Lam Hiên Vũ sửng sốt một lát: Ta không thể cam đoan.
Tiền Lỗi nói: Vậy trước tiên nói một chút về toàn bộ kế hoạch tác chiến đi, sau đó chúng ta lại phán đoán thêm một chút?
Lam Hiên Vũ gật đầu. Đương nhiên hắn muốn nói cho đồng bạn nguyên vẹn kế hoạch tác chiến, bởi vì bọn hắn nhất định phải chấp hành mỗi một bước thật hoàn mỹ mới có thể có cơ hội lớn nhất. Lúc này, hắn không khỏi nghĩ tới Diệp Linh Đồng, nếu Diệp Linh Đồng không phản bội, có nàng ở đây, dưới tình huống có thêm một người bọn hắn sẽ có nắm chắc hơn hẳn. Hơn nữa, nếu kế hoạch này của hắn mà có Diệp Linh Đồng gia nhập thì thậm chí có thể giúp Diệp Linh Đồng đạt được đại lượng điểm tích lũy, thật sự là có khả năng dắt tay nhau vào vòng trong đó a!
Kế hoạch là thế này. Mục tiêu của chúng ta là tổ chín người kia. Đầu tiên, việc chúng ta phải làm chính là để Phong tử ở phía xa quan sát một lát, xác định trong nhóm chín người này đúng là ba người một tổ ...
Lam Hiên Vũ giảng thuật kế hoạch của mình một cách chi tiết, Tiền Lỗi cùng Lưu Phong đều tới mức trợn mắt há hốc mồm.
Cái này hoàn toàn có thể a! Không có nguy hiểm gì, chẳng qua là xem thu hoạch có bao nhiêu thôi. Hoàn mỹ a Hiên Vũ! Tiền Lỗi hưng phấn mà nói.
Lưu Phong tức giận nói: Ngươi muốn chết có phải không?
Lam Hiên Vũ nói: Cũng không phải không hề sơ hở, cho nên còn cần vận khí tốt của ngươi.
Tiền Lỗi hưng phấn mà nói: Làm a. Ta cảm thấy cơ hội này đã phi thường lớn rồi. Nếu cái này còn không được nữa thì chỉ có thể nói vận khí của chúng ta quá kém, cũng chẳng thể trách người khác.
Tốt rồi. Vậy liền chuẩn bị thôi, ngươi nói kế hoạch của chúng ta cho Kim Ti Ma Viên, bảo nó làm tốt chuẩn bị. Chúng ta cần nó phải mật thiết phối hợp.
Ba người đã bắt đầu khua chiêng gõ trống mà làm các công tác chuẩn bị, đều có chút khẩn trương, nhưng cũng có chút hưng phấn.
Băng Thiên Lương đứng ở một sườn núi mà nhìn phương xa, hai tay chắp sau lưng. Rõ ràng chỉ có mười hai tuổi, nhưng hắn đứng ở nơi đó lại làm cho người ta một loại cảm giác uy nghiêm không thuộc về hắn cái tuổi này.
Một tthâ đồng phục Lăng Thiên học viện đã biểu lộ thân phận của hắn. Ánh mắt hắn bình tĩnh mà lạnh như băng, chỉ ngẫu nhiên mới có thể hiện lên một vòng cuồng dã chi sắc.
Cái danh xưng Lăng Thiên học viện đệ nhất nhân của hắn cũng không phải để nói không. Hắn được công nhận là thiên tài trong toàn Lăng Thiên học viện, trong đám bạn học của hắn cũng có rất nhiều người cương quyết bướng bỉnh, nhưng ai ở trước mặt hắn cũng đều phải vô cùng cẩn thận, không người nào dám khiêu chiến hắn. Ít nhất thì từ khi hắn mười tuổi là đã không còn có.
Hắn không chỉ có thực lực cá nhân cường hãn, còn có năng lực thống ngự cực ưu tú, là thiên tài chính thức trong mắt các lão sư. Thậm chí các sư phụ còn nói hắn là người ưu tú nhất Lăng Thiên học viện từ trước tới nay. Thậm chí hắn còn nhận được trúng tuyển sớm của Sử Lai Khắc vì những biểu hiện ưu dị của mình.
