Lý trở về kí túc xá khi trời xẩm tối. Dẫu sao, việc tìm Quế hỏi chuyện (theo ý muốn của Kim) có thể chờ đến ngày mai. Ngày kia cũng được… Lý cũng chả muốn gặp lại Quế lắm. Cậu ta vẫn chưa coi “không hợp” là một cái lí do chính đáng để chia tay, nên vẫn cố sức gặng hỏi Lý cho kì được một lí do mới. Thậm chí còn nghi ngờ Lý đá cậu ta vì cô đã có người khác. Mỗi lần tình cờ chạm trán Quế, mọi câu họ nói với nhau chỉ loanh quanh như vậy.
Mấy hôm vừa rồi quả là mấy hôm be bét. Bỏ học. Không về phòng. Ba đứa cùng phòng chỉ tủm tỉm nhìn Lý một cách đáng ngờ. Mặc! Lý tặc lưỡi.
Khi cả phòng đã đi ngủ, Tươi – đứa bạn thân nhất trong phòng - nhảy vào giường Lý.
- Dạo này có người yêu mới rồi hả? Anh Chiến phải không?
- Hử?
- Anh Chiến công an thảo lảo đãi bọn mình nem rán mấy lần rồi ấy.
- Đương nhiên là tớ biết anh Chiến nào. Không, không yêu đương gì hết. Ông ấy già khú đế.
Tươi cười sặc sụa. Chiến ba mốt tuổi, hơn Lý chín tuổi, nhưng chưa đến nỗi để bị gọi là “già khú đế”. Ngưng cười, vuốt ngực, Tươi bảo, trước khi lại mò về giường của mình.
- Lão ấy có vẻ thích cậu. Cũng được đấy. Mặc dù không đẹp trai bằng bạn Quế hồi xưa.
Lý nhướn mày, dõi theo Tươi đến khi bạn về hẳn giường, rồi tắt điện, thả mình xuống, mặt vùi vào gối. Cười.
***
Bốn giờ sáng. Điện thoại tít tít. Tin nhắn của Kim: “Gửi tớ mấy ảnh chụp ở nhà ông đại gia bị giết với.” Hai mắt díu lại, Lý lầm bầm mấy từ không rõ lời rồi ném đại cái điện thoại vào góc giường, ngủ tiếp.
***
Kim lại trở mình. Từ lúc đột ngột tỉnh giấc vì một cơn ác mộng, Kim không ngủ lại được. Không phải tại cơn ác mộng – nếu gọi nó như vậy chỉ vì nó kết thúc khi Kim sắp rơi xuống vực và chết ngắc. Kim đã quá quen với việc mơ những giấc mơ nhuốm đầy màu sắc phiêu lưu, kì bí mà trong đó nhân vật chính thường có kết cục không tốt đẹp gì mấy như vậy. Cô không ngủ lại được chỉ vì một cảm giác lạ lùng. Một cảm giác dường như bắt đầu nhen lên từ khi vụ án con Miêu Tinh kia kết thúc.
Có chuyện gì vậy? Tại sao mình lại cứ thấy có điều gì không phải? Kẻ bị bắt đã nhận tội. Động cơ, cách thức gây án đều khớp. Vậy thì có gì mà phải suy nghĩ? Kim hậm hực nghĩ thầm. Càng thức, cô càng thấy bực bội với bản thân mình, bởi bất chấp những lí lẽ đưa ra của lí trí, cái cảm giác đó không hề dịu xuống. Cô ngồi dậy, bật điện. Chiếc đồng hồ con cú mới chỉ gần đến số bốn. Kim với tay rót một cốc nước, tu ừng ực. Dòng nước mát lạnh không làm cô thấy dễ chịu hơn một chút nào.
Thử nghĩ lại xem. Có điều gì mình đã bỏ qua. Có điều gì chướng tai gai mắt. Hãy rà soát lại tất cả. Bắt đầu từ lúc Lý đợi mình ở cổng và nói cho mình nghe về vụ án mạng. Kim nằm lại xuống giường và nhắm mắt lại. Những kí ức chạy trong đầu cô như một thước phim tua lại, cô tập trung vào những hình ảnh nhỏ nhất, trốn trong những ngõ ngách sâu nhất của não mình. Những hình ảnh – đó là thế mạnh lớn nhất của Kim. Câu chữ, âm thanh dù có gợi nhớ đến thế nào cũng chẳng thể so sánh được với hình ảnh. Cô thậm chí vẫn nhớ được như in khuôn mặt thiếu nữ của chị gái mình – người đã mất tích mười bốn năm – để vẽ lại và treo trên tường. Cô cũng có thể vẽ lại được khuôn mặt cha, nếu như điều đó không gợi lên một nỗi đau quá lớn.
- Trời đất!
Kim ngồi bật dậy và thốt ra một tiếng kêu, khi những hình ảnh cô cần tìm đã hiện lại trong óc. Nhất định là nó. Nhưng cô cần chắc chắn hơn. Cô quờ tay dưới đám chăn gối đầu giường tìm chiếc điện thoại, nhắn tin cho Lý.
***
Mười bảy phút trôi qua. Vẫn chưa thấy tin nhắn đáp lại của Lý. Cũng chẳng thể trông mong gì nhiều ở một tin nhắn vào lúc bốn giờ sáng như thế này. Điện thoại vẫn trên tay, Kim đi lòng vòng quanh phòng vài vòng nữa, rồi quyết định bấm gọi Lý. Thuê bao hiện tại đang ngoài vùng phủ sóng… Lần hai. Lần ba. Kim giật giật mớ tóc trước trán mình, rên lên. Có cần phải đến mức tắt máy đi không, hả?
Nằm xuống giường, nhìn chong chong lên trần nhà hồi lâu, Kim lại nhắm mắt lại, kiểm tra những hình ảnh trong trí nhớ mình một lần nữa. Một cách cẩn thận và chi tiết. Khi kim đồng hồ vượt qua con số năm một chút, cô thiếp đi vì mệt, nằm mơ thấy mình đến tìm Lý.
***
Sau khi chịu đựng xong màn tổng xỉ vả nhẹ nhàng và thâm thúy của cô giáo về tiến độ cực kì èo uột của đồ án môn học vi xử lí, Lý thở phào, lóc cóc ra khỏi văn phòng khoa. Lúc này, đầu óc cô mới bắt đầu hồi hồi lại, và những suy nghĩ tỉnh táo nhất đưa cô đến sự kiện hồi đầu sáng với Kim.
Lúc vừa hớt hải bước qua cánh cổng kí túc, Lý chạm mặt ngay Kim đang đứng lù lù ngay sát quán trà đá.
- Không nhắn tin trả lời tớ hả? Gọi cũng không liên lạc được?
Trông cô nàng có vẻ bực bội. Kiểm tra lại điện thoại thấy một tin nhắn, Lý nhíu mày. Quái nhỉ! Mình đọc lúc nào mà không biết. Chắc lúc mình ném cái điện thoại tung hết cả nắp lẫn pin ra. Liền nhe răng cười trừ với Kim.
- Giờ tớ đang vội lắm. Muộn giờ gặp cô rồi. Tí nữa tớ gửi cho.
Không đợi Kim có phản ứng gì, Lý ba chân bốn cẳng chạy vù đi, chỉ loáng thoáng nghe tiếng la hét bài hãi của Kim đằng sau.
Giờ nghĩ lại, máu tò mò lại khiến mọi lo lắng và bực bội của buổi gặp cô giáo biến đi mất sạch. Có chuyện gì mà Kim lại cần mấy cái ảnh đó vào lúc bốn giờ sáng? Vụ án đã kết thúc rồi, còn xem lại làm gì? Với cái cách hành xử của Kim như vậy, nếu có bất kì điều gì, hẳn nó phải quan trọng. Lẽ ra mình phải hỏi Kim trước, thay vì chạy hùng hục lên khoa như vậy, đằng nào chả muộn rồi. Lý tự nhủ đầy tiếc nuối.
Vừa rút điện thoại ra, định gọi cho Kim, một bóng người ở hông tòa nhà bên kia đường lọt vào tầm mắt Lý.
***
Kim cắn môi đứng trước cánh cổng sắt cao nghều, trống ngực rộn lên vì hồi hộp. Thật xui xẻo khi Lý lại phải bận lên trường. Gặp và hỏi chuyện người lạ chưa bao giờ là một thế mạnh của cô, nếu không muốn nói là sở đoản. Thông thường, Kim luôn tìm cách tránh phải nói chuyện trực tiếp với người lạ càng nhiều càng tốt. Kể cả người quen, trừ khi hợp rơ lắm, thì cũng chỉ khi nào cần mới mở lời. Nhiều trường hợp mà xoay sở được, cô thích nhắn tin hoặc chat qua internet hơn.
Kim phải nhấn chuông đến lần thứ hai mới có người ra mở cổng. Đó là bà giúp việc Cẩm. Nhìn thấy Kim, bà nhíu mày.
- Cô tìm ai?
- Dạ thưa, cháu ở bên điều tra… - Kim rụt rè.
Bà Cẩm à lên một tiếng.
- À, tôi nhớ rồi. Cô đi cùng với cái cô cao cao. Tôi tưởng cái thằng ôn giết ông chủ đã đi tù rồi chứ. Có chuyện gì nữa thế?
- Dạ, cháu chỉ muốn hỏi thêm mấy chuyện.
Bà Cẩm nhíu mày vẻ cân nhắc rồi mở rộng cánh cửa cho cô vào. Bà để cô ngồi ở bàn uống nước ngoài sân, rồi đi vào nhà. Một lúc sau, bà quay ra cùng bà chủ.
Bà chủ nhà Oanh trông vẫn khắc khổ và buồn bã y như lần trước Kim và Lý đến. Rõ ràng bà cũng chẳng vui thích gì khi nhìn thấy cô. Khuôn mặt bà sắt lại, nước da xám xịt. Cả con người bà toát ra một vẻ tiều tụy, nhưng dường như lần này còn nhuốm một vẻ cay đắng.
Dưới giàn thiên lý trước sân nhà là một bộ bàn ghế bằng gỗ, dùng để ngồi uống nước, tiếp khách ngoài trời. Chiếc bàn làm bằng nguyên một gốc cây to, những rễ cây được chuốt, mài, sơn bóng loáng, tủa ra, ngoằn ngoèo như những con rồng nhỏ. Rõ ràng chiếc ghế mây mà bà Oanh đang ngồi không cùng bộ, bởi những chiếc ghế khác cũng có hình dạng gần giống như cái bàn, chỉ là bằng những gốc cây nhỏ hơn, và ít rễ tủa ra hơn. Bà giúp việc Cẩm ngồi cạnh bà, trên một chiếc ghế bằng gốc cây đó, vừa nói chuyện vừa luôn tay bện những chiếc túi mắt cáo bằng những sợi dây được tuốt ra từ những bao xác rắn.
Có một sự chua chát và phật lòng gì đó đượm trong từng lời mà bà Oanh nói về ông chồng quá cố của mình.
- Đúng là ông ấy có cặp tượng đó. Nhưng tôi thực sự không để ý. Chẳng phải là một thứ đẹp đẽ hay quý giá gì.
- Thế ông ấy có cặp tượng đó lâu chưa ạ?
- Tôi cũng không rõ nữa. Có lẽ cũng lâu rồi. Ông ấy nói nó làm bằng gỗ mít mấy trăm năm tuổi, và là một bức tượng của người Chăm thì phải. Nếu tôi nhớ không nhầm. Nói rằng đó là một kỉ niệm thời trẻ, là món quà của ai đó.
- Thế lần cuối cùng mà cô thấy bức tượng kia là khi nào ạ?
Bà Oanh khẽ nhíu mày như để suy nghĩ, rồi lắc đầu.
- Tôi không rõ nữa.
- Chập tối hôm ông ấy mất, tôi lên lầu dọn dẹp là vẫn còn đó. Tôi còn định gạ ông ấy vứt quách đi, vì trông nó bẩn thỉu quá, nhưng nghĩ lại nên thôi, chỉ lau qua quýt một tí. – Bà Cẩm nói xen vào, hai tay vẫn bện thoăn thoắt. Chiếc túi sắp thành hình trải ra trên đùi bà. – Ai mà thèm để ý cái tượng đó hở cô? Đồ cổ chẳng phải, trầm hương cũng chẳng phải. Cái hồi có cái ông gì đến mua mấy đồ cổ ấy, ông ta có thèm liếc mắt đến cái tượng này đâu.
