Dịch giả: Đức Thành
Thu Vũ Hinh than nhẹ một tiếng: Xem ra, lực lượng của tiểu cô nương này vẫn còn không đủ a! Có điều, tên nhóc Lam Hiên Vũ này hình như chưa học qua chiến đâu bao giờ, sau này cần tăng cường phương diện này cho hắn. Không nghĩ tới tiểu tử này còn rất trầm nha.
Lam Hiên Vũ từ trên mặt đất bò dậy, mà Diệp Linh Đồng lại vẫn nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích.
Lam Hiên Vũ ngơ ngác nhìn lão sư, trong đôi mắt to tràn đầy vẻ vô tội: Lão sư, là nàng đánh ta đấy.
Lúc này Thu Vũ Hinh mới ý thức được có điểm không đúng, chạy nhanh tới trước mà bế Diệp Linh Đồng lên, giờ nàng mới phát hiện tiểu cô nhương này đã bị ngất. May mắn là quanh vùng đất này đều là cỏ, mà trên mặt nàng còn dính theo vài cọng cỏ, hiển nhiên là bị ép không nhẹ a!
Nhanh đưa nàng tới phòng y vụ.
Một giờ sau, Lam Hiên Vũ bị yêu cầu đo thể trọng. Thân cao một mét ba, nặng hai mươi ba cân, một số liệu rất bình thường.
Khi Lam Hiên Vũ nhìn thấy Diệp Linh Đồng lần nữa thì đã là ba ngày sau rồi. Sắc mặt của nàng thậm chí còn có chút tái nhợt, trạng thái thân thể rõ ràng không tốt lắm.
Tới những khóa thể dục buổi chiều sau đó nàng cũng không chạy vọt tới trước mà chỉ rèn luyện thân thể bằng cách chạy bền.
Các học sinh khác thỉnh thoảng lại ngó về phía hai người, âm thanh vui cười không ngừng truyền đến.
Ánh mắt mà Diệp Linh Đồng nhìn Lam Hiên Vũ tất nhiên là không được tốt lắm. Mà Lam Hiên Vũ lại chỉ cảm thấy mình là người vô tội, lại dùng cái ánh mắt vô tội có thể hòa tan linh hồn người ta mà nhìn, quả thực là có lực sát thương vô địch.
Cả các sư phụ cũng đều cảm thấy chuyện ngày đó là trùng hợp.
Ngươi đợi đấy, chờ ta đạt đến cấp mười một, đợi ta có hồn kĩ ta lại khiêu chiến ngươi. Khi Diệp Linh Đồng chạy qua bên người Lam Hiên Vũ thì lại dùng cái âm thanh hung dữ này mà nói với hắn.
Thực sự là ngày đó nàng bị đè rất thảm, thậm chí còn có một ít rạn nứt nhỏ ở xương ngực. Tuy sau khi được trị liệu hệ hồn sư trị liệu cho thì nàng cũng đã không có vấn đề gì lớn, nhưng trong thời gian ngắn nàng vẫn không thể rèn luyện cường độ cao.
Nàng cũng đã hỏi cha mình vì sao lại xuất hiện tình huống như vậy thì được câu trả lời là: Hồn Kỹ!
Cho nên nàng mới đặt quyết tâm, chờ tới khi mình cũng có hồn kĩ thì nhất định sẽ phải thắng hắn! Nhất định!
Cuộc sống trong học viện hồn sư sơ cấp có quy luật nhưng cũng bình thản. Mỗi ngày Lam Hiên Vũ đều nghiêm túc học tập, quả thực là đã học được không ít kiến thức. Thành tích văn hóa của hắn là đứng đầu trong danh sách, nhất là về tri thức trụ cột về hồn thú thì hắn lại càng đứng đầu năm nhất. Không có biện pháp a, ai bảo cha của hắn là sở trưởng của sở nghiên cứu hồn thú đây chứ, gia đình có tiếng là nguồn gốc học giỏi.
Chỉ thoáng cái chớp mắt mà thời gian cũng đã qua nữa năm rồi.
Cuộc thi cuối kì cũng sắp diễn ra.
Cuộc thi tới con có nắm chắc hay không đây? Nam Trừng cười híp mắt mà hỏi Lam Hiên Vũ.
mẹ, con chuẩn bị xong rồi. Ba phải giữ lời nói đó nha, con thi được thành tích tốt thì cho đi phi thuyền tới hành tinh Thiên Đấu chơi Lam Hiên Vũ dùng con mắt tràn đầy khát vọng mà nhìn Lam Tiêu.
Lam Tiêu cười nói: Đó là đương nhiên. Có điều, thành tích tất cả hạng mục của con phải đứng tới ba vị trí đầu của lớp mới được đấy nhé.
Vâng, chắc chắn là được! Lam Hiên Vũ nói Ba, con đi nhà vệ sinh một lát rồi chúng ta liền lên đường đi.
Được
Nhìn Hiên Vũ chạy vào nhà vệ sinh, Nam Trừng mỉm cười nói: Thoạt nhìn, con của chúng ta thật sự rất ưu tú đây. Chỉ là...
Trong mắt nàng toát ra vài phần lo lắng. Điều nàng lo lắng tất nhiên không phải việc học tập của Lam Hiên Vũ mà là việc tu luyện của hắn.
Từ khi vũ hồn của Lam Hiên Vũ thức tỉnh đến nay thì thứ mà Lam Tiêu cùng Nam Trừng lo lắng nhất là phương diện năng lực hồn sư của Lam Hiên Vũ không giống người thường.
Thế nhưng qua nửa năm nay thì tình huống ngoài dự đoán của bọn hắn đã xảy ra.
Tình huống học tập tại học viện của Lam Hiên Vũ rất tốt, tất cả thành tích đều rất tốt, cả chiến đấu trụ cột cũng đã khá ra dáng rồi. Còn vấn đề duy nhất mà Nam Trừng cùng Lam Tiêu vẫn lo lắng thì lại không xảy ra, nói đúng hơn là tình huống ngược lại với dự đoán.
Nửa năm rồi, trọn vẹn nửa năm thời gian trôi qua nhưng khi Lam Hiên Vũ kiểm tra hồn lực thì kết quả lại vẫn như cũ, là cấp mười một!
Đúng vậy, vẫn là cấp mười một.
Ở cái tuổi này của hắn thì nửa năm tăng tới hai ba cấp vẫn có khả năng, ít nhất cũng phải tăng được một cấp, đây là tiêu chuẩn rồi. Chỉ khi đạt tới hai mươi cấp thì tốc độ tăng lên mới giảm xuống, Huống chi hắn còn là Tiên Thiên Mãn Hồn Lực a!
Theo lẽ thường thì người có Tiên Thiên Mãn Hồn Lực sẽ phải có tốc độ tu luyện vượt xa những hồn sư khác mới đúng. Nhưng đã nữa năm rồi, hắn lại không thể tăng nổi một bậc hồn lực. Chỉ có tích lũy mà không có đột phá. Loại tình huống này nghĩa là gì?
Nếu vũ hồn của hắn thật sự là Lam Ngân Thảo thì tốc độ tu luyện như vậy có thể coi như là bình thường.
Đừng quá lo lắng, cái này cũng coi như là chuyện tốt được mà phải không? Hơn nữa Hiên Vũ nó giống ta, không tranh quyền thế,cũng không có hiếu thắng chút nào. Mà dù sao thì việc tu luyện của hắn giờ mới bắt đầu, từ từ rồi sẽ mạnh a. Hắn học tốt khóa văn hóa cũng giống vậy mà.
Ừm.
Khi hai cha con Lam Tiêu, Lam Hiên Vũ vào tới học viện thì gặp Diệp Phong ở cửa ra vào. Hôm nay Diệp Phong đưa con gái đến đến trường.
Khi Diệp Linh Đồng thấy Lam Hiên Vũ thì đôi mắt to của nàng tràn ngập sự hưng phấn.
Thúc thúc, buổi sáng tốt lành. Lam Hiên Vũ lễ phép chào Diệp Phong.
Ngươi cũng vậy. Tuy trên mặt Diệp Phong không biểu lộ gì nhưng ánh mắt hắn dành cho Lam Hiên Vũ là một ánh mắt rất nhu hòa.
Ba Diệp Linh Đồng giật giật tay áo cha mình.
Ừm.. Đi thi thôi. Diệp Phong vỗ vỗ vai con gái.
