Sau khi Lý Thất Dạ rời khỏi vách núi thì một đường hướng bắc, tới trước một con sông lớn.
- Oa, con kiến tiểu tử tới rồi.
Lý Thất Dạ vẫn chưa tới gần bờ sông thì đã có người nhận ra hắn.
Câu nói này khiến không ít người cười lớn. Ngay cả những người chưa từng nhìn thấy Lý Thất Dạ thì cũng từng nghe qua vị danh nhân này. Thằng đần đưa chân tệ cho kiến ăn, mấy ngày qua rất nhiều người ở Kim Tiễn Lạc Địa đều nghe thấy chuyện này.
- Ai, ngươi nhiều tiền như vậy, có muốn cược hoang địa, hay muốn gọi địa chủ không.
Cũng có người giựt dây Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ chỉ mỉm cười, đi tới gần con sông lớn, đừng bên bờ sông đưa mắt nhìn đằng xa.
Đây là một con sông cực kỳ rộng lớn, đưa mắt nhìn tới, chỉ thấy nước sông mênh mông, không thể nhìn thấy điểm cuối.
- Muốn tiến về phía bắc, nhất định phải vượt qua con sông này.
Lúc này không chỉ có một mình Lý Thất Dạ đứng bên bờ sông mà còn có không ít tu sĩ cường giả khác.
- Chúng ta bay qua à?
Có tu sĩ hỏi đồng bọn của mình.
- Không, nơi này cấm bay, chỉ có thể bỏ tiền.
Đồng bọn lắc đầu nói rằng:
- Có thể ngồi kim ngư vượt qua, có thể ngồi rùa biển vượt qua, cũng có thể ngồi thuyền lớn vượt qua.
- Chúng ta nhiều người như vậy, ngồi thuyền lớn đi.
Tu sĩ nhìn mười mấy đồng bọn xung quanh, nói ngay.
- Đùa gì vậy, thuyền lớn rất đắt đỏ. Một chiếc thuyền lớn, cần tám mươi ngàn chân tệ Chân Hào.
Tên đồng bọn họ lắc đầu nói rằng.
- Móa, không phải chứ, muốn tiền phát điên rồi sao? Một chiếc thuyền lớn mà lại có giá trên trời như vậy.
Nghe giá cả như vậy, tu sĩ giật mình.
- Đừng quên rằng nơi này là Kim Tiễn Lạc Địa, cái gì cũng cần đến tiền, hơn nữa mắc tới mức không thể mắc hơn.
Đồng bọn cười khổ.
- Vậy cái gì rẻ nhất? Chúng ta ngồi cái rẻ nhất đi qua đi!
Tu sĩ cũng hết cách. Dù sao bọn họ cũng không phải là người có tiền, có thể tiết kiệm được thì tiết kiệm.
- Cá vàng là rẻ nhất, chỉ cần ba ngàn chân tệ Chân Sĩ.
Đồng bọn nói rằng.
- Vậy chúng ta ngồi cá vàng đi.
Tu sĩ nói rằng:
- Chúng ta còn phải vào miếu thắp hương, tiết kiệm một chút cũng tốt.
- Không, chúng ta ngồi rùa biển.
Đồng bọn lắc đầu, nói rằng:
- Cá vàng không đủ an toàn, một khi gặp nguy hiểm thì sẽ chết ở trong sông.
Cuối cùng, đám tu sĩ này thương lượng với nhau một hồi, quyết định ngồi rùa biển.
"Leng keng"
Bọn họ rải xuống lượng lớn chân tệ. Lúc này, chỉ nghe "rào", dưới sông nổi lên một con rùa biển. Khi chân tệ rơi lên lưng của bọn họ thì lập tức hòa tan.
- Đi thôi.
Đám tu sĩ này vội vàng leo lên lưng rùa biển, miễn cưỡng chen chúc đủ chỗ. Sau đó cưỡi rùa biển đi tới bờ bên kia.
Cũng có người rải ba ngàn viên chân tệ, chỉ nghe "rào", một con cá vàng lộng lẫy nhảy khỏi mặt nước, chân tệ rơi vào miệng nó, lập tức hòa tan.
Tu sĩ này không nhiều lời, cưỡi cá vàng đi tới bờ bên kia.
Lý Thất Dạ đứng trên bờ sông, nhìn bờ bên kia, ánh mắt ngưng lại, tựa như có thể xuyên thấu bỉ ngạn.
- Có bão, không có bão, có bão, không có bão...
Ngay khi Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt thì bên tai có tiếng thì thào.
Lý Thất Dạ nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy trong một góc không đáng chú ý ở bên bờ sông có một cô gái đang đứng. Cô gái này mặc áo vải thô, màu sắc nhợt nhạt, lưng cõng một thanh thiết kiếm. Thanh thiết kiếm này rất cũ kỹ, đã có không ít niên đại. Cô gái này không tô son phấn, tuy rằng không phải rất xinh đẹp, thế nhưng mang tới cảm giác thanh tú cho người nhìn, nhất là đôi mắt tràn đầy kiên định, một loại cảm giác quật cường toát ra từ ánh mắt của nàng.
Cô gái này cột gọn tóc ra phía sau, khi gió sông thổi tới, có vài sợi tóc ngổn ngang lướt qua khuôn mặt của nàng.
Lúc này nàng cầm một cành hoa, ngắt từng cánh hoa một, mỗi lần ngắt một cánh hoa thì thì thào rằng:
- Có bão, không có bão, có bão, không có bão...
Nàng ngắt từng cánh hoa một, giống như đang bói toán.
Nhìn dáng vẻ này của cô gái, Lý Thất Dạ cười nhạt, nói chậm:
- Hôm nay chắc chắn có bão, hơn nữa còn là bão lớn, đừng có thử vận may.
Cô bé này đứng một mình trong góc, không hòa nhập với mọi người. Bây giờ được Lý Thất Dạ nhắc nhở, nàng ngẩng đầu lên, nhìn Lý Thất Dạ. Bị Lý Thất Dạ vạch trần tâm tư, nàng đỏ mặt, lùi về sau một bước, thì thào:
- Ta... ta... như vậy ngày mai ta trở lại.
Nói xong thì không dám ngẩng đầu lên.
- Sợ rằng trong thời gian ngắn sẽ luôn có bão.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nói khẽ.
Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, cô gái nọ ngẩng đầu nhìn mặt sông, có hơi do dự, lại có hơi bất đắc dĩ, bộ dáng có vẻ không cam tâm.
Lý Thất Dạ chỉ mỉm cười, không nói nữa.
"Ầm, ầm, ầm"
Lúc này có tiếng chân vang lên, một đám người đi tới bờ sông. Đám người này khí thế khiếp người, mạnh mẽ chen chúc tới bờ sông, khiến cho không ít người ở bờ sông nhường đường cho bọn họ.
Mọi người nhìn lại, đám người này ai cũng cõng một thanh trường kiếm, vừa nhìn là biết cùng tới từ một môn phái, cầm đầu là một cô gái trẻ tuổi, vẻ ngoài quyến rũ, vóc dáng lồi lõm gợi tình. Hơn nữa cô gái này mặc quần áo sang quý, vừa nhìn là biết không phải con nhà quyền quý thì cũng là con nhà giàu.
- Là người của Kiếm Trủng.
Nhìn thấy nhóm người này, không ít người lén giật mình, nói khẽ:
- Người của Kiếm Trủng tới rồi. Là Hạ quận chúa, biểu muội của Kiếm Tôn.
- Hạ Tử Oánh, biểu muội của Kiếm Tôn đã tới rồi. Xem ra Kiếm Tôