Bọn họ là người của Lăng Thiên học viện. Lữ Thiên Tầm cùng Thường Kiếm Dật đã bị bọn hắn giết, điểm tích lũy cả tổ liền chuyển dời đến người ta. Chỉ có giết ta bọn hắn mới có thể lấy được điểm. Không cần Lam Hiên Vũ hỏi, Diệp Linh Đồng cũng đã nói đơn giản lại tình huống vừa rồi.
Lam Hiên Vũ cau mày lại: Thực lực kém nhiều như vậy sao?
Hắn biết rõ thựuc lực của Lữ Thiên Tầm cùng Thường Kiếm Dật, nhất là Lữ Thiên Tầm, võ hồn Hoàng Kim Sư Tử của hắn cũng không phải thứ giỡn được, người có thực lực cá nhân mạnh nhất lớp thiếu niên năng động, làm sao lại bị đối phương giết rồi?
Diệp Linh Đồng bi phẫn nói: Là bọn hắn đánh lén. Chúng ta gặp một đầu Thiên Nộ Ma Sư chừng ba ngàn năm, khi sắp giết chết nó thì bọn hắn lại đánh lén Thiên Tầm. Thiên Tầm bị thương nặng nên bị chết dưới móng vuốt của Thiên Nộ Ma Sư. Thường Kiếm Dật vì cứu ta nên hắn đã khống chế toàn trường, nhờ đó ta mới chạy ra được, hiển nhiên hắn cũng bị bọn kia giết.
Lam Hiên Vũ lập tức hiểu ra vấn đề. Rất hiển nhiên ba người Lăng Thiên học viện trước mắt này, hẳn là ít nhất cũng có một người đặc biệt am hiểu ẩn nấp, họ đã nhìn chằm chằm vào tổ Lữ Thiên Tầm từ sớm, đang tìm kiếm cơ hội hạ thủ, cuối cùng đã tập kích khi ba người Lữ Thiên Tầm đối mặt với Thiên Nộ Ma Sư, không chỉ giết được đầu hồn thú ngàn năm này mà còn muốn lấy được điểm tích lũy của tổ bọn hắn. Vô luận là thực lực hay mưu kế đều rất xuất sắc. Có lẽ bọn hắn cũng được xếp trong mười thái hạng đấu chả trận khảo hạch trước.
Gã thiếu niên cưỡi quang hổ mỉm cười: Làm quen một lát, Lăng Thiên học viện, Lý Diệu Minh!
Gã thiếu niên có thân hình kia hư ảo kia cũng trở nên rõ ràng, sắc mặt hắn có chút tái nhợt, thản nhiên nói: Lăng Thiên học viện, Thư Tử Hiên.
Gã đã gãy một cánh kia thì hung dữ mà nhìn Diệp Linh Đồng: Lăng Thiên học viện, Hứa Vinh Hâm.
Sắc mặt Lam Hiên Vũ có chút ngưng trọng, hắn đã từng gặp ba cái tên này, thành tích của bọn hắn được xếp thứ năm trong trận khảo hạch hải tuyển trước! Không thể nghi ngờ, đây chính là đối thủ cạnh tranh của bọn hắn.
Thiên La học viện, Lam Hiên Vũ, Tiền Lỗi, Lưu Phong. Lam Hiên Vũ trực tiếp báo tên ba người. Lúc này Lưu Phong cũng không có xuất hiện, vẫn giấu mình ở trong rừng cây. Nghe thấy hắn báo tên, hiển nhiên ba người phía đối diện đã nhận lấy một chấn động tương đối lớn.
Ba người Lam Hiên Vũ được bài danh thứ nhất, hơn nữa còn dùng hơn hai vạn điểm để bài danh thứ nhất, lúc này, đội ngũ quán quân lại hiện ra trước mặt bọn hắn, điều này có thể nào không làm bọn hắn rung động được đây?
Lý Diệu Minh thản nhiên nói: Thì ra là quán quân của hải tuyển, ngưỡng mộ đã lâu rồi. Ta tin các ngươi cũng biết rõ, nếu chúng ta va chạm thì rất có thể sẽ là một kết cục thảm đạm, vô luận là ai thắng đều phải trả một cái giá không nhỏ. Chỉ cần Lam huynh chịu giao vô nương bên cạnh cho chúng ta, chúng ta sẽ đi. Hy vọng có thể vào vòng trong cùng quý tổ.
Đối mặt với quán quân, trong lòng của hắn tràn đầy sự cảnh giác, tất nhiên hắn sẽ không nguyện ý động thủ cùng Lam Hiên Vũ ở thời điểm này, nhưng thật vất vả mới lấy được cơ hội cướp điểm của tổ Diệp Linh Đồng, hiện tại quả là là không nỡ bỏ.
Trong mắt hắn, đối phương cũng chưa chắc nguyện ý động thủ cùng phe mình, vì tình huống rất rõ ràng, nếu mọi người toàn lực liều mạng thì hươu chết về tay ai còn rất khó nói, nhưng sẽ rất giống thình huống lúc trước của tổ Lữ Thiên Tầm, rất dễ biến thành thời cơ lợi dụng cho người khác.
Nhưng thứ làm ba người Lý Diệu Minh tuyệt đối không nghĩ tới là câu trả lời của Lam Hiên Vũ.
Động thủ! Lam Hiên Vũ hét lớn một tiếng, Tử Điện Long cách đó không xa đột nhiên ngẩng đầu dưới sự khống chế của Tiền Lỗi, lập tức phun một đạo tia chớp tới hướng Lý Diệu Minh.
Một kích này tới quá đột ngột, hơn nữa là không hề giữ lại, một kích toàn lực của Tử Điện Long mấy trăm năm cũng không phải là giỡn. Tuy nó chỉ là hồn thú trăm năm nhưng lại có huyết mạch địa long thuần túy, nên thực chất thì thực lực của nó tuyệt không kém hồn thú nghìn năm.
Lý Diệu Minh chấn động, hắn không rõ vì sao Lam Hiên Vũ lại quyết định cứng rắn đối đầu nhanh như vậy. Đây không phải cách làm của người trí giả a! Đối phương có thể đạt được quán quân hải tuyển thì nhất định phải là người thông minh mới đúng.
Hắn nào biết đâu, Tử Điện Long trước mắt hắn cũng không phải hồn linh mà là hồn thú, thời gian triệu hoán là có hạn. Hơn nữa, Tiền Lỗi hoàn toàn nhờ vào vận may mới có thể triệu hồi ra một hồn thú mạnh như vậy, sao có thể không lợi dụng một lát đây? Hơn nữa, cục diện cũng không phải ba đối ba, là bốn đối ba.
Lý Diệu Minh hợp hai tay về trước người, lập tức, một mặt quang thuẫn liền dựng thẳng lên mà ngăn lại tia chớp.
Trong tiếng nổ vang, bạch quang văng khắp nơi, Lý Diệu Minh thiếu chút nữa bị oanh ngã khỏi lưng quanh hổ. Nhưng quang hổ kia của hắn cũng bắn ra một đạo tiêm quang, mũi tên thẳng hướng Lam Hiên Vũ mà phóng.
Diệp Linh Đồng, lên! Lam Hiên Vũ phân ra một cây Kim văn Lam Ngân Thảo quấn lấy hông Diệp Linh Đồng huyết mạch chi lực dũng động.
Vốn lúc trước Diệp Linh Đồng đã tiêu hao không ít, nhưng tại thời khắc này, nàng chỉ cảm thấy trong cơ thể mình dường như có thứ gì đó thức tỉnh vậy, một tiếng Long ngâm trầm thấp vang lên từ trong người, thiên cương phách thể lập tức khôi phục lại đỉnh phong, hóa thành luồng bạch quang mãnh liệt.
Nàng giật mình nhìn Lam Hiên Vũ, nhưng nàng cũng biết mình không thể làm hỏng chiến cuộc nên vẫn nhào ra ngay lập tức. Hiển nhiên ba người Lý Diệu Minh không nghĩ Lam Hiên Vũ sẽ trực tiếp phát động công kích như vậy, trong mắt hắn, việc này đối với song phương cũng không có chỗ tốt gì. Cho dù đối phương đứng đầu trong trận khảo hạch trước, nhưng mọi người là cùng tuổi nên cũng sẽ không chênh lệch quá lớn. Cứ tùy tiện đánh nhau như vậy thì lại để cho người khác nhặt tiện nghi quá dễ dàng rồi.
Nhưng đối phương đã động thủ nên hắm cung không vó thời gian nghĩ nhiều, quang hổ dưới người hắn đột nhiên nhảy ra, chính mình thì nhảy xuống phía sau, trên người hắn, bạch quang đại phóng. Một đạo bạch quang bắn ra, nhưng không phải công kích mà lại rơi vào người Hứa Vinh Hâm bên cạnh hắn.
Hứa Vinh Hâm cũng một lần nữa phóng thích Võ Hồn, cánh đã gãy lại bằng tốc độ kinh người mà khép lại, mà Thư Tử Hiên tức thì lách mình mà ra, trường mâu trong tay hắn phụt hào quang, huyễn hóa ra hơn mười đạo quang ảnh mà bao trùm xuống, cản trở Diệp Linh Đồng đang lao tới.
Quang hổ vừa nhào ra liền lao thẳng đến hướng Tử Điện Long. Rất hiển nhiên, bọn hắn cũng nhìn ra được uy hiếp của Tử Điện Long. Vì tốc độ của lôi đình quá nhanh nên căn bản là rất khó né tránh.
Diệp Linh Đồng xông lên trước, thân thể nàng không có chút nào dừng lại, Thiên Cương chấn động bắn ra, hồn hoàn tỏa sáng, đã được Lam Hiên Vũ tăng phúc, lúc này nàng chỉ cảm thấy huyết dịch trong cơ thể đều đang sôi trào, cảm giác lực lượng trước đó chưa từng có truyền khắp toàn thân, tựa hồ nhất định phải phát tiết ra ngoài mới được.
Một đoàn bạch quang chói mắt bỗng nhiên bộc phát ra từ trên người nàng, thôn phệ hoàn toàn hơn mười đạo mâu ảnh kia. Trong nội tâm Thư Tử Hiên chợt cả kinh, bản thân hắn là một gã tam hoàn hồn tôn, Võ Hồn lại rất đặc thù, lực chiến đấu cá nhân luôn luôn rất mạnh, dù là lẩn tránh công kích hay tốc độ cũng luôn đứng đầu Lăng Thiên học viện, lực công kích lại càng dị thường.
Nhưng lúc này, khi phải đối mặt với Diệp Linh Đồng hắn lại có một loại cảm giác như sắp bị tính tình cương trực phá hủy, từng đạo mâu ảnh liền biến mất, ngay sau đó là một cỗ đại lực truyền đến làm hắn không thể không toàn lực né tránh.
Lam Hiên Vũ gần như theo sát Diệp Linh Đồng mà cùng nhào ra, mục tiêu của hắn chính là Lý Diệu Minh. Quang Hổ cùng Tử Điện Long đã đánh nhau, trên người Tử Điện Long không ngừng phát ra từng đạo điện quang, ngăn trở Quang Hổ tiến thêm về phía trước, Quang Hổ cũng phóng thích những công kích quang thuộc tính, trong khoảng thời gian ngắn, hai bên lại lâm vào trạng thái giằng co.
Không hề nghi ngờ, đầu quang hổ này là một hồn linh nghìn năm, hơn nữa nó cũng có sức chiến đâu khá mạnh. Tốc độ cánh của Hứa Vinh Hâm cũng khôi phục rất nhanh, sau khi một đạo thánh quang mà Lý Diệu Minh phát ra rơi vào người Hứa Vinh Hâm, hắm liền tiến tới một bước, toàn thân là kim quang bắn ra, sau lưng hắn chậm rãi hiện ra một đạo thân ảnh kim sắc, dưới chân, ba cái hồn hoàn hai vàng một tím nhanh chóng kéo lên. hào quang hồn hoàn thứ hai tỏa sáng rực rỡ, phải đối mặt với Lam Hiên Vũ, hai mắt hắn cũng biến thành màu vàng rực rỡ, hai tay hắn vung lên, một quang cầu lớn đột nhiên bay tới hướng Lam Hiên Vũ.
