Mênh mông, cường thế, ấm áp, đây là những cảm giác mà quang cầu kia mang tới cho Lam Hiên Vũ.
Không thể nghi ngờ, bị trước mắt này chính là người chưởng khống quang thuộc tính, hơn nữa thực lực còn tương đối mạnh. Ánh mắt Lam Hiên Vũ vẫn rất bình tĩnh, dưới chân hắn đột nhiên gia tốc, nhanh chóng nghiêng người né tránh. Nhưng quang cầu kia cực lớn nên hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng tránh được chính diện, sau đó nhanh chóng phóng ra một tầng băng mà ngăn cản trước người.
Quang cầu xẹt qua, tường băng lập tức tan chảy biến mất, từng luồng thánh quang khổng lồ không ngừng vọt tới hướng Lam Hiên Vũ.
Đúng lúc đó, một luồng quang mang kim sắc cũng phóng ra từ trong người Lam Hiên Vũ, khi nó tiếp xúc cùng tia sáng kia lập tức làm cho luồng kim quang của Lam Hiên Vũ phóng lớn, chính là hồn kỹ thứ hai của Kim văn Lam Ngân Thảo, Phách Thể.
Phách Thể có thể hấp thu ba mươi phần trăm lực công kích của đối phương cho mình dùng, tăng cường tất cả năng lực bản thân, nó không chỉ có kích phát huyết mạch chi lực, mà đồng thời cũng có thể làm suy yếu công kích của đối phương trên phạm vi lớn.
Tiếng Long ngâm trầm thấp vang lên, Lam Hiên Vũ đột nhiên vọt tới trước, không có nửa phần giữ lại liền phát ra công kích mạnh nhất, Kim Long Thăng Thiên!
Một đầu rồng ngưng tụ trước song quyền, khí tức khủng bố bạo phát ra làm Lý Diệu Minh cũng phải cảm thấy cực độ khó thở, mặt hắn lộ vẻ khiếp sợ.
Hai tay Lam Hiên Vũ có hai cái Hồn Hoàn, điều này hiển nhiên không phải hắn có tứ hoàn tu vi, mà là song sinh Võ Hồn. Hắn đồng thời phóng ra cả hai võ hồn, đây chính là đồng thời thi triển hai cái Võ Hồn a! Việc này đã hoàn toàn khác với những hồn sư có song sinh Võ Hồn thông thường.
Theo đạo lý mà nói thì song sinh Võ Hồn phải quay về hoán đổi mới đúng!
Có điều, lúc này Lý Diệu Minh cũng chẳng còn quan tâm đi phán đoán những thứ này, chỉ có thể hít sâu một hơi, hồn hoàn thứ ba lóe sáng. Ngay sau đó là một đạo thân ảnh kim sắc nổi lên phía sau hắn. Đó là bóng dáng một người, hai tay khoanh trước ngực, bộ dáng thập phần thánh khiết. Khí tức quang minh nồng đậm lập tức bộc phát, dường như mọi thứ chung quanh đều vì phần khí tức quang minh này mà trở nên thần thánh.
Ngay sau đó, toàn thân Lý Diệu Minh biến thành màu đỏ rực, hai tay nhẹ nhàng mà đánh về phía trước. Dường như động tác của hắn đã hòa làm một thể với luồng khí tức quang minh thần thánh này. Quang cầu hắn đánh ra không còn là màu trắng lúc trước, mà là một màu vàng sáng lạn.
Hồn kỹ thứ ba, một hồn kỹ ngàn năm, Quang Minh thần phụ thể!
Đây mới là măng lực giúp Lý Diệu Minh có thể trổ tài tại Lăng Thiên học viện, cũng là hồn kỹ mạnh nhất của hắn. Thậm chí là một hồn kỹ có được năng lực tăng phúc cường đại nhất trong tất cả hồn kỹ thứ ba tại Lăng Thiên học viện.
Vì đạt được cái hồn kỹ này, gia tộc của hắn đã phải bỏ ra một cái giá cực lớn. Cũng chính vì có cái hồn kỹ này mới có thể làm cho một người có thực lực cường hãn như Thư Tử Hiên cam nguyện nghe hắn sai đâu đánh đó.
