Nhiêu khê. Bực bội. Chỗ Quế nắm ở cổ tay và hơi thở phả ra khi cậu ta thì thầm vào tai Lý vẫn còn nóng hổi. Khốn kiếp! Đó là lí do mình không bao giờ muốn gặp lại hắn. Lý lầm bầm trong đầu.
Ít ra thì cũng biết không phải là Quế bám theo cô và xử lí cái vụ kia đêm hôm đó. Không, không đời nào Quế nói dối cô. Đó không phải kiểu của cậu ta. Nếu cậu ta có trong tay điểm yếu gì của cô, hay làm bất kì cái gì mà khiến cô có thể “mắc mớ” đến cậu ta nhiều hơn nữa, thì chắc chắn cậu ta sẽ tận dụng nó. Thay vì thế, cậu ta đã dịch câu hỏi “Tối hôm trước có đi theo tôi không vậy?” của Lý thành “Tôi vẫn muốn Quế quan tâm như trước”, hay đại loại như thế.
Nhưng nếu không phải là Quế thì là ai?
***
- Nó đây.
Kim nằm ườn trên giường, chỉ tay vào một thứ để trên bàn, khi Lý vừa bước vào. Sau khi gọi điện cho Kim, nghe nói là có thông tin rất quan trọng, Lý chạy vội về kí túc lấy xe và hộc tốc phóng sang nhà Kim.
- Nó là cái gì?
Lý hỏi. Cô căng mắt cố nhìn mọi thứ trong căn phòng tối mờ mờ. Tìm đến công tắc đèn, cô bật lên. Ánh điện sáng xanh òa ra, khiến cái vật thể đen đen mà Kim chỉ lộ rõ thành một bức tượng nhỏ. Kim nhanh nhẹn ngồi dậy, cầm bức tượng giơ lên, cười toe toét.
- Vật chứng chứng tỏ vụ án mạng của ngài đại gia không hề đơn giản như mình tưởng.
Lý tiến lại gần để nhìn rõ thứ đó hơn. Đó là một bức tượng chỉ nhỉnh hơn hai ngón tay Lý một tí, hình một người đàn ông mặt mũi xấu kinh khủng, với phần dưới thân là rắn, năm chiếc đầu rắn tủa ra như chiếc đuôi công từ sau đầu. Nó được làm bằng một thứ gỗ không rõ là gỗ gì, lỗ chỗ vài vết rỗ, bụi bẩn két vào những kẽ khắc chạm. Nét khắc chạm dù khá chi tiết nhưng không được tinh tế, nhiều chỗ còn góc cạnh, chưa được mài dũa cẩn thận. Trông nó giống như một bức tượng được cắt gọt thủ công bởi một người nhàn rỗi muốn giết thời gian, không cần quan tâm thứ mình tạo ra là một sản phẩm tồi.
- Tức là thế nào? - Cô nhướn mày nhìn Kim, lúc này mặt mũi đang hí ha hí hửng.
- Đây là bức tượng trang trí trong cái tủ ở căn lầu xảy ra án mạng, bà vợ nạn nhân vừa cho tớ. Cậu có thể nghĩ đó là tượng Maha-Vishnu, đúng không? Nhưng không, hoàn toàn không phải.
Tất nhiên là Lý chả hề biết Maha-Vishnu là cái gì, gật đại thì không đành lòng, liền hỏi.
- Maha-Vishnu là gì?
Trông Kim hơi cụt hứng.
- Một vị thần trong văn hóa Ấn Độ. Tựa vào con rắn có năm đầu... Thôi bỏ đi. - Nó khoát tay, đẩy gọng kính trên sống mũi. - Ý tớ muốn nói là đây không phải là sản phẩm của người thường. Đây là bức tượng Judavannaga. Nói đúng hơn là một trong hai bức tượng. Judavannaga luôn có một cặp song sinh, một nam một nữ. Đó là một loại Nhân Thú dạng rắn, nhưng đã tuyệt chủng từ thế kỉ mười lăm. Loài này rất hiếm, thậm chí trong giới siêu nhiên cũng rất ít gặp. Vậy mà nó lại ở trong tay ông đại gia kia - một người thường?
- Có thể ông Ên ấy cũng chẳng biết nó là cái gì mà tình cờ gặp ở đâu đấy, thấy hay hay nên lấy về.
Lý nói. Mặc dù cái kiến thức mới mẻ về loại Nhân Thú đã tuyệt chủng từ đời tám hoánh Ju-đa gì đó cũng hơi hơi mới lạ, nhưng cô cũng chưa thấy có tí ánh sáng nào về điều Kim định dẫn dắt đến. Chẳng lẽ nó muốn nói ông Ên là Nhân Thú? Không đời nào. Thằng con là người thường, thì tất nhiên ông bố không thể siêu nhiên được.
