Ông lão không nhìn Lý Thất Dạ nữa mà nhìn tấm bia đá, cuối cùng thở dài một tiếng, nói rằng:
- Xem ra vẫn có người không cam lòng!
Nói tới đây, đôi mắt già nua của hắn trở nên sắc bén, giống như một thanh thần kiếm, có thể chém giết mọi thứ.
Chốc lát sau, ông lão ngước đầu nhìn Lý Thất Dạ, nói chậm.
- Đạo hữu, vì sao lại trèo lên Khí Cốt Sơn? Là vì phong cảnh của ngọn núi này sao?
Ông lão ngờ vực Lý Thất Dạ, hay nói đúng hơn là hắn ôm lòng đề phòng Lý Thất Dạ, tiềm thức coi Lý Thất Dạ là "lai giả bất thiện".
Lý Thất Dạ nhìn ông lão, thờ ơ nói:
- Xem qua một chút mà thôi, sơn hà tươi đẹp của Cuồng Đình đạo thống, ta muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.
Lý Thất Dạ nói vậy làm ông lão híp hai mắt, ánh mắt của hắn nhúc nhích, nói chậm:
- Đạo hữu nói có lý lắm, chi bằng đạo hữu vào hàn xá của ta ngồi nghỉ một lát thì sao? Cùng nhau thảo luận đại đạo.
Ông lão nói rất khách khí, nói là thảo luận nhưng trên thực tế là muốn lĩnh giáo thực lực của Lý Thất Dạ, muốn làm rõ nội tình của Lý Thất Dạ. Bởi vì hắn không nhìn thấu nội tình của Lý Thất Dạ nên muốn mượn cơ hội này thăm dò Lý Thất Dạ sâu cạn ra sao.
- Thảo luận?
Lý Thất Dạ nhìn sơ qua ông lão, lạnh nhạt nói:
- Tuy Cuồng Thần Kiếm Đạo mà ngươi tu luyện là một loại kiếm đạo không tồi, thế nhưng ngươi tu luyện quá kém!
- Cuồng Thần Kiếm Đạo ---
Nghe vậy, Dương Thăng Bình ngơ ngác rít lên. Sau khi hắn bình tĩnh lại mới biết mình thất thố, lập tức che miệng.
Lúc này, Dương Thăng Bình giật mình nhìn ông lão này. Tuy hắn không biết lai lịch của ông lão này như thế nào thế nhưng hắn biết "Cuồng Thần Kiếm Đạo"!
Cuồng Thần Kiếm Đạo là kiếm đạo do thủy tổ Cuồng Tổ sáng tạo, là một trong những công pháp mạnh mẽ nhất Cuồng Đình đạo thống, cũng là kiếm đạo mạnh nhất Cuồng Đình đạo thống.
Cuồng Thần Kiếm Đạo, nghe đồn cực kì nghịch thiên, khắp Cuồng Đình đạo thống không có nhiều người có tư cách tu luyện "Cuồng Thần Kiếm Đạo". Người có thể tu luyện kiếm đạo này đều là cấp bậc lão tổ, hơn nữa còn là lão tổ trong lão tổ.
Dương Thăng Bình không có tư cách tiếp xúc cũng như nhìn thấy tồn tại cấp bậc này.
Tuy Dương Thăng Bình không biết lai lịch của ông lão này thế nhưng người này có thể tu luyện "Cuồng Thần Kiếm Đạo" chứng tỏ thân phận của ông lão vô cùng cao thượng, tuyệt đối là nhân vật cấp bậc lão tổ.
Đồng thời nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, Dương Thăng Bình không khỏi cười khổ. Lý Thất Dạ không phải phách lối ngày một ngày hai.
Trong Cuồng Đình đạo thống, bất kể ai nghe "Cuồng Thần Kiếm Đạo" đều sẽ giật mình, cho dù không biết lai lịch của đối phương thì cũng biết đối phương là lão tổ quyền cao chức trọng, sẽ ôm lòng cung kính. Thế nhưng Lý Thất Dạ lại thẳng thừng nói rằng Cuồng Thần Kiếm Đạo của ông lão rất kém.