- Cô nghĩ là người ta giết chồng tôi rồi đánh cắp cái tượng vô bổ đó hay sao? Không phải cảnh sát đã bắt được hung thủ rồi à? – Bà Oanh nhướng mắt nhìn Lý và Kim, hỏi.
- Dạ không. Hung thủ không lấy cái tượng đó. – Kim trả lời, cô lơ đãng đánh mắt xuống những cái rễ cây ngoằn ngoèo, trầm ngâm suy nghĩ. Đến khi ngẩng lên, cô nói tiếp. – Tại cháu thấy hiện trường thiếu một bức tượng nên muốn điều tra rõ cho chắc chắn. Cũng có thể nó chẳng liên quan gì đến vụ án, mà bị thất lạc đâu đó trước khi chồng cô mất. Chứ hung thủ cũng không ăn cắp nó, và động cơ gây án chỉ hoàn toàn do ghen tuông…
Khi thấy phản ứng trên gương mặt của bà Oanh, Kim biết mình lỡ lời. Cô im bặt. Rõ ràng là chẳng dễ dàng gì khi biết ông chồng quá cố mẫu mực của mình hóa ra lại có một cô bồ nhí chỉ lớn hơn con trai mình vài tuổi.
- Ý… cháu là… có thể nó chẳng liên quan gì đến vụ án. Chẳng có gì to tát. – Kim vò mái tóc mình một cách ngượng nghịu.
- Tôi cũng nghĩ vậy. – Bà Oanh nói sau một hồi im lặng, bằng một giọng đều đều. – Đó chỉ là một bức tượng tầm thường. Hơn nữa, nếu nó quý giá, thì người ta đã ăn trộm cả đôi.
Bà Oanh nói hoàn toàn có lí. Trừ việc bức tượng kia đang ở trong tay Thu – cô bồ nhí của nạn nhân. Tất nhiên là Kim không nói cho bà biết điều này. Vì thế, cô cũng ra vẻ gật gù đồng tình với bà. Có lẽ là chẳng thể khai thác thêm được thông tin gì từ hai người phụ nữ này nữa. Kim đứng dậy xin phép ra về. Nhưng khi đứng lên, cô chợt nảy ra một ý nghĩ.
- Thưa cô, cháu có thể mượn bức tượng còn lại ở nhà mình vài ngày được không ạ?
Mấy hôm vừa rồi quả là mấy hôm be bét. Bỏ học. Không về phòng. Ba đứa cùng phòng chỉ tủm tỉm nhìn Lý một cách đáng ngờ. Mặc! Lý tặc lưỡi.
Khi cả phòng đã đi ngủ, Tươi – đứa bạn thân nhất trong phòng - nhảy vào giường Lý.
- Dạo này có người yêu mới rồi hả? Anh Chiến phải không?
- Hử?
- Anh Chiến công an thảo lảo đãi bọn mình nem rán mấy lần rồi ấy.
- Đương nhiên là tớ biết anh Chiến nào. Không, không yêu đương gì hết. Ông ấy già khú đế.
Tươi cười sặc sụa. Chiến ba mốt tuổi, hơn Lý chín tuổi, nhưng chưa đến nỗi để bị gọi là “già khú đế”. Ngưng cười, vuốt ngực, Tươi bảo, trước khi lại mò về giường của mình.
- Lão ấy có vẻ thích cậu. Cũng được đấy. Mặc dù không đẹp trai bằng bạn Quế hồi xưa.
Lý nhướn mày, dõi theo Tươi đến khi bạn về hẳn giường, rồi tắt điện, thả mình xuống, mặt vùi vào gối. Cười.
***
Bốn giờ sáng. Điện thoại tít tít. Tin nhắn của Kim: “Gửi tớ mấy ảnh chụp ở nhà ông đại gia bị giết với.” Hai mắt díu lại, Lý lầm bầm mấy từ không rõ lời rồi ném đại cái điện thoại vào góc giường, ngủ tiếp.