Thế nhưng Băng Thiên Lương cũng không có nhận, mà hắn lại lựa chọn tham gia thi đấu tuyển chọn, bởi vì hắn nhận thấy đây là một cơ hội rèn luyện phi thường tốt. Hắn cũng có lòng tin tuyệt đối, mình nhất định có thể thi đậu Sử Lai Khắc học viện. Hắn muốn dùng tất cả vinh dự đưa mình đến cung điện trong giấc mộng kia. Hắn muốn thông qua con đường thông thiên Sử Lai Khắc học viện mà đi từng bước đến đỉnh phong của đời người.
Mãi đến trước đây không lâu, khi thành tích hải tuyển được báo ra, hắn nhìn thấy cái tên bài danh thứ nhất không phải mình, tâm tình Băng Thiên Lương mới xuất hiện biến hóa lần thứ nhất.
Ngay lúc đó hắn, yên lặng rời đi, mang theo khí tức lạnh như băng mà rời đi.
Thua, hắn thua, đây là lần đầu tiên hắn thất bại từ lúc chào đời tới nay, hơn nữa còn thua thảm như vậy. Điểm tích lũy chênh lệch cực lớn đã làm trong lòng hắn tràn đầy một loại tâm tình khó có thể hình dung.
Nhưng hắn vẫn tự nói với mình phải tỉnh táo lại, thất bại cũng không có nghĩa là vĩnh cửu thất bại. Huống chi thành tích hơn hai vạn điểm đó tuyệt đối không chỉ thực lực là có thể đạt tới. Dù sao tất cả mọi người mới chỉ có mười hai tuổi, không có khả năng có chênh lệch về thực lực lớn như vậy. Không phải thực lực, vậy đó là cái gì? Vận khí, hay là là trí tuệ?
Sau khi tỉnh táo lại, Băng Thiên Lương đã bắt đầu phân tích những tình huống của hải tuyển, hắn suy nghĩ tới rất nhiều tình huống có khả năng xuất hiện. Cuối cùng hắn cũng mơ hồ đoán được, hơn hai vạn điểm kia hẳn là đến từ Địa Hỏa Xích Long, hơn nữa là hai đầu Địa Hỏa Xích Long mới được.
Lúc ấy, hắn và hắn đoàn đội đã chết dưới sự vây công của hai đầu Địa Hỏa Xích Long. Hai đầu Địa Hỏa Xích Long đó căn bản là không cách nào kháng cự. Hắn đoán được, hẳn là đối phương đã dùng phương pháp gì đó làm cho hai đầu Địa Hỏa Xích Long đánh nhau, hơn nữa lưỡng bại câu thương, lúc này mới có cơ hội nhặt tiện nghi.
Sau khi có phán đoán này, thật sự là hắn rất muốn thấy ba người này của Thiên La học viện để hỏi rõ ràng tình huống lúc đó. Khi thi đấu tuyển chọn bắt đầu hắn vẫn luôn tìm kiếm, tìm kiếm đối thủ đã chiến thắng mình kia. Chính là vì Băng Thiên Lương có lực thống trị tuyệt đối trong học viện, nên hắn mới có thể kéo tất cả đồng học mình gặp được về một chỗ, tạo thành một cái chỉnh thể. Hắn nói cho những người khác, chỉ cần nghe theo sắp xếp của hắn thì tất cả mọi người sẽ có thể vào vòng trong.
Tình huống cũng đang theo cái phương hướng này mà phát triển. Dưới sự chỉ huy của hắn, nhóm chín người bọn hắn đã trước sau đánh tan mười hai tổ hồn sư tham gia tuyển chọn, đã lấy được đại lượng điểm tích lũy. Không hề nghi ngờ, cho dù chỉ cần số điểm tích lũy trên người lúc này thì ba tổ bọn hắn cũng đã có thể tiến vào mười thứ hạng đầu.
Thế nhưng Băng Thiên Lương vẫn luôn một mực mong đợi, chờ mong gặp được tổ kia, sau đó đánh một quyết thắng thua. Về phần việc này có công bình với chín người hay không thì căn bản hắn cũng không có suy nghĩ nhiều. Phụ thân hắn đã từng nói với hắn, trên chiến trường, không có công bằng.