Lúc này Diệp Linh Đồng cảm thấy có chút ủy khuất, tuy cha cũng không tỏ vẻ gì nhiều, nhưng dù thế nào nàng cũng vẫn cảm thấy cha đối tốt với Lam Hiên Vũ hơn mình.
Chẳng qua là nàng vừa nghĩ tới...
Hai mắt nàng híp lại mà nhìn Lam Hiên Vũ, đột nhiên đi đến bên cạnh hắn rồi giữ chặt lấy ống tay áo của hắn mà nói: Đi thôi, chúng ta cùng vào học.
A. Lam Hiên Vũ quay đầu nhìn cha một chút. Lam Tiêu khoát tay về phía hắn.
Lam Hiên Vũ, có chuyện này ngươi biết không? Diệp Linh Đồng vừa kéo hắn đi vừa cười híp mắt mà nói.
Không biết vì cái gì mà khi Lam Hiên Vũ thấy nụ cười này của nàng lại cảm thấy có chút lạnh. Đây là lần đầu tiên nàng cười với mình.
Chuyện gì?
Diệp Linh Đồng nói: Sáng hôm nay sẽ kiểm tra văn hóa, buổi chiều kiểm tra thực chiến. Hai ban chúng ta sẽ kiểm tra thực chiến cùng một chỗ.
Có vẻ như Lam Hiên Vũ đã hiểu ra được chút gì đó: lớp các ngươi là Cường Công Hệ, lớp chúng ta là Khống Chế hệ, cái này không công bằng a?
Diệp Linh Đồng nói: Có cái gì không công bằng chứ? Đại đa số đồng học còn chưa có đạt đến cấp mười một, không có Hồn Kỹ, chẳng qua là chiến đấu đơn giản mà thôi.
Lam Hiên Vũ lắc đầu: Thực sự là vẫn không công bằng, ta có hồn kỹ nên chắc lão sư sẽ không để cho ta đấu với những đồng học khác đâu
Diệp Linh Đồng dừng bước lại, xoay người, nàng chớp chớp đôi mắt to mà nói: Có một chuyện nhất định ngươi không biết. Ta cũng đã đạt đến cấp mười một rồi. Hơn nữa, lão sư nói cho ta biết, vì để dạy bảo nam nhi các ngươi có đủ phong độ thân sĩ từ nhỏ nên sẽ để cho nữ sinh bọn ta chọn đối thủ. Cho nên, buổi chiều gặp lại nhé.
Nói xong câu đó, nàng buông tay đang nắm tay Lam Hiên Vũ ra, đắc ý nhìn hắn một cái rồi đi thẳng vào trong.
Buổi chiều gặp lại?
Lam Hiên Vũ chớp chớp đôi mắt to, hắn đột nhiên cảm thấy có một cỗ hàn ý xuất hiện trên sống lưng.
Cuộc thi buổi sáng rất thuận lợi, Lam Hiên Vũ vốn là một đứa nhỏ luôn chăm chú học tập, hơn nữa còn có cha mẹ chỉ điểm, chính hắn cũng cảm thấy mình làm được rất tốt trong cuộc thi văn hóa này. Hắn toàn lực mà làm, đương nhiên việc này có quan hệ rất lớn tới việc ước định đi du lịch tới hành tinh Thiên Đấu của cha hắn. Đây là thứ mà hắn mong đợi cả học kì a.
Sau khi ăn cơm trưa và nghỉ ngơi một giờ thì cuộc thi thực chiến kia cũng đã tới.
Cuộc thi thực chiến của năm nhất rất đơn giản, chỉ là đồng học luận bàn với nhau, sau đó lão sư sẽ chấm điểm thông qua biểu hiện trong quá trình chiến đấu. Đúng như Diệp Linh Đồng nói vậy, vài đệ tử đã đạt tới cấp mười một được phân vào một tổ, những đệ tử khác được phân ra tổ khác, và nữ sinh sẽ được ưu tiên chọn lựa đối thủ.
Diệp Linh Đồng với tư cách là lớp trưởng của năm nhất ban một, nên nàng không thể chờ đợi được mà nhảy ra đầu tiên, bước về hướng ban hai.
Nàng quay về hướng Chủ nhiệm Thu Vũ Hinh mà nói: Thu lão sư, ta chọn Lam Hiên Vũ.
Thu Vũ Hinh than nhẹ một tiếng: Xem ra, lực lượng của tiểu cô nương này vẫn còn không đủ a! Có điều, tên nhóc Lam Hiên Vũ này hình như chưa học qua chiến đâu bao giờ, sau này cần tăng cường phương diện này cho hắn. Không nghĩ tới tiểu tử này còn rất trầm nha.
Lam Hiên Vũ từ trên mặt đất bò dậy, mà Diệp Linh Đồng lại vẫn nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích.
Lam Hiên Vũ ngơ ngác nhìn lão sư, trong đôi mắt to tràn đầy vẻ vô tội: Lão sư, là nàng đánh ta đấy.
Lúc này Thu Vũ Hinh mới ý thức được có điểm không đúng, chạy nhanh tới trước mà bế Diệp Linh Đồng lên, giờ nàng mới phát hiện tiểu cô nhương này đã bị ngất. May mắn là quanh vùng đất này đều là cỏ, mà trên mặt nàng còn dính theo vài cọng cỏ, hiển nhiên là bị ép không nhẹ a!
Nhanh đưa nàng tới phòng y vụ.
Một giờ sau, Lam Hiên Vũ bị yêu cầu đo thể trọng. Thân cao một mét ba, nặng hai mươi ba cân, một số liệu rất bình thường.
Khi Lam Hiên Vũ nhìn thấy Diệp Linh Đồng lần nữa thì đã là ba ngày sau rồi. Sắc mặt của nàng thậm chí còn có chút tái nhợt, trạng thái thân thể rõ ràng không tốt lắm.
Tới những khóa thể dục buổi chiều sau đó nàng cũng không chạy vọt tới trước mà chỉ rèn luyện thân thể bằng cách chạy bền.
Các học sinh khác thỉnh thoảng lại ngó về phía hai người, âm thanh vui cười không ngừng truyền đến.
Ánh mắt mà Diệp Linh Đồng nhìn Lam Hiên Vũ tất nhiên là không được tốt lắm. Mà Lam Hiên Vũ lại chỉ cảm thấy mình là người vô tội, lại dùng cái ánh mắt vô tội có thể hòa tan linh hồn người ta mà nhìn, quả thực là có lực sát thương vô địch.
Cả các sư phụ cũng đều cảm thấy chuyện ngày đó là trùng hợp.
Ngươi đợi đấy, chờ ta đạt đến cấp mười một, đợi ta có hồn kĩ ta lại khiêu chiến ngươi. Khi Diệp Linh Đồng chạy qua bên người Lam Hiên Vũ thì lại dùng cái âm thanh hung dữ này mà nói với hắn.
Thực sự là ngày đó nàng bị đè rất thảm, thậm chí còn có một ít rạn nứt nhỏ ở xương ngực. Tuy sau khi được trị liệu hệ hồn sư trị liệu cho thì nàng cũng đã không có vấn đề gì lớn, nhưng trong thời gian ngắn nàng vẫn không thể rèn luyện cường độ cao.
Nàng cũng đã hỏi cha mình vì sao lại xuất hiện tình huống như vậy thì được câu trả lời là: Hồn Kỹ!
Cho nên nàng mới đặt quyết tâm, chờ tới khi mình cũng có hồn kĩ thì nhất định sẽ phải thắng hắn! Nhất định!
Cuộc sống trong học viện hồn sư sơ cấp có quy luật nhưng cũng bình thản. Mỗi ngày Lam Hiên Vũ đều nghiêm túc học tập, quả thực là đã học được không ít kiến thức. Thành tích văn hóa của hắn là đứng đầu trong danh sách, nhất là về tri thức trụ cột về hồn thú thì hắn lại càng đứng đầu năm nhất. Không có biện pháp a, ai bảo cha của hắn là sở trưởng của sở nghiên cứu hồn thú đây chứ, gia đình có tiếng là nguồn gốc học giỏi.
Chỉ thoáng cái chớp mắt mà thời gian cũng đã qua nữa năm rồi.
Cuộc thi cuối kì cũng sắp diễn ra.