***
Kim lại trở mình. Từ lúc đột ngột tỉnh giấc vì một cơn ác mộng, Kim không ngủ lại được. Không phải tại cơn ác mộng – nếu gọi nó như vậy chỉ vì nó kết thúc khi Kim sắp rơi xuống vực và chết ngắc. Kim đã quá quen với việc mơ những giấc mơ nhuốm đầy màu sắc phiêu lưu, kì bí mà trong đó nhân vật chính thường có kết cục không tốt đẹp gì mấy như vậy. Cô không ngủ lại được chỉ vì một cảm giác lạ lùng. Một cảm giác dường như bắt đầu nhen lên từ khi vụ án con Miêu Tinh kia kết thúc.
Có chuyện gì vậy? Tại sao mình lại cứ thấy có điều gì không phải? Kẻ bị bắt đã nhận tội. Động cơ, cách thức gây án đều khớp. Vậy thì có gì mà phải suy nghĩ? Kim hậm hực nghĩ thầm. Càng thức, cô càng thấy bực bội với bản thân mình, bởi bất chấp những lí lẽ đưa ra của lí trí, cái cảm giác đó không hề dịu xuống. Cô ngồi dậy, bật điện. Chiếc đồng hồ con cú mới chỉ gần đến số bốn. Kim với tay rót một cốc nước, tu ừng ực. Dòng nước mát lạnh không làm cô thấy dễ chịu hơn một chút nào.
Thử nghĩ lại xem. Có điều gì mình đã bỏ qua. Có điều gì chướng tai gai mắt. Hãy rà soát lại tất cả. Bắt đầu từ lúc Lý đợi mình ở cổng và nói cho mình nghe về vụ án mạng. Kim nằm lại xuống giường và nhắm mắt lại. Những kí ức chạy trong đầu cô như một thước phim tua lại, cô tập trung vào những hình ảnh nhỏ nhất, trốn trong những ngõ ngách sâu nhất của não mình. Những hình ảnh – đó là thế mạnh lớn nhất của Kim. Câu chữ, âm thanh dù có gợi nhớ đến thế nào cũng chẳng thể so sánh được với hình ảnh. Cô thậm chí vẫn nhớ được như in khuôn mặt thiếu nữ của chị gái mình – người đã mất tích mười bốn năm – để vẽ lại và treo trên tường. Cô cũng có thể vẽ lại được khuôn mặt cha, nếu như điều đó không gợi lên một nỗi đau quá lớn.
- Trời đất!
Kim ngồi bật dậy và thốt ra một tiếng kêu, khi những hình ảnh cô cần tìm đã hiện lại trong óc. Nhất định là nó. Nhưng cô cần chắc chắn hơn. Cô quờ tay dưới đám chăn gối đầu giường tìm chiếc điện thoại, nhắn tin cho Lý.
***
Mười bảy phút trôi qua. Vẫn chưa thấy tin nhắn đáp lại của Lý. Cũng chẳng thể trông mong gì nhiều ở một tin nhắn vào lúc bốn giờ sáng như thế này. Điện thoại vẫn trên tay, Kim đi lòng vòng quanh phòng vài vòng nữa, rồi quyết định bấm gọi Lý. Thuê bao hiện tại đang ngoài vùng phủ sóng… Lần hai. Lần ba. Kim giật giật mớ tóc trước trán mình, rên lên. Có cần phải đến mức tắt máy đi không, hả?
Nằm xuống giường, nhìn chong chong lên trần nhà hồi lâu, Kim lại nhắm mắt lại, kiểm tra những hình ảnh trong trí nhớ mình một lần nữa. Một cách cẩn thận và chi tiết. Khi kim đồng hồ vượt qua con số năm một chút, cô thiếp đi vì mệt, nằm mơ thấy mình đến tìm Lý.
***
Sau khi chịu đựng xong màn tổng xỉ vả nhẹ nhàng và thâm thúy của cô giáo về tiến độ cực kì èo uột của đồ án môn học vi xử lí, Lý thở phào, lóc cóc ra khỏi văn phòng khoa. Lúc này, đầu óc cô mới bắt đầu hồi hồi lại, và những suy nghĩ tỉnh táo nhất đưa cô đến sự kiện hồi đầu sáng với Kim.
Lúc vừa hớt hải bước qua cánh cổng kí túc, Lý chạm mặt ngay Kim đang đứng lù lù ngay sát quán trà đá.