Thế nhưng, nhớ tới Lý Thất Dạ là tổ tiên phục sinh, nhớ tới thân phận này của hắn, Dương Thăng Bình cảm thấy thoải mái hơn.
- Nói như vậy tôn giá cũng tinh thông "Cuồng Thần Kiếm Đạo".
Bị Lý Thất Dạ coi rẻ, ông lão biến sắc, lui ra sau một bước, hai mắt lạnh lẽo, trầm giọng nói.
Tuy lão nhân không phải là người coi khinh người khác, cũng không tự nhận mình hơn tất cả mọi người. Thế nhưng trên Cuồng Thần Kiếm Đạo, hắn tự nhận Cuồng Đình đạo thống không có ai vượt qua hắn, trừ phi là sư tôn đã qua đời của hắn.
Thế nhưng, Cuồng Thần Kiếm Đạo hắn kiêu ngạo nhất, tự phụ nhất tới miệng Lý Thất Dạ lại không đáng một xu, hơn nữa người đánh giá còn rất trẻ. Bất kể như thế nào, Lý Thất Dạ cũng không thể lớn tuổi hơn hắn.
Bị một người trẻ tuổi đánh giá Cuồng Thần Kiếm Đạo mà mình tự kiêu nhất, ông lão ít nhiều gì cũng cảm thấy khó chịu.
- Không thể nói tinh thông, dù sao cũng không tu luyện, chỉ tiện tay sử dụng mà thôi, so với Cuồng Tổ còn kém ba phần.
Lý Thất Dạ bâng quơ.
Câu nói này của Lý Thất Dạ khiến ông lão trào máu. Cuồng Thần Kiếm Đạo của hắn tuy không tính là thiên hạ vô song, thế nhưng ở Cuồng Đình đạo thống cũng coi như không có đối thủ. Thế nhưng Lý Thất Dạ lại bâng quơ nói hắn tùy tiện sử dụng nhưng chỉ kém thủy tổ ba phần. Hắn tu luyện Cuồng Thần Kiếm Đạo cả đời thế nhưng lại không bằng một người trẻ tuổi tùy tiện sử dụng, đúng là tức trào máu họng.
May mà ông lão cũng coi như là người có tu dưỡng, tính tình rộng lượng. Hắn không tức giận vì lời nói của Lý Thất Dạ. Hắn hít sâu, nét mặt nghiêm túc, nói chậm:
- Lão đây tu luyện bất lực, rất nhiều chỗ còn thiếu sót, xin mời tôn giá ra tay bàn luận một hai, chỉ điểm một hồi.
- Ra tay thì miễn.
Lý Thất Dạ bình thản nói:
- Chỉ sợ ta vừa ra tay, ngươi không đỡ được mấy chiêu, Cuồng Đình đạo thống mất một vị lão tổ như ngươi cũng là tổn thất lớn.
Lý Thất Dạ bình thản nói vậy làm ông lão muốn trào máu. Cuộc đời hắn gặp gỡ vô số người ngông cuồng, hạng người ngông cuồng nào hắn cũng từng gặp.
Thế nhưng ngông cuồng tới trình độ như Lý Thất Dạ thì hắn chưa từng nhìn thấy. Thậm chí Lý Thất Dạ còn ngông cuồng nói hắn không đỡ nổi mấy chiêu... đúng là quá coi thường hắn! Hắn không tin Cuồng Đình đạo thống còn có người mạnh hơn hắn, càng đừng nói tới mấy chiêu đã đánh bại hắn.
Dương Thăng Bình chỉ có thể cúi đầu, không dám nói nhiều. Hai vị lão tổ nói chuyện, vãn bối như hắn không có tư cách chen mồm.
- Ngươi đừng không phục.
Khi ông lão tức giận, Lý Thất Dạ bình thản nói:
- Cuồng Thần Kiếm Đạo đặt nặng cuồng nhưng không loạn, cuồng nhưng không giận, cuồng đúng đắn là trong cuồng có bá, bá giả làm vua, đây mới là tinh túy của Cuồng Thần Kiếm Đạo. Kiếm đạo của ngươi tuy cuồng bạo thế nhưng khí tức cuồng bạo có dấu hiệu hỗn loạn, Cuồng Thần Kiếm Đạo như vậy chỉ là da lông, cách tinh túy còn một đoạn đường dài.
