Ở Kim Tiễn Lạc Địa, chuyện ly kỳ như thế nào cũng có, giây phút nào cũng có người may mắn phát tài, giây phút nào cũng có người gặp xui xẻo, ném mất tính mạng của mình.
Thế nhưng hai ngày nay ở Kim Tiễn Lạc Địa đang lan truyền một chuyện ly kỳ, trở thành đề tài nói chuyện của tất cả mọi người.
- Ở vách núi phía đông có một thằng đần.
Hai ngày hôm nay, không ít người nhắc về câu chuyện này.
- Thằng đần? Đần như thế nào?
Nghe vậy, có người tò mò hỏi.
- Thằng đần đó đút chân tệ cho kiến ăn. Hắn đã ở đó mấy ngày rồi, đúng là đần hết thuốc cứu chữa.
Tu sĩ nọ cười nói.
Bởi vì có nhiều người nói về chuyện này nên chuyện thằng ngu cho kiến ăn chân tệ trong thời gian ngắn truyền khắp Kim Tiễn Lạc Địa.
Chuyện thú vị như vậy khiến cho không ít tu sĩ cường giả tới nhìn hắn, mọi người đều muốn xem xem kẻ ngu này rốt cuộc đang làm gì.
Không ít người kéo tới chỗ mà mọi người nói, chỉ thấy nơi đó đúng là một vách núi, dưới vách núi này thật sự có một người trẻ tuổi đang ngồi xổm. Người trẻ tuổi này mặc trường bào, thoạt nhìn bình thường, không hề có nét đặc biệt, bề ngoài phổ thông tới mức không thể phổ thông hơn, ném vào đường lớn sẽ không có ai chú ý hắn.
Chỉ thấy thằng đần trong miệng của mọi người đang cầm túi càn khôn, không rõ trong túi càn khôn chứa bao nhiêu chân tệ.
Hắn cứ ngồi xổm như thế, mắt nhìn hàng kiến dưới đất. Mọi người nhìn theo, chỉ thấy hàng kiến này bò ra từ một khe đá dưới vách núi.
Cứ con kiến nào xếp hàng đi tới dưới chân người trẻ tuổi thì người trẻ tuổi sẽ lấy ra một viên chân tệ đưa cho con kiến. Những con kiến này ngậm chân tệ xoay người chui vào trong khe đá dưới vách núi. Một lúc sau những con kiến này lại bò ra khỏi khe đá.
Thế nhưng khi những con kiến này bò ra thì miệng của chúng ngặm một thứ nhỏ như hạt gạo nhìn như hạt cát thế nhưng lại không phải là hạt cát.
Những con kiến này để cái thứ như hạt cát nhưng không phải là hạt cát dưới chân người trẻ tuổi, người trẻ tuổi lại cho con kiến một chân tệ, sau đó con kiến ngặm chân tệ bò vào khe đá, cứ thế lặp đi lặp lại.
Mọi người cẩn thận quan sát hạt cát dưới chân người trẻ tuổi. Chỉ thấy hạt cát có vẻ ngoài như tinh thạch, nhỏ như hạt gạo, viền ngoài góc cạnh. Có thể nói những hạt cát này chỉ được cái sáng lấp lánh, ngoài ra, không có gì đặc biệt.
Thế nhưng người trẻ tuổi lại hết sức thích thú. Hắn lấy chân tệ đổi lấy hạt cát của con kiến, khiến cho rất nhiều người không hiểu.
- Cuối cùng hắn đang làm gì?
Không ai hiểu người trẻ tuổi này muốn làm gì.
Thậm chí có người tò mò học theo hắn đổi một hạt cát, ngay cả lão tổ cũng thử tìm hiểu những hạt cát này, thế nhưng không thể nhìn ra có gì lạ cả.
- Đây chỉ là cát tinh thạch mà thôi.
Có lão tổ dùng thiên nhãn quan sát những hạt cát này, cuối cùng chỉ có thể nói:
- Những hạt cát này chỉ thêm vào một chút tinh khoáng, ngoài ra không có gì đặc biệt cả.
Ngay cả nhân vật cấp bậc lão tổ cũng xác nhận hạt cát ngày không có tác dụng gì, càng khiến mọi người không hiểu người trẻ tuổi này muốn làm gì.
- Hắn tới đây bao lâu rồi?
Có một vài người nhìn người trẻ tuổi lấy chân tệ đổi hạt cát, tò mò hỏi.
- Khoảng mấy ngày.
Có tu sĩ qua đường nói:
- Hắn đã dùng mấy túi chân tệ rồi, số hạt cát thu thập cũng cỡ một ngọn núi nhỏ, cất hết vào trong túi rồi.