Lúc này, quang cầu màu vàng kia vừa bay ra, quang nguyên tố nhanh chóng ngưng tụ, dường như tất cả nguyên tố quang minh xung quanh đều bị nó thôn phệ, nên bầu trời lúc này đã là một mảnh hắc ám.
Lúc này, trong nội tâm Lam Hiên Vũ cũng rất khiếp sợ, mọi người chỉ ngang tầm tuổi nhau, vậy mà đối phương lại có thể khống chế nguyên tố đến trình độ này, đây là việc hắn còn chưa làm được. Vô luận là thủy nguyên tố hay Hỏa nguyên tố vẫn còn xa xa không đạt được đến cảnh giưới này của Lý Diệu Minh.
Khó trách đối phương dám chủ động tập kích ba người Lữ Thiên Tầm, vì dù không phải đánh lén mà là chính diện đối kháng thì chỉ sợ mấy người Lữ Thiên Tầm cũng chưa hẳn là đối thủ của người ta. Tên Lý Diệu Minh này lại còn có một cái hồn kỹ quang thuộc tính cực cường đại a!
OANH!
Kim Long Thăng Thiên đụng vào quang cầu. Lam Hiên Vũ chỉ cảm thấy toàn thân ấm áp, nhưng chỉ nháy mắt sau, một cỗ lực lượng cường đại lập tức ập đến, dường như muốn thôn phệ cả thân thể của hắn.
Huyết mạch kim sắc trong cơ thể Lam Hiên Vũ nhanh chóng vận chuyển, tăng thêm lực lượng Phách Thể mượn tới mới có thể miễn cưỡng ngăn cản. Dù như thế nhưng thân thể hắn vẫn bị oanh kích bay ngược ra.
Lý Diệu Minh cũng cũng không hơn gì, Kim Long Thăng Thiên đã đến, bản thân hắn đột nhiên sinh ra một loại cảm giác bị áp chế mãnh liệt, dường như huyết mạch toàn cơ thể đều ngưng trệ lại, cũng chính vì thế nên lực công kích của hắn cũng không thể phát ra một cách hoàn mỹ.
Theo đó mà đến chính là lực trùng kích khủng bố đến từ Kim Long Thăng Thiên, trong đó có một loại khí tức bộc phát làm huyết mạch của hắn cũng phải run rẩy. Mặc dù hắn không bị đánh bay nhưng cũng phải lui liên tiếp về phía sau ba bước mới miễn cưỡng đứng vững được.
Trong nội tâm Lý Diệu Minh tràn ngập sự khiếp sợ, đồng thời hắn cũng không khỏi âm thầm tán thưởng, thật không hổ là song sinh Võ Hồn, khó trách hắn có thể đoạt được vị trí quán quân hải tuyển! Dưới tình huống tu vi chênh lệch lớn như vậy mà đối phương vẫn còn có thể đánh lui chính mình, hơn nữa, có vẻ như hắn còn không bị mình đánh trọng thương, người này rất khó lường. Chẳng qua là muốn đánh bại được mình cũng không có dễ như vậy...
Hắn vừa nghĩ tới đây lại đột nhiên ngây ngẩn cả người. Trong hai tròng mắt càng toát ra vẻ khiếp sợ. Cả người đã hoàn toàn nhúc nhích không nổi, thân ảnh màu vàng sau lưng cũng biến mất ngay sau đó.
Cả người Lý Diệu Minh đã cứng đờ tại đó, thậm chí ngay cả hai tay cũng giữ nguyên động tác lúc trước. Đúng vậy, vô luận như thế nào hắn cũng không thể tin nổi, sự việc lại đột nhiên biến thành như vậy.
Nháy mắt sau đó, cả người hắn đã hóa thành quang điểm mà vỡ nát. Thư Tử Hiên cùng Hứa Vinh Hâm đều chỉ cảm thấy trên người nóng lên, tựa hồ có thứ gì đó trào vào trong cơ thể bọn hắn.
Chỉ có Lam Hiên Vũ thấy được rõ ràng, lúc trước, trong luồng hào quang đó, trên trán Lý Diệu Minh đã nhiều thêm một lỗ thủng, tính mạng của hắn cũng đã bị mang đi trong khoảnh khắc này.
Có thể bài danh tại mười thứ hạng đầu của hải tuyển thì thực lực có thể nghĩ. Trong nháy mắt vừa quyết định động thủ đó, Lam Hiên Vũ đã làm tốt chuẩn bị cho việc đánh chết đối phương, tuyệt đối không cho đối phương bất cứ cơ hội nào.
Thậm chí hắn đã phán đoán đến việc rất có thể Kim Long Thăng Thiên sẽ không làm gì được đối phương, nên căn bản là Kim Long Thăng Thiên cũng không phải sát chiêu của hắn. Dù biết vậy nhưng hắn vẫn sử dụng là vì tác dụng tăng phúc huyết mạch của Kim Long Thăng Thiên rất lớn, chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng lớn tới đối phương, nhất là cảm giác, nhờ đó mà giúp Sát thủ sau lưng mình hoàn thành một kích trí mạng.
Một đạo thúy quang hiện lên, lóe trên không trung rồi biến mất.
Mà trong khoảnh khắc Lam Hiên Vũ xuất thủ với Lý Diệu Minh đó, một đạo thương mang vô cùng sắc bén cũng phóng thẳng đến Hứa Vinh Hâm. Hứa Vinh Hâm vốn là một hồn sư loại phi hành, nhưng lúc trước hắn đã bị Diệp Linh Đồng đánh gãy cánh nên lúc này còn đang dựa vào thánh quang để khôi phục.
Nên thời điểm mũi thương phóng tới nơi hắn cũng chỉ có thể vội vàng tránh né. Là một gã đại hồn sư duy nhất trong đội nên thời điểm này hắn vẫn có chút suy nghĩ muốn ỷ lại đồng đội. Thế nhưng địch nhân lại đến quá nhanh. Đối mặt với bạch long thương, Hứa Vinh Hâm vẫn là bị đánh bay lên không trung.
Hắn vội vàng phóng thích hồn kỹ thứ nhất, hai cánh sau lưng giãn ra rồi đạp mạnh xuống. Một cỗ sóng khí mãnh liệt lập tức bộc phát, nhanh chóng đánh lui đám thương mang đang theo nhau mà đến, nhưng Ngân Nguyệt thương mang vẫn để lại trên cánh hắn một đạo dấu vết thật sâu.
Mà lúc này cũng chính là cái nháy mắt Lý Diệu Minh cùng Lam Hiên Vũ chính diện va chạm. Trong mắt Hứa Vinh Hâm thì với tu vi của Lý Diệu Minh, vô luận hắn phải đối mặt với đối thủ như thế nào cũng nhất định có thể chiến thắng, sau đó hắn sẽ có thể tới trợ giúp mình giải quyết địch nhân trước mắt.
Hai hoàn mà thôi, đối thủ cũng chỉ là đại hồn sư mà thôi.
Thế nhưng sau lưng lại đột nhiên mất hết động tĩnh, ngay sau đó, một đạo thúy quang đã đến phía sau hắn. Giờ này khắc này đúng là lúc hắn vừa phóng thích xong hồn kỹ thứ hai, miễn cưỡng ngăn được công kích của Lưu Phong.
Thúy quang lóe lên rồi biến mất! Thân thể Hứa Vinh Hâm cũng trở nên cứng ngắc, luồng thúy quang chui vào từ sau ót hắn rồi lại xuyên qua trán, tính mạng của hắn đã chấm dứt trong nháy mắt đó.
Thúy Ma Điểu!
Không hề nghi ngờ, Sát thủ có thể lập tức xuất hiện tại thời khắc mấu chốt nhất, hơn nữa đánh xong hai người kia chính là Thúy Ma Điểu. Từ lúc vừa mới bắt đầu Lam Hiên Vũ đã không có ý định có giữ lại chút nào. Đối với một đối thủ cường đại như thế, đương nhiên hắn đã phải cân nhắc qua vấn đề Lý Diệu Minh từng nghi hoặc lúc trước. Nếu bọn hắn liều đánh lưỡng bại câu thương rồi bị người khác nhặt tiện nghi thì làm sao bây giờ? Hay gặp phải một hồn thú cường đại thì phải làm thế nào?
Không thể nghi ngờ, bị trước mắt này chính là người chưởng khống quang thuộc tính, hơn nữa thực lực còn tương đối mạnh. Ánh mắt Lam Hiên Vũ vẫn rất bình tĩnh, dưới chân hắn đột nhiên gia tốc, nhanh chóng nghiêng người né tránh. Nhưng quang cầu kia cực lớn nên hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng tránh được chính diện, sau đó nhanh chóng phóng ra một tầng băng mà ngăn cản trước người.
Quang cầu xẹt qua, tường băng lập tức tan chảy biến mất, từng luồng thánh quang khổng lồ không ngừng vọt tới hướng Lam Hiên Vũ.
Đúng lúc đó, một luồng quang mang kim sắc cũng phóng ra từ trong người Lam Hiên Vũ, khi nó tiếp xúc cùng tia sáng kia lập tức làm cho luồng kim quang của Lam Hiên Vũ phóng lớn, chính là hồn kỹ thứ hai của Kim văn Lam Ngân Thảo, Phách Thể.
Phách Thể có thể hấp thu ba mươi phần trăm lực công kích của đối phương cho mình dùng, tăng cường tất cả năng lực bản thân, nó không chỉ có kích phát huyết mạch chi lực, mà đồng thời cũng có thể làm suy yếu công kích của đối phương trên phạm vi lớn.
Tiếng Long ngâm trầm thấp vang lên, Lam Hiên Vũ đột nhiên vọt tới trước, không có nửa phần giữ lại liền phát ra công kích mạnh nhất, Kim Long Thăng Thiên!
Một đầu rồng ngưng tụ trước song quyền, khí tức khủng bố bạo phát ra làm Lý Diệu Minh cũng phải cảm thấy cực độ khó thở, mặt hắn lộ vẻ khiếp sợ.
Hai tay Lam Hiên Vũ có hai cái Hồn Hoàn, điều này hiển nhiên không phải hắn có tứ hoàn tu vi, mà là song sinh Võ Hồn. Hắn đồng thời phóng ra cả hai võ hồn, đây chính là đồng thời thi triển hai cái Võ Hồn a! Việc này đã hoàn toàn khác với những hồn sư có song sinh Võ Hồn thông thường.
Theo đạo lý mà nói thì song sinh Võ Hồn phải quay về hoán đổi mới đúng!
Có điều, lúc này Lý Diệu Minh cũng chẳng còn quan tâm đi phán đoán những thứ này, chỉ có thể hít sâu một hơi, hồn hoàn thứ ba lóe sáng. Ngay sau đó là một đạo thân ảnh kim sắc nổi lên phía sau hắn. Đó là bóng dáng một người, hai tay khoanh trước ngực, bộ dáng thập phần thánh khiết. Khí tức quang minh nồng đậm lập tức bộc phát, dường như mọi thứ chung quanh đều vì phần khí tức quang minh này mà trở nên thần thánh.
Ngay sau đó, toàn thân Lý Diệu Minh biến thành màu đỏ rực, hai tay nhẹ nhàng mà đánh về phía trước. Dường như động tác của hắn đã hòa làm một thể với luồng khí tức quang minh thần thánh này. Quang cầu hắn đánh ra không còn là màu trắng lúc trước, mà là một màu vàng sáng lạn.
Hồn kỹ thứ ba, một hồn kỹ ngàn năm, Quang Minh thần phụ thể!
Đây mới là măng lực giúp Lý Diệu Minh có thể trổ tài tại Lăng Thiên học viện, cũng là hồn kỹ mạnh nhất của hắn. Thậm chí là một hồn kỹ có được năng lực tăng phúc cường đại nhất trong tất cả hồn kỹ thứ ba tại Lăng Thiên học viện.
Vì đạt được cái hồn kỹ này, gia tộc của hắn đã phải bỏ ra một cái giá cực lớn. Cũng chính vì có cái hồn kỹ này mới có thể làm cho một người có thực lực cường hãn như Thư Tử Hiên cam nguyện nghe hắn sai đâu đánh đó.
