Dịch: Đức Thành
Vô luận là những đệ tử đang ngủ hay vẫn đang minh tưởng, thậm chí là các sư phụ, tất cả đều không hẹn mà cùng mà mở hai mắt ra, tranh nhau mà nhìn ra hướng cửa sổ.
Phía xa xa là mây mù lượn quanh, trong tầng mây mù, bọn hắn thấy được một cây trụ chống trời cao ngất, mà ở phía dưới đáy cây trụ chống trời này lại là một mảnh hồ lớn màu lam sẫm. Chung quanh hồ là bạt ngàn kiến trúc vây quanh thành vòng tròn tán ra phía ngoài. Xen giữa những tầng kiến trúc có các loại cây cối, phóng tầm mắt xa hơn một chút chính là khu rừng lớn vô tận.
Đúng vậy, đây một tòa thành thị vòng tròn, đồng thời cũng là một thành thị nằm trong trung tâm một cánh rừng lớn. Nơi đây chính là nơi uy chấn Liên bang, là học viện đứng đầu Đấu La Liên Bang với ba vạn năm lịch sử, cũng là Thánh Địa trong lòng tất cả hồn sư: Sử Lai Khắc Học Viện!
Thành thị vòng tròn kia chính là Sử Lai Khắc Thành. Mà mảnh hồ cực lớn ở trung ương chính là Hải Thần Hồ, cái tên kỷ niệm vị thần đầu tiên của Sử Lai Khắc học viện, một trong Sử Lai Khắc Thất Quái đời thứ nhất, Hải Thần Đường Tam!
Mà nằm ở trung ương Hải Thần Hồ là một gốc đại thụ, nó được xưng là Vĩnh Hằng Chi Thụ, nghe nói Vĩnh Hằng Chi Thụ này chính là sinh mệnh chi nguyên của toàn bộ Đấu La Tinh.
Quý Hồng Bân cũng đang nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ, hai tay của hắn vô thức siết chặt lại, biểu tình trên khuôn mặt cứng ngắc kia cũng không có biến hóa gì lớn, nhưng ở chỗ sâu trong đáy mắt lại tràn đầy kích động.
Đã trở về, rốt cuộc mình cũng đã trở về rồi!
Sử Lai Khắc, đây là Sử Lai Khắc học viện, đẹp quá a! Lương Thục Thi nắm chặt lấy tay Băng Thiên Lương, trong đôi mắt to tràn đầy hưng phấn cùng kích động.
Lam Hiên Vũ cũng mở to hai mắt mà nhìn, quan sát từ trên bầu trời, Sử Lai Khắc Học Viện có quy mô quá to lớn, mảnh hồ lam sẫm cực lớn kia làm lòng người không khỏi rung động, nhưng thứ càng làm cho người ta phải rung động hơn chính là gốc Vĩnh Hằng Chi Thụ chống trời.
Khi Lam Hiên Vũ thấy được Vĩnh Hằng Chi Thụ, hắn chỉ cảm thấy ánh mắt của mình không cách nào dời đi, một loại cảm giác thân thiết khó nói lên lời tự nhiên sinh ra. Mà trong cơ thể hắn, sinh mệnh năng lượng vẫn đang ấm áp thậm chí trở nên nóng bỏng, kéo lấy vòng xoáy kim ngân trong cơ thể cấp tốc xoay tròn. Ngồi ở bên cạnh hắn, Băng Thiên Lương cùng Tiền Lỗi cũng có thể cảm giác được khí tức phát ra từ trên người hắn.
Hiên Vũ, không sao chứ? Tiền Lỗi thấp giọng hỏi.
Lam Hiên Vũ lắc đầu, trong cơ thể nóng bỏng chỉ làm cho hắn cảm thấy thoải mái dễ chịu, cái loại cảm giác này làm hắn thấy như toàn thân tràn ngập lực lượng.
Thời điểm còn ở Thiên La Tinh, vòng xoáy kim ngân trong cơ thể hắn giống như là một cái hắc động, nó luôn không ngừng thôn phệ năng lượng về bổ sung bản thân. Đồ ăn là năng lượng nguồn gốc, cho nên Lam Hiên Vũ mới có thể ăn được nhiều như vậy. Những năng lượng hồn lực sinh ra trong lúc tu luyện cũng là mục tiêu nó hấp thu.