Giết chết địch nhân, đạt được thắng lợi cuối cùng mới là chuyện phải làm. Sự tỉnh táo của Băng Thiên Lương cũng chính là di truyền từ phụ thân hắn. Chỉ còn lại một buổi chiều, mà hắn còn chưa tìm được tổ ba người kia, không biết có phải bọn hắn không ở khu vực này hay không, hay bọn hắn đem số điểm tích lũy trốn đi rồi?
Điều này làm cho Băng Thiên Lương có chút thất vọng. Thành tích hải tuyển tốt như vậy, chẳng lẽ bọn hắn không muốn lấy thêm một cái quán quân rồi nhờ đó mà đạt được khen thưởng từ Sử Lai Khắc sao?
Băng Đại. Một giọng nói thanh thúy vang lên.
Băng Thiên Lương quay lại nhìn, chỉ thấy một thiếu nữ đang sôi nổi mà chạy tới. Sau khi thiếu nữ này thấy hắn, thần sắc rõ ràng trở nên có chút câu nệ, nhưng sự nóng bỏng trong ánh mắt vẫn không hề giảm.
Thục Thi, làm sao vậy? Ta đã nói tất cả không nên gọi ta như vậy, ngươi cũng không nên theo chân bọn họ. biểu lộ trên mặt Băng Thiên Lương đã ôn hòa hơn vài phần. Băng Đại là cái ngoại hiệu các học viên cho hắn.
Lương Thục Thi cũng đến từ lớp thiếu niên thiên tài của Lăng Thiên học viện. Hơn nữa, nàng lớn lên cùng Băng Thiên Lương, quan hệ rất mật thiết. Băng Thiên Lương cũng chỉ lớn hơn nàng một tháng, hai người có thể nói là thanh mai trúc mã.
Chẳng qua là vì vấn dề phối hợp võ hồn bọn hắn mới bị phân tại hai tổ. Đối với điểm này, Lương Thục Thi quả thực là buồn bực mất một thời gian rất lâu. Đương nhiên nàng muốn cùng Băng Đại của nàng ở một chỗ.
Lương Thục Thi hì hì cười một tiếng: Thật đáng yêu đó a! Vậy ta gọi ngươi là gì? Băng ca ca? Được không?
Băng Thiên Lương có chút bất đắc dĩ: Nói đi, làm sao vậy?
Lương Thục Thi cười nói: Còn có thể như thế nào đây, lại phát hiện một tổ người, thoạt nhìn hẳn là có chút thực lực. Chuẩn bị động thủ đi, không phải ngươi nói vô luận đối thủ như thế nào đều phải toàn lực ứng phó sao?
Ánh mắt Băng Thiên Lương sáng lên: Có thể xác nhận thân phận bọn nắm không?
Lương Thục Thi nói: Hẳn là không phải Thiên La học viện, cho nên không phải người ngươi muốn đợi.
Băng Thiên Lương cau mày, có chút thất vọng mà nói: Đi thôi, chuẩn bị chiến đấu.
Trong những sách lược hắn đã định ra thì vô luận gặp được đối thủ như thế nào, dù đối phương rất nhỏ yếu cũng nhất định phải là ba tổ đồng loạt ra tay, dùng trả giá thật nhỏ để chiến thắng, không cho địch nhân bất cứ cơ hội nào.
Hai người cùng xuống sườn núi, Chung quanh lùm cây cùng trên những đại thụ phía dưới cũng đã có người nhao nhao nhảy xuống, tụ lại tới đây.
Băng Đại.
Băng Đại.
Tất cả mọi người đều cung kính mà chào hỏi với Băng Thiên Lương.
Băng Thiên Lương khẽ gật đầu, nói: Hết thảy như cũ, chuẩn bị chiến đấu.
Đã có vài chục lần kinh nghiệm lúc trước, mọi người đã phối hợp vô cùng ăn ý. Mặc dù đã có ba người bị thương, nhưng sau khi trải qua trị liệu đã không còn trở ngại, chẳng qua là thoáng ảnh hưởng tới thực lực chỉnh thể một chút mà thôi.
