Dịch giả: Đức Thành
Tất nhiên Diệp Linh Đồng cũng nhìn thấy Lam Hiên Vũ, tuy rằng sự căm ghét ban đầu của nàng đã bớt đi rất nhiều nhưng trí nhớ của những cô bé lại rất tốt, cũng có chút thù dai, nàng còn nhớ rõ ràng là lúc ấy Lam Hiên Vũ đã nói không thích mình.
Nàng vốn là một cô bé quật cường, nên lúc đó còn nghĩ là, ngươi không thích ta? Ta còn không thích ngươi hơn đấy! Ai mà thèm!
Tuy vóc dáng của Lam Hiên Vũ không cao nhưng luôn có thể gây sự chú ý. Cho nên Diệp Linh Đồng liếc mắt liền thấy được hắn trong đám người.
Chạy quanh thao trường ba vòng, sau đó tự do hoạt động. Lão sư bố trí nhiệm vụ. Năm nhất là mới vừa vào học nên chắc chắn lão sư sẽ không cho bọn nhỏ áp lực quá lớn.
Thực ra thì thao trường lại dưới mặt đất, nó ở tầng một của tòa nhà phân viện Tử La thành. Trên đầu là màn hình điện tử mô phỏng trời xanh mây trắng, có thể mang đến năng lượng tương đương với ánh mặt trời, những hệ thống không khí trong đó cũng giúp cho người ta không bị cảm giác đè nén.
Một vòng là bốn trăm mét, ba vòng tuy không tính là quá dài nhưng đối với bọn nhỏ sáu tuổi thì cũng không phải là ngắn.
Cả bốn gã chủ nhiệm của hai lớp đều đứng ở bên sân, tay cầm dụng cụ ghi chép mà theo dõi thể năng mạnh yếu của bọn nhỏ.
Bắt đầu!
Theo tiếng hô của lão sư thì Diệp Linh Đồng là người xông ra ngoài đầu tiên, tốc độ của nàng thật sự rất nhanh, khi nàng lao ra thì các lão sư cũng phải giật mình. Nàng vừa chạy ra ngoài thì ý nghĩ hiếu thắng của những đứa nhỏ khác cũng bị kích phát theo, ngay sau đó đã có vài tên đệ tử bám sát sau nàng.
Lúc này Lam Hiên Vũ đang ở giữa đội hình của hai lớp, hắn cứ ở đó không nhanh không chậm mà chạy.
Thật sự là hắn cũng không chú ý gì tới việc Diệp Linh Đồng chạy nhanh như vậy, lúc này trong đầu hắn đang nhớ về những lời cha hắn nói: Không nên biểu hiện mình quá mức, càng không nên phóng thích Lam Ngân Thảo bên tay phải.
Đùi hắn chạy nhẹ nhàng mà hữu lực, loại chạy không nhanh không chậm này đối với hắn là không đáng kể chút nào. Dù sao thì hắn cũng đã có hồn lực cấp mười một rồi.
Diệp Linh Đồng chạy hơn một nửa vòng nữa thì thấy được Lam Hiên Vũ, nhưng nàng không có cách nào không nhìn hắn, bởi vì Lam Hiên Vũ chạy ngay phía trước nàng một đoạn không xa.
Cũng không phải vì Lam Hiên Vũ chạy quá chậm, mà là tốc độ của nàng quá là nhanh, những đệ tử chạy phía sau đều bị nàng vượt qua một vòng rồi.
Nàng mạnh mẽ tăng tốc một lần nữa, lúc này thì những người có thể bám theo nàng khi nãy cũng đã bị nàng bỏ xa rồi. Nàng chạy một mạch tới bên người Lam Hiên Vũ cố gắng mà chạy sát về phía hắn.
Lam Hiên Vũ bị nàng dọa cho nhảy dựng, hắn nhìn bóng lưng Diệp Linh Đồng mà lẩm bẩm: Đúng là luôn làm cho người ta chán ghét mà!
Diệp Linh Đồng lại vừa mới chạy qua người hắn không xa nên tất nhiên sẽ nghe được câu nói này của hắn, bước chân không khỏi lảo đảo một chút.
Ngươi nói cái gì? Nàng quay đầu lại mà hằm mặt nhìn hắn.
A! Ngươi nhìn đường kìa Lam Hiên Vũ chỉ về phía trước.
Ai ui! Diệp Linh Đồng vừa quay đầu lại thì đâm sầm vào một gã đồng học, ngay lập tức cả nàng cùng tên đồng học kia đều mất đà mà lao ra khỏi đường băng.
Lam Hiên Vũ cau mày, miệng lẩm bẩm: Ba đã từng nói là khi đi đường cùng chạy bộ thì không thể phân thần, nhất là không thể nhìn những vật khác. Quả nhiên có đạo lý!
Chỉ một lát sau, Diệp Linh Đồng lại đuổi theo từ phía sau.
Ta vượt qua ngươi một vòng rồi, ngươi có hiểu hay không đấy? Nàng cảm thấy có chút bất lực mà nói với Lam Hiên Vũ.
A, ta không để ý. Lam Hiên Vũ mở trừng hai mắt.
Ngươi thua! Diệp Linh Đồng cao ngạo mà nói.
Lam Hiên Vũ kinh ngạc mà nhìn nàng: Ai so đấu với ngươi rồi?
Ngươi...Làm sao ngươi lại không hiếu thắng một chút nào vậy? Ngươi có phải nam hài tử hay không đây? Diệp Linh Đồng nhìn bực tức nhìn hắn.
Hiếu thắng thì liên quan gì tới việc có phải nam hài tử hay không?
Có lẽ là Lam Hiên Vũ đã bị tính cách của cha hắn ảnh hưởng, thật sự là hắn chẳng có chút hiếu thắng nào cả.
Diệp Linh Đồng thật muốn đạp hắn một cước, nhưng mấy tên bị nàng bỏ lại khi nãy cũng đã chạy tới nơi. Nàng hung hăng mà trừng mắt với hắn một cái: Ngươi cứ đợi đấy! nói xong liền tăng tốc mà chạy.
Hai lớp, hơn năm mươi học sinh, Diệp Linh Đồng là người thứ nhất chạy xong, mà Lam Hiên Vũ là xếp thứ ba mươi hai, không tính là nhanh, nhưng cũng không phải chậm.
Thu Vũ Hinh nói với chủ nhiệm Bộ đang đứng bên cạnh mình: Sao tên nhóc Lam Hiên Vũ này lại chạy chậm như vậy a? Hắn đã đạt đến cấp mười một rồi, theo lý thuyết thì tốc độ phải nhanh hơn mới đúng.
chủ nhiệm Bộ là một vị lão sư lớn tuổi,hắn mỉm cười nói: Tuy rằng chậm nhưng cũng rất ổn, có vẻ như hắn không muốn nhanh. Thoạt nhìn thì đứa nhỏ này có tính cách khá trầm ổn, cũng là chuyện tốt thôi. Một đứa nhóc bảy tuổi lại trầm ổn như vậy là hiếm thấy đấy.... Ồ, đó là Diệp Linh Đồng của ban một sao, nghe nói nàng là con gái của đoàn trưởng Diệp Phong. Có vẻ như nàng đang đi tìm Lam Hiên Vũ rồi.
Lúc này Thu Vũ Hinh mới chú ý tới, Lam Hiên Vũ vừa mới chạy xong thì Diệp Linh Đồng liền đi về phía hắn, hơn nữa còn có cái bộ dáng hùng hổ nữa chứ.
Đúng là Diệp Linh Đồng đang tìm tới Lam Hiên Vũ, nàng thở hổn hển mà đứng trước mặt hắn: Ta muốn tỷ thí với ngươi một chút.
Lam Hiên Vũ ngẩn người, hắn lắc đầu: Ta không so đấu với ngươi.
Vì sao? giọng nói của Diệp Linh Đồng có chút lớn nên lập tức hấp dẫn sự chú ý của những hài tử khác.
Nam tử tốt không đấu với nữ a! Mẹ ta nói không thể khi dễ nữ hài tử. Lam Hiên Vũ nói.
Ngươi... Chỉ bằng ngươi mà có thể khi dễ ta?! Đừng tưởng rằng ngươi đột phá đến cấp mười một là đặc biệt hơn người. Diệp Linh Đồng vừa nói vừa giơ tay chỉ chỉ vào chính mình, Là ta khi dễ ngươi mới đúng.