- Này, ngươi đang làm gì vậy?
Có người hỏi người trẻ tuổi.
- Chỉ vui đùa một chút mà thôi.
Người trẻ tuổi cười nhạt, bàn tay không dừng lại, vẫn đưa chân tệ cho kiến. Nói cũng kỳ quái, những con kiến này vô cùng siêng năng, không ngừng không nghỉ chuyển chân tệ về sào huyệt của mình.
- Ách.
Người trẻ tuổi nói vậy khiến không ít tu sĩ bặt tiếng. Bỏ ra mấy túi chân tệ chỉ để cho vui.
- Đúng là không thể hiểu nổi người trẻ tuổi ngày nay.
Có tu sĩ thế hệ trước nghe vậy, lắc đầu rời khỏi.
- Tiên sư nó, nếu như mua hoang địa thì còn có thể hiểu, dù sao nói không chừng sẽ gặp đại vận.
Có tu sĩ lắc đầu, nói rằng:
- Thế mà ngươi lại cầm chân tệ cho kiến ăn, đúng là có bệnh.
- Ngươi đần à.
Có tu sĩ trẻ tuổi liếc người trẻ tuổi này, nói rằng:
- Cho kiến ăn nhiều tiền như vậy, còn không bằng đi cược hoang địa.
- Ta tiền nhiều, tùy hứng.
Người trẻ tuổi nói.
Nghe vậy, tất cả mọi người bặt tiếng. Người ta tiền nhiều nên tùy hứng, thích cho kiến ăn thì cho kiến ăn. Tất cả mọi người hết biết phải làm gì.
- Được rồi, ngươi tiền nhiều, nhưng ngươi lại đần.
Có không ít tu sĩ cười khổ, lắc đầu rời khỏi.
Thế nhưng, chỉ qua mấy ngày thì người trẻ tuổi này bị người khác gọi là tiểu tử ngốc ném tiền cho kiến ăn. Tuy không ai biết hắn tên gì, thế nhưng lại biết ở Kim Tiễn Lạc Địa có một tên tiểu tử ngốc tiền nhiều ném cho kiến ăn.
Hiển nhiên, người bị mọi người gọi là tiểu tử ngốc tiền nhiều ném cho kiến ăn chính là Lý Thất Dạ. Hắn không quan tâm chuyện mọi người gọi hắn là tiểu tử ngốc tiền nhiều ném cho kiến ăn, ngày nào cũng ngồi ở chỗ đó dùng chân tệ đổi lấy hạt cát của con kiến.
Lý Thất Dạ ở lại nơi này chừng mấy ngày, không ngừng dùng chân tệ trao đổi với con kiến. Cũng bởi vì tiểu tử ngốc tiền nhiều ném cho kiến ăn quá nổi tiếng nên không ít người khi đến Kim Tiễn Lạc Địa đều muốn tới nhìn hắn. Chỉ trong thời gian ngắn, Lý Thất Dạ trở thành danh nhân ở Kim Tiễn Lạc Địa.
Lúc này mọi người vẫn chưa biết tới uy danh đại sư huynh Trường Sinh cốc của hắn, thế nhưng đã biết danh hiệu con kiến tiểu tử của hắn.
Ở lại chừng mấy ngày, Lý Thất Dạ đã dùng lượng lớn chân tệ đổi lấy một túi tinh sa. Cảnh tượng này khiến cho không ít tu sĩ lắc đầu, có người bất bình nói rằng:
- Thế giới này đúng là không công bằng, người ngu mà lại có nhiều tiền đến như vậy. Nếu như ta có chân tệ thì ta nhất định sẽ đi cược hoang địa, nói không hưng ta sẽ gặp đại vận, sẽ phát tài.
Cuối cùng, Lý Thất Dạ cũng dừng tay. Hắn huýt sáo một tiếng, thu hồi tinh sa trên đất, cười nhạt, vỗ vỗ mặt đất, cười nói:
- Được rồi, các bạn nhỏ, nên dừng rồi, ta phải đi rồi.
Cũng không biết có phải là do Lý Thất Dạ ném quá nhiều tiền hay không mà ngay cả những con kiến lúc rời đi cũng quay lại nhìn Lý Thất Dạ một chút, dường như có chút không nỡ.
Đương nhiên, ai bảo Lý Thất Dạ nhiều tiền đến như vậy. Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, những con kiến này đã mang đi lượng lớn chân tệ, khiến không ít người nhìn mà thèm. Thậm chí có ít người muốn đánh cướp con kiến tiểu tử.
Thế nhưng bất kể mọi người nói như thế nào thì Lý Thất Dạ cũng bội thu rất nhiều tinh sa, như vậy là đủ. Còn vụ thằng đần nhiều tiền, Lý Thất Dạ chỉ cười cợt.