Lam Hiên Vũ cau mày lại: Thực lực kém nhiều như vậy sao?
Hắn biết rõ thựuc lực của Lữ Thiên Tầm cùng Thường Kiếm Dật, nhất là Lữ Thiên Tầm, võ hồn Hoàng Kim Sư Tử của hắn cũng không phải thứ giỡn được, người có thực lực cá nhân mạnh nhất lớp thiếu niên năng động, làm sao lại bị đối phương giết rồi?
Diệp Linh Đồng bi phẫn nói: Là bọn hắn đánh lén. Chúng ta gặp một đầu Thiên Nộ Ma Sư chừng ba ngàn năm, khi sắp giết chết nó thì bọn hắn lại đánh lén Thiên Tầm. Thiên Tầm bị thương nặng nên bị chết dưới móng vuốt của Thiên Nộ Ma Sư. Thường Kiếm Dật vì cứu ta nên hắn đã khống chế toàn trường, nhờ đó ta mới chạy ra được, hiển nhiên hắn cũng bị bọn kia giết.
Lam Hiên Vũ lập tức hiểu ra vấn đề. Rất hiển nhiên ba người Lăng Thiên học viện trước mắt này, hẳn là ít nhất cũng có một người đặc biệt am hiểu ẩn nấp, họ đã nhìn chằm chằm vào tổ Lữ Thiên Tầm từ sớm, đang tìm kiếm cơ hội hạ thủ, cuối cùng đã tập kích khi ba người Lữ Thiên Tầm đối mặt với Thiên Nộ Ma Sư, không chỉ giết được đầu hồn thú ngàn năm này mà còn muốn lấy được điểm tích lũy của tổ bọn hắn. Vô luận là thực lực hay mưu kế đều rất xuất sắc. Có lẽ bọn hắn cũng được xếp trong mười thái hạng đấu chả trận khảo hạch trước.
Gã thiếu niên cưỡi quang hổ mỉm cười: Làm quen một lát, Lăng Thiên học viện, Lý Diệu Minh!
Gã thiếu niên có thân hình kia hư ảo kia cũng trở nên rõ ràng, sắc mặt hắn có chút tái nhợt, thản nhiên nói: Lăng Thiên học viện, Thư Tử Hiên.
Gã đã gãy một cánh kia thì hung dữ mà nhìn Diệp Linh Đồng: Lăng Thiên học viện, Hứa Vinh Hâm.
Sắc mặt Lam Hiên Vũ có chút ngưng trọng, hắn đã từng gặp ba cái tên này, thành tích của bọn hắn được xếp thứ năm trong trận khảo hạch hải tuyển trước! Không thể nghi ngờ, đây chính là đối thủ cạnh tranh của bọn hắn.
Thiên La học viện, Lam Hiên Vũ, Tiền Lỗi, Lưu Phong. Lam Hiên Vũ trực tiếp báo tên ba người. Lúc này Lưu Phong cũng không có xuất hiện, vẫn giấu mình ở trong rừng cây. Nghe thấy hắn báo tên, hiển nhiên ba người phía đối diện đã nhận lấy một chấn động tương đối lớn.
Ba người Lam Hiên Vũ được bài danh thứ nhất, hơn nữa còn dùng hơn hai vạn điểm để bài danh thứ nhất, lúc này, đội ngũ quán quân lại hiện ra trước mặt bọn hắn, điều này có thể nào không làm bọn hắn rung động được đây?
Lý Diệu Minh thản nhiên nói: Thì ra là quán quân của hải tuyển, ngưỡng mộ đã lâu rồi. Ta tin các ngươi cũng biết rõ, nếu chúng ta va chạm thì rất có thể sẽ là một kết cục thảm đạm, vô luận là ai thắng đều phải trả một cái giá không nhỏ. Chỉ cần Lam huynh chịu giao vô nương bên cạnh cho chúng ta, chúng ta sẽ đi. Hy vọng có thể vào vòng trong cùng quý tổ.
Đối mặt với quán quân, trong lòng của hắn tràn đầy sự cảnh giác, tất nhiên hắn sẽ không nguyện ý động thủ cùng Lam Hiên Vũ ở thời điểm này, nhưng thật vất vả mới lấy được cơ hội cướp điểm của tổ Diệp Linh Đồng, hiện tại quả là là không nỡ bỏ.
Trong mắt hắn, đối phương cũng chưa chắc nguyện ý động thủ cùng phe mình, vì tình huống rất rõ ràng, nếu mọi người toàn lực liều mạng thì hươu chết về tay ai còn rất khó nói, nhưng sẽ rất giống thình huống lúc trước của tổ Lữ Thiên Tầm, rất dễ biến thành thời cơ lợi dụng cho người khác.
Nhưng thứ làm ba người Lý Diệu Minh tuyệt đối không nghĩ tới là câu trả lời của Lam Hiên Vũ.
Động thủ! Lam Hiên Vũ hét lớn một tiếng, Tử Điện Long cách đó không xa đột nhiên ngẩng đầu dưới sự khống chế của Tiền Lỗi, lập tức phun một đạo tia chớp tới hướng Lý Diệu Minh.
Một kích này tới quá đột ngột, hơn nữa là không hề giữ lại, một kích toàn lực của Tử Điện Long mấy trăm năm cũng không phải là giỡn. Tuy nó chỉ là hồn thú trăm năm nhưng lại có huyết mạch địa long thuần túy, nên thực chất thì thực lực của nó tuyệt không kém hồn thú nghìn năm.
Lý Diệu Minh chấn động, hắn không rõ vì sao Lam Hiên Vũ lại quyết định cứng rắn đối đầu nhanh như vậy. Đây không phải cách làm của người trí giả a! Đối phương có thể đạt được quán quân hải tuyển thì nhất định phải là người thông minh mới đúng.
Hắn nào biết đâu, Tử Điện Long trước mắt hắn cũng không phải hồn linh mà là hồn thú, thời gian triệu hoán là có hạn. Hơn nữa, Tiền Lỗi hoàn toàn nhờ vào vận may mới có thể triệu hồi ra một hồn thú mạnh như vậy, sao có thể không lợi dụng một lát đây? Hơn nữa, cục diện cũng không phải ba đối ba, là bốn đối ba.
Lý Diệu Minh hợp hai tay về trước người, lập tức, một mặt quang thuẫn liền dựng thẳng lên mà ngăn lại tia chớp.
Trong tiếng nổ vang, bạch quang văng khắp nơi, Lý Diệu Minh thiếu chút nữa bị oanh ngã khỏi lưng quanh hổ. Nhưng quang hổ kia của hắn cũng bắn ra một đạo tiêm quang, mũi tên thẳng hướng Lam Hiên Vũ mà phóng.
Diệp Linh Đồng, lên! Lam Hiên Vũ phân ra một cây Kim văn Lam Ngân Thảo quấn lấy hông Diệp Linh Đồng huyết mạch chi lực dũng động.
Vốn lúc trước Diệp Linh Đồng đã tiêu hao không ít, nhưng tại thời khắc này, nàng chỉ cảm thấy trong cơ thể mình dường như có thứ gì đó thức tỉnh vậy, một tiếng Long ngâm trầm thấp vang lên từ trong người, thiên cương phách thể lập tức khôi phục lại đỉnh phong, hóa thành luồng bạch quang mãnh liệt.
Nàng giật mình nhìn Lam Hiên Vũ, nhưng nàng cũng biết mình không thể làm hỏng chiến cuộc nên vẫn nhào ra ngay lập tức. Hiển nhiên ba người Lý Diệu Minh không nghĩ Lam Hiên Vũ sẽ trực tiếp phát động công kích như vậy, trong mắt hắn, việc này đối với song phương cũng không có chỗ tốt gì. Cho dù đối phương đứng đầu trong trận khảo hạch trước, nhưng mọi người là cùng tuổi nên cũng sẽ không chênh lệch quá lớn. Cứ tùy tiện đánh nhau như vậy thì lại để cho người khác nhặt tiện nghi quá dễ dàng rồi.
Nhưng đối phương đã động thủ nên hắm cung không vó thời gian nghĩ nhiều, quang hổ dưới người hắn đột nhiên nhảy ra, chính mình thì nhảy xuống phía sau, trên người hắn, bạch quang đại phóng. Một đạo bạch quang bắn ra, nhưng không phải công kích mà lại rơi vào người Hứa Vinh Hâm bên cạnh hắn.
Hứa Vinh Hâm cũng một lần nữa phóng thích Võ Hồn, cánh đã gãy lại bằng tốc độ kinh người mà khép lại, mà Thư Tử Hiên tức thì lách mình mà ra, trường mâu trong tay hắn phụt hào quang, huyễn hóa ra hơn mười đạo quang ảnh mà bao trùm xuống, cản trở Diệp Linh Đồng đang lao tới.
Quang hổ vừa nhào ra liền lao thẳng đến hướng Tử Điện Long. Rất hiển nhiên, bọn hắn cũng nhìn ra được uy hiếp của Tử Điện Long. Vì tốc độ của lôi đình quá nhanh nên căn bản là rất khó né tránh.
Diệp Linh Đồng xông lên trước, thân thể nàng không có chút nào dừng lại, Thiên Cương chấn động bắn ra, hồn hoàn tỏa sáng, đã được Lam Hiên Vũ tăng phúc, lúc này nàng chỉ cảm thấy huyết dịch trong cơ thể đều đang sôi trào, cảm giác lực lượng trước đó chưa từng có truyền khắp toàn thân, tựa hồ nhất định phải phát tiết ra ngoài mới được.
Một đoàn bạch quang chói mắt bỗng nhiên bộc phát ra từ trên người nàng, thôn phệ hoàn toàn hơn mười đạo mâu ảnh kia. Trong nội tâm Thư Tử Hiên chợt cả kinh, bản thân hắn là một gã tam hoàn hồn tôn, Võ Hồn lại rất đặc thù, lực chiến đấu cá nhân luôn luôn rất mạnh, dù là lẩn tránh công kích hay tốc độ cũng luôn đứng đầu Lăng Thiên học viện, lực công kích lại càng dị thường.
Nhưng lúc này, khi phải đối mặt với Diệp Linh Đồng hắn lại có một loại cảm giác như sắp bị tính tình cương trực phá hủy, từng đạo mâu ảnh liền biến mất, ngay sau đó là một cỗ đại lực truyền đến làm hắn không thể không toàn lực né tránh.
Lam Hiên Vũ gần như theo sát Diệp Linh Đồng mà cùng nhào ra, mục tiêu của hắn chính là Lý Diệu Minh. Quang Hổ cùng Tử Điện Long đã đánh nhau, trên người Tử Điện Long không ngừng phát ra từng đạo điện quang, ngăn trở Quang Hổ tiến thêm về phía trước, Quang Hổ cũng phóng thích những công kích quang thuộc tính, trong khoảng thời gian ngắn, hai bên lại lâm vào trạng thái giằng co.
Không hề nghi ngờ, đầu quang hổ này là một hồn linh nghìn năm, hơn nữa nó cũng có sức chiến đâu khá mạnh. Tốc độ cánh của Hứa Vinh Hâm cũng khôi phục rất nhanh, sau khi một đạo thánh quang mà Lý Diệu Minh phát ra rơi vào người Hứa Vinh Hâm, hắm liền tiến tới một bước, toàn thân là kim quang bắn ra, sau lưng hắn chậm rãi hiện ra một đạo thân ảnh kim sắc, dưới chân, ba cái hồn hoàn hai vàng một tím nhanh chóng kéo lên. hào quang hồn hoàn thứ hai tỏa sáng rực rỡ, phải đối mặt với Lam Hiên Vũ, hai mắt hắn cũng biến thành màu vàng rực rỡ, hai tay hắn vung lên, một quang cầu lớn đột nhiên bay tới hướng Lam Hiên Vũ.
/295
|