Lúc này, quang cầu màu vàng kia vừa bay ra, quang nguyên tố nhanh chóng ngưng tụ, dường như tất cả nguyên tố quang minh xung quanh đều bị nó thôn phệ, nên bầu trời lúc này đã là một mảnh hắc ám.
Lúc này, trong nội tâm Lam Hiên Vũ cũng rất khiếp sợ, mọi người chỉ ngang tầm tuổi nhau, vậy mà đối phương lại có thể khống chế nguyên tố đến trình độ này, đây là việc hắn còn chưa làm được. Vô luận là thủy nguyên tố hay Hỏa nguyên tố vẫn còn xa xa không đạt được đến cảnh giưới này của Lý Diệu Minh.
Khó trách đối phương dám chủ động tập kích ba người Lữ Thiên Tầm, vì dù không phải đánh lén mà là chính diện đối kháng thì chỉ sợ mấy người Lữ Thiên Tầm cũng chưa hẳn là đối thủ của người ta. Tên Lý Diệu Minh này lại còn có một cái hồn kỹ quang thuộc tính cực cường đại a!
OANH!
Kim Long Thăng Thiên đụng vào quang cầu. Lam Hiên Vũ chỉ cảm thấy toàn thân ấm áp, nhưng chỉ nháy mắt sau, một cỗ lực lượng cường đại lập tức ập đến, dường như muốn thôn phệ cả thân thể của hắn.
Huyết mạch kim sắc trong cơ thể Lam Hiên Vũ nhanh chóng vận chuyển, tăng thêm lực lượng Phách Thể mượn tới mới có thể miễn cưỡng ngăn cản. Dù như thế nhưng thân thể hắn vẫn bị oanh kích bay ngược ra.
Lý Diệu Minh cũng cũng không hơn gì, Kim Long Thăng Thiên đã đến, bản thân hắn đột nhiên sinh ra một loại cảm giác bị áp chế mãnh liệt, dường như huyết mạch toàn cơ thể đều ngưng trệ lại, cũng chính vì thế nên lực công kích của hắn cũng không thể phát ra một cách hoàn mỹ.
Theo đó mà đến chính là lực trùng kích khủng bố đến từ Kim Long Thăng Thiên, trong đó có một loại khí tức bộc phát làm huyết mạch của hắn cũng phải run rẩy. Mặc dù hắn không bị đánh bay nhưng cũng phải lui liên tiếp về phía sau ba bước mới miễn cưỡng đứng vững được.
Trong nội tâm Lý Diệu Minh tràn ngập sự khiếp sợ, đồng thời hắn cũng không khỏi âm thầm tán thưởng, thật không hổ là song sinh Võ Hồn, khó trách hắn có thể đoạt được vị trí quán quân hải tuyển! Dưới tình huống tu vi chênh lệch lớn như vậy mà đối phương vẫn còn có thể đánh lui chính mình, hơn nữa, có vẻ như hắn còn không bị mình đánh trọng thương, người này rất khó lường. Chẳng qua là muốn đánh bại được mình cũng không có dễ như vậy...
Hắn vừa nghĩ tới đây lại đột nhiên ngây ngẩn cả người. Trong hai tròng mắt càng toát ra vẻ khiếp sợ. Cả người đã hoàn toàn nhúc nhích không nổi, thân ảnh màu vàng sau lưng cũng biến mất ngay sau đó.
Cả người Lý Diệu Minh đã cứng đờ tại đó, thậm chí ngay cả hai tay cũng giữ nguyên động tác lúc trước. Đúng vậy, vô luận như thế nào hắn cũng không thể tin nổi, sự việc lại đột nhiên biến thành như vậy.
Nháy mắt sau đó, cả người hắn đã hóa thành quang điểm mà vỡ nát. Thư Tử Hiên cùng Hứa Vinh Hâm đều chỉ cảm thấy trên người nóng lên, tựa hồ có thứ gì đó trào vào trong cơ thể bọn hắn.
Chỉ có Lam Hiên Vũ thấy được rõ ràng, lúc trước, trong luồng hào quang đó, trên trán Lý Diệu Minh đã nhiều thêm một lỗ thủng, tính mạng của hắn cũng đã bị mang đi trong khoảnh khắc này.
Có thể bài danh tại mười thứ hạng đầu của hải tuyển thì thực lực có thể nghĩ. Trong nháy mắt vừa quyết định động thủ đó, Lam Hiên Vũ đã làm tốt chuẩn bị cho việc đánh chết đối phương, tuyệt đối không cho đối phương bất cứ cơ hội nào.
Thậm chí hắn đã phán đoán đến việc rất có thể Kim Long Thăng Thiên sẽ không làm gì được đối phương, nên căn bản là Kim Long Thăng Thiên cũng không phải sát chiêu của hắn. Dù biết vậy nhưng hắn vẫn sử dụng là vì tác dụng tăng phúc huyết mạch của Kim Long Thăng Thiên rất lớn, chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng lớn tới đối phương, nhất là cảm giác, nhờ đó mà giúp Sát thủ sau lưng mình hoàn thành một kích trí mạng.
Một đạo thúy quang hiện lên, lóe trên không trung rồi biến mất.
Mà trong khoảnh khắc Lam Hiên Vũ xuất thủ với Lý Diệu Minh đó, một đạo thương mang vô cùng sắc bén cũng phóng thẳng đến Hứa Vinh Hâm. Hứa Vinh Hâm vốn là một hồn sư loại phi hành, nhưng lúc trước hắn đã bị Diệp Linh Đồng đánh gãy cánh nên lúc này còn đang dựa vào thánh quang để khôi phục.
Nên thời điểm mũi thương phóng tới nơi hắn cũng chỉ có thể vội vàng tránh né. Là một gã đại hồn sư duy nhất trong đội nên thời điểm này hắn vẫn có chút suy nghĩ muốn ỷ lại đồng đội. Thế nhưng địch nhân lại đến quá nhanh. Đối mặt với bạch long thương, Hứa Vinh Hâm vẫn là bị đánh bay lên không trung.
Hắn vội vàng phóng thích hồn kỹ thứ nhất, hai cánh sau lưng giãn ra rồi đạp mạnh xuống. Một cỗ sóng khí mãnh liệt lập tức bộc phát, nhanh chóng đánh lui đám thương mang đang theo nhau mà đến, nhưng Ngân Nguyệt thương mang vẫn để lại trên cánh hắn một đạo dấu vết thật sâu.
Mà lúc này cũng chính là cái nháy mắt Lý Diệu Minh cùng Lam Hiên Vũ chính diện va chạm. Trong mắt Hứa Vinh Hâm thì với tu vi của Lý Diệu Minh, vô luận hắn phải đối mặt với đối thủ như thế nào cũng nhất định có thể chiến thắng, sau đó hắn sẽ có thể tới trợ giúp mình giải quyết địch nhân trước mắt.
Hai hoàn mà thôi, đối thủ cũng chỉ là đại hồn sư mà thôi.
Thế nhưng sau lưng lại đột nhiên mất hết động tĩnh, ngay sau đó, một đạo thúy quang đã đến phía sau hắn. Giờ này khắc này đúng là lúc hắn vừa phóng thích xong hồn kỹ thứ hai, miễn cưỡng ngăn được công kích của Lưu Phong.
Thúy quang lóe lên rồi biến mất! Thân thể Hứa Vinh Hâm cũng trở nên cứng ngắc, luồng thúy quang chui vào từ sau ót hắn rồi lại xuyên qua trán, tính mạng của hắn đã chấm dứt trong nháy mắt đó.
Thúy Ma Điểu!
Không hề nghi ngờ, Sát thủ có thể lập tức xuất hiện tại thời khắc mấu chốt nhất, hơn nữa đánh xong hai người kia chính là Thúy Ma Điểu. Từ lúc vừa mới bắt đầu Lam Hiên Vũ đã không có ý định có giữ lại chút nào. Đối với một đối thủ cường đại như thế, đương nhiên hắn đã phải cân nhắc qua vấn đề Lý Diệu Minh từng nghi hoặc lúc trước. Nếu bọn hắn liều đánh lưỡng bại câu thương rồi bị người khác nhặt tiện nghi thì làm sao bây giờ? Hay gặp phải một hồn thú cường đại thì phải làm thế nào?
/295
|