Mà khi tới đây Lam Hiên Vũ lại cảm nhận được một cách rõ ràng, thứ năng lượng vòng xoáy kim ngân của mình thôn phệ lại đổi thành sinh mệnh năng lượng nồng đậm chung quanh, việc này đã làm sự hấp thu năng lượng của chính cơ thể được giảm bớt trên phạm vi lớn.
Ngay khi vừa tới Đấu La Tinh hắn đã có cảm giác này, mà bây giờ loại cảm giác này lại trở nên rõ ràng hơn. Thậm chí vòng xoáy kim ngân đã không còn hấp thu năng lượng từ trong cơ thể hắn, dường như chỉ cần hấp thu sinh mệnh năng lượng trong không khí cũng đã đủ.
Đây chính là Sử Lai Khắc Học Viện a! Thật không hổ là học viện đứng đầu Liên bang, chỉ cần hoàn cảnh nơi này đã thích hợp tu luyện hơn những Tinh Cầu khác không biết bao nhiêu lần. Mình nhất định phải thi đậu, nhất định. Chỉ cần có thể ở lại chỗ này thì tất cả mọi thứ của bản thân sẽ trở nên khác hẳn. Nghĩ tới đây, ánh mắt Lam Hiên Vũ lập tức trở nên vô cùng kiên định.
Hồn Đạo máy bay chậm rãi hạ xuống, Hải Thần Hồ phía dưới dần biến lớn trong tầm mắt, sau đó bị kiến trúc che khuất. Máy bay vững vàng đáp xuống, một thanh âm thanh thúy dễ nghe vang lên trong buồng phi cơ: Hoan nghênh các vị hành khách tới Sử Lai Khắc Thành! Sử Lai Khắc Thành có lịch sử lâu đời, nơi có tiếng là một học viện đứng đầu Liên bang, Sử Lai Khắc Học Viện. Phía đông Sử Lai Khắc Thành là tổng bộ mặt đất của Truyền Linh Tháp. Nơi này hoàn toàn xứng danh trung tâm văn hóa của Liên bang, cũng là Thánh Địa mà tất cả hồn sư đều hướng tới.
Đúng vậy, đây chính là Thánh Địa của tất cả hồn sư, ai cũng đều coi việc có thể tu luyện ở nơi đây là một vinh dự vẻ vang. Chẳng qua mỗi năm Sử Lai Khắc Học Viện chỉ chiêu sinh đúng ba mươi đệ tử, tuy trong quá trình tuyển nhận hàng năm thì ngẫu nhiên vẫn có một vài tình huống trúng tuyển đặc biệt, nhưng tổng nhân số vẫn là cực nhỏ. Nghe nói tổng số đệ tử đồng thời học tập tại Sử Lai Khắc Học Viện chưa từng cao hơn ba trăm người. Là học viện đứng đầu Liên bang nhưng số lượng đệ tử lại ít như vậy, quả thực là một điều làm cho người ta khó có thể tưởng tượng, nhưng Sử Lai Khắc lại thực sự làm như vậy.
Theo như truyền thuyết, số lượng chiêu sinh trước kia của Sử Lai Khắc Học Viện lớn hơn hiện tại rất nhiều, cũng không biết từ chừng nào thì số lượng chiêu sinh đã giảm bớt như vậy. Nhưng dù sao thì mỗi một gã đệ tử tốt nghiệp từ nơi này, không ai không phải những tinh anh của Liên bang.
Khi những người đến từ Thiên La Tinh xuống khỏi hồn đạo phi cơ, trong nội tâm mọi người đều tự trở nên có vài phần nghiêm túc. Có lẽ đây là tâm tính triều thánh. (Tự biết điều khi tới chỗ uy nghiêm). Mọi người thậm chí ngay cả lời nói cũng không, chỉ là lặng yên mà quan sát cảm thụ mọi thứ chung quanh.
Vừa xuống phi cơ, thứ đầu tiên mọi người cảm nhận được chính là không khí tươi mát đập vào mặt, không khí nhẹ nhàng khoan khoái mang theo hương thực vật thơm ngát động lòng người, dường như có thể thấm vào da thịt, làm cho người ta một loại cảm giác thư thái rất đặc biệt
Lam Hiên Vũ nhìn quanh bốn phía, sân bay nơi này có kiểu dáng phong cách cổ xưa, dùng màu xanh lá tươi mát làm chủ, không có trang trí gì quá hoa lệ nhưng lại mang cho người ta một loại cảm giác trang nhã mà thân thiết, làm lòng người ta không tự chủ mà trầm tĩnh lại.
Quý Hồng Bân đi ở phía trước, hắn cũng đang nhìn bốn phía chung quanh, chỉ là trong hai mắt hắn đang tràn đầy cảm khái. Hắn vô thức mà sờ lên mặt mình như muốn xác nhận thực hư việc gì đó.
Mọi người vừa mới ra khỏi sân bay thì một cỗ Hồn Đạo xe buýt cũng đã tới. Toàn xe buýt là một màu xanh sẫm, phía trên có một chút đồ án với những đường cong màu vàng, trong đó, một phiến đồ án có chút quái dị nhưng lại khiến người chú ý nhất, bởi vì đó chính là đồ án huy chương của Sử Lai Khắc học viện. Nó cũng không phải thứ gì quá đẹp nhưng lại tràn đầy cảm giác lịch sử. Cái huy chương này đã từng truyền thừa tới mấy vạn năm a!
Cửa xe mở ra, một người bước ra từ trong đó. Khi thấy người này, ánh mắt Lam Hiên Vũ lập tức sáng lên, bởi vì hắn nhận ra được, còn không phải vị mỹ nữ Lăng Y Y của Sử Lai Khắc Học Viện lúc trước từng hướng dẫn bọn hắn tham gia hải tuyển đó sao?
Lăng Y Y tự nhiên cũng nhìn thấy hắn, hướng hắn nở một nụ cười ngọt, sau đó quay sang hướng mọi người mà nói: Hoan nghênh các vị tới Sử Lai Khắc Thành, ta là phụ đạo viên đại biểu Sử Lai Khắc Học Viện, chuyên chịu trách nhiệm tiếp đãi học viên Thiên La Tinh chúng ta tới thi vòng hai, mời mọi người theo ta lên xe.
Quý Hồng Bân gật đầu nói: Làm phiền rồi.
Mọi người nối đuôi nhau lên xe. Chiếc xe buýt này của Sử Lai Khắc Học Viện có thể nói là thập phần xa hoa, đủ để đồng thời chở năm mươi người. Mà mỗi một chỗ ngồi đều như cả một chiếc ghế sô pha đặt vào vậy, phía trước có bàn, phía trên mỗi bàn đều có một bình nước tinh khiết. Đệ tử Thiên La Tinh tổng cộng có ba mươi người, tăng thêm lão sư cũng không đến bốn mươi, có ngồi như thế nào cũng vẫn dư chỗ.
Xe buýt bắt đầu lăn bánh, hầu hết đệ tử đều không khỏi hướng ánh mắt ra phía ngoài cửa sổ, bọn hắn thực sự rất muốn nhìn ngắm thành thị trong truyền thuyết này.
Nghe nói chừng vạn năm trước, Sử Lai Khắc Học Viện đã từng bị tạc hủy một lần, mà Sử Lai Khắc học viện hiện tại là được xây dựng lại trên chính nơi bị nổ ban đầu, và quy mô so với trước thì đã lớn hơn không biết bao nhiêu lần. Tuy trên những tư liệu thông thường cũng không có ghi chép lúc ấy đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể tưởng tượng việc đó tuyệt đối là tính chất huỷ diệt đối với Sử Lai Khắc học viện. Nhưng dù là như thế, Sử Lai Khắc Học Viện vẫn bằng vào nội tình thâm hậu mà xây dựng lại một cách dễ dàng, càng có quy mô lớn như bây giờ, trở thành truyền thuyết trong truyền thuyết.
Cứ việc hiện tại Sử Lai Khắc Học Viện tuyển nhận đệ tử với số lượng cực ít nhưng vẫn có vô số hồn sư trẻ tuổi ghi danh. Vô luận có thể thi đậu hay không thì mỗi người đều hy vọng thử sức, vạn nhất thi đậu được thì sao? Vậy rất có thể chính là một bước lên trời.