Chín người lặng yên không một tiếng động mà chui vào trong rừng, một cuộc mới chiến đấu đã sắp bắt đầu.
Băng Thiên Lương phóng người lên, khẽ uốn thân trên không trung, liền như vậy mà biến mất. Hai đạo thân ảnh cũng đuổi kịp bước tiến của hắn ngay sau đó, lặng yên không một tiếng động mà biến mất trong tán cây.
Chẳng qua là bọn hắn cũng không biết, tại một tán cây kín cách đó vài trăm mét, một đôi mắt đang nhìn chăm chú lên tất cả hành động của bọn hắn. Thẳng đến chín người hoàn toàn biến mất, người kia mới lặng yên không một tiếng động mà biến mất trong âm u.
Trong tinh Đấu Đại Sâm Lâm, ba gã hồn sư đang đang nhanh chóng đi tới. Bọn hắn đến từ một học viện tại Thiên La tinh, tên là Long Phong học viện. Long Phong học viện cũng chỉ có ba người này vào được một trăm tổ đứng đầu.
Trong học viện thì tất nhiên bọn hắn là danh nhân, cũng rất tin tưởng đối với thực lực của mình. Có điều, sau khi thành tích hải tuyển được báo ra, bọn hắn lại chỉ xếp hạng sau sáu mươi, cái này đã gây ra một đả kích không nhỏ đối với ba người. Sau khi tiến vào trận thi đấu tuyển chọn, ba người vẫn luôn nơm nớp lo sợ, vẫn một mực kiên trì đến tận bây giờ, hơn nữa, vận khí cũng coi như không tệ, săn giết được không ít hồn thú. Thậm chí bọn hắn còn đụng phải hai tổ đấu tới lưỡng bại câu thương, thành ra đã nhặt được không ít điểm tích lũy. Điều này cũng làm lá gan của bọn hắn dần dần lớn lên.
Chỉ còn lại có nửa ngày thời gian, hiện tại bọn hắn cũng không có ý định vào sâu Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, vì nguy hiểm không biết luôn là thứ đáng sợ nhất. Nếu bọn hắn chết thì điểm tích lũy sẽ phải khấu trừ một nửa. Cho nên, bọn hắn đã nghĩ lại săn giết một ít hồn thú để có thêm chút điểm tích lũy, rồi nhịn đến khi thi đấu tuyển chọn chấm dứt. Bọn hắn tự nhận mình vẫn có vài phần cơ hội tiến vào mười thứ hạng đầu.
Mà mới vừa rồi, bọn hắn lại phát hiện một đầu hồn thú đang bị thương, hơn nữa thương thế thập phần nghiêm trọng, một cánh tay đã không thể động đậy. Đó là một đầu Kim Ti Ma Viên ít nhất cũng phải ngàn năm! Nếu săn giết nó thì nhất định sẽ không ít điểm, lúc này ba người nọn hắn mới nhanh chóng đuổi tới.
Trong ba người của Long Phong học viện, người cầm đầu tên là Nữu Nhất Vĩ, tốc độ của hắn cũng không phải nhanh nhất trong ba người, nhưng hai người khác vẫn luôn chạy chung quanh ở bên cạnh hắn từ đầu tới cuối.
Đuổi sát đi. Nó bị trọng thương, tốc độ cũng không nhanh, cứ tiêu hao một lát như vậy cũng tốt. Nữu Nhất Vĩ hưng phấn mà nói.
Tất nhiên hai người khác cũng đồng ý với cái thuyết pháp này, vì trên người Kim Ti Ma Viên vẫn đang rỉ máu kia. Kim Ti Ma Viên chậm rãi đi về phía trước, đột nhiên đôi mắt vàng của nó giật giật, cuối cùng nó vân vê một hồn thú nhỏ trong tay đã chết không biết bao lâu, lại bóp một chút máu xuống mặt đất, sau đó ném đầu hồn thú nhỏ kia về hướng xa xa, chính mình thì đột nhiên tăng tốc độ mà vọt vào sâu trong rừng rậm.
Ba người Nữu Nhất Vĩ vội vàng tiến theo, mà lúc này, chín người đến từ Lăng Thiên học viện cũng đã ập đến...
Tiền Lỗi nói: Vậy trước tiên nói một chút về toàn bộ kế hoạch tác chiến đi, sau đó chúng ta lại phán đoán thêm một chút?
Lam Hiên Vũ gật đầu. Đương nhiên hắn muốn nói cho đồng bạn nguyên vẹn kế hoạch tác chiến, bởi vì bọn hắn nhất định phải chấp hành mỗi một bước thật hoàn mỹ mới có thể có cơ hội lớn nhất. Lúc này, hắn không khỏi nghĩ tới Diệp Linh Đồng, nếu Diệp Linh Đồng không phản bội, có nàng ở đây, dưới tình huống có thêm một người bọn hắn sẽ có nắm chắc hơn hẳn. Hơn nữa, nếu kế hoạch này của hắn mà có Diệp Linh Đồng gia nhập thì thậm chí có thể giúp Diệp Linh Đồng đạt được đại lượng điểm tích lũy, thật sự là có khả năng dắt tay nhau vào vòng trong đó a!
Kế hoạch là thế này. Mục tiêu của chúng ta là tổ chín người kia. Đầu tiên, việc chúng ta phải làm chính là để Phong tử ở phía xa quan sát một lát, xác định trong nhóm chín người này đúng là ba người một tổ ...
Lam Hiên Vũ giảng thuật kế hoạch của mình một cách chi tiết, Tiền Lỗi cùng Lưu Phong đều tới mức trợn mắt há hốc mồm.
Cái này hoàn toàn có thể a! Không có nguy hiểm gì, chẳng qua là xem thu hoạch có bao nhiêu thôi. Hoàn mỹ a Hiên Vũ! Tiền Lỗi hưng phấn mà nói.
Lưu Phong tức giận nói: Ngươi muốn chết có phải không?
Lam Hiên Vũ nói: Cũng không phải không hề sơ hở, cho nên còn cần vận khí tốt của ngươi.
Tiền Lỗi hưng phấn mà nói: Làm a. Ta cảm thấy cơ hội này đã phi thường lớn rồi. Nếu cái này còn không được nữa thì chỉ có thể nói vận khí của chúng ta quá kém, cũng chẳng thể trách người khác.
Tốt rồi. Vậy liền chuẩn bị thôi, ngươi nói kế hoạch của chúng ta cho Kim Ti Ma Viên, bảo nó làm tốt chuẩn bị. Chúng ta cần nó phải mật thiết phối hợp.
Ba người đã bắt đầu khua chiêng gõ trống mà làm các công tác chuẩn bị, đều có chút khẩn trương, nhưng cũng có chút hưng phấn.
Băng Thiên Lương đứng ở một sườn núi mà nhìn phương xa, hai tay chắp sau lưng. Rõ ràng chỉ có mười hai tuổi, nhưng hắn đứng ở nơi đó lại làm cho người ta một loại cảm giác uy nghiêm không thuộc về hắn cái tuổi này.
Một tthâ đồng phục Lăng Thiên học viện đã biểu lộ thân phận của hắn. Ánh mắt hắn bình tĩnh mà lạnh như băng, chỉ ngẫu nhiên mới có thể hiện lên một vòng cuồng dã chi sắc.
Cái danh xưng Lăng Thiên học viện đệ nhất nhân của hắn cũng không phải để nói không. Hắn được công nhận là thiên tài trong toàn Lăng Thiên học viện, trong đám bạn học của hắn cũng có rất nhiều người cương quyết bướng bỉnh, nhưng ai ở trước mặt hắn cũng đều phải vô cùng cẩn thận, không người nào dám khiêu chiến hắn. Ít nhất thì từ khi hắn mười tuổi là đã không còn có.
Hắn không chỉ có thực lực cá nhân cường hãn, còn có năng lực thống ngự cực ưu tú, là thiên tài chính thức trong mắt các lão sư. Thậm chí các sư phụ còn nói hắn là người ưu tú nhất Lăng Thiên học viện từ trước tới nay. Thậm chí hắn còn nhận được trúng tuyển sớm của Sử Lai Khắc vì những biểu hiện ưu dị của mình.