Vừa nói xong, nàng liền vọt tới hướng Lam Hiên Vũ.
Nhưng Lam Hiên Vũ lại không có một chút kinh nghiệm đánh nhau nào, hắn vô thức mà lui về sau, thò tay ra muốn ngăn cản nàng.
Diệp Linh Đồng vừa vọt đã tới trước người Lam Hiên Vũ,nàng vừa nhấc tay đã bắt được cánh tay phải đang nâng lên của Lam Hiên Vũ. Nàng giật mạnh về phía mình một phát, sau đó thuận thế mà dùng chân phải đá tới chân trái của Lam Hiên Vũ, thân thể nàng xoay nửa vòng, định ném hắn qua vai.
Dưới góc nhìn của Thu Vũ Hinh thì một loạt động tác của Diệp Linh Đồng như là nước chảy mây trôi vậy, chẳng những nhanh mà còn rất chính xác, vừa nhìn đã có thể nhận ra nàng là tập võ. Mà Lam Hiên Vũ thì ngoài bối rối lại chẳng làm được cái động tác ngăn cản nào. rõ ràng là không có kinh nghiệm thực chiến.
Quả thực là Lam Hiên Vũ có chút sợ, bị Diệp Linh Đồng kéo một phát như vậy, hắn còn chưa kịp lui về phía sau thì thân thể đã ngừng lại, sau đó Diệp Linh Đồng thuận thế mà quay người, cánh tay phải của hắn cứ như vậy mà bị Diệp Linh Đồng khoác lên vai.
Lực lượng từ trên vai Diệp Linh Đồng dần truyền đến, tuy chiều cao của Lam Hiên Vũ cùng nàng là ngang nhau nhưng lúc này hắn đã bị nhấc bay khỏi mặt đất.
Lúc này thì Lam Hiên Vũ đã rơi vào trạng thái sợ hãi. Hắn còn chưa bao giờ gặp phải tình thuống như vậy a! Thân thể hắn bắt đầu vô thức mà tự bảo vệ, trong nháy mắt này hắn cảm thấy cánh tay phải của mình nóng lên một chút. Sau đó là một luồng nhiệt lưu truyền khắp toàn thân, ngay sau đó thì cảm giác sợ hãi liền biến mất.
Mà cảm nhận của Diệp Linh Đồng lại hoàn toàn bất đồng. Khi nàng bắt được cổ tay của Lam Hiên Vũ thì trong nội tâm nàng cũng đã bắt đầu đắc ý, tất nhiên nàng thấy được sự kinh hoảng trong mắt Lam Hiên Vũ, từ phản ứng của hắn là cũng có thể nhìn ra rằng tên này căn bản là không có chút kinh nghiệm thực chiến nào.
Lúc này nàng đang nghĩ mình cứ như vậy mà quật hắn ngã ra liệu có phải nặng quá rồi không, định thu lại một chút lực.
Đúng là lúc này đây, thân thể của Lam Hiên Vũ đã bị nàng kéo bay khỏi mặt đất, và tiếp theo sẽ là một cái ném qua vai hoàn mỹ.
Thế nhưng tình huống mà Diệp Linh Đồng tuyệt đối không thể nghĩ tới đã xảy ra. Thân thể Lam Hiên Vũ đột nhiên biến thành cực nặng, nặng đến nỗi Diệp Linh Đồng có cảm giác mình đang gánh một tòa núi lớn vậy. Dưới chân nàng trở nên mềm nhũn, sau đó toàn thân liền nằm xuống dưới.
Bịch —
Cả bãi tập trở nên lặng ngắt.
Các học sinh của hai ban đều đứng quanh đó mà nhìn hai người té dưới mặt đất.
Diệp Linh Đồng nằm bên dưới, nàng nằm rạp trên mặt đất với một cái tư thế rất chướng tai gai mắt, mà Lam Hiên Vũ lại nằm trên lưng nàng với một vẻ mặt khó hiểu.(ầy, cái tư thế gì thế này, đè chết con gái nhà người ta mất ^^)
Các sư phụ cũng đều trợn tròn mắt mà nhìn. Mượn lực dùng lực, sau đó ném qua vai, hoàn mỹ a! Làm sao lại thành như thế này rồi?