- Đúng vậy. Có thể. Nhưng điều đó cũng không quan trọng. - Kim nói tiếp. Câu nói của nó làm Lý càng thấy rối mù. Vì vậy cô ngỏng cổ đợi Kim nói tiếp sau một thoáng ngừng lại. - Sáng nay tớ vừa qua nhà ông Ên đó. Chỉ còn lại bức tượng này, còn bức tượng sinh đôi với nó đã bị mất. Trong bức ảnh cậu chụp hiện trường vụ án, cũng chỉ có một bức tượng. Đó là lí do tại sao tớ phát hiện ra. Bà giúp việc có nói rằng chiều tối hôm xảy ra vụ án, bà ta dọn căn lầu, vẫn thấy cả hai bức tượng đều rất bẩn và đã lau lại chúng. Từ hai dữ kiện đó, có thể suy luận rằng bức tượng đã bị mất tối hôm xảy ra án mạng.
- Ý cậu là bức tượng có liên quan đến việc ông Ên bị giết, ví dụ như tên Kiệt đã giết ông ta để lấy nó ư? Chứ không phải vì ghen tuông như hắn khai?
- Có thể có, có thể không. Tớ chỉ biết chắc chắn một điều: bức tượng giờ không ở trong tay gã Kiệt. Và tớ cũng biết người đang cầm nó là ai.
- Ai?
- Thu. Con mèo cái. - Kim nhếch mép cười đắc thắng. - Tớ đã nhìn thấy bức tượng kia trên bàn uống nước ở nhà cô ta khi chúng mình tới đó. Tớ nhớ rất rõ, đừng có nheo mắt như vậy. Cô ta đã cặp bồ với ông Ên, và thậm chí cả thằng con, chỉ để tiếp cận bức tượng thôi, tớ đoán chắc vậy. Rồi tên Kiệt giết ông ta, lấy bức tượng cho Thu. Hoặc có thể chính cô ta đã cùng đến căn lầu cùng với hắn đêm án mạng, hoặc lẻn đến sau đó chỉ để ăn cắp nó. Cũng có thể chính cô ta giết nhân tình của mình, và gã Kiệt chỉ nhận tội thay.
Lý nhìn Kim trân trân. Nếu những lời Kim nói là đúng… Như một thói quen khi bối rối, Lý thò tay vào túi quần, móc điện thoại ra. Nhớ đến điều Kim nói khi nãy, Lý mở lại những tấm hình cô đã chụp vào buổi sáng hôm cô là người đầu tiên trèo lên hiện trường vụ án. Quả thật, ở gần góc chiếc tủ kê sát bàn làm việc có một bức tượng nhỏ. Cô phóng to bức hình ra. Cái vật nhỏ bé ấy trông rõ ràng là bức tượng đang đặt trên bàn nhà Kim. Đến đây thì Lý phục Kim sát đất. Mười người mà xem mấy bức hình này thì phải có đến mười người rưỡi không hề biết đến sự hiện diện của cái bức tượng nhỏ xíu, khuất lấp trong cái góc tủ đó. Thế mà Kim lại nhớ ra được mới tài! Có lần, Kim nói với Lý rằng nó nhớ tất cả những bức tranh đã từng xem qua, từ khi còn nhỏ đến giờ, Lý không tin. Có lẽ đến giờ cũng nên nghĩ lại đôi chút.
- Mình… mình cần báo tin cho anh Chiến. – Sau cơn choáng váng, Lý lắp bắp. - Nếu Thu có dính dáng đến vụ án thì cô ta cũng phải bị bắt.
- Tớ gọi điện cho anh ấy rồi. Có lẽ giờ này anh ấy đã đến chỗ ở của cô ta. Tớ đang đợi tin từ anh ấy đây.
- Cái gì? – Lý kêu toáng lên. Cô nghe thấy giọng mình khó nghe một cách kì lạ. – Cậu điên hả? Lần trước anh ấy đã suýt bị tên Kiệt giết chết! Lẽ ra…
- Bình tĩnh đi. – Kim bình thản cắt ngang. – Thứ nhất, lần trước anh ấy bị bất ngờ và hoảng sợ, lần này thì không vì anh ấy đã biết trước Thu là Miêu Tinh. Thứ hai, anh ấy là cảnh sát chuyên nghiệp chứ không phải một thằng sinh viên lẻo khẻo chỉ biết transistor và đi-ốt, và có súng. Tớ nghĩ rằng người đáng lo là ả Miêu Tinh kia mới phải.
Lý im lặng nghe những lời Kim phân tích. Có thể là cô cũng hơi lo lắng quá đáng thật. Vũ khí lớn nhất của những Nhân Thú thường thường bậc trung là người thường quá sửng sốt và hoảng sợ khi nhìn thấy họ hiện nguyên hình nên gần như mất khả năng phản kháng. Và hầu hết Nhân Thú đều có thể chết vì một viên đạn như bất kì ai. Tự dưng, cô thấy mình hơi ngu ngốc. Chẳng lẽ cô nghĩ rằng Chiến cần cô đi bắt mọi tội phạm Nhân Thú cho anh? Kim nói đúng, Chiến là cảnh sát chuyên nghiệp, và đó là công việc anh ấy vẫn làm bấy lâu nay.
Chiếc điện thoại ở đầu giường rung lên bần bật cắt ngang dòng suy nghĩ của Lý.
- A lô.
Kim nhấc máy, rồi im lặng một hồi lâu để nghe đầu bên kia nói.
- Anh chắc chứ?
Một quãng im lặng nữa. Rồi Kim hạ điện thoại xuống, nhìn Lý, mắt mở to.
