấy.
Thấy Lý nhăn trán vẻ suy nghĩ, Kim huơ tay lên phác mấy nét.
- Dong dỏng cao, mặt hơi tái. Trông cũng được.
Lý phì cười. Cô chưa thấy ai nhận xét một người “mặt tái” mà “trông cũng được” bao giờ, mặc dù trong bụng cũng thấy gã thanh niên kia trông cũng không đến nỗi nào.
- Hắn nhìn cậu suốt, đến khi ông già kia bắt đầu nói, cậu quay sang nên hắn mới giả vờ chăm chú nhìn con trăn.
- Liệu có phải sinh viên trường mình không nhỉ?
- Cũng có khả năng. Có khi là một fan hâm mộ của cậu. – Kim khịt mũi. – Nhưng cũng chả biết được. Trông hắn như là hơn mình vài tuổi vậy. Tốt nhất nên cẩn thận.
Đi được một đoạn, Kim bất chợt bảo.
- Cũng có khi nó chỉ là một thằng dê xồm. Trông cậu cũng xinh mà.
***
Họ lại gặp nhau ở nhà Kim, chẳng bao lâu sau khi Lý trở về kí túc từ chỗ giết thịt trăn. Cô thậm chí mới chỉ kịp gật đầu, cười đáp lại câu hỏi “Bạn có đi xem trăn không?” của cậu bạn tên Hoàng phòng 304 ngồi vắt vẻo ở hành lang, móc túi xách lên giá và chưa kịp đặt lưng xuống giường cho đúng nghĩa, thì đã nhận được tin nhắn của Chiến.
Chiến ngồi trên ghế, dáng ngồi trễ nải, tạo cho anh một vẻ bê tha khác với hình tượng nghiêm trang mà phim ảnh hay gán ghép cho cảnh sát. Thấy Lý bước vào, anh ngước nhìn lên, mỉm cười. Anh chỉnh lại tư thế ngồi, rồi chào cô bằng một bằng giọng khàn khàn, trầm đục như thể bị viêm họng. Dưới ánh sáng nhợt nhạt muôn thưở của nhà Kim, Lý nhận thấy cả cơ thể anh thoáng một vẻ mệt mỏi, dẫu vậy đôi mắt anh lại bừng lên một điều gì đó đầy sức sống, đầy phấn khích.
Kim ngồi đối diện với Chiến, qua chiếc bàn, chờ đợi với một nét mặt bình thản. Nhưng nhìn cách Kim gõ những ngón tay lên mặt bàn như gõ trên những phím đàn, và những hình vẽ bằng nước đang biến mất dần vào mặt bàn gỗ, Lý biết bên dưới nét mặt phẳng lặng, bạn cô cũng đang hết sức nóng lòng muốn biết điều Chiến đang muốn báo cho hai cô.
- Có vụ án cho bọn em nữa hả anh? – Lý hỏi khi vừa ngồi xuống.
- Cũng có thể nói là như vậy. – Chiến nói.
Anh rút từ trong chiếc cặp đen bên cạnh ra một phong bì lớn màu vàng nâu, bên trong có vài tấm hình chụp. Khi những tấm hình được trải ra trên mặt bàn, Lý bặm môi lại để nén một tiếng kêu lại trong cổ họng mình. Gần đây cô đã nhìn thấy quá nhiều ảnh xác chết, nhiều hơn cả quãng đời trước đó của cô cộng lại. Một đại gia Hồ Văn Ên bị cắn rách họng chết, một tên xã hội đen chết trương ở sông. Nhưng xác chết trong những tấm hình trước mặt cô lúc này trông hoàn toàn khác so với những xác chết đó.
Xác chết trắng bệch một cách kì dị, dường như đông cứng lại như một bức tượng sáp trong những thước phim kinh dị rẻ tiền. Đôi mắt người chết vẫn mở trừng trừng, màu đen trong hai con ngươi cũng phai đi, như được hòa lẫn với một lớp khói.
- Sau một tiếng đồng hồ, nó trở lại như một xác chết bình thường. – Chiến luồn ngón tay lấy một bức ảnh ở bên dưới một tấm ảnh khác. - Không một vết thương gì trên người, không bị đầu độc, không bị ngạt thở, cũng không có bất kì dấu hiệu bệnh lí nào. Giám định pháp y không thể xác định được nguyên nhân gây ra cái chết.