Thế nhưng Băng Thiên Lương cũng không có nhận, mà hắn lại lựa chọn tham gia thi đấu tuyển chọn, bởi vì hắn nhận thấy đây là một cơ hội rèn luyện phi thường tốt. Hắn cũng có lòng tin tuyệt đối, mình nhất định có thể thi đậu Sử Lai Khắc học viện. Hắn muốn dùng tất cả vinh dự đưa mình đến cung điện trong giấc mộng kia. Hắn muốn thông qua con đường thông thiên Sử Lai Khắc học viện mà đi từng bước đến đỉnh phong của đời người.
Mãi đến trước đây không lâu, khi thành tích hải tuyển được báo ra, hắn nhìn thấy cái tên bài danh thứ nhất không phải mình, tâm tình Băng Thiên Lương mới xuất hiện biến hóa lần thứ nhất.
Ngay lúc đó hắn, yên lặng rời đi, mang theo khí tức lạnh như băng mà rời đi.
Thua, hắn thua, đây là lần đầu tiên hắn thất bại từ lúc chào đời tới nay, hơn nữa còn thua thảm như vậy. Điểm tích lũy chênh lệch cực lớn đã làm trong lòng hắn tràn đầy một loại tâm tình khó có thể hình dung.
Nhưng hắn vẫn tự nói với mình phải tỉnh táo lại, thất bại cũng không có nghĩa là vĩnh cửu thất bại. Huống chi thành tích hơn hai vạn điểm đó tuyệt đối không chỉ thực lực là có thể đạt tới. Dù sao tất cả mọi người mới chỉ có mười hai tuổi, không có khả năng có chênh lệch về thực lực lớn như vậy. Không phải thực lực, vậy đó là cái gì? Vận khí, hay là là trí tuệ?
Sau khi tỉnh táo lại, Băng Thiên Lương đã bắt đầu phân tích những tình huống của hải tuyển, hắn suy nghĩ tới rất nhiều tình huống có khả năng xuất hiện. Cuối cùng hắn cũng mơ hồ đoán được, hơn hai vạn điểm kia hẳn là đến từ Địa Hỏa Xích Long, hơn nữa là hai đầu Địa Hỏa Xích Long mới được.
Lúc ấy, hắn và hắn đoàn đội đã chết dưới sự vây công của hai đầu Địa Hỏa Xích Long. Hai đầu Địa Hỏa Xích Long đó căn bản là không cách nào kháng cự. Hắn đoán được, hẳn là đối phương đã dùng phương pháp gì đó làm cho hai đầu Địa Hỏa Xích Long đánh nhau, hơn nữa lưỡng bại câu thương, lúc này mới có cơ hội nhặt tiện nghi.
Sau khi có phán đoán này, thật sự là hắn rất muốn thấy ba người này của Thiên La học viện để hỏi rõ ràng tình huống lúc đó. Khi thi đấu tuyển chọn bắt đầu hắn vẫn luôn tìm kiếm, tìm kiếm đối thủ đã chiến thắng mình kia. Chính là vì Băng Thiên Lương có lực thống trị tuyệt đối trong học viện, nên hắn mới có thể kéo tất cả đồng học mình gặp được về một chỗ, tạo thành một cái chỉnh thể. Hắn nói cho những người khác, chỉ cần nghe theo sắp xếp của hắn thì tất cả mọi người sẽ có thể vào vòng trong.
Tình huống cũng đang theo cái phương hướng này mà phát triển. Dưới sự chỉ huy của hắn, nhóm chín người bọn hắn đã trước sau đánh tan mười hai tổ hồn sư tham gia tuyển chọn, đã lấy được đại lượng điểm tích lũy. Không hề nghi ngờ, cho dù chỉ cần số điểm tích lũy trên người lúc này thì ba tổ bọn hắn cũng đã có thể tiến vào mười thứ hạng đầu.
Thế nhưng Băng Thiên Lương vẫn luôn một mực mong đợi, chờ mong gặp được tổ kia, sau đó đánh một quyết thắng thua. Về phần việc này có công bình với chín người hay không thì căn bản hắn cũng không có suy nghĩ nhiều. Phụ thân hắn đã từng nói với hắn, trên chiến trường, không có công bằng.
