- Thiên Đức Chân Thần bị chém ở nơi này?
Sau khi nghe Dương Thăng Bình kể xong, Chu Tư Tĩnh hỏi khẽ.
- Đúng vậy.
Dương Thăng Bình nói. Lúc này hắn chợt nhớ một chuyện, nói tiếp:
- Đồn rằng năm xưa khi Thiên Đức Chân Thần bị lão tổ tông Chiến Thiên chém ở nơi này cực kì không cam lòng, không ngừng gào thét, từng tuyên bố một ngày nào đó hắn sẽ đội mồ sống lại.
Nói tới đây, hắn không khỏi quan sát Chu Tư Tĩnh. Mới đầu nghe Chu Tư Tĩnh nói nơi đây có người gào thét thì hắn cũng không tin tưởng, cho rằng Chu Tư Tĩnh nghe sai.
Bây giờ cẩn thận nghĩ lại, có lẽ là tiếng gào thét không cam lòng trước khi chết của Thiên Đức Chân Thần. Nghĩ vậy, Dương Thăng Bình không khỏi thay đổi sắc mặt. Trước đây hắn không hiểu Mặc Chú tộc có gì khác với những chũng tộc khác, bây giờ nhìn kỹ thì Mặc Chú tộc quả thật có thiên phú mà chủng tộc khác không có, chẳng trách Lý Thất Dạ lại giữ Chu Tư Tĩnh bên cạnh.
Bây giờ nhớ lại, vì là tổ tiên nên Lý Thất Dạ nhìn xa hơn đám vãn bối bọn họ, có rất nhiều thứ vãn bối bọn họ không sánh kịp.
Nghĩ vậy Dương Thăng Bình không khỏi thở phào, đi theo Lý Thất Dạ là lựa chọn sáng suốt nhất của Đại Kiếm môn bọn họ.
- Nơi này bị người ta động tay động chân.
Khi Dương Thăng Bình suy nghĩ loạn xạ thì Lý Thất Dạ thờ ơ nói.
- Động tay động chân?
Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, Dương Thăng Bình không khỏi giật mình, nói nhỏ:
- Chuyện này... không thể nào. Ngày thường rất ít đệ tử tới nơi này, thậm chí đạo thống còn không cho phép bất cứ ai tới bái tế, nếu bị phát hiện sẽ phạt rất nặng.
Năm đó Thiên Đức Chân Thần đúng là chiến công hiển hách, chi mạch của bọn họ có ảnh hưởng hết sức quan trọng trong Cuồng Đình đạo thống. Tuy sau này Thiên Đức Chân Thần "thân tử đạo tiêu", thế nhưng hậu nhân vẫn ghi nhớ từng có một vị tổ tiên như vậy.
Cũng bởi vì vậy, Cuồng Đình đạo thống ra lệnh cấm không cho bất cứ ai tới bái tế Thiên Đức Chân Thần. Bởi vì Cuồng Đình đạo thống cũng sợ chuyện năm xưa lặp lại, sợ ma đạo tuy đã chết nhưng lại đội mồ sống lại, để Cuồng Đình đạo thống rơi vào ma đạo thêm lần nữa.
- Có người tu luyện "Cuồng Ma Huyết Phệ".
Lý Thất Dạ nói một cách bình thản.
- Không thể nào ---
Nghe vậy, Dương Thăng Bình không khỏi ngơ ngác, mặt mày trắng nhách, hai chân bũn nhũn. Năm đó làn sóng "Cuồng Ma Huyết Phệ" bao phủ Cuồng Đình đạo thống, biết bao cường giả, biết bao lão tổ sa vào điên cuồng.
Thử nghĩ mà xem, khi ngươi tu luyện mười năm nhưng công lực tiến triển lại không nhanh bằng uống no một bữa máu. Bất kỳ tu sĩ nào, bất kỳ cường giả nào đều cũng cảm thấy bị đả kích rất mạnh.
Nếu như có một lối tắt bày trước mặt ngươi, giúp ngươi đi tới thành công với tốc độ nhanh nhất và trả giá thấp nhất thì ngươi có đi không? Sợ rằng rất nhiều người sẽ chọn lối tắt này, dù sao không nhiều người có thể giữ vững đạo tâm.
- Chuyện này... không thể nào.
Dương Thăng Bình không sao tin nổi, bởi vì những năm gần đây Cuồng Đình đạo thống quản chuyện này rất nghiêm, hủy diệt hết tất cả mọi thứ có liên quan tới "Cuồng Ma Huyết Phệ", bất kỳ thứ gì có liên quan tới "Cuồng Ma Huyết Phệ" đều bị niêm phong, tuyệt đối không cho phép ai tu luyện "Cuồng Ma Huyết Phệ". Dưới áp lực mạnh mẽ như vậy, bất kỳ đệ tử nào cũng không dám chạm vào điểm mấu chốt này.
Nếu như Lý Thất Dạ nói đúng. Thật sự có người tu luyện "Cuồng Ma Huyết Phệ", như vậy chuyện này phải kinh khủng tới dường nào. Nói không chừng sẽ giống như năm đó, cuồng triều sẽ bao phủ Cuồng Đình đạo thống. Khi đó, Cuồng Đình đạo thống sẽ lại chìm ngập nguy cơ.
- Quyền hành của Cuồng Đình đạo thống nguy rồi.
Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt, thờ ơ nói.
Nghe Lý Thất Dạ chắc chắn như vậy, Dương Thăng Bình không khỏi lạnh gáy. Nếu như Cuồng Đình đạo thống thật sự có người lén lút tu luyện "Cuồng Ma Huyết Phệ", như vậy cuồng triều năm đó chắc chắn sẽ lại bao phủ Cuồng Đình đạo thống. Nếu thật sự có ngày đó, như vậy bọn họ chắc chắn sẽ đoạt quyền, bọn họ nhất định sẽ đoạt lại quyền khống chế Cuồng Đình đạo thống.
Nếu đúng như vậy, Vương phủ đang nắm giữ quyền hành của Cuồng Đình đạo thống chắc chắn bị ảnh hưởng. Người chịu ảnh hưởng đầu tiên sẽ là Vương Hàm, bởi vì nàng đang đại biểu cho quyền hành của Cuồng Đình đạo thống, phù ấn vẫn còn nằm trong tay Vương Hàm.
Vì vậy, khi này Dương Thăng Bình mới chính thức cảm nhận được sóng ngầm cuồn cuộn. Nguy cơ ẩn núp dưới Cuồng Đình đạo thống còn nghiêm trọng hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.
- Uống máu con người ta có thể tăng tu vi thật hả?
Chu Tư Tĩnh không nghĩ được nhiều như Dương Thăng Bình. Nàng khó hiểu, uống máu người luyện công, vừa nghĩ thôi đã cảm thấy lạnh gáy.
- Sao không thể?
Lý Thất Dạ cười nói:
- Chúng ta bắt hung thú ác điểu luyện thuốc cao, dùng tiên dược linh chi luyện bảo đan, nguyên lý giống nhau cả. Bên trong cơ thể chúng ta cũng uẩn nhưỡng thiên địa tinh hoa như hung thú ác điểu, nhất là máu của tu sĩ thì lại càng quý giá. Cũng giống như Thọ Huyết, nó chứa đựng hạt giống sinh mệnh, chứa đựng rất nhiều sức mạnh sinh mệnh...
-... Không khoa trương chứ khi ngươi mạnh tới trình độ nhất định thì máu của ngươi còn quý hơn mọi thứ khác. Cũng giải thích tại sao Đế Huyết lại quý giá tới như vậy. Một giọt Đế Huyết chính là bảo vật vô giá. Thế nhưng, không ăn đồng loại, đây là thiên địa pháp tắc. Nếu như ngươi ăn đồng loại thì là rơi vào ma đạo. Chuyện này, vạn cổ xảy ra không ít lần, thậm chí luôn luôn xảy ra. Nuốt thiên địa, nuốt sinh mệnh, quá khứ không thể tuyệt tích, hiện tại không thể tuyệt tích, tương lai cũng sẽ không tuyệt tích.