Tất nhiên Diệp Linh Đồng cũng nhìn thấy Lam Hiên Vũ, tuy rằng sự căm ghét ban đầu của nàng đã bớt đi rất nhiều nhưng trí nhớ của những cô bé lại rất tốt, cũng có chút thù dai, nàng còn nhớ rõ ràng là lúc ấy Lam Hiên Vũ đã nói không thích mình.
Nàng vốn là một cô bé quật cường, nên lúc đó còn nghĩ là, ngươi không thích ta? Ta còn không thích ngươi hơn đấy! Ai mà thèm!
Tuy vóc dáng của Lam Hiên Vũ không cao nhưng luôn có thể gây sự chú ý. Cho nên Diệp Linh Đồng liếc mắt liền thấy được hắn trong đám người.
Chạy quanh thao trường ba vòng, sau đó tự do hoạt động. Lão sư bố trí nhiệm vụ. Năm nhất là mới vừa vào học nên chắc chắn lão sư sẽ không cho bọn nhỏ áp lực quá lớn.
Thực ra thì thao trường lại dưới mặt đất, nó ở tầng một của tòa nhà phân viện Tử La thành. Trên đầu là màn hình điện tử mô phỏng trời xanh mây trắng, có thể mang đến năng lượng tương đương với ánh mặt trời, những hệ thống không khí trong đó cũng giúp cho người ta không bị cảm giác đè nén.
Một vòng là bốn trăm mét, ba vòng tuy không tính là quá dài nhưng đối với bọn nhỏ sáu tuổi thì cũng không phải là ngắn.
Cả bốn gã chủ nhiệm của hai lớp đều đứng ở bên sân, tay cầm dụng cụ ghi chép mà theo dõi thể năng mạnh yếu của bọn nhỏ.
Bắt đầu!
Theo tiếng hô của lão sư thì Diệp Linh Đồng là người xông ra ngoài đầu tiên, tốc độ của nàng thật sự rất nhanh, khi nàng lao ra thì các lão sư cũng phải giật mình. Nàng vừa chạy ra ngoài thì ý nghĩ hiếu thắng của những đứa nhỏ khác cũng bị kích phát theo, ngay sau đó đã có vài tên đệ tử bám sát sau nàng.
Lúc này Lam Hiên Vũ đang ở giữa đội hình của hai lớp, hắn cứ ở đó không nhanh không chậm mà chạy.
Thật sự là hắn cũng không chú ý gì tới việc Diệp Linh Đồng chạy nhanh như vậy, lúc này trong đầu hắn đang nhớ về những lời cha hắn nói: Không nên biểu hiện mình quá mức, càng không nên phóng thích Lam Ngân Thảo bên tay phải.
Đùi hắn chạy nhẹ nhàng mà hữu lực, loại chạy không nhanh không chậm này đối với hắn là không đáng kể chút nào. Dù sao thì hắn cũng đã có hồn lực cấp mười một rồi.
Diệp Linh Đồng chạy hơn một nửa vòng nữa thì thấy được Lam Hiên Vũ, nhưng nàng không có cách nào không nhìn hắn, bởi vì Lam Hiên Vũ chạy ngay phía trước nàng một đoạn không xa.
Cũng không phải vì Lam Hiên Vũ chạy quá chậm, mà là tốc độ của nàng quá là nhanh, những đệ tử chạy phía sau đều bị nàng vượt qua một vòng rồi.
Nàng mạnh mẽ tăng tốc một lần nữa, lúc này thì những người có thể bám theo nàng khi nãy cũng đã bị nàng bỏ xa rồi. Nàng chạy một mạch tới bên người Lam Hiên Vũ cố gắng mà chạy sát về phía hắn.
Lam Hiên Vũ bị nàng dọa cho nhảy dựng, hắn nhìn bóng lưng Diệp Linh Đồng mà lẩm bẩm: Đúng là luôn làm cho người ta chán ghét mà!
Diệp Linh Đồng lại vừa mới chạy qua người hắn không xa nên tất nhiên sẽ nghe được câu nói này của hắn, bước chân không khỏi lảo đảo một chút.
Ngươi nói cái gì? Nàng quay đầu lại mà hằm mặt nhìn hắn.