Cuộc thi tới con có nắm chắc hay không đây? Nam Trừng cười híp mắt mà hỏi Lam Hiên Vũ.
mẹ, con chuẩn bị xong rồi. Ba phải giữ lời nói đó nha, con thi được thành tích tốt thì cho đi phi thuyền tới hành tinh Thiên Đấu chơi Lam Hiên Vũ dùng con mắt tràn đầy khát vọng mà nhìn Lam Tiêu.
Lam Tiêu cười nói: Đó là đương nhiên. Có điều, thành tích tất cả hạng mục của con phải đứng tới ba vị trí đầu của lớp mới được đấy nhé.
Vâng, chắc chắn là được! Lam Hiên Vũ nói Ba, con đi nhà vệ sinh một lát rồi chúng ta liền lên đường đi.
Được
Nhìn Hiên Vũ chạy vào nhà vệ sinh, Nam Trừng mỉm cười nói: Thoạt nhìn, con của chúng ta thật sự rất ưu tú đây. Chỉ là...
Trong mắt nàng toát ra vài phần lo lắng. Điều nàng lo lắng tất nhiên không phải việc học tập của Lam Hiên Vũ mà là việc tu luyện của hắn.
Từ khi vũ hồn của Lam Hiên Vũ thức tỉnh đến nay thì thứ mà Lam Tiêu cùng Nam Trừng lo lắng nhất là phương diện năng lực hồn sư của Lam Hiên Vũ không giống người thường.
Thế nhưng qua nửa năm nay thì tình huống ngoài dự đoán của bọn hắn đã xảy ra.
Tình huống học tập tại học viện của Lam Hiên Vũ rất tốt, tất cả thành tích đều rất tốt, cả chiến đấu trụ cột cũng đã khá ra dáng rồi. Còn vấn đề duy nhất mà Nam Trừng cùng Lam Tiêu vẫn lo lắng thì lại không xảy ra, nói đúng hơn là tình huống ngược lại với dự đoán.
Nửa năm rồi, trọn vẹn nửa năm thời gian trôi qua nhưng khi Lam Hiên Vũ kiểm tra hồn lực thì kết quả lại vẫn như cũ, là cấp mười một!
Đúng vậy, vẫn là cấp mười một.
Ở cái tuổi này của hắn thì nửa năm tăng tới hai ba cấp vẫn có khả năng, ít nhất cũng phải tăng được một cấp, đây là tiêu chuẩn rồi. Chỉ khi đạt tới hai mươi cấp thì tốc độ tăng lên mới giảm xuống, Huống chi hắn còn là Tiên Thiên Mãn Hồn Lực a!
Theo lẽ thường thì người có Tiên Thiên Mãn Hồn Lực sẽ phải có tốc độ tu luyện vượt xa những hồn sư khác mới đúng. Nhưng đã nữa năm rồi, hắn lại không thể tăng nổi một bậc hồn lực. Chỉ có tích lũy mà không có đột phá. Loại tình huống này nghĩa là gì?
Nếu vũ hồn của hắn thật sự là Lam Ngân Thảo thì tốc độ tu luyện như vậy có thể coi như là bình thường.
Đừng quá lo lắng, cái này cũng coi như là chuyện tốt được mà phải không? Hơn nữa Hiên Vũ nó giống ta, không tranh quyền thế,cũng không có hiếu thắng chút nào. Mà dù sao thì việc tu luyện của hắn giờ mới bắt đầu, từ từ rồi sẽ mạnh a. Hắn học tốt khóa văn hóa cũng giống vậy mà.
Ừm.
Khi hai cha con Lam Tiêu, Lam Hiên Vũ vào tới học viện thì gặp Diệp Phong ở cửa ra vào. Hôm nay Diệp Phong đưa con gái đến đến trường.
Khi Diệp Linh Đồng thấy Lam Hiên Vũ thì đôi mắt to của nàng tràn ngập sự hưng phấn.
Thúc thúc, buổi sáng tốt lành. Lam Hiên Vũ lễ phép chào Diệp Phong.
Ngươi cũng vậy. Tuy trên mặt Diệp Phong không biểu lộ gì nhưng ánh mắt hắn dành cho Lam Hiên Vũ là một ánh mắt rất nhu hòa.
Ba Diệp Linh Đồng giật giật tay áo cha mình.
Ừm.. Đi thi thôi. Diệp Phong vỗ vỗ vai con gái.