- Con Miêu Tinh đã biến mất. Căn hộ của cô ta trống không. Không một dấu vết. Tài khoản ngân hàng Agribank cũng bị rút sạch. Còn gã Kiệt thì tỏ ra không biết gì về bức tượng.
***
- Vậy là không điều tra thêm vụ này nữa hả anh?
Tiến cất cái phích vào dưới gầm bàn và hỏi. Thấy cậu ta đẩy bát mì nhựa có vỏ màu tím về phía mình, Chiến xua tay.
- Cậu cho tôi bát kia đi. Tôi thích ăn cay.
Anh với người qua bàn lấy bát mì Lẩu Thái màu đỏ choét, mở nắp ra và đảo lộn nó lên, không cần đợi mì mềm ra.
- Không. Vụ án đóng rồi. Thủ phạm nhận toàn bộ tội lỗi, và hoàn toàn không biết gì về bức tượng. Trong lời khai của hắn không có một mâu thuẫn nào, mà hắn cũng chẳng phải loại tội phạm lọc lõi, cáo già gì. Chúng ta cũng không có một chứng cớ gì về việc Thu có liên quan đến vụ giết người, cũng như việc cô ta đánh cắp bức tượng còn lại. – Chiến hít một hơi cái mùi cay nồng nặc của bát mì, vừa được bỏ thêm măng ớt. - Thủ trưởng muốn đội mình dừng mọi điều tra lại để tập trung cho vụ mới. Mà việc tôi giao cho cậu, cậu làm đến đâu rồi?
- Em vẫn đang tìm hiểu thêm về cô bạn thân của nạn nhân. Xem ra cô này cũng có nhiều điểm đáng ngờ lắm, anh ạ. Khi nào có đầy đủ thông tin, em sẽ báo cáo anh sau.
Tiến và một miếng mì to, nhai ngấu nghiến. Đã quá trưa. Trong đại bản doanh của đội 1 - Ban chuyên án chỉ có hai bóng áo xanh là Chiến và Tiến vừa mới về, úp mì tôm ăn. Kết thúc vụ án đại gia Hồ Văn Ên bị giết chết, họ lại tiếp nhận một vụ án mới. Một cô giáo cấp hai bị đâm chết tại nhà riêng. Hôm trước, thủ trưởng Sơn đã chỉ thị cho hai người tập trung toàn tâm toàn lực vào vụ án này.
- Nhưng anh chắc là bức tượng cô bé kia nhìn thấy ở nhà Thu hôm ấy là cùng cặp với bức tượng còn lại chứ?
Tiến lại đột ngột ngẩng đầu lên, hỏi. Cậu ta cao lớn, có một gương mặt tròn quay, rất hay cười. Trẻ trung và vui vẻ. Giống như Chiến cái thời “tán phét với tù nhân” ở Tân Lập.
- Cô ấy chắc chắn vậy. – Chiến trả lời sau một thoáng ngẫm nghĩ. Các đồng đội của anh đều biết rằng có hai cô sinh viên đam mê trinh thám đã tự ý điều tra vụ án và cung cấp cho Chiến một số thông tin hữu ích về vụ án. Nhưng chẳng ai trong số họ biết rằng sự thật thực ra phức tạp gấp mấy chục lần như vậy. – Nếu tôi là cậu thì tôi sẽ tin lời cô gái ấy. Vì Kim có một trí nhớ như máy ảnh vậy. Chỉ cần gặp cậu một lần, cô ấy cũng có thể vẽ lại khuôn mặt cậu.
- Thế ạ? – Mắt Tiến sáng rỡ. Cậu ta cười toe toét, giọng bất chợt thì thầm. – Em ấy xinh không? Lúc nào anh giới thiệu xem em có tán được em ấy không đi. – Trước cái nheo mắt giễu cợt của Chiến, cậu ta trở lại vẻ mặt nghiêm túc sau đó, và trầm ngâm nói. – Việc Thu biến mất với toàn bộ tiền trong tài khoản cũng củng cố thêm cái nghi vấn cô ta đánh cắp bức tượng.
- Cũng có thể cô ta bỏ đi chỉ vì không muốn nhớ lại những kỉ niệm về một người tình bị giết, một người tình cũ vào tù, cộng thêm một bà vợ và thằng con của nạn nhân kia nữa. – Chiến nhếch mép cười. – Nếu là tôi, tôi cũng biến.
Phản bác Tiến vậy chẳng qua là vì thói quen lập luận đa chiều khi phá án thôi, chứ trong thâm tâm Chiến cũng nghĩ Thu cuốn gói ra đi vì đã lấy được thứ mình muốn: bức tượng.
- Thế hôm trước anh cho giám định bức tượng còn lại, kết quả ra sao hả anh?
- Chả có gì đặc biệt. Tượng làm bằng thứ gỗ mít lâu năm, có hiếm nhưng không quý đến mức phải ăn trộm. Cũng không phải đồ cổ hay có ý nghĩa nghệ thuật gì. Chỉ là do một kẻ nghiệp dư đục khắc thô sơ.
- Tức là không có gì quý giá. Vậy thì tại sao cô Thu kia lại ăn cắp?
