Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 77: Trận chung kết (1+2)

/731


Nhìn Ngôn Thiểu Triết đang vui vẻ cười, Tiểu Đa Đa ngoài mặt vẫn giả vờ căm phẫn nhưng trong lòng hắn cũng đang nở hoa, hắn liếc nhìn Ngôn Thiểu Triết, thầm nghĩ: "Lão Ngôn a lão Ngôn, ngươi đa nghi thì sao, tinh ranh thì sao, cũng phải uống nước rửa chân của ta thôi haha. Hi vọng sau này ngươi sẽ không hối hận, mà có hối hận thì sao, cũng muộn rồi ha ha ha ha."
Hai đội Hoắc Vũ Hạo và Đái Hoa Bân không hay không biết trận chung kết giành chức quán quân kỳ sát hạch Tân Sinh này của bọn họ đã trở thành một vụ cá cược của hai vị viện trưởng quyền cao chức trọng.
Song phương đã đi xuống sàn đấu, vừa chuẩn bị vừa ở xa xa quan sát đối thủ.
Mặc dù Đái Hoa Bân không nhận ra Hoắc Vũ Hạo nhưng hắn vẫn cảm giác được sự uy hiếp từ đội của Hoắc Vũ Hạo, tuy xét về mặt tu vi, bọn họ hơn hẳn đối thủ nhưng chỉ hơn mà không phải tuyệt đối. Đội của Ninh Thiên yếu sao? Ngoài Ninh Thiên có vũ hồn Thất Bảo Lưu Ly Tháp còn có Vu Phong mang vũ hồn Hỏa Long nữa, tất cả đều là những học viên ưu tú nổi bật ở ban Tân Sinh, so với đội của bọn hắn cũng không thua kém bao nhiêu. Còn đội của Tà Huyễn Nguyệt, lực phòng ngự của tên kia hắn còn lạ gì nữa, thế mà phải nhờ đến lão sư giám trận mới có thể thoát được một kiếp.
Vương Đông mạnh mẽ, Tiêu Tiêu có vũ hồn song sinh, và ngay cả tên hồn sư thần bí Hoắc Vũ Hạo cũng mang đến cho hắn cảm giác bị uy hiếp. Thế nên, từ đầu hắn đã chuẩn bị kĩ lưỡng mọi thứ, thậm chí còn đến hỏi thăm những đội đã từng gặp qua đội Hoắc Vũ Hạo, cẩn thận điều tra năng lực của bọn họ.
Trái ngược với Đái Hoa Bân đang cẩn thận tính toán, Hoắc Vũ Hạo thì phải đối mặt với các cảm xúc lẫn lộn trong lòng. Hắn phải cố gắng tự thuyết phục mình và chôn giấu thật sâu phần cừu hận kia, không hiểu tại sao khi trận đấu sắp bắt đầu lòng hắn lại dậy sóng. Hắn thật sự rất muốn báo thù a! Nhưng hắn biết, chuyện này là không thể, có lão sư giám trận ở đây, cho dù hắn và Vương Đông cùng phối hợp cũng không thể đánh chết Đái Hoa Bân.
- Vũ Hạo.
Vương Đông thấp giọng gọi tên hắn.
- Hả?
Hoắc Vũ Hạo vừa quay đầu sang nhìn Vương Đông liền thấy một tia hàn ý trong mắt hắn.
- Thả lỏng người, không thể để lộ sơ hở.
Hắn nhỏ giọng dặn dò, cố ý không để Tiêu Tiêu nghe thấy.
Lúc này, lão sư giám trận đã tiến vào, tất cả các vách ngăn trong khu vực sát hạch đã được tháo ra, cả một khu vực rộng lớn này chính là sàn đấu của bọn họ.
Vị lão sư kia vẫy tay với bọn họ, ý vào bọn họ tiến gần lại.
Ba người Hoắc Vũ Hạo liền bước vào, đội hình vẫn là Hoắc Vũ Hạo đi trước, hai ngươi hai bên là Vương Đông và Tiêu Tiêu. Bên kia, Đái Hoa Bân cũng đã dẫn đầu cùng hai cô gái nữa đi vào.
Lão sư giám trận tiến đến trước mặt hai đội rồi trầm giọng nói:
- Lát nữa trận chung kết sẽ bắt đầu, quy tắc của trận đấu hôm nay có chút thay đổi. Các ngươi có thể thoải mái di chuyển trong phạm vi sân đấu này, những ai có vũ hồn có thể phi hành thì độ cao không thể quá mười thước. Vì để các ngươi có thể phát huy toàn bộ thực lực, trong trận đấu này có thể thoải mái tấn công, không cần nương tay, mọi thứ ta sẽ đứng ngoài xem xét, nếu người nào được ta cứu ra ngoài xem như không còn tư cách chiến đấu. Hiểu chưa?