Lý Thất Dạ nói chậm rãi, nắm rõ như lòng bàn tay, quan trọng hơn mỗi một chữ đều là châu ngọc.
Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, ông lão lui về sau một bước, sắc mặt thay đổi, không khỏi sợ hãi, nhìn Lý Thất Dạ như nhìn thấy ma.
Bởi vì Cuồng Thần Kiếm Đạo không có ai mạnh mẽ hơn hắn, ở Cuồng Đình đạo thống không ai hiểu tinh túy của Cuồng Thần Kiếm Đạo hơn hắn.
Thế nhưng Lý Thất Dạ vừa mở miệng là "nhất châm kiến huyết", nói huỵt toẹt chỗ thiếu hụt của Cuồng Thần Kiếm Đạo của hắn.
Người có thể làm được như vậy nhất định phải lĩnh ngộ Cuồng Thần Kiếm Đạo rất sâu, thậm chí hoàn toàn nắm giữ Cuồng Thần Kiếm Đạo!
Thế nhưng ông lão tin chắc ở Cuồng Đình đạo thống không ai hiểu rõ Cuồng Thần Kiếm Đạo hơn hắn, không ai luyện Cuồng Thần Kiếm Đạo triệt để như hắn. Thế nhưng người trẻ tuổi này lại làm được.
Ông lão nhìn Lý Thất Dạ như nhìn thấy ma. Hắn không biết người trẻ tuổi từ đâu lòi ra này là thần thánh phương nào mà lại am hiểu Cuồng Thần Kiếm Đạo đến như vậy, nắm giữ Cuồng Thần Kiếm Đạo triệt để đến như vậy, đúng là chuyện không thể tin nổi.
Vất vả lắm ông lão mới tỉnh táo lại, hít sâu, cung kính ôm quyền nói với Lý Thất Dạ:
- Không biết tôn giá là thần thánh phương nào, kính xin tôn giá chỉ dạy.
Lý Thất Dạ nhìn ông lão một hồi, bình thản nói
- Muốn biết ta là ai thì hãy tới hoàng cung làm lễ.
- Xem ra vẫn có người không cam lòng!
Nói tới đây, đôi mắt già nua của hắn trở nên sắc bén, giống như một thanh thần kiếm, có thể chém giết mọi thứ.
Chốc lát sau, ông lão ngước đầu nhìn Lý Thất Dạ, nói chậm.
- Đạo hữu, vì sao lại trèo lên Khí Cốt Sơn? Là vì phong cảnh của ngọn núi này sao?
Ông lão ngờ vực Lý Thất Dạ, hay nói đúng hơn là hắn ôm lòng đề phòng Lý Thất Dạ, tiềm thức coi Lý Thất Dạ là "lai giả bất thiện".
Lý Thất Dạ nhìn ông lão, thờ ơ nói:
- Xem qua một chút mà thôi, sơn hà tươi đẹp của Cuồng Đình đạo thống, ta muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.
Lý Thất Dạ nói vậy làm ông lão híp hai mắt, ánh mắt của hắn nhúc nhích, nói chậm:
- Đạo hữu nói có lý lắm, chi bằng đạo hữu vào hàn xá của ta ngồi nghỉ một lát thì sao? Cùng nhau thảo luận đại đạo.
Ông lão nói rất khách khí, nói là thảo luận nhưng trên thực tế là muốn lĩnh giáo thực lực của Lý Thất Dạ, muốn làm rõ nội tình của Lý Thất Dạ. Bởi vì hắn không nhìn thấu nội tình của Lý Thất Dạ nên muốn mượn cơ hội này thăm dò Lý Thất Dạ sâu cạn ra sao.
- Thảo luận?
Lý Thất Dạ nhìn sơ qua ông lão, lạnh nhạt nói:
- Tuy Cuồng Thần Kiếm Đạo mà ngươi tu luyện là một loại kiếm đạo không tồi, thế nhưng ngươi tu luyện quá kém!
- Cuồng Thần Kiếm Đạo ---
Nghe vậy, Dương Thăng Bình ngơ ngác rít lên. Sau khi hắn bình tĩnh lại mới biết mình thất thố, lập tức che miệng.
Lúc này, Dương Thăng Bình giật mình nhìn ông lão này. Tuy hắn không biết lai lịch của ông lão này như thế nào thế nhưng hắn biết "Cuồng Thần Kiếm Đạo"!
Cuồng Thần Kiếm Đạo là kiếm đạo do thủy tổ Cuồng Tổ sáng tạo, là một trong những công pháp mạnh mẽ nhất Cuồng Đình đạo thống, cũng là kiếm đạo mạnh nhất Cuồng Đình đạo thống.
Cuồng Thần Kiếm Đạo, nghe đồn cực kì nghịch thiên, khắp Cuồng Đình đạo thống không có nhiều người có tư cách tu luyện "Cuồng Thần Kiếm Đạo". Người có thể tu luyện kiếm đạo này đều là cấp bậc lão tổ, hơn nữa còn là lão tổ trong lão tổ.
Dương Thăng Bình không có tư cách tiếp xúc cũng như nhìn thấy tồn tại cấp bậc này.
Tuy Dương Thăng Bình không biết lai lịch của ông lão này thế nhưng người này có thể tu luyện "Cuồng Thần Kiếm Đạo" chứng tỏ thân phận của ông lão vô cùng cao thượng, tuyệt đối là nhân vật cấp bậc lão tổ.
Đồng thời nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, Dương Thăng Bình không khỏi cười khổ. Lý Thất Dạ không phải phách lối ngày một ngày hai.
Trong Cuồng Đình đạo thống, bất kể ai nghe "Cuồng Thần Kiếm Đạo" đều sẽ giật mình, cho dù không biết lai lịch của đối phương thì cũng biết đối phương là lão tổ quyền cao chức trọng, sẽ ôm lòng cung kính. Thế nhưng Lý Thất Dạ lại thẳng thừng nói rằng Cuồng Thần Kiếm Đạo của ông lão rất kém.
Thế nhưng, nhớ tới Lý Thất Dạ là tổ tiên phục sinh, nhớ tới thân phận này của hắn, Dương Thăng Bình cảm thấy thoải mái hơn.
- Nói như vậy tôn giá cũng tinh thông "Cuồng Thần Kiếm Đạo".
Bị Lý Thất Dạ coi rẻ, ông lão biến sắc, lui ra sau một bước, hai mắt lạnh lẽo, trầm giọng nói.
Tuy lão nhân không phải là người coi khinh người khác, cũng không tự nhận mình hơn tất cả mọi người. Thế nhưng trên Cuồng Thần Kiếm Đạo, hắn tự nhận Cuồng Đình đạo thống không có ai vượt qua hắn, trừ phi là sư tôn đã qua đời của hắn.
Thế nhưng, Cuồng Thần Kiếm Đạo hắn kiêu ngạo nhất, tự phụ nhất tới miệng Lý Thất Dạ lại không đáng một xu, hơn nữa người đánh giá còn rất trẻ. Bất kể như thế nào, Lý Thất Dạ cũng không thể lớn tuổi hơn hắn.
Bị một người trẻ tuổi đánh giá Cuồng Thần Kiếm Đạo mà mình tự kiêu nhất, ông lão ít nhiều gì cũng cảm thấy khó chịu.
- Không thể nói tinh thông, dù sao cũng không tu luyện, chỉ tiện tay sử dụng mà thôi, so với Cuồng Tổ còn kém ba phần.
Lý Thất Dạ bâng quơ.
Câu nói này của Lý Thất Dạ khiến ông lão trào máu. Cuồng Thần Kiếm Đạo của hắn tuy không tính là thiên hạ vô song, thế nhưng ở Cuồng Đình đạo thống cũng coi như không có đối thủ. Thế nhưng Lý Thất Dạ lại bâng quơ nói hắn tùy tiện sử dụng nhưng chỉ kém thủy tổ ba phần. Hắn tu luyện Cuồng Thần Kiếm Đạo cả đời thế nhưng lại không bằng một người trẻ tuổi tùy tiện sử dụng, đúng là tức trào máu họng.