Chiến không trả lời mà cúi xuống ăn hết chỗ mì tôm còn lại trong bát. Ngả người ra ghế, ngửa mặt lên nhìn chiếc quạt trần quay phần phật trên đầu, Chiến nhớ lại cuộc nói chuyện của anh với hai cô gái vào tối hôm trước.
“Nó chẳng có gì quý giá bởi vì nó không phải là bức tượng bị đánh cắp.” Kim nói khi cô đi lại giữa nhà, trước bốn con mắt của Chiến và Lý – lúc này đều ngồi xếp bằng tròn trên giường. Tay Chiến vẫn cầm cái bức tượng người rắn năm đầu xấu hoắc.
“Thu, có thể vì vội vàng, hoặc vì thói quen hành xử, hoặc vì chủ quan nghĩ chẳng ai thèm để ý đến một bức tượng quá tầm thường, nên đã chỉ lấy đi đúng thứ cô ta muốn: bức tượng kia. Đó là sai lầm lớn nhất của cô ta. Bởi nếu cô ta lấy đi cả cặp tượng, và quẳng bức còn lại ở nơi xa xôi nào đó thì đã chẳng có ai phát hiện ra. Vấn đề là, một cặp tượng song sinh, đáng lẽ phải tương tự như nhau. Vậy thì tại sao một bức lại có giá, còn một bức chỉ là thứ đồ bỏ?”
“Có nhiều lí do để nó quý hơn bức tượng còn lại. Có thể về hình dạng chúng giống như một cặp, nhưng chất liệu làm ra chúng lại khác nhau.” Chiến tiếp lời. “Bức tượng kia có thể làm bằng một thứ gì quý giá, như kì nam. Hoặc thậm chí, có thể chỉ có lớp vỏ ngoài trông giống gỗ, bên trong có thể bằng vàng, hoặc đồng đen.”
Nhìn thấy Lý ngó bức tượng trên tay mình với vẻ hết sức nghi ngờ, Chiến cười tủm tỉm và nói tiếp.
“Còn có một khả năng cũng thường xảy ra nữa. Bản thân bức tượng có thể vô giá trị, nhưng lại chứa một thứ gì quý báu bên trong.”
“Ý anh muốn nói bức tượng rỗng ruột? Tuyệt!” Kim vỗ hai bàn tay vào nhau, đứng sững lại. “Đúng là em đã đọc nhiều truyện như vậy. Trong một bức tượng có thể chứa vàng bạc châu báu…”
“Trong bức tượng bé tẹo này hả?” Lý giật bức tượng khỏi tay Chiến, giơ lên. Đôi lông mày cô nhướn cao, trên khuôn mặt thoáng một vẻ vui nhộn khó tả. Bức tượng chỉ nhỉnh hơn hai ngón tay một chút, nếu có rỗng ruột thì phần rỗng bên trong chắc cùng lắm chỉ bằng một ngón tay. “May ra đựng được vài viên kim cương là còn có giá trị cao.”
“Kim cương hả?” Kim ra chiều ngẫm nghĩ.
“Đánh cắp mấy viên kim cương trong đây, trong khi bỏ qua chiếc nhẫn kim cương to sụ trên tay nạn nhân sao?” Lý khoanh tay, hỏi tiếp.
“Cũng có thể vì cô ta vội vàng. Việc tháo chiếc nhẫn ra khỏi tay nạn nhân sẽ phiền phức hơn là quơ lấy bức tượng rồi biến đi.” Thói quen phản biện lại khiến Chiến nói tiếp.
“Không. Em nghĩ là mọi việc thú vị hơn thế.” Kim lắc đầu. Cô gái lúc này đã ngồi xuống ghế, một tay chống lên bàn, bàn tay tựa vào cằm. Kim ngồi khoanh chân trên ghế, thay vì vắt chéo chân như cách các cô gái khác hay ngồi, vẻ mặt tư lự. “Nếu tất cả chuyện này chỉ là Thu tình cờ có mặt tại hiện trường vụ án và ăn cắp vài viên kim cương thì thật là tầm thường. Linh cảm của em cho rằng mọi thứ phức tạp hơn. Và nếu đúng là trong ruột bức tượng có cái gì đó thật, thì thứ đó phải thực sự đặc biệt.”
“Chúng ta không phá án bằng linh cảm, Kim ạ.”
Cả Lý và Chiến đều nói vậy. Mặc dù trong đầu, anh nghĩ Kim đúng.
***
Sau khi lấy lời khai của một vài đồng nghiệp của cô giáo mới bị giết chết trong vụ án mới thụ lí, Chiến phóng xe về nhà. Nhưng khi đi ngang qua nơi tạm giam Hoàng Văn Kiệt, Chiến rẽ vào. Dù cho Kiệt phủ nhận mọi hiểu biết liên quan đến bức tượng, và chính phán đoán của Chiến cũng cho rằng hắn nói thật. Nhưng anh vẫn hi vọng việc nói chuyện với hắn có thể mở ra một tia sáng nào đó. Dù sao hắn vẫn là manh mối duy nhất mà anh có bây giờ.
Sếp Sơn mà biết thì thể nào cũng độp cho mình một trận. Chiến thầm nghĩ khi đi theo người quản lí trại tạm giam đến căn phòng của Kiệt. Người quản lí trại giam sững người trước cánh cửa phòng khép hờ, không khóa. Nhưng ngay lập tức sau đó, anh ta cùng Chiến lao vào phòng. Cảnh tượng trước mặt làm họ đứng khựng lại, không thốt nên lời.