Giết chết địch nhân, đạt được thắng lợi cuối cùng mới là chuyện phải làm. Sự tỉnh táo của Băng Thiên Lương cũng chính là di truyền từ phụ thân hắn. Chỉ còn lại một buổi chiều, mà hắn còn chưa tìm được tổ ba người kia, không biết có phải bọn hắn không ở khu vực này hay không, hay bọn hắn đem số điểm tích lũy trốn đi rồi?
Điều này làm cho Băng Thiên Lương có chút thất vọng. Thành tích hải tuyển tốt như vậy, chẳng lẽ bọn hắn không muốn lấy thêm một cái quán quân rồi nhờ đó mà đạt được khen thưởng từ Sử Lai Khắc sao?
Băng Đại. Một giọng nói thanh thúy vang lên.
Băng Thiên Lương quay lại nhìn, chỉ thấy một thiếu nữ đang sôi nổi mà chạy tới. Sau khi thiếu nữ này thấy hắn, thần sắc rõ ràng trở nên có chút câu nệ, nhưng sự nóng bỏng trong ánh mắt vẫn không hề giảm.
Thục Thi, làm sao vậy? Ta đã nói tất cả không nên gọi ta như vậy, ngươi cũng không nên theo chân bọn họ. biểu lộ trên mặt Băng Thiên Lương đã ôn hòa hơn vài phần. Băng Đại là cái ngoại hiệu các học viên cho hắn.
Lương Thục Thi cũng đến từ lớp thiếu niên thiên tài của Lăng Thiên học viện. Hơn nữa, nàng lớn lên cùng Băng Thiên Lương, quan hệ rất mật thiết. Băng Thiên Lương cũng chỉ lớn hơn nàng một tháng, hai người có thể nói là thanh mai trúc mã.
Chẳng qua là vì vấn dề phối hợp võ hồn bọn hắn mới bị phân tại hai tổ. Đối với điểm này, Lương Thục Thi quả thực là buồn bực mất một thời gian rất lâu. Đương nhiên nàng muốn cùng Băng Đại của nàng ở một chỗ.
Lương Thục Thi hì hì cười một tiếng: Thật đáng yêu đó a! Vậy ta gọi ngươi là gì? Băng ca ca? Được không?
Băng Thiên Lương có chút bất đắc dĩ: Nói đi, làm sao vậy?
Lương Thục Thi cười nói: Còn có thể như thế nào đây, lại phát hiện một tổ người, thoạt nhìn hẳn là có chút thực lực. Chuẩn bị động thủ đi, không phải ngươi nói vô luận đối thủ như thế nào đều phải toàn lực ứng phó sao?
Ánh mắt Băng Thiên Lương sáng lên: Có thể xác nhận thân phận bọn nắm không?
Lương Thục Thi nói: Hẳn là không phải Thiên La học viện, cho nên không phải người ngươi muốn đợi.
Băng Thiên Lương cau mày, có chút thất vọng mà nói: Đi thôi, chuẩn bị chiến đấu.
Trong những sách lược hắn đã định ra thì vô luận gặp được đối thủ như thế nào, dù đối phương rất nhỏ yếu cũng nhất định phải là ba tổ đồng loạt ra tay, dùng trả giá thật nhỏ để chiến thắng, không cho địch nhân bất cứ cơ hội nào.
Hai người cùng xuống sườn núi, Chung quanh lùm cây cùng trên những đại thụ phía dưới cũng đã có người nhao nhao nhảy xuống, tụ lại tới đây.
Băng Đại.
Băng Đại.
Tất cả mọi người đều cung kính mà chào hỏi với Băng Thiên Lương.
Băng Thiên Lương khẽ gật đầu, nói: Hết thảy như cũ, chuẩn bị chiến đấu.
Đã có vài chục lần kinh nghiệm lúc trước, mọi người đã phối hợp vô cùng ăn ý. Mặc dù đã có ba người bị thương, nhưng sau khi trải qua trị liệu đã không còn trở ngại, chẳng qua là thoáng ảnh hưởng tới thực lực chỉnh thể một chút mà thôi.