Vô luận là những đệ tử đang ngủ hay vẫn đang minh tưởng, thậm chí là các sư phụ, tất cả đều không hẹn mà cùng mà mở hai mắt ra, tranh nhau mà nhìn ra hướng cửa sổ.
Phía xa xa là mây mù lượn quanh, trong tầng mây mù, bọn hắn thấy được một cây trụ chống trời cao ngất, mà ở phía dưới đáy cây trụ chống trời này lại là một mảnh hồ lớn màu lam sẫm. Chung quanh hồ là bạt ngàn kiến trúc vây quanh thành vòng tròn tán ra phía ngoài. Xen giữa những tầng kiến trúc có các loại cây cối, phóng tầm mắt xa hơn một chút chính là khu rừng lớn vô tận.
Đúng vậy, đây một tòa thành thị vòng tròn, đồng thời cũng là một thành thị nằm trong trung tâm một cánh rừng lớn. Nơi đây chính là nơi uy chấn Liên bang, là học viện đứng đầu Đấu La Liên Bang với ba vạn năm lịch sử, cũng là Thánh Địa trong lòng tất cả hồn sư: Sử Lai Khắc Học Viện!
Thành thị vòng tròn kia chính là Sử Lai Khắc Thành. Mà mảnh hồ cực lớn ở trung ương chính là Hải Thần Hồ, cái tên kỷ niệm vị thần đầu tiên của Sử Lai Khắc học viện, một trong Sử Lai Khắc Thất Quái đời thứ nhất, Hải Thần Đường Tam!
Mà nằm ở trung ương Hải Thần Hồ là một gốc đại thụ, nó được xưng là Vĩnh Hằng Chi Thụ, nghe nói Vĩnh Hằng Chi Thụ này chính là sinh mệnh chi nguyên của toàn bộ Đấu La Tinh.
Quý Hồng Bân cũng đang nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ, hai tay của hắn vô thức siết chặt lại, biểu tình trên khuôn mặt cứng ngắc kia cũng không có biến hóa gì lớn, nhưng ở chỗ sâu trong đáy mắt lại tràn đầy kích động.
Đã trở về, rốt cuộc mình cũng đã trở về rồi!
Sử Lai Khắc, đây là Sử Lai Khắc học viện, đẹp quá a! Lương Thục Thi nắm chặt lấy tay Băng Thiên Lương, trong đôi mắt to tràn đầy hưng phấn cùng kích động.
Lam Hiên Vũ cũng mở to hai mắt mà nhìn, quan sát từ trên bầu trời, Sử Lai Khắc Học Viện có quy mô quá to lớn, mảnh hồ lam sẫm cực lớn kia làm lòng người không khỏi rung động, nhưng thứ càng làm cho người ta phải rung động hơn chính là gốc Vĩnh Hằng Chi Thụ chống trời.
Khi Lam Hiên Vũ thấy được Vĩnh Hằng Chi Thụ, hắn chỉ cảm thấy ánh mắt của mình không cách nào dời đi, một loại cảm giác thân thiết khó nói lên lời tự nhiên sinh ra. Mà trong cơ thể hắn, sinh mệnh năng lượng vẫn đang ấm áp thậm chí trở nên nóng bỏng, kéo lấy vòng xoáy kim ngân trong cơ thể cấp tốc xoay tròn. Ngồi ở bên cạnh hắn, Băng Thiên Lương cùng Tiền Lỗi cũng có thể cảm giác được khí tức phát ra từ trên người hắn.
Hiên Vũ, không sao chứ? Tiền Lỗi thấp giọng hỏi.
Lam Hiên Vũ lắc đầu, trong cơ thể nóng bỏng chỉ làm cho hắn cảm thấy thoải mái dễ chịu, cái loại cảm giác này làm hắn thấy như toàn thân tràn ngập lực lượng.
Thời điểm còn ở Thiên La Tinh, vòng xoáy kim ngân trong cơ thể hắn giống như là một cái hắc động, nó luôn không ngừng thôn phệ năng lượng về bổ sung bản thân. Đồ ăn là năng lượng nguồn gốc, cho nên Lam Hiên Vũ mới có thể ăn được nhiều như vậy. Những năng lượng hồn lực sinh ra trong lúc tu luyện cũng là mục tiêu nó hấp thu.