Ít ra thì cũng biết không phải là Quế bám theo cô và xử lí cái vụ kia đêm hôm đó. Không, không đời nào Quế nói dối cô. Đó không phải kiểu của cậu ta. Nếu cậu ta có trong tay điểm yếu gì của cô, hay làm bất kì cái gì mà khiến cô có thể “mắc mớ” đến cậu ta nhiều hơn nữa, thì chắc chắn cậu ta sẽ tận dụng nó. Thay vì thế, cậu ta đã dịch câu hỏi “Tối hôm trước có đi theo tôi không vậy?” của Lý thành “Tôi vẫn muốn Quế quan tâm như trước”, hay đại loại như thế.
Nhưng nếu không phải là Quế thì là ai?
***
- Nó đây.
Kim nằm ườn trên giường, chỉ tay vào một thứ để trên bàn, khi Lý vừa bước vào. Sau khi gọi điện cho Kim, nghe nói là có thông tin rất quan trọng, Lý chạy vội về kí túc lấy xe và hộc tốc phóng sang nhà Kim.
- Nó là cái gì?
Lý hỏi. Cô căng mắt cố nhìn mọi thứ trong căn phòng tối mờ mờ. Tìm đến công tắc đèn, cô bật lên. Ánh điện sáng xanh òa ra, khiến cái vật thể đen đen mà Kim chỉ lộ rõ thành một bức tượng nhỏ. Kim nhanh nhẹn ngồi dậy, cầm bức tượng giơ lên, cười toe toét.
- Vật chứng chứng tỏ vụ án mạng của ngài đại gia không hề đơn giản như mình tưởng.
Lý tiến lại gần để nhìn rõ thứ đó hơn. Đó là một bức tượng chỉ nhỉnh hơn hai ngón tay Lý một tí, hình một người đàn ông mặt mũi xấu kinh khủng, với phần dưới thân là rắn, năm chiếc đầu rắn tủa ra như chiếc đuôi công từ sau đầu. Nó được làm bằng một thứ gỗ không rõ là gỗ gì, lỗ chỗ vài vết rỗ, bụi bẩn két vào những kẽ khắc chạm. Nét khắc chạm dù khá chi tiết nhưng không được tinh tế, nhiều chỗ còn góc cạnh, chưa được mài dũa cẩn thận. Trông nó giống như một bức tượng được cắt gọt thủ công bởi một người nhàn rỗi muốn giết thời gian, không cần quan tâm thứ mình tạo ra là một sản phẩm tồi.
- Tức là thế nào? - Cô nhướn mày nhìn Kim, lúc này mặt mũi đang hí ha hí hửng.
- Đây là bức tượng trang trí trong cái tủ ở căn lầu xảy ra án mạng, bà vợ nạn nhân vừa cho tớ. Cậu có thể nghĩ đó là tượng Maha-Vishnu, đúng không? Nhưng không, hoàn toàn không phải.
Tất nhiên là Lý chả hề biết Maha-Vishnu là cái gì, gật đại thì không đành lòng, liền hỏi.
- Maha-Vishnu là gì?
Trông Kim hơi cụt hứng.
- Một vị thần trong văn hóa Ấn Độ. Tựa vào con rắn có năm đầu... Thôi bỏ đi. - Nó khoát tay, đẩy gọng kính trên sống mũi. - Ý tớ muốn nói là đây không phải là sản phẩm của người thường. Đây là bức tượng Judavannaga. Nói đúng hơn là một trong hai bức tượng. Judavannaga luôn có một cặp song sinh, một nam một nữ. Đó là một loại Nhân Thú dạng rắn, nhưng đã tuyệt chủng từ thế kỉ mười lăm. Loài này rất hiếm, thậm chí trong giới siêu nhiên cũng rất ít gặp. Vậy mà nó lại ở trong tay ông đại gia kia - một người thường?
- Có thể ông Ên ấy cũng chẳng biết nó là cái gì mà tình cờ gặp ở đâu đấy, thấy hay hay nên lấy về.
Lý nói. Mặc dù cái kiến thức mới mẻ về loại Nhân Thú đã tuyệt chủng từ đời tám hoánh Ju-đa gì đó cũng hơi hơi mới lạ, nhưng cô cũng chưa thấy có tí ánh sáng nào về điều Kim định dẫn dắt đến. Chẳng lẽ nó muốn nói ông Ên là Nhân Thú? Không đời nào. Thằng con là người thường, thì tất nhiên ông bố không thể siêu nhiên được.
- Đúng vậy. Có thể. Nhưng điều đó cũng không quan trọng. - Kim nói tiếp. Câu nói của nó làm Lý càng thấy rối mù. Vì vậy cô ngỏng cổ đợi Kim nói tiếp sau một thoáng ngừng lại. - Sáng nay tớ vừa qua nhà ông Ên đó. Chỉ còn lại bức tượng này, còn bức tượng sinh đôi với nó đã bị mất. Trong bức ảnh cậu chụp hiện trường vụ án, cũng chỉ có một bức tượng. Đó là lí do tại sao tớ phát hiện ra. Bà giúp việc có nói rằng chiều tối hôm xảy ra vụ án, bà ta dọn căn lầu, vẫn thấy cả hai bức tượng đều rất bẩn và đã lau lại chúng. Từ hai dữ kiện đó, có thể suy luận rằng bức tượng đã bị mất tối hôm xảy ra án mạng.