Lúc này Diệp Linh Đồng cảm thấy có chút ủy khuất, tuy cha cũng không tỏ vẻ gì nhiều, nhưng dù thế nào nàng cũng vẫn cảm thấy cha đối tốt với Lam Hiên Vũ hơn mình.
Chẳng qua là nàng vừa nghĩ tới...
Hai mắt nàng híp lại mà nhìn Lam Hiên Vũ, đột nhiên đi đến bên cạnh hắn rồi giữ chặt lấy ống tay áo của hắn mà nói: Đi thôi, chúng ta cùng vào học.
A. Lam Hiên Vũ quay đầu nhìn cha một chút. Lam Tiêu khoát tay về phía hắn.
Lam Hiên Vũ, có chuyện này ngươi biết không? Diệp Linh Đồng vừa kéo hắn đi vừa cười híp mắt mà nói.
Không biết vì cái gì mà khi Lam Hiên Vũ thấy nụ cười này của nàng lại cảm thấy có chút lạnh. Đây là lần đầu tiên nàng cười với mình.
Chuyện gì?
Diệp Linh Đồng nói: Sáng hôm nay sẽ kiểm tra văn hóa, buổi chiều kiểm tra thực chiến. Hai ban chúng ta sẽ kiểm tra thực chiến cùng một chỗ.
Có vẻ như Lam Hiên Vũ đã hiểu ra được chút gì đó: lớp các ngươi là Cường Công Hệ, lớp chúng ta là Khống Chế hệ, cái này không công bằng a?
Diệp Linh Đồng nói: Có cái gì không công bằng chứ? Đại đa số đồng học còn chưa có đạt đến cấp mười một, không có Hồn Kỹ, chẳng qua là chiến đấu đơn giản mà thôi.
Lam Hiên Vũ lắc đầu: Thực sự là vẫn không công bằng, ta có hồn kỹ nên chắc lão sư sẽ không để cho ta đấu với những đồng học khác đâu
Diệp Linh Đồng dừng bước lại, xoay người, nàng chớp chớp đôi mắt to mà nói: Có một chuyện nhất định ngươi không biết. Ta cũng đã đạt đến cấp mười một rồi. Hơn nữa, lão sư nói cho ta biết, vì để dạy bảo nam nhi các ngươi có đủ phong độ thân sĩ từ nhỏ nên sẽ để cho nữ sinh bọn ta chọn đối thủ. Cho nên, buổi chiều gặp lại nhé.
Nói xong câu đó, nàng buông tay đang nắm tay Lam Hiên Vũ ra, đắc ý nhìn hắn một cái rồi đi thẳng vào trong.
Buổi chiều gặp lại?
Lam Hiên Vũ chớp chớp đôi mắt to, hắn đột nhiên cảm thấy có một cỗ hàn ý xuất hiện trên sống lưng.
Cuộc thi buổi sáng rất thuận lợi, Lam Hiên Vũ vốn là một đứa nhỏ luôn chăm chú học tập, hơn nữa còn có cha mẹ chỉ điểm, chính hắn cũng cảm thấy mình làm được rất tốt trong cuộc thi văn hóa này. Hắn toàn lực mà làm, đương nhiên việc này có quan hệ rất lớn tới việc ước định đi du lịch tới hành tinh Thiên Đấu của cha hắn. Đây là thứ mà hắn mong đợi cả học kì a.
Sau khi ăn cơm trưa và nghỉ ngơi một giờ thì cuộc thi thực chiến kia cũng đã tới.
Cuộc thi thực chiến của năm nhất rất đơn giản, chỉ là đồng học luận bàn với nhau, sau đó lão sư sẽ chấm điểm thông qua biểu hiện trong quá trình chiến đấu. Đúng như Diệp Linh Đồng nói vậy, vài đệ tử đã đạt tới cấp mười một được phân vào một tổ, những đệ tử khác được phân ra tổ khác, và nữ sinh sẽ được ưu tiên chọn lựa đối thủ.
Diệp Linh Đồng với tư cách là lớp trưởng của năm nhất ban một, nên nàng không thể chờ đợi được mà nhảy ra đầu tiên, bước về hướng ban hai.
Nàng quay về hướng Chủ nhiệm Thu Vũ Hinh mà nói: Thu lão sư, ta chọn Lam Hiên Vũ.
/295
|