- Cứ như thể tự nhiên chết. Mọi nguồn sống bị rút ra khỏi người, rồi chết.
Kim nói. Dường như giọng nó lặng lẽ một cách kì lạ.
- Các em có nhận ra ai không?
- Có chứ. Gã Kiệt – thủ phạm giết chết ông Ên chứ ai. – Lý nói. Hiện giờ, những xung điện trong não cô đang chạy nhảy một cách mãnh liệt, cùng với nồng độ adrenalin trong người. Dường như vụ án của họ chẳng những chưa hề kết thúc mà nó hóa ra còn phức tạp và li kì hơn cô tưởng tượng.
- Hắn đã chết chiều hôm qua, trong phòng tạm giam. Anh có thể không hiểu về thế giới siêu nhiên như hai em. Nhưng hiểu biết về thế giới bình thường này của anh đủ để anh biết rằngkhông đời nàomột cái chết tự nhiên có thể gây ra một xác chết như vậy.
Chiến nhấn mạnh. Ngón tay trỏ anh tì mạnh vào một tấm ảnh, làm Lý có cảm giác như nó chuẩn bị lún xuống bất chấp mặt bàn gỗ đang đỡ ở dưới. Cô cầm lấy những tấm ảnh lên, quan sát một hồi.
- Em chưa từng nhìn thấy cái gì như thế này. -Mớilà xác chết thứ ba mà em nhìn thấy. Lý thầm nghĩ.
Chiến gật đầu, với một vẻ thấu hiểu.
- Em thì thấy rồi. Và em biết đích xác cái gì gây ra điều đó. – Bên tai cô, Kim cất giọng, đột ngột.
Ngoài Kim đứng ngay cạnh, Lý ngó trong đám đông thấy hai đứa khác cùng phòng là Thủy béo và Tươi cũng có mặt. Tươi, lẽ ra đang phải đi làm, không hiểu bằng cách nào mà cũng đến, đứng cách chỗ Lý mấy mét, trố mắt đứng ngó con trăn, hai tay chống vào mạng sườn. Gần chỗ Lý và Kim, có hai đứa học sinh cấp ba, đang mặc đồng phục. Đứa con gái, tóc tết thành bím dài đến gần thắt lưng, nói với giọng kẻ cả.
- Đó không phải là trăn đất mà là trăn gấm. - Nó đưa tay đẩy gọng kính với một điệu bộ làm Lý liên tưởng đến Kim mỗi khi nó giảng giải về vấn đề gì đó. - Hay còn gọi là trăn mắt võng. Nhìn những khoang hình mắt võng màu nâu trên người nó kia kìa. Đây là loài trăn dài nhất thế giới, tuy vậy người nó thường không to lắm, thế nên loài trăn nặng nhất thế giới lại là trăn Anaconda xanh.
Đứa con trai có vẻ ấn tượng vì sự hiểu biết của bạn. Nó há hốc miệng và gật gù cái đầu liên tục.
- Cả đời tôi chưa từng bắt được con trăn nào to như thế này.
Một giọng khàn khàn, thều thào cất lên, đầy kinh ngạc và hứng khởi. Đứng ngay phía tay phải Kim là một ông già. Ông ta gầy nhom, quần xắn móng lợn, trông rất già. Lý lập tức quay phắt về phía ông ta.
- Trước tôi làm nghề bắt trăn rắn mấy chục năm đấy. Nhưng chưa có con nào to như thế này. Nghe người ta nói trong núi Sồi có trăn to bằng bắp đùi người lớn, giăng người thòng lòng trên cây cổ thụ. Lại kể những con hổ mang chúa khổng lồ người bằng cái phích, ngỏng đầu cao đến ba bốn mét, lướt đi như gió lốc. Nhưng đó chỉ là lời đồn, chưa ai thực sự bắt được con nào cả.
- Con này chắc phải vào sâu trong núi lắm mới bắt được ấy nhỉ? - Một người gần đó, bâng quơ hỏi.
- Tôi không biết. – Ông già lắc đầu. - Nhưng ở cái vùng này mấy ai dám vào sâu trong lõi núi Sồi? Nhất là ở cái thời này, khi mà người ta chẳng mặn mà với việc săn bắt là mấy như cái thời của ông cha tôi nữa.