- Không nhắn tin trả lời tớ hả? Gọi cũng không liên lạc được?
Trông cô nàng có vẻ bực bội. Kiểm tra lại điện thoại thấy một tin nhắn, Lý nhíu mày. Quái nhỉ! Mình đọc lúc nào mà không biết. Chắc lúc mình ném cái điện thoại tung hết cả nắp lẫn pin ra. Liền nhe răng cười trừ với Kim.
- Giờ tớ đang vội lắm. Muộn giờ gặp cô rồi. Tí nữa tớ gửi cho.
Không đợi Kim có phản ứng gì, Lý ba chân bốn cẳng chạy vù đi, chỉ loáng thoáng nghe tiếng la hét bài hãi của Kim đằng sau.
Giờ nghĩ lại, máu tò mò lại khiến mọi lo lắng và bực bội của buổi gặp cô giáo biến đi mất sạch. Có chuyện gì mà Kim lại cần mấy cái ảnh đó vào lúc bốn giờ sáng? Vụ án đã kết thúc rồi, còn xem lại làm gì? Với cái cách hành xử của Kim như vậy, nếu có bất kì điều gì, hẳn nó phải quan trọng. Lẽ ra mình phải hỏi Kim trước, thay vì chạy hùng hục lên khoa như vậy, đằng nào chả muộn rồi. Lý tự nhủ đầy tiếc nuối.
Vừa rút điện thoại ra, định gọi cho Kim, một bóng người ở hông tòa nhà bên kia đường lọt vào tầm mắt Lý.
***
Kim cắn môi đứng trước cánh cổng sắt cao nghều, trống ngực rộn lên vì hồi hộp. Thật xui xẻo khi Lý lại phải bận lên trường. Gặp và hỏi chuyện người lạ chưa bao giờ là một thế mạnh của cô, nếu không muốn nói là sở đoản. Thông thường, Kim luôn tìm cách tránh phải nói chuyện trực tiếp với người lạ càng nhiều càng tốt. Kể cả người quen, trừ khi hợp rơ lắm, thì cũng chỉ khi nào cần mới mở lời. Nhiều trường hợp mà xoay sở được, cô thích nhắn tin hoặc chat qua internet hơn.
Kim phải nhấn chuông đến lần thứ hai mới có người ra mở cổng. Đó là bà giúp việc Cẩm. Nhìn thấy Kim, bà nhíu mày.
- Cô tìm ai?
- Dạ thưa, cháu ở bên điều tra… - Kim rụt rè.
Bà Cẩm à lên một tiếng.
- À, tôi nhớ rồi. Cô đi cùng với cái cô cao cao. Tôi tưởng cái thằng ôn giết ông chủ đã đi tù rồi chứ. Có chuyện gì nữa thế?
- Dạ, cháu chỉ muốn hỏi thêm mấy chuyện.
Bà Cẩm nhíu mày vẻ cân nhắc rồi mở rộng cánh cửa cho cô vào. Bà để cô ngồi ở bàn uống nước ngoài sân, rồi đi vào nhà. Một lúc sau, bà quay ra cùng bà chủ.
Bà chủ nhà Oanh trông vẫn khắc khổ và buồn bã y như lần trước Kim và Lý đến. Rõ ràng bà cũng chẳng vui thích gì khi nhìn thấy cô. Khuôn mặt bà sắt lại, nước da xám xịt. Cả con người bà toát ra một vẻ tiều tụy, nhưng dường như lần này còn nhuốm một vẻ cay đắng.
Dưới giàn thiên lý trước sân nhà là một bộ bàn ghế bằng gỗ, dùng để ngồi uống nước, tiếp khách ngoài trời. Chiếc bàn làm bằng nguyên một gốc cây to, những rễ cây được chuốt, mài, sơn bóng loáng, tủa ra, ngoằn ngoèo như những con rồng nhỏ. Rõ ràng chiếc ghế mây mà bà Oanh đang ngồi không cùng bộ, bởi những chiếc ghế khác cũng có hình dạng gần giống như cái bàn, chỉ là bằng những gốc cây nhỏ hơn, và ít rễ tủa ra hơn. Bà giúp việc Cẩm ngồi cạnh bà, trên một chiếc ghế bằng gốc cây đó, vừa nói chuyện vừa luôn tay bện những chiếc túi mắt cáo bằng những sợi dây được tuốt ra từ những bao xác rắn.