Mà khi tới đây Lam Hiên Vũ lại cảm nhận được một cách rõ ràng, thứ năng lượng vòng xoáy kim ngân của mình thôn phệ lại đổi thành sinh mệnh năng lượng nồng đậm chung quanh, việc này đã làm sự hấp thu năng lượng của chính cơ thể được giảm bớt trên phạm vi lớn.
Ngay khi vừa tới Đấu La Tinh hắn đã có cảm giác này, mà bây giờ loại cảm giác này lại trở nên rõ ràng hơn. Thậm chí vòng xoáy kim ngân đã không còn hấp thu năng lượng từ trong cơ thể hắn, dường như chỉ cần hấp thu sinh mệnh năng lượng trong không khí cũng đã đủ.
Đây chính là Sử Lai Khắc Học Viện a! Thật không hổ là học viện đứng đầu Liên bang, chỉ cần hoàn cảnh nơi này đã thích hợp tu luyện hơn những Tinh Cầu khác không biết bao nhiêu lần. Mình nhất định phải thi đậu, nhất định. Chỉ cần có thể ở lại chỗ này thì tất cả mọi thứ của bản thân sẽ trở nên khác hẳn. Nghĩ tới đây, ánh mắt Lam Hiên Vũ lập tức trở nên vô cùng kiên định.
Hồn Đạo máy bay chậm rãi hạ xuống, Hải Thần Hồ phía dưới dần biến lớn trong tầm mắt, sau đó bị kiến trúc che khuất. Máy bay vững vàng đáp xuống, một thanh âm thanh thúy dễ nghe vang lên trong buồng phi cơ: Hoan nghênh các vị hành khách tới Sử Lai Khắc Thành! Sử Lai Khắc Thành có lịch sử lâu đời, nơi có tiếng là một học viện đứng đầu Liên bang, Sử Lai Khắc Học Viện. Phía đông Sử Lai Khắc Thành là tổng bộ mặt đất của Truyền Linh Tháp. Nơi này hoàn toàn xứng danh trung tâm văn hóa của Liên bang, cũng là Thánh Địa mà tất cả hồn sư đều hướng tới.
Đúng vậy, đây chính là Thánh Địa của tất cả hồn sư, ai cũng đều coi việc có thể tu luyện ở nơi đây là một vinh dự vẻ vang. Chẳng qua mỗi năm Sử Lai Khắc Học Viện chỉ chiêu sinh đúng ba mươi đệ tử, tuy trong quá trình tuyển nhận hàng năm thì ngẫu nhiên vẫn có một vài tình huống trúng tuyển đặc biệt, nhưng tổng nhân số vẫn là cực nhỏ. Nghe nói tổng số đệ tử đồng thời học tập tại Sử Lai Khắc Học Viện chưa từng cao hơn ba trăm người. Là học viện đứng đầu Liên bang nhưng số lượng đệ tử lại ít như vậy, quả thực là một điều làm cho người ta khó có thể tưởng tượng, nhưng Sử Lai Khắc lại thực sự làm như vậy.
Theo như truyền thuyết, số lượng chiêu sinh trước kia của Sử Lai Khắc Học Viện lớn hơn hiện tại rất nhiều, cũng không biết từ chừng nào thì số lượng chiêu sinh đã giảm bớt như vậy. Nhưng dù sao thì mỗi một gã đệ tử tốt nghiệp từ nơi này, không ai không phải những tinh anh của Liên bang.
Khi những người đến từ Thiên La Tinh xuống khỏi hồn đạo phi cơ, trong nội tâm mọi người đều tự trở nên có vài phần nghiêm túc. Có lẽ đây là tâm tính triều thánh. (Tự biết điều khi tới chỗ uy nghiêm). Mọi người thậm chí ngay cả lời nói cũng không, chỉ là lặng yên mà quan sát cảm thụ mọi thứ chung quanh.
Vừa xuống phi cơ, thứ đầu tiên mọi người cảm nhận được chính là không khí tươi mát đập vào mặt, không khí nhẹ nhàng khoan khoái mang theo hương thực vật thơm ngát động lòng người, dường như có thể thấm vào da thịt, làm cho người ta một loại cảm giác thư thái rất đặc biệt
Lam Hiên Vũ nhìn quanh bốn phía, sân bay nơi này có kiểu dáng phong cách cổ xưa, dùng màu xanh lá tươi mát làm chủ, không có trang trí gì quá hoa lệ nhưng lại mang cho người ta một loại cảm giác trang nhã mà thân thiết, làm lòng người ta không tự chủ mà trầm tĩnh lại.
Quý Hồng Bân đi ở phía trước, hắn cũng đang nhìn bốn phía chung quanh, chỉ là trong hai mắt hắn đang tràn đầy cảm khái. Hắn vô thức mà sờ lên mặt mình như muốn xác nhận thực hư việc gì đó.
Mọi người vừa mới ra khỏi sân bay thì một cỗ Hồn Đạo xe buýt cũng đã tới. Toàn xe buýt là một màu xanh sẫm, phía trên có một chút đồ án với những đường cong màu vàng, trong đó, một phiến đồ án có chút quái dị nhưng lại khiến người chú ý nhất, bởi vì đó chính là đồ án huy chương của Sử Lai Khắc học viện. Nó cũng không phải thứ gì quá đẹp nhưng lại tràn đầy cảm giác lịch sử. Cái huy chương này đã từng truyền thừa tới mấy vạn năm a!
Cửa xe mở ra, một người bước ra từ trong đó. Khi thấy người này, ánh mắt Lam Hiên Vũ lập tức sáng lên, bởi vì hắn nhận ra được, còn không phải vị mỹ nữ Lăng Y Y của Sử Lai Khắc Học Viện lúc trước từng hướng dẫn bọn hắn tham gia hải tuyển đó sao?
Lăng Y Y tự nhiên cũng nhìn thấy hắn, hướng hắn nở một nụ cười ngọt, sau đó quay sang hướng mọi người mà nói: Hoan nghênh các vị tới Sử Lai Khắc Thành, ta là phụ đạo viên đại biểu Sử Lai Khắc Học Viện, chuyên chịu trách nhiệm tiếp đãi học viên Thiên La Tinh chúng ta tới thi vòng hai, mời mọi người theo ta lên xe.
Quý Hồng Bân gật đầu nói: Làm phiền rồi.
Mọi người nối đuôi nhau lên xe. Chiếc xe buýt này của Sử Lai Khắc Học Viện có thể nói là thập phần xa hoa, đủ để đồng thời chở năm mươi người. Mà mỗi một chỗ ngồi đều như cả một chiếc ghế sô pha đặt vào vậy, phía trước có bàn, phía trên mỗi bàn đều có một bình nước tinh khiết. Đệ tử Thiên La Tinh tổng cộng có ba mươi người, tăng thêm lão sư cũng không đến bốn mươi, có ngồi như thế nào cũng vẫn dư chỗ.
Xe buýt bắt đầu lăn bánh, hầu hết đệ tử đều không khỏi hướng ánh mắt ra phía ngoài cửa sổ, bọn hắn thực sự rất muốn nhìn ngắm thành thị trong truyền thuyết này.
Nghe nói chừng vạn năm trước, Sử Lai Khắc Học Viện đã từng bị tạc hủy một lần, mà Sử Lai Khắc học viện hiện tại là được xây dựng lại trên chính nơi bị nổ ban đầu, và quy mô so với trước thì đã lớn hơn không biết bao nhiêu lần. Tuy trên những tư liệu thông thường cũng không có ghi chép lúc ấy đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể tưởng tượng việc đó tuyệt đối là tính chất huỷ diệt đối với Sử Lai Khắc học viện. Nhưng dù là như thế, Sử Lai Khắc Học Viện vẫn bằng vào nội tình thâm hậu mà xây dựng lại một cách dễ dàng, càng có quy mô lớn như bây giờ, trở thành truyền thuyết trong truyền thuyết.
Cứ việc hiện tại Sử Lai Khắc Học Viện tuyển nhận đệ tử với số lượng cực ít nhưng vẫn có vô số hồn sư trẻ tuổi ghi danh. Vô luận có thể thi đậu hay không thì mỗi người đều hy vọng thử sức, vạn nhất thi đậu được thì sao? Vậy rất có thể chính là một bước lên trời.
/295
|