A! Ngươi nhìn đường kìa Lam Hiên Vũ chỉ về phía trước.
Ai ui! Diệp Linh Đồng vừa quay đầu lại thì đâm sầm vào một gã đồng học, ngay lập tức cả nàng cùng tên đồng học kia đều mất đà mà lao ra khỏi đường băng.
Lam Hiên Vũ cau mày, miệng lẩm bẩm: Ba đã từng nói là khi đi đường cùng chạy bộ thì không thể phân thần, nhất là không thể nhìn những vật khác. Quả nhiên có đạo lý!
Chỉ một lát sau, Diệp Linh Đồng lại đuổi theo từ phía sau.
Ta vượt qua ngươi một vòng rồi, ngươi có hiểu hay không đấy? Nàng cảm thấy có chút bất lực mà nói với Lam Hiên Vũ.
A, ta không để ý. Lam Hiên Vũ mở trừng hai mắt.
Ngươi thua! Diệp Linh Đồng cao ngạo mà nói.
Lam Hiên Vũ kinh ngạc mà nhìn nàng: Ai so đấu với ngươi rồi?
Ngươi...Làm sao ngươi lại không hiếu thắng một chút nào vậy? Ngươi có phải nam hài tử hay không đây? Diệp Linh Đồng nhìn bực tức nhìn hắn.
Hiếu thắng thì liên quan gì tới việc có phải nam hài tử hay không?
Có lẽ là Lam Hiên Vũ đã bị tính cách của cha hắn ảnh hưởng, thật sự là hắn chẳng có chút hiếu thắng nào cả.
Diệp Linh Đồng thật muốn đạp hắn một cước, nhưng mấy tên bị nàng bỏ lại khi nãy cũng đã chạy tới nơi. Nàng hung hăng mà trừng mắt với hắn một cái: Ngươi cứ đợi đấy! nói xong liền tăng tốc mà chạy.
Hai lớp, hơn năm mươi học sinh, Diệp Linh Đồng là người thứ nhất chạy xong, mà Lam Hiên Vũ là xếp thứ ba mươi hai, không tính là nhanh, nhưng cũng không phải chậm.
Thu Vũ Hinh nói với chủ nhiệm Bộ đang đứng bên cạnh mình: Sao tên nhóc Lam Hiên Vũ này lại chạy chậm như vậy a? Hắn đã đạt đến cấp mười một rồi, theo lý thuyết thì tốc độ phải nhanh hơn mới đúng.
chủ nhiệm Bộ là một vị lão sư lớn tuổi,hắn mỉm cười nói: Tuy rằng chậm nhưng cũng rất ổn, có vẻ như hắn không muốn nhanh. Thoạt nhìn thì đứa nhỏ này có tính cách khá trầm ổn, cũng là chuyện tốt thôi. Một đứa nhóc bảy tuổi lại trầm ổn như vậy là hiếm thấy đấy.... Ồ, đó là Diệp Linh Đồng của ban một sao, nghe nói nàng là con gái của đoàn trưởng Diệp Phong. Có vẻ như nàng đang đi tìm Lam Hiên Vũ rồi.
Lúc này Thu Vũ Hinh mới chú ý tới, Lam Hiên Vũ vừa mới chạy xong thì Diệp Linh Đồng liền đi về phía hắn, hơn nữa còn có cái bộ dáng hùng hổ nữa chứ.
Đúng là Diệp Linh Đồng đang tìm tới Lam Hiên Vũ, nàng thở hổn hển mà đứng trước mặt hắn: Ta muốn tỷ thí với ngươi một chút.
Lam Hiên Vũ ngẩn người, hắn lắc đầu: Ta không so đấu với ngươi.
Vì sao? giọng nói của Diệp Linh Đồng có chút lớn nên lập tức hấp dẫn sự chú ý của những hài tử khác.
Nam tử tốt không đấu với nữ a! Mẹ ta nói không thể khi dễ nữ hài tử. Lam Hiên Vũ nói.
Ngươi... Chỉ bằng ngươi mà có thể khi dễ ta?! Đừng tưởng rằng ngươi đột phá đến cấp mười một là đặc biệt hơn người. Diệp Linh Đồng vừa nói vừa giơ tay chỉ chỉ vào chính mình, Là ta khi dễ ngươi mới đúng.