Những người xung quanh dường như đều bị thu hút bởi những lời nói của ông già. Họ bàn ra tán vào, đưa ra những câu hỏi, rồi lại tự đưa ra câu trả lời cho nhau. Duy chỉ có một thanh niên đứng cách đó vài bước, trạc hai lăm, hai sáu tuổi, khuôn mặt nhợt nhạt, thì rất thản nhiên, không có phản ứng gì. Anh ta nhìn chăm chăm vào con trăn bị treo trên cái giá, dường như chú tâm suy nghĩ điều gì đó.
Lý và Kim đứng xem một hồi nữa, thấy chẳng có gì đặc sắc nữa, liền bảo nhau quay về.
Gặp Nguyên và anh người yêu ở chỗ gửi xe cổng chợ. Nguyên học cùng lớp Lý, trước cũng ở phòng 310. Nhưng nó cứ ở riết bên kí túc anh người yêu, nên cuối cùng nhượng cái suất kí túc cho Tươi.
Anh người yêu Nguyên hơn bọn Lý sáu, bảy tuổi, người vạm vỡ, mặt rỗ. Chẳng đứa nào trong phòng nhớ chính xác cái tên Lào loằng ngoằng của anh ta mà chỉ gọi tắt là anh Buôn, có lúc gọi lái đi thành Buồn. Cả hai vẫy tay chào Lý và Kim. Anh Buôn lắc lắc cái đầu, nói bằng cái giọng hơi lơ lớ, nghe có phần giống giọng của mấy người Tày chưa sõi tiếng Kinh.
- Dạo này hình như có nhiều rắn to. Mấy hôm trước kí túc anh mới bắt được một con hổ mang bằng này.
Anh ta cầm cánh tay Nguyên giơ lên. Nguyên tuy lùn, nhưng tay chân chắc như cua gạch. Bắp tay nó to gần bằng bắp tay Lý.
- Dài hơn năm mét. Người ta bắt được rồi, tao chỉ nhìn thôi mà cũng thấy hốt. - Nguyên le lưỡi. Mắt nó hơi trố, nên trông càng biểu cảm. - Rồi họ làm thịt, có cho bọn tao uống một tí rượu tiết rắn.
Chia tay hai người nọ, Kim ghé tai Lý thì thầm.
- Cậu có để ý cái thằng cha mặc áo phông xanh da trời lúc nãy đứng cách mình mấy bước không? Cứ nhìn cậu mãi đấy.
Thấy Lý nhăn trán vẻ suy nghĩ, Kim huơ tay lên phác mấy nét.
- Dong dỏng cao, mặt hơi tái. Trông cũng được.
Lý phì cười. Cô chưa thấy ai nhận xét một người “mặt tái” mà “trông cũng được” bao giờ, mặc dù trong bụng cũng thấy gã thanh niên kia trông cũng không đến nỗi nào.
- Hắn nhìn cậu suốt, đến khi ông già kia bắt đầu nói, cậu quay sang nên hắn mới giả vờ chăm chú nhìn con trăn.
- Liệu có phải sinh viên trường mình không nhỉ?
- Cũng có khả năng. Có khi là một fan hâm mộ của cậu. – Kim khịt mũi. – Nhưng cũng chả biết được. Trông hắn như là hơn mình vài tuổi vậy. Tốt nhất nên cẩn thận.
Đi được một đoạn, Kim bất chợt bảo.
- Cũng có khi nó chỉ là một thằng dê xồm. Trông cậu cũng xinh mà.
***
Họ lại gặp nhau ở nhà Kim, chẳng bao lâu sau khi Lý trở về kí túc từ chỗ giết thịt trăn. Cô thậm chí mới chỉ kịp gật đầu, cười đáp lại câu hỏi “Bạn có đi xem trăn không?” của cậu bạn tên Hoàng phòng 304 ngồi vắt vẻo ở hành lang, móc túi xách lên giá và chưa kịp đặt lưng xuống giường cho đúng nghĩa, thì đã nhận được tin nhắn của Chiến.