Có một sự chua chát và phật lòng gì đó đượm trong từng lời mà bà Oanh nói về ông chồng quá cố của mình.
- Đúng là ông ấy có cặp tượng đó. Nhưng tôi thực sự không để ý. Chẳng phải là một thứ đẹp đẽ hay quý giá gì.
- Thế ông ấy có cặp tượng đó lâu chưa ạ?
- Tôi cũng không rõ nữa. Có lẽ cũng lâu rồi. Ông ấy nói nó làm bằng gỗ mít mấy trăm năm tuổi, và là một bức tượng của người Chăm thì phải. Nếu tôi nhớ không nhầm. Nói rằng đó là một kỉ niệm thời trẻ, là món quà của ai đó.
- Thế lần cuối cùng mà cô thấy bức tượng kia là khi nào ạ?
Bà Oanh khẽ nhíu mày như để suy nghĩ, rồi lắc đầu.
- Tôi không rõ nữa.
- Chập tối hôm ông ấy mất, tôi lên lầu dọn dẹp là vẫn còn đó. Tôi còn định gạ ông ấy vứt quách đi, vì trông nó bẩn thỉu quá, nhưng nghĩ lại nên thôi, chỉ lau qua quýt một tí. – Bà Cẩm nói xen vào, hai tay vẫn bện thoăn thoắt. Chiếc túi sắp thành hình trải ra trên đùi bà. – Ai mà thèm để ý cái tượng đó hở cô? Đồ cổ chẳng phải, trầm hương cũng chẳng phải. Cái hồi có cái ông gì đến mua mấy đồ cổ ấy, ông ta có thèm liếc mắt đến cái tượng này đâu.
- Cô nghĩ là người ta giết chồng tôi rồi đánh cắp cái tượng vô bổ đó hay sao? Không phải cảnh sát đã bắt được hung thủ rồi à? – Bà Oanh nhướng mắt nhìn Lý và Kim, hỏi.
- Dạ không. Hung thủ không lấy cái tượng đó. – Kim trả lời, cô lơ đãng đánh mắt xuống những cái rễ cây ngoằn ngoèo, trầm ngâm suy nghĩ. Đến khi ngẩng lên, cô nói tiếp. – Tại cháu thấy hiện trường thiếu một bức tượng nên muốn điều tra rõ cho chắc chắn. Cũng có thể nó chẳng liên quan gì đến vụ án, mà bị thất lạc đâu đó trước khi chồng cô mất. Chứ hung thủ cũng không ăn cắp nó, và động cơ gây án chỉ hoàn toàn do ghen tuông…
Khi thấy phản ứng trên gương mặt của bà Oanh, Kim biết mình lỡ lời. Cô im bặt. Rõ ràng là chẳng dễ dàng gì khi biết ông chồng quá cố mẫu mực của mình hóa ra lại có một cô bồ nhí chỉ lớn hơn con trai mình vài tuổi.
- Ý… cháu là… có thể nó chẳng liên quan gì đến vụ án. Chẳng có gì to tát. – Kim vò mái tóc mình một cách ngượng nghịu.
- Tôi cũng nghĩ vậy. – Bà Oanh nói sau một hồi im lặng, bằng một giọng đều đều. – Đó chỉ là một bức tượng tầm thường. Hơn nữa, nếu nó quý giá, thì người ta đã ăn trộm cả đôi.
Bà Oanh nói hoàn toàn có lí. Trừ việc bức tượng kia đang ở trong tay Thu – cô bồ nhí của nạn nhân. Tất nhiên là Kim không nói cho bà biết điều này. Vì thế, cô cũng ra vẻ gật gù đồng tình với bà. Có lẽ là chẳng thể khai thác thêm được thông tin gì từ hai người phụ nữ này nữa. Kim đứng dậy xin phép ra về. Nhưng khi đứng lên, cô chợt nảy ra một ý nghĩ.
- Thưa cô, cháu có thể mượn bức tượng còn lại ở nhà mình vài ngày được không ạ?
/17
|