- Ý cậu là bức tượng có liên quan đến việc ông Ên bị giết, ví dụ như tên Kiệt đã giết ông ta để lấy nó ư? Chứ không phải vì ghen tuông như hắn khai?
- Có thể có, có thể không. Tớ chỉ biết chắc chắn một điều: bức tượng giờ không ở trong tay gã Kiệt. Và tớ cũng biết người đang cầm nó là ai.
- Ai?
- Thu. Con mèo cái. - Kim nhếch mép cười đắc thắng. - Tớ đã nhìn thấy bức tượng kia trên bàn uống nước ở nhà cô ta khi chúng mình tới đó. Tớ nhớ rất rõ, đừng có nheo mắt như vậy. Cô ta đã cặp bồ với ông Ên, và thậm chí cả thằng con, chỉ để tiếp cận bức tượng thôi, tớ đoán chắc vậy. Rồi tên Kiệt giết ông ta, lấy bức tượng cho Thu. Hoặc có thể chính cô ta đã cùng đến căn lầu cùng với hắn đêm án mạng, hoặc lẻn đến sau đó chỉ để ăn cắp nó. Cũng có thể chính cô ta giết nhân tình của mình, và gã Kiệt chỉ nhận tội thay.
Lý nhìn Kim trân trân. Nếu những lời Kim nói là đúng… Như một thói quen khi bối rối, Lý thò tay vào túi quần, móc điện thoại ra. Nhớ đến điều Kim nói khi nãy, Lý mở lại những tấm hình cô đã chụp vào buổi sáng hôm cô là người đầu tiên trèo lên hiện trường vụ án. Quả thật, ở gần góc chiếc tủ kê sát bàn làm việc có một bức tượng nhỏ. Cô phóng to bức hình ra. Cái vật nhỏ bé ấy trông rõ ràng là bức tượng đang đặt trên bàn nhà Kim. Đến đây thì Lý phục Kim sát đất. Mười người mà xem mấy bức hình này thì phải có đến mười người rưỡi không hề biết đến sự hiện diện của cái bức tượng nhỏ xíu, khuất lấp trong cái góc tủ đó. Thế mà Kim lại nhớ ra được mới tài! Có lần, Kim nói với Lý rằng nó nhớ tất cả những bức tranh đã từng xem qua, từ khi còn nhỏ đến giờ, Lý không tin. Có lẽ đến giờ cũng nên nghĩ lại đôi chút.
- Mình… mình cần báo tin cho anh Chiến. – Sau cơn choáng váng, Lý lắp bắp. - Nếu Thu có dính dáng đến vụ án thì cô ta cũng phải bị bắt.
- Tớ gọi điện cho anh ấy rồi. Có lẽ giờ này anh ấy đã đến chỗ ở của cô ta. Tớ đang đợi tin từ anh ấy đây.
- Cái gì? – Lý kêu toáng lên. Cô nghe thấy giọng mình khó nghe một cách kì lạ. – Cậu điên hả? Lần trước anh ấy đã suýt bị tên Kiệt giết chết! Lẽ ra…
- Bình tĩnh đi. – Kim bình thản cắt ngang. – Thứ nhất, lần trước anh ấy bị bất ngờ và hoảng sợ, lần này thì không vì anh ấy đã biết trước Thu là Miêu Tinh. Thứ hai, anh ấy là cảnh sát chuyên nghiệp chứ không phải một thằng sinh viên lẻo khẻo chỉ biết transistor và đi-ốt, và có súng. Tớ nghĩ rằng người đáng lo là ả Miêu Tinh kia mới phải.
Lý im lặng nghe những lời Kim phân tích. Có thể là cô cũng hơi lo lắng quá đáng thật. Vũ khí lớn nhất của những Nhân Thú thường thường bậc trung là người thường quá sửng sốt và hoảng sợ khi nhìn thấy họ hiện nguyên hình nên gần như mất khả năng phản kháng. Và hầu hết Nhân Thú đều có thể chết vì một viên đạn như bất kì ai. Tự dưng, cô thấy mình hơi ngu ngốc. Chẳng lẽ cô nghĩ rằng Chiến cần cô đi bắt mọi tội phạm Nhân Thú cho anh? Kim nói đúng, Chiến là cảnh sát chuyên nghiệp, và đó là công việc anh ấy vẫn làm bấy lâu nay.
Chiếc điện thoại ở đầu giường rung lên bần bật cắt ngang dòng suy nghĩ của Lý.
- A lô.
Kim nhấc máy, rồi im lặng một hồi lâu để nghe đầu bên kia nói.
- Anh chắc chứ?
Một quãng im lặng nữa. Rồi Kim hạ điện thoại xuống, nhìn Lý, mắt mở to.
- Con Miêu Tinh đã biến mất. Căn hộ của cô ta trống không. Không một dấu vết. Tài khoản ngân hàng Agribank cũng bị rút sạch. Còn gã Kiệt thì tỏ ra không biết gì về bức tượng.