Nói tới đây, hai mắt của Lý Thất Dạ thâm thúy, nhìn ra thật xa. Thế nhưng Chu Tư Tĩnh không biết rằng uống máu tươi chỉ mới là nhập môn mà thôi, ở thời xa xưa thậm chí có người nuốt chửng thiên địa, nuốt chửng ngàn tỉ sinh linh, giống như Luân Hồi Hoang Tổ năm xưa vậy!
- Câu nói này tuyệt quá, quá sâu sắc. Ăn thịt đồng loại, chính là ma đạo!
Lúc này có tiếng than thở vang lên, không biết tự lúc nào lại có một người đứng đằng đó.
Đó là một ông lão, ông lão này mặc áo tơ, cõng một thanh kiếm cổ, hai nhánh tóc mai bạc trắng, không nhìn ra tuổi tác. Theo suy đoán thì tuổi tác hẳn rất lớn, thế nhưng tinh thần lại quắc thước, sức sống dồi dào.
Thình lình lòi ra một ông lão, Dương Thăng Bình giật mình. Tốt xấu gì hắn cũng là Chân Hào, đạo hạnh không được coi là mạnh thế nhưng dầu gì cũng là một nhân vật. Thế nhưng có người cách gần hắn như vậy mà hắn lại không phát hiện. Nghĩ tới, không khỏi lạnh gáy.
- Không biết đạo hữu xưng hô như thế nào?
Ông lão bước tới, ôm quyền nói với Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ chỉ bình thản nhìn hắn, nói chậm:
- Lý Thất Dạ. Có nói ngươi cũng không biết.
Ông lão cẩn thận nhớ lại, hắn chưa từng nghe qua cái tên Lý Thất Dạ này. Thế nhưng hắn nhìn Dương Thăng Bình cùng Chu Tư Tĩnh, hai người bọn họ vừa nhìn là biết xuất thân từ Cuồng Đình đạo thống.
Thế nhưng Lý Thất Dạ lại khiến người ta không mò được lai lịch, thậm chí còn không cảm giác được khí tức trên người của hắn. Cho dù vậy, hắn vẫn không dám bất cẩn, không dám ôm lòng coi thường Lý Thất Dạ.
Sau khi nghe Dương Thăng Bình kể xong, Chu Tư Tĩnh hỏi khẽ.
- Đúng vậy.
Dương Thăng Bình nói. Lúc này hắn chợt nhớ một chuyện, nói tiếp:
- Đồn rằng năm xưa khi Thiên Đức Chân Thần bị lão tổ tông Chiến Thiên chém ở nơi này cực kì không cam lòng, không ngừng gào thét, từng tuyên bố một ngày nào đó hắn sẽ đội mồ sống lại.
Nói tới đây, hắn không khỏi quan sát Chu Tư Tĩnh. Mới đầu nghe Chu Tư Tĩnh nói nơi đây có người gào thét thì hắn cũng không tin tưởng, cho rằng Chu Tư Tĩnh nghe sai.
Bây giờ cẩn thận nghĩ lại, có lẽ là tiếng gào thét không cam lòng trước khi chết của Thiên Đức Chân Thần. Nghĩ vậy, Dương Thăng Bình không khỏi thay đổi sắc mặt. Trước đây hắn không hiểu Mặc Chú tộc có gì khác với những chũng tộc khác, bây giờ nhìn kỹ thì Mặc Chú tộc quả thật có thiên phú mà chủng tộc khác không có, chẳng trách Lý Thất Dạ lại giữ Chu Tư Tĩnh bên cạnh.
Bây giờ nhớ lại, vì là tổ tiên nên Lý Thất Dạ nhìn xa hơn đám vãn bối bọn họ, có rất nhiều thứ vãn bối bọn họ không sánh kịp.
Nghĩ vậy Dương Thăng Bình không khỏi thở phào, đi theo Lý Thất Dạ là lựa chọn sáng suốt nhất của Đại Kiếm môn bọn họ.
- Nơi này bị người ta động tay động chân.
Khi Dương Thăng Bình suy nghĩ loạn xạ thì Lý Thất Dạ thờ ơ nói.
- Động tay động chân?
Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, Dương Thăng Bình không khỏi giật mình, nói nhỏ:
- Chuyện này... không thể nào. Ngày thường rất ít đệ tử tới nơi này, thậm chí đạo thống còn không cho phép bất cứ ai tới bái tế, nếu bị phát hiện sẽ phạt rất nặng.
Năm đó Thiên Đức Chân Thần đúng là chiến công hiển hách, chi mạch của bọn họ có ảnh hưởng hết sức quan trọng trong Cuồng Đình đạo thống. Tuy sau này Thiên Đức Chân Thần "thân tử đạo tiêu", thế nhưng hậu nhân vẫn ghi nhớ từng có một vị tổ tiên như vậy.
Cũng bởi vì vậy, Cuồng Đình đạo thống ra lệnh cấm không cho bất cứ ai tới bái tế Thiên Đức Chân Thần. Bởi vì Cuồng Đình đạo thống cũng sợ chuyện năm xưa lặp lại, sợ ma đạo tuy đã chết nhưng lại đội mồ sống lại, để Cuồng Đình đạo thống rơi vào ma đạo thêm lần nữa.
- Có người tu luyện "Cuồng Ma Huyết Phệ".
Lý Thất Dạ nói một cách bình thản.
- Không thể nào ---
Nghe vậy, Dương Thăng Bình không khỏi ngơ ngác, mặt mày trắng nhách, hai chân bũn nhũn. Năm đó làn sóng "Cuồng Ma Huyết Phệ" bao phủ Cuồng Đình đạo thống, biết bao cường giả, biết bao lão tổ sa vào điên cuồng.
Thử nghĩ mà xem, khi ngươi tu luyện mười năm nhưng công lực tiến triển lại không nhanh bằng uống no một bữa máu. Bất kỳ tu sĩ nào, bất kỳ cường giả nào đều cũng cảm thấy bị đả kích rất mạnh.
Nếu như có một lối tắt bày trước mặt ngươi, giúp ngươi đi tới thành công với tốc độ nhanh nhất và trả giá thấp nhất thì ngươi có đi không? Sợ rằng rất nhiều người sẽ chọn lối tắt này, dù sao không nhiều người có thể giữ vững đạo tâm.
- Chuyện này... không thể nào.
Dương Thăng Bình không sao tin nổi, bởi vì những năm gần đây Cuồng Đình đạo thống quản chuyện này rất nghiêm, hủy diệt hết tất cả mọi thứ có liên quan tới "Cuồng Ma Huyết Phệ", bất kỳ thứ gì có liên quan tới "Cuồng Ma Huyết Phệ" đều bị niêm phong, tuyệt đối không cho phép ai tu luyện "Cuồng Ma Huyết Phệ". Dưới áp lực mạnh mẽ như vậy, bất kỳ đệ tử nào cũng không dám chạm vào điểm mấu chốt này.
Nếu như Lý Thất Dạ nói đúng. Thật sự có người tu luyện "Cuồng Ma Huyết Phệ", như vậy chuyện này phải kinh khủng tới dường nào. Nói không chừng sẽ giống như năm đó, cuồng triều sẽ bao phủ Cuồng Đình đạo thống. Khi đó, Cuồng Đình đạo thống sẽ lại chìm ngập nguy cơ.
- Quyền hành của Cuồng Đình đạo thống nguy rồi.
Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt, thờ ơ nói.
Nghe Lý Thất Dạ chắc chắn như vậy, Dương Thăng Bình không khỏi lạnh gáy. Nếu như Cuồng Đình đạo thống thật sự có người lén lút tu luyện "Cuồng Ma Huyết Phệ", như vậy cuồng triều năm đó chắc chắn sẽ lại bao phủ Cuồng Đình đạo thống. Nếu thật sự có ngày đó, như vậy bọn họ chắc chắn sẽ đoạt quyền, bọn họ nhất định sẽ đoạt lại quyền khống chế Cuồng Đình đạo thống.
Nếu đúng như vậy, Vương phủ đang nắm giữ quyền hành của Cuồng Đình đạo thống chắc chắn bị ảnh hưởng. Người chịu ảnh hưởng đầu tiên sẽ là Vương Hàm, bởi vì nàng đang đại biểu cho quyền hành của Cuồng Đình đạo thống, phù ấn vẫn còn nằm trong tay Vương Hàm.