Chiến ngồi trên ghế, dáng ngồi trễ nải, tạo cho anh một vẻ bê tha khác với hình tượng nghiêm trang mà phim ảnh hay gán ghép cho cảnh sát. Thấy Lý bước vào, anh ngước nhìn lên, mỉm cười. Anh chỉnh lại tư thế ngồi, rồi chào cô bằng một bằng giọng khàn khàn, trầm đục như thể bị viêm họng. Dưới ánh sáng nhợt nhạt muôn thưở của nhà Kim, Lý nhận thấy cả cơ thể anh thoáng một vẻ mệt mỏi, dẫu vậy đôi mắt anh lại bừng lên một điều gì đó đầy sức sống, đầy phấn khích.
Kim ngồi đối diện với Chiến, qua chiếc bàn, chờ đợi với một nét mặt bình thản. Nhưng nhìn cách Kim gõ những ngón tay lên mặt bàn như gõ trên những phím đàn, và những hình vẽ bằng nước đang biến mất dần vào mặt bàn gỗ, Lý biết bên dưới nét mặt phẳng lặng, bạn cô cũng đang hết sức nóng lòng muốn biết điều Chiến đang muốn báo cho hai cô.
- Có vụ án cho bọn em nữa hả anh? – Lý hỏi khi vừa ngồi xuống.
- Cũng có thể nói là như vậy. – Chiến nói.
Anh rút từ trong chiếc cặp đen bên cạnh ra một phong bì lớn màu vàng nâu, bên trong có vài tấm hình chụp. Khi những tấm hình được trải ra trên mặt bàn, Lý bặm môi lại để nén một tiếng kêu lại trong cổ họng mình. Gần đây cô đã nhìn thấy quá nhiều ảnh xác chết, nhiều hơn cả quãng đời trước đó của cô cộng lại. Một đại gia Hồ Văn Ên bị cắn rách họng chết, một tên xã hội đen chết trương ở sông. Nhưng xác chết trong những tấm hình trước mặt cô lúc này trông hoàn toàn khác so với những xác chết đó.
Xác chết trắng bệch một cách kì dị, dường như đông cứng lại như một bức tượng sáp trong những thước phim kinh dị rẻ tiền. Đôi mắt người chết vẫn mở trừng trừng, màu đen trong hai con ngươi cũng phai đi, như được hòa lẫn với một lớp khói.
- Sau một tiếng đồng hồ, nó trở lại như một xác chết bình thường. – Chiến luồn ngón tay lấy một bức ảnh ở bên dưới một tấm ảnh khác. - Không một vết thương gì trên người, không bị đầu độc, không bị ngạt thở, cũng không có bất kì dấu hiệu bệnh lí nào. Giám định pháp y không thể xác định được nguyên nhân gây ra cái chết.
- Cứ như thể tự nhiên chết. Mọi nguồn sống bị rút ra khỏi người, rồi chết.
Kim nói. Dường như giọng nó lặng lẽ một cách kì lạ.
- Các em có nhận ra ai không?
- Có chứ. Gã Kiệt – thủ phạm giết chết ông Ên chứ ai. – Lý nói. Hiện giờ, những xung điện trong não cô đang chạy nhảy một cách mãnh liệt, cùng với nồng độ adrenalin trong người. Dường như vụ án của họ chẳng những chưa hề kết thúc mà nó hóa ra còn phức tạp và li kì hơn cô tưởng tượng.
- Hắn đã chết chiều hôm qua, trong phòng tạm giam. Anh có thể không hiểu về thế giới siêu nhiên như hai em. Nhưng hiểu biết về thế giới bình thường này của anh đủ để anh biết rằngkhông đời nàomột cái chết tự nhiên có thể gây ra một xác chết như vậy.
Chiến nhấn mạnh. Ngón tay trỏ anh tì mạnh vào một tấm ảnh, làm Lý có cảm giác như nó chuẩn bị lún xuống bất chấp mặt bàn gỗ đang đỡ ở dưới. Cô cầm lấy những tấm ảnh lên, quan sát một hồi.
- Em chưa từng nhìn thấy cái gì như thế này. -Mớilà xác chết thứ ba mà em nhìn thấy. Lý thầm nghĩ.
Chiến gật đầu, với một vẻ thấu hiểu.
- Em thì thấy rồi. Và em biết đích xác cái gì gây ra điều đó. – Bên tai cô, Kim cất giọng, đột ngột.
/17
|