***
- Vậy là không điều tra thêm vụ này nữa hả anh?
Tiến cất cái phích vào dưới gầm bàn và hỏi. Thấy cậu ta đẩy bát mì nhựa có vỏ màu tím về phía mình, Chiến xua tay.
- Cậu cho tôi bát kia đi. Tôi thích ăn cay.
Anh với người qua bàn lấy bát mì Lẩu Thái màu đỏ choét, mở nắp ra và đảo lộn nó lên, không cần đợi mì mềm ra.
- Không. Vụ án đóng rồi. Thủ phạm nhận toàn bộ tội lỗi, và hoàn toàn không biết gì về bức tượng. Trong lời khai của hắn không có một mâu thuẫn nào, mà hắn cũng chẳng phải loại tội phạm lọc lõi, cáo già gì. Chúng ta cũng không có một chứng cớ gì về việc Thu có liên quan đến vụ giết người, cũng như việc cô ta đánh cắp bức tượng còn lại. – Chiến hít một hơi cái mùi cay nồng nặc của bát mì, vừa được bỏ thêm măng ớt. - Thủ trưởng muốn đội mình dừng mọi điều tra lại để tập trung cho vụ mới. Mà việc tôi giao cho cậu, cậu làm đến đâu rồi?
- Em vẫn đang tìm hiểu thêm về cô bạn thân của nạn nhân. Xem ra cô này cũng có nhiều điểm đáng ngờ lắm, anh ạ. Khi nào có đầy đủ thông tin, em sẽ báo cáo anh sau.
Tiến và một miếng mì to, nhai ngấu nghiến. Đã quá trưa. Trong đại bản doanh của đội 1 - Ban chuyên án chỉ có hai bóng áo xanh là Chiến và Tiến vừa mới về, úp mì tôm ăn. Kết thúc vụ án đại gia Hồ Văn Ên bị giết chết, họ lại tiếp nhận một vụ án mới. Một cô giáo cấp hai bị đâm chết tại nhà riêng. Hôm trước, thủ trưởng Sơn đã chỉ thị cho hai người tập trung toàn tâm toàn lực vào vụ án này.
- Nhưng anh chắc là bức tượng cô bé kia nhìn thấy ở nhà Thu hôm ấy là cùng cặp với bức tượng còn lại chứ?
Tiến lại đột ngột ngẩng đầu lên, hỏi. Cậu ta cao lớn, có một gương mặt tròn quay, rất hay cười. Trẻ trung và vui vẻ. Giống như Chiến cái thời “tán phét với tù nhân” ở Tân Lập.
- Cô ấy chắc chắn vậy. – Chiến trả lời sau một thoáng ngẫm nghĩ. Các đồng đội của anh đều biết rằng có hai cô sinh viên đam mê trinh thám đã tự ý điều tra vụ án và cung cấp cho Chiến một số thông tin hữu ích về vụ án. Nhưng chẳng ai trong số họ biết rằng sự thật thực ra phức tạp gấp mấy chục lần như vậy. – Nếu tôi là cậu thì tôi sẽ tin lời cô gái ấy. Vì Kim có một trí nhớ như máy ảnh vậy. Chỉ cần gặp cậu một lần, cô ấy cũng có thể vẽ lại khuôn mặt cậu.
- Thế ạ? – Mắt Tiến sáng rỡ. Cậu ta cười toe toét, giọng bất chợt thì thầm. – Em ấy xinh không? Lúc nào anh giới thiệu xem em có tán được em ấy không đi. – Trước cái nheo mắt giễu cợt của Chiến, cậu ta trở lại vẻ mặt nghiêm túc sau đó, và trầm ngâm nói. – Việc Thu biến mất với toàn bộ tiền trong tài khoản cũng củng cố thêm cái nghi vấn cô ta đánh cắp bức tượng.
- Cũng có thể cô ta bỏ đi chỉ vì không muốn nhớ lại những kỉ niệm về một người tình bị giết, một người tình cũ vào tù, cộng thêm một bà vợ và thằng con của nạn nhân kia nữa. – Chiến nhếch mép cười. – Nếu là tôi, tôi cũng biến.
Phản bác Tiến vậy chẳng qua là vì thói quen lập luận đa chiều khi phá án thôi, chứ trong thâm tâm Chiến cũng nghĩ Thu cuốn gói ra đi vì đã lấy được thứ mình muốn: bức tượng.
- Thế hôm trước anh cho giám định bức tượng còn lại, kết quả ra sao hả anh?
- Chả có gì đặc biệt. Tượng làm bằng thứ gỗ mít lâu năm, có hiếm nhưng không quý đến mức phải ăn trộm. Cũng không phải đồ cổ hay có ý nghĩa nghệ thuật gì. Chỉ là do một kẻ nghiệp dư đục khắc thô sơ.
- Tức là không có gì quý giá. Vậy thì tại sao cô Thu kia lại ăn cắp?
Chiến không trả lời mà cúi xuống ăn hết chỗ mì tôm còn lại trong bát. Ngả người ra ghế, ngửa mặt lên nhìn chiếc quạt trần quay phần phật trên đầu, Chiến nhớ lại cuộc nói chuyện của anh với hai cô gái vào tối hôm trước.