- Dạ hiểu.
Hai đội đồng thanh đáp. Trong ánh mắt Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông lúc này thoáng hiện một tia sáng khác thường. Còn Đái Hoa Bân ở đối diện lại xuất hiện một chút hàn ý lạnh như băng, từ người hắn dường như có chút sát khí tỏa ra nữa.
Là con trai của Công Tước Bạch Hổ, mặc dù không phải con trưởng, nhưng từ nhỏ đã được giáo dục bằng phương pháp tốt nhất. Không chỉ về mặt tu luyện vũ hồn mà cả chuyện đánh trận, tham gia chiến tranh lẫn cách thức giết địch. Công Tướng Bạch Hổ chính là Thống Soái quân đội của Tinh La Đến Quốc, là con trai của y, dĩ nhiên tương lai cũng sẽ tham gia vào quân đội.
Thế nên khí chất của Đái Hoa Bân so với bạn bè cùng lứa có phần lạnh lùng cứng cỏi hơn rất nhiều, mơ hồ có vài phần khí độ quân nhân. Hơn nữa, trong các người con của Công Tước, thiên phú của hắn là tốt nhất, mà trong gia tộc Công Tước, bất cứ thành viên trực hệ nào cũng có thể kế thừa tước vị, nên từ nhỏ Đái Hoa Bân đã được giáo dục theo hướng quyết đoán đầy tàn nhẫn. Năm hắn năm tuổi đã lần đầu tiên tự tay giết chết tiểu hồn thú rồi.
- Song phương xưng tên.
- Hoắc Vũ Hạo.
- Vương Đông.
- Tiêu Tiêu.
Ba người bên phía Đái Hoa Bân lúc này đã đầy địch ý.
- Đái Hoa Bân.
- Chu Lộ.
Cô gái tóc đen lên tiếng.
- Thôi Nhã Khiết.
Cô gái tóc hồng suông dài tiếp lời.
Giám trận đưa hai tay về phía hai đội, nói.
- Tất cả trở về vị trí, khi nào ta tuyên bố bắt đầu mới có thể phát động tấn công.
Hai bên chậm rãi lui về sau, ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo vẫn không dời khỏi Đái Hoa Bân, hai mắt Đái Hoa Bân đã lóe ra hung quang, mơ hồ có một luồng sát khí, nhưng lúc này hắn lại giật mình khi thấy Hoắc Vũ Hạo cũng không chịu thua kém. Thực lực hai người có thể nói là một trời một vực, vậy mà giờ phút này, về mặt khí thế, Hoắc Vũ Hạo cũng không rơi xuống hạ phong.
Các vị sư phụ ngồi trên đài cao quan sát trận đấu cũng hoàn toàn an tĩnh lại, cả hai vị viện trưởng Ngôn Thiểu Triết và Tiền Đa Đa cũng chăm chú theo dõi trận đấu bên dưới.
Phàm Vũ nhìn bóng người Hoắc Vũ Hạo đang từ từ lùi về sau, thầm nghĩ: "Tiểu Hạo, hi vọng ngươi không khiến ta phải thất vọng. Trận đấu này không còn đơn giản là trận chung kết kỳ sát hạch Tân Sinh của ngươi nữa, mà cũng là một sát hạch quan trọng nhất của hệ Hồn Đạo dành cho ngươi."
Giây lát sau, hai bên đã về lại vị trí của mình, sàn đấu hôm nay có diện tích cực lớn, lúc này đối thủ của nó đã khuất xa tầm mắt, trở nên vô cùng bé nhỏ.
Vị giám trận giơ tay lên rồi hạ xuống, hô to:
- Bắt đầu.
Song phương lập tức đều có hành động y hệt nhau, sau khi nghe thấy liệu lệnh bắt đầu đã tăng tốc vọt về phía đối thủ.
Lúc này khoảng cách của hai bên quá xa, Tinh Thần Tham Trắc của Hoắc Vũ Hạo không thể thu được kết quả, đối thủ đang làm gì hắn hoàn toàn không dò xét được.
Đang băng băng chạy, Vương Đông đột nhiên quát lớn một tiếng, hai cánh từ vũ hồn Quang Minh Nữ Thần Điệp lập tức mở rộng rồi bay thẳng lên không trung, nhưng hắn không rời khỏi Hoắc Vũ Hạo, vẫn giữ nguyên vị trí, phi hành ngay phía trên đỉnh đầu Hoắc Vũ Hạo.