Vừa nói xong, nàng liền vọt tới hướng Lam Hiên Vũ.
Nhưng Lam Hiên Vũ lại không có một chút kinh nghiệm đánh nhau nào, hắn vô thức mà lui về sau, thò tay ra muốn ngăn cản nàng.
Diệp Linh Đồng vừa vọt đã tới trước người Lam Hiên Vũ,nàng vừa nhấc tay đã bắt được cánh tay phải đang nâng lên của Lam Hiên Vũ. Nàng giật mạnh về phía mình một phát, sau đó thuận thế mà dùng chân phải đá tới chân trái của Lam Hiên Vũ, thân thể nàng xoay nửa vòng, định ném hắn qua vai.
Dưới góc nhìn của Thu Vũ Hinh thì một loạt động tác của Diệp Linh Đồng như là nước chảy mây trôi vậy, chẳng những nhanh mà còn rất chính xác, vừa nhìn đã có thể nhận ra nàng là tập võ. Mà Lam Hiên Vũ thì ngoài bối rối lại chẳng làm được cái động tác ngăn cản nào. rõ ràng là không có kinh nghiệm thực chiến.
Quả thực là Lam Hiên Vũ có chút sợ, bị Diệp Linh Đồng kéo một phát như vậy, hắn còn chưa kịp lui về phía sau thì thân thể đã ngừng lại, sau đó Diệp Linh Đồng thuận thế mà quay người, cánh tay phải của hắn cứ như vậy mà bị Diệp Linh Đồng khoác lên vai.
Lực lượng từ trên vai Diệp Linh Đồng dần truyền đến, tuy chiều cao của Lam Hiên Vũ cùng nàng là ngang nhau nhưng lúc này hắn đã bị nhấc bay khỏi mặt đất.
Lúc này thì Lam Hiên Vũ đã rơi vào trạng thái sợ hãi. Hắn còn chưa bao giờ gặp phải tình thuống như vậy a! Thân thể hắn bắt đầu vô thức mà tự bảo vệ, trong nháy mắt này hắn cảm thấy cánh tay phải của mình nóng lên một chút. Sau đó là một luồng nhiệt lưu truyền khắp toàn thân, ngay sau đó thì cảm giác sợ hãi liền biến mất.
Mà cảm nhận của Diệp Linh Đồng lại hoàn toàn bất đồng. Khi nàng bắt được cổ tay của Lam Hiên Vũ thì trong nội tâm nàng cũng đã bắt đầu đắc ý, tất nhiên nàng thấy được sự kinh hoảng trong mắt Lam Hiên Vũ, từ phản ứng của hắn là cũng có thể nhìn ra rằng tên này căn bản là không có chút kinh nghiệm thực chiến nào.
Lúc này nàng đang nghĩ mình cứ như vậy mà quật hắn ngã ra liệu có phải nặng quá rồi không, định thu lại một chút lực.
Đúng là lúc này đây, thân thể của Lam Hiên Vũ đã bị nàng kéo bay khỏi mặt đất, và tiếp theo sẽ là một cái ném qua vai hoàn mỹ.
Thế nhưng tình huống mà Diệp Linh Đồng tuyệt đối không thể nghĩ tới đã xảy ra. Thân thể Lam Hiên Vũ đột nhiên biến thành cực nặng, nặng đến nỗi Diệp Linh Đồng có cảm giác mình đang gánh một tòa núi lớn vậy. Dưới chân nàng trở nên mềm nhũn, sau đó toàn thân liền nằm xuống dưới.
Bịch —
Cả bãi tập trở nên lặng ngắt.
Các học sinh của hai ban đều đứng quanh đó mà nhìn hai người té dưới mặt đất.
Diệp Linh Đồng nằm bên dưới, nàng nằm rạp trên mặt đất với một cái tư thế rất chướng tai gai mắt, mà Lam Hiên Vũ lại nằm trên lưng nàng với một vẻ mặt khó hiểu.(ầy, cái tư thế gì thế này, đè chết con gái nhà người ta mất ^^)
Các sư phụ cũng đều trợn tròn mắt mà nhìn. Mượn lực dùng lực, sau đó ném qua vai, hoàn mỹ a! Làm sao lại thành như thế này rồi?
/295
|