“Nó chẳng có gì quý giá bởi vì nó không phải là bức tượng bị đánh cắp.” Kim nói khi cô đi lại giữa nhà, trước bốn con mắt của Chiến và Lý – lúc này đều ngồi xếp bằng tròn trên giường. Tay Chiến vẫn cầm cái bức tượng người rắn năm đầu xấu hoắc.
“Thu, có thể vì vội vàng, hoặc vì thói quen hành xử, hoặc vì chủ quan nghĩ chẳng ai thèm để ý đến một bức tượng quá tầm thường, nên đã chỉ lấy đi đúng thứ cô ta muốn: bức tượng kia. Đó là sai lầm lớn nhất của cô ta. Bởi nếu cô ta lấy đi cả cặp tượng, và quẳng bức còn lại ở nơi xa xôi nào đó thì đã chẳng có ai phát hiện ra. Vấn đề là, một cặp tượng song sinh, đáng lẽ phải tương tự như nhau. Vậy thì tại sao một bức lại có giá, còn một bức chỉ là thứ đồ bỏ?”
“Có nhiều lí do để nó quý hơn bức tượng còn lại. Có thể về hình dạng chúng giống như một cặp, nhưng chất liệu làm ra chúng lại khác nhau.” Chiến tiếp lời. “Bức tượng kia có thể làm bằng một thứ gì quý giá, như kì nam. Hoặc thậm chí, có thể chỉ có lớp vỏ ngoài trông giống gỗ, bên trong có thể bằng vàng, hoặc đồng đen.”
Nhìn thấy Lý ngó bức tượng trên tay mình với vẻ hết sức nghi ngờ, Chiến cười tủm tỉm và nói tiếp.
“Còn có một khả năng cũng thường xảy ra nữa. Bản thân bức tượng có thể vô giá trị, nhưng lại chứa một thứ gì quý báu bên trong.”
“Ý anh muốn nói bức tượng rỗng ruột? Tuyệt!” Kim vỗ hai bàn tay vào nhau, đứng sững lại. “Đúng là em đã đọc nhiều truyện như vậy. Trong một bức tượng có thể chứa vàng bạc châu báu…”
“Trong bức tượng bé tẹo này hả?” Lý giật bức tượng khỏi tay Chiến, giơ lên. Đôi lông mày cô nhướn cao, trên khuôn mặt thoáng một vẻ vui nhộn khó tả. Bức tượng chỉ nhỉnh hơn hai ngón tay một chút, nếu có rỗng ruột thì phần rỗng bên trong chắc cùng lắm chỉ bằng một ngón tay. “May ra đựng được vài viên kim cương là còn có giá trị cao.”
“Kim cương hả?” Kim ra chiều ngẫm nghĩ.
“Đánh cắp mấy viên kim cương trong đây, trong khi bỏ qua chiếc nhẫn kim cương to sụ trên tay nạn nhân sao?” Lý khoanh tay, hỏi tiếp.
“Cũng có thể vì cô ta vội vàng. Việc tháo chiếc nhẫn ra khỏi tay nạn nhân sẽ phiền phức hơn là quơ lấy bức tượng rồi biến đi.” Thói quen phản biện lại khiến Chiến nói tiếp.
“Không. Em nghĩ là mọi việc thú vị hơn thế.” Kim lắc đầu. Cô gái lúc này đã ngồi xuống ghế, một tay chống lên bàn, bàn tay tựa vào cằm. Kim ngồi khoanh chân trên ghế, thay vì vắt chéo chân như cách các cô gái khác hay ngồi, vẻ mặt tư lự. “Nếu tất cả chuyện này chỉ là Thu tình cờ có mặt tại hiện trường vụ án và ăn cắp vài viên kim cương thì thật là tầm thường. Linh cảm của em cho rằng mọi thứ phức tạp hơn. Và nếu đúng là trong ruột bức tượng có cái gì đó thật, thì thứ đó phải thực sự đặc biệt.”
“Chúng ta không phá án bằng linh cảm, Kim ạ.”
Cả Lý và Chiến đều nói vậy. Mặc dù trong đầu, anh nghĩ Kim đúng.
***
Sau khi lấy lời khai của một vài đồng nghiệp của cô giáo mới bị giết chết trong vụ án mới thụ lí, Chiến phóng xe về nhà. Nhưng khi đi ngang qua nơi tạm giam Hoàng Văn Kiệt, Chiến rẽ vào. Dù cho Kiệt phủ nhận mọi hiểu biết liên quan đến bức tượng, và chính phán đoán của Chiến cũng cho rằng hắn nói thật. Nhưng anh vẫn hi vọng việc nói chuyện với hắn có thể mở ra một tia sáng nào đó. Dù sao hắn vẫn là manh mối duy nhất mà anh có bây giờ.
Sếp Sơn mà biết thì thể nào cũng độp cho mình một trận. Chiến thầm nghĩ khi đi theo người quản lí trại tạm giam đến căn phòng của Kiệt. Người quản lí trại giam sững người trước cánh cửa phòng khép hờ, không khóa. Nhưng ngay lập tức sau đó, anh ta cùng Chiến lao vào phòng. Cảnh tượng trước mặt làm họ đứng khựng lại, không thốt nên lời.
/17
|