Bọn hắn đều hiểu rõ, nếu xét về mặc thực lực, bọn họ muốn thẳng là chuyện vô cùng khó khăn. Vũ Hồn Bạch Hổ của Đái Hoa Bân quá mạnh, thậm chí còn mạnh hơn cả Vũ Hồn Hồng Long của Vu Phong nữa, mà tính ra trận đấu lần trước Vu Phong chỉ là song hoàn, còn Ninh Thiên, tuy cũng là Hồn Tôn nhưng phụ trợ của cô bé vừa vặn bị Hoắc Vũ Hạo khắc chế. Còn Đái Hoa Bân lại khắc, hắn nhất định đã có phòng bị với kỹ năng Linh Hồn Trùng Kích của Hoắc Vũ Hạo, hơn nữa tu vi hắn đã đến bậc Hồn Tôn, trận đấu này của bọn hắn phải rất gian nan rồi, ưu thế lớn nhất của bọn họ có lẽ chỉ có Hạo Đông lực thôi.
Tiêu Tiêu cũng nhanh nhanh chạy lên trước chắn trước mặt Hoắc Vũ Hạo, đồng thời phóng ra vũ hồn Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu.
Ba người bên kia vẫn tiếp tục phóng như điên về trước, dẫn đầu là Đái Hoa Bân, lúc này hắn vừa chạy vừa hét lớn:
- Bạch Hổ, Phụ Thể.
Một vầng sáng bạc từ người hắn bộc phát, hai tay Đái Hoa Bân duỗi sang hai bên, ngực nhô lên khiến khung xương rung rẩy, cơ thể hắn đột nhiên bành trướng khiến y phục gần như bị xé toạc. Dưới lớp quần áo của hắn lúc này là một thân thể to lớn tràn đầy sức bùng nổ, không khí xung quanh hắn như bị ảnh hưởng cũng trở nên trầm trọng.
Mái tóc vàng trong nháy mắt biến thành màu trắng xen lẫn đen, trên trán hiện lên các đường vân tạo thành chữ "Vương" (王)
Hai tay của hắn biến hóa rõ ràng nhất, lúc này hai tay đã to hơn gần gấp đôi, lông trắng bao phủ toàn bộ bàn tay. Năm ngón tay sắc nhọn không ngừng co giãn, mỗi ngón như những lưỡi dao dài tám tấc lóe ra ánh sáng sắc lạnh.
Hai mắt Đái Hoa Bân hóa lam khiến người ngoài nhìn vào chỉ thấy cảm giác chết chóc.
Từ chân hắn ba luồng ánh sáng một vàng hai tím dần lan tỏa, Hồn Lực hùng hậu dâng trào.
Hoắc Vũ Hạo nhìn thấy Vũ Hồn Bạch Hổ lập tức cắn môi, nếu Vũ Hồn của hắn không bị biến dị, nếu Vũ Hồn của hắn cũng mạnh mẽ như Vũ Hồn Bạch Hổ thì lúc trước ở phủ Công Tước đã không bị chén ép. Một đệ tử trực hệ bình thường khi có được Vũ Hồn Bạch Hổ sẽ được ủng hộ và tạo mọi điều kiện để phát triển huống chi hắn là con trai của Công Tước Bạch Hổ, có điều chỉ là con của vợ kế mà thôi.
Hai cô gái bên cạnh Đái Hoa Bân cũng có biến hóa, Chu Lộ ở bên trái thì đôi mắt trở nên thâm ảo, hai tai dựng thẳng lên, thân thải dài ra, ở mỗi ngón tay lại xuất hiện từng lưỡi đao sắc bén không mạnh mẽ như Đái Hoa Bân mà lại nhẹ nhàng hư hảo. Tuy tốc độ Chu Lộ lúc này vẫn không vượt qua Đái Hoa Bân nhưng khi thân thể di chuyển cũng đã để lại tàn ảnh.
Cô gái tóc hồng lại càng kỳ lạ, sau khi phóng thích Vũ Hồn thì một cô bé chỉ tầm mười hai tuổi liền hóa thành một thiếu nữ mười sáu mười bảy, mái tóc đỏ rực như một con sóng không ngừng dài ra. Đôi mắt trở nên trong suốt, hai tai cũng trở thành nhọn dài, khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp. Kỳ lạ ở chỗ phía sau nàng lại xuất hiện ba đuôi màu hồng, mỗi đuôi dài khoảng một thước không ngừng phe phẩy dưới ánh nắng chiều khiến người khác không nhịn được muốn vuốt ve.
Hai mắt của Thôi Nhã Khiết nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo rồi cô bé khẽ mỉm cười. Hồn Hoàn thứ nhất của cô bé cũng sáng lên nhè nhẹ, nếu không chú ý sẽ không phát hiện được.
Hai mắt Hoắc Vũ Hạo lóe sáng. Bạn đang đọc truyện tại

/731

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status