Chín người lặng yên không một tiếng động mà chui vào trong rừng, một cuộc mới chiến đấu đã sắp bắt đầu.
Băng Thiên Lương phóng người lên, khẽ uốn thân trên không trung, liền như vậy mà biến mất. Hai đạo thân ảnh cũng đuổi kịp bước tiến của hắn ngay sau đó, lặng yên không một tiếng động mà biến mất trong tán cây.
Chẳng qua là bọn hắn cũng không biết, tại một tán cây kín cách đó vài trăm mét, một đôi mắt đang nhìn chăm chú lên tất cả hành động của bọn hắn. Thẳng đến chín người hoàn toàn biến mất, người kia mới lặng yên không một tiếng động mà biến mất trong âm u.
Trong tinh Đấu Đại Sâm Lâm, ba gã hồn sư đang đang nhanh chóng đi tới. Bọn hắn đến từ một học viện tại Thiên La tinh, tên là Long Phong học viện. Long Phong học viện cũng chỉ có ba người này vào được một trăm tổ đứng đầu.
Trong học viện thì tất nhiên bọn hắn là danh nhân, cũng rất tin tưởng đối với thực lực của mình. Có điều, sau khi thành tích hải tuyển được báo ra, bọn hắn lại chỉ xếp hạng sau sáu mươi, cái này đã gây ra một đả kích không nhỏ đối với ba người. Sau khi tiến vào trận thi đấu tuyển chọn, ba người vẫn luôn nơm nớp lo sợ, vẫn một mực kiên trì đến tận bây giờ, hơn nữa, vận khí cũng coi như không tệ, săn giết được không ít hồn thú. Thậm chí bọn hắn còn đụng phải hai tổ đấu tới lưỡng bại câu thương, thành ra đã nhặt được không ít điểm tích lũy. Điều này cũng làm lá gan của bọn hắn dần dần lớn lên.
Chỉ còn lại có nửa ngày thời gian, hiện tại bọn hắn cũng không có ý định vào sâu Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, vì nguy hiểm không biết luôn là thứ đáng sợ nhất. Nếu bọn hắn chết thì điểm tích lũy sẽ phải khấu trừ một nửa. Cho nên, bọn hắn đã nghĩ lại săn giết một ít hồn thú để có thêm chút điểm tích lũy, rồi nhịn đến khi thi đấu tuyển chọn chấm dứt. Bọn hắn tự nhận mình vẫn có vài phần cơ hội tiến vào mười thứ hạng đầu.
Mà mới vừa rồi, bọn hắn lại phát hiện một đầu hồn thú đang bị thương, hơn nữa thương thế thập phần nghiêm trọng, một cánh tay đã không thể động đậy. Đó là một đầu Kim Ti Ma Viên ít nhất cũng phải ngàn năm! Nếu săn giết nó thì nhất định sẽ không ít điểm, lúc này ba người nọn hắn mới nhanh chóng đuổi tới.
Trong ba người của Long Phong học viện, người cầm đầu tên là Nữu Nhất Vĩ, tốc độ của hắn cũng không phải nhanh nhất trong ba người, nhưng hai người khác vẫn luôn chạy chung quanh ở bên cạnh hắn từ đầu tới cuối.
Đuổi sát đi. Nó bị trọng thương, tốc độ cũng không nhanh, cứ tiêu hao một lát như vậy cũng tốt. Nữu Nhất Vĩ hưng phấn mà nói.
Tất nhiên hai người khác cũng đồng ý với cái thuyết pháp này, vì trên người Kim Ti Ma Viên vẫn đang rỉ máu kia. Kim Ti Ma Viên chậm rãi đi về phía trước, đột nhiên đôi mắt vàng của nó giật giật, cuối cùng nó vân vê một hồn thú nhỏ trong tay đã chết không biết bao lâu, lại bóp một chút máu xuống mặt đất, sau đó ném đầu hồn thú nhỏ kia về hướng xa xa, chính mình thì đột nhiên tăng tốc độ mà vọt vào sâu trong rừng rậm.
Ba người Nữu Nhất Vĩ vội vàng tiến theo, mà lúc này, chín người đến từ Lăng Thiên học viện cũng đã ập đến...
/295
|