Vì vậy, khi này Dương Thăng Bình mới chính thức cảm nhận được sóng ngầm cuồn cuộn. Nguy cơ ẩn núp dưới Cuồng Đình đạo thống còn nghiêm trọng hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.
- Uống máu con người ta có thể tăng tu vi thật hả?
Chu Tư Tĩnh không nghĩ được nhiều như Dương Thăng Bình. Nàng khó hiểu, uống máu người luyện công, vừa nghĩ thôi đã cảm thấy lạnh gáy.
- Sao không thể?
Lý Thất Dạ cười nói:
- Chúng ta bắt hung thú ác điểu luyện thuốc cao, dùng tiên dược linh chi luyện bảo đan, nguyên lý giống nhau cả. Bên trong cơ thể chúng ta cũng uẩn nhưỡng thiên địa tinh hoa như hung thú ác điểu, nhất là máu của tu sĩ thì lại càng quý giá. Cũng giống như Thọ Huyết, nó chứa đựng hạt giống sinh mệnh, chứa đựng rất nhiều sức mạnh sinh mệnh...
-... Không khoa trương chứ khi ngươi mạnh tới trình độ nhất định thì máu của ngươi còn quý hơn mọi thứ khác. Cũng giải thích tại sao Đế Huyết lại quý giá tới như vậy. Một giọt Đế Huyết chính là bảo vật vô giá. Thế nhưng, không ăn đồng loại, đây là thiên địa pháp tắc. Nếu như ngươi ăn đồng loại thì là rơi vào ma đạo. Chuyện này, vạn cổ xảy ra không ít lần, thậm chí luôn luôn xảy ra. Nuốt thiên địa, nuốt sinh mệnh, quá khứ không thể tuyệt tích, hiện tại không thể tuyệt tích, tương lai cũng sẽ không tuyệt tích.
Nói tới đây, hai mắt của Lý Thất Dạ thâm thúy, nhìn ra thật xa. Thế nhưng Chu Tư Tĩnh không biết rằng uống máu tươi chỉ mới là nhập môn mà thôi, ở thời xa xưa thậm chí có người nuốt chửng thiên địa, nuốt chửng ngàn tỉ sinh linh, giống như Luân Hồi Hoang Tổ năm xưa vậy!
- Câu nói này tuyệt quá, quá sâu sắc. Ăn thịt đồng loại, chính là ma đạo!
Lúc này có tiếng than thở vang lên, không biết tự lúc nào lại có một người đứng đằng đó.
Đó là một ông lão, ông lão này mặc áo tơ, cõng một thanh kiếm cổ, hai nhánh tóc mai bạc trắng, không nhìn ra tuổi tác. Theo suy đoán thì tuổi tác hẳn rất lớn, thế nhưng tinh thần lại quắc thước, sức sống dồi dào.
Thình lình lòi ra một ông lão, Dương Thăng Bình giật mình. Tốt xấu gì hắn cũng là Chân Hào, đạo hạnh không được coi là mạnh thế nhưng dầu gì cũng là một nhân vật. Thế nhưng có người cách gần hắn như vậy mà hắn lại không phát hiện. Nghĩ tới, không khỏi lạnh gáy.
- Không biết đạo hữu xưng hô như thế nào?
Ông lão bước tới, ôm quyền nói với Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ chỉ bình thản nhìn hắn, nói chậm:
- Lý Thất Dạ. Có nói ngươi cũng không biết.
Ông lão cẩn thận nhớ lại, hắn chưa từng nghe qua cái tên Lý Thất Dạ này. Thế nhưng hắn nhìn Dương Thăng Bình cùng Chu Tư Tĩnh, hai người bọn họ vừa nhìn là biết xuất thân từ Cuồng Đình đạo thống.
Thế nhưng Lý Thất Dạ lại khiến người ta không mò được lai lịch, thậm chí còn không cảm giác được khí tức trên người của hắn. Cho dù vậy, hắn vẫn không dám bất cẩn, không dám ôm lòng coi thường Lý Thất Dạ.
/5110
|