Thế nhưng hai ngày nay ở Kim Tiễn Lạc Địa đang lan truyền một chuyện ly kỳ, trở thành đề tài nói chuyện của tất cả mọi người.
- Ở vách núi phía đông có một thằng đần.
Hai ngày hôm nay, không ít người nhắc về câu chuyện này.
- Thằng đần? Đần như thế nào?
Nghe vậy, có người tò mò hỏi.
- Thằng đần đó đút chân tệ cho kiến ăn. Hắn đã ở đó mấy ngày rồi, đúng là đần hết thuốc cứu chữa.
Tu sĩ nọ cười nói.
Bởi vì có nhiều người nói về chuyện này nên chuyện thằng ngu cho kiến ăn chân tệ trong thời gian ngắn truyền khắp Kim Tiễn Lạc Địa.
Chuyện thú vị như vậy khiến cho không ít tu sĩ cường giả tới nhìn hắn, mọi người đều muốn xem xem kẻ ngu này rốt cuộc đang làm gì.
Không ít người kéo tới chỗ mà mọi người nói, chỉ thấy nơi đó đúng là một vách núi, dưới vách núi này thật sự có một người trẻ tuổi đang ngồi xổm. Người trẻ tuổi này mặc trường bào, thoạt nhìn bình thường, không hề có nét đặc biệt, bề ngoài phổ thông tới mức không thể phổ thông hơn, ném vào đường lớn sẽ không có ai chú ý hắn.
Chỉ thấy thằng đần trong miệng của mọi người đang cầm túi càn khôn, không rõ trong túi càn khôn chứa bao nhiêu chân tệ.
Hắn cứ ngồi xổm như thế, mắt nhìn hàng kiến dưới đất. Mọi người nhìn theo, chỉ thấy hàng kiến này bò ra từ một khe đá dưới vách núi.
Cứ con kiến nào xếp hàng đi tới dưới chân người trẻ tuổi thì người trẻ tuổi sẽ lấy ra một viên chân tệ đưa cho con kiến. Những con kiến này ngậm chân tệ xoay người chui vào trong khe đá dưới vách núi. Một lúc sau những con kiến này lại bò ra khỏi khe đá.
Thế nhưng khi những con kiến này bò ra thì miệng của chúng ngặm một thứ nhỏ như hạt gạo nhìn như hạt cát thế nhưng lại không phải là hạt cát.
Những con kiến này để cái thứ như hạt cát nhưng không phải là hạt cát dưới chân người trẻ tuổi, người trẻ tuổi lại cho con kiến một chân tệ, sau đó con kiến ngặm chân tệ bò vào khe đá, cứ thế lặp đi lặp lại.
Mọi người cẩn thận quan sát hạt cát dưới chân người trẻ tuổi. Chỉ thấy hạt cát có vẻ ngoài như tinh thạch, nhỏ như hạt gạo, viền ngoài góc cạnh. Có thể nói những hạt cát này chỉ được cái sáng lấp lánh, ngoài ra, không có gì đặc biệt.
Thế nhưng người trẻ tuổi lại hết sức thích thú. Hắn lấy chân tệ đổi lấy hạt cát của con kiến, khiến cho rất nhiều người không hiểu.
- Cuối cùng hắn đang làm gì?
Không ai hiểu người trẻ tuổi này muốn làm gì.
Thậm chí có người tò mò học theo hắn đổi một hạt cát, ngay cả lão tổ cũng thử tìm hiểu những hạt cát này, thế nhưng không thể nhìn ra có gì lạ cả.
- Đây chỉ là cát tinh thạch mà thôi.
Có lão tổ dùng thiên nhãn quan sát những hạt cát này, cuối cùng chỉ có thể nói:
- Những hạt cát này chỉ thêm vào một chút tinh khoáng, ngoài ra không có gì đặc biệt cả.
Ngay cả nhân vật cấp bậc lão tổ cũng xác nhận hạt cát ngày không có tác dụng gì, càng khiến mọi người không hiểu người trẻ tuổi này muốn làm gì.
- Hắn tới đây bao lâu rồi?
Có một vài người nhìn người trẻ tuổi lấy chân tệ đổi hạt cát, tò mò hỏi.
- Khoảng mấy ngày.
Có tu sĩ qua đường nói:
- Hắn đã dùng mấy túi chân tệ rồi, số hạt cát thu thập cũng cỡ một ngọn núi nhỏ, cất hết vào trong túi rồi.
- Này, ngươi đang làm gì vậy?
Có người hỏi người trẻ tuổi.
- Chỉ vui đùa một chút mà thôi.
Người trẻ tuổi cười nhạt, bàn tay không dừng lại, vẫn đưa chân tệ cho kiến. Nói cũng kỳ quái, những con kiến này vô cùng siêng năng, không ngừng không nghỉ chuyển chân tệ về sào huyệt của mình.
- Ách.
Người trẻ tuổi nói vậy khiến không ít tu sĩ bặt tiếng. Bỏ ra mấy túi chân tệ chỉ để cho vui.
- Đúng là không thể hiểu nổi người trẻ tuổi ngày nay.
Có tu sĩ thế hệ trước nghe vậy, lắc đầu rời khỏi.
- Tiên sư nó, nếu như mua hoang địa thì còn có thể hiểu, dù sao nói không chừng sẽ gặp đại vận.
Có tu sĩ lắc đầu, nói rằng:
- Thế mà ngươi lại cầm chân tệ cho kiến ăn, đúng là có bệnh.
- Ngươi đần à.
Có tu sĩ trẻ tuổi liếc người trẻ tuổi này, nói rằng:
- Cho kiến ăn nhiều tiền như vậy, còn không bằng đi cược hoang địa.
- Ta tiền nhiều, tùy hứng.
Người trẻ tuổi nói.
Nghe vậy, tất cả mọi người bặt tiếng. Người ta tiền nhiều nên tùy hứng, thích cho kiến ăn thì cho kiến ăn. Tất cả mọi người hết biết phải làm gì.
- Được rồi, ngươi tiền nhiều, nhưng ngươi lại đần.
Có không ít tu sĩ cười khổ, lắc đầu rời khỏi.
Thế nhưng, chỉ qua mấy ngày thì người trẻ tuổi này bị người khác gọi là tiểu tử ngốc ném tiền cho kiến ăn. Tuy không ai biết hắn tên gì, thế nhưng lại biết ở Kim Tiễn Lạc Địa có một tên tiểu tử ngốc tiền nhiều ném cho kiến ăn.
Hiển nhiên, người bị mọi người gọi là tiểu tử ngốc tiền nhiều ném cho kiến ăn chính là Lý Thất Dạ. Hắn không quan tâm chuyện mọi người gọi hắn là tiểu tử ngốc tiền nhiều ném cho kiến ăn, ngày nào cũng ngồi ở chỗ đó dùng chân tệ đổi lấy hạt cát của con kiến.
Lý Thất Dạ ở lại nơi này chừng mấy ngày, không ngừng dùng chân tệ trao đổi với con kiến. Cũng bởi vì tiểu tử ngốc tiền nhiều ném cho kiến ăn quá nổi tiếng nên không ít người khi đến Kim Tiễn Lạc Địa đều muốn tới nhìn hắn. Chỉ trong thời gian ngắn, Lý Thất Dạ trở thành danh nhân ở Kim Tiễn Lạc Địa.
Lúc này mọi người vẫn chưa biết tới uy danh đại sư huynh Trường Sinh cốc của hắn, thế nhưng đã biết danh hiệu con kiến tiểu tử của hắn.
Ở lại chừng mấy ngày, Lý Thất Dạ đã dùng lượng lớn chân tệ đổi lấy một túi tinh sa. Cảnh tượng này khiến cho không ít tu sĩ lắc đầu, có người bất bình nói rằng:
- Thế giới này đúng là không công bằng, người ngu mà lại có nhiều tiền đến như vậy. Nếu như ta có chân tệ thì ta nhất định sẽ đi cược hoang địa, nói không hưng ta sẽ gặp đại vận, sẽ phát tài.
Cuối cùng, Lý Thất Dạ cũng dừng tay. Hắn huýt sáo một tiếng, thu hồi tinh sa trên đất, cười nhạt, vỗ vỗ mặt đất, cười nói:
- Được rồi, các bạn nhỏ, nên dừng rồi, ta phải đi rồi.
Cũng không biết có phải là do Lý Thất Dạ ném quá nhiều tiền hay không mà ngay cả những con kiến lúc rời đi cũng quay lại nhìn Lý Thất Dạ một chút, dường như có chút không nỡ.
Đương nhiên, ai bảo Lý Thất Dạ nhiều tiền đến như vậy. Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, những con kiến này đã mang đi lượng lớn chân tệ, khiến không ít người nhìn mà thèm. Thậm chí có ít người muốn đánh cướp con kiến tiểu tử.
Thế nhưng bất kể mọi người nói như thế nào thì Lý Thất Dạ cũng bội thu rất nhiều tinh sa, như vậy là đủ. Còn vụ thằng đần nhiều tiền, Lý Thất Dạ chỉ cười cợt.
/5110
|