May mà ông lão cũng coi như là người có tu dưỡng, tính tình rộng lượng. Hắn không tức giận vì lời nói của Lý Thất Dạ. Hắn hít sâu, nét mặt nghiêm túc, nói chậm:
- Lão đây tu luyện bất lực, rất nhiều chỗ còn thiếu sót, xin mời tôn giá ra tay bàn luận một hai, chỉ điểm một hồi.
- Ra tay thì miễn.
Lý Thất Dạ bình thản nói:
- Chỉ sợ ta vừa ra tay, ngươi không đỡ được mấy chiêu, Cuồng Đình đạo thống mất một vị lão tổ như ngươi cũng là tổn thất lớn.
Lý Thất Dạ bình thản nói vậy làm ông lão muốn trào máu. Cuộc đời hắn gặp gỡ vô số người ngông cuồng, hạng người ngông cuồng nào hắn cũng từng gặp.
Thế nhưng ngông cuồng tới trình độ như Lý Thất Dạ thì hắn chưa từng nhìn thấy. Thậm chí Lý Thất Dạ còn ngông cuồng nói hắn không đỡ nổi mấy chiêu... đúng là quá coi thường hắn! Hắn không tin Cuồng Đình đạo thống còn có người mạnh hơn hắn, càng đừng nói tới mấy chiêu đã đánh bại hắn.
Dương Thăng Bình chỉ có thể cúi đầu, không dám nói nhiều. Hai vị lão tổ nói chuyện, vãn bối như hắn không có tư cách chen mồm.
- Ngươi đừng không phục.
Khi ông lão tức giận, Lý Thất Dạ bình thản nói:
- Cuồng Thần Kiếm Đạo đặt nặng cuồng nhưng không loạn, cuồng nhưng không giận, cuồng đúng đắn là trong cuồng có bá, bá giả làm vua, đây mới là tinh túy của Cuồng Thần Kiếm Đạo. Kiếm đạo của ngươi tuy cuồng bạo thế nhưng khí tức cuồng bạo có dấu hiệu hỗn loạn, Cuồng Thần Kiếm Đạo như vậy chỉ là da lông, cách tinh túy còn một đoạn đường dài.
Lý Thất Dạ nói chậm rãi, nắm rõ như lòng bàn tay, quan trọng hơn mỗi một chữ đều là châu ngọc.
Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, ông lão lui về sau một bước, sắc mặt thay đổi, không khỏi sợ hãi, nhìn Lý Thất Dạ như nhìn thấy ma.
Bởi vì Cuồng Thần Kiếm Đạo không có ai mạnh mẽ hơn hắn, ở Cuồng Đình đạo thống không ai hiểu tinh túy của Cuồng Thần Kiếm Đạo hơn hắn.
Thế nhưng Lý Thất Dạ vừa mở miệng là "nhất châm kiến huyết", nói huỵt toẹt chỗ thiếu hụt của Cuồng Thần Kiếm Đạo của hắn.
Người có thể làm được như vậy nhất định phải lĩnh ngộ Cuồng Thần Kiếm Đạo rất sâu, thậm chí hoàn toàn nắm giữ Cuồng Thần Kiếm Đạo!
Thế nhưng ông lão tin chắc ở Cuồng Đình đạo thống không ai hiểu rõ Cuồng Thần Kiếm Đạo hơn hắn, không ai luyện Cuồng Thần Kiếm Đạo triệt để như hắn. Thế nhưng người trẻ tuổi này lại làm được.
Ông lão nhìn Lý Thất Dạ như nhìn thấy ma. Hắn không biết người trẻ tuổi từ đâu lòi ra này là thần thánh phương nào mà lại am hiểu Cuồng Thần Kiếm Đạo đến như vậy, nắm giữ Cuồng Thần Kiếm Đạo triệt để đến như vậy, đúng là chuyện không thể tin nổi.
Vất vả lắm ông lão mới tỉnh táo lại, hít sâu, cung kính ôm quyền nói với Lý Thất Dạ:
- Không biết tôn giá là thần thánh phương nào, kính xin tôn giá chỉ dạy.
Lý Thất Dạ nhìn ông lão một hồi, bình thản nói
- Muốn biết ta là ai thì hãy tới hoàng cung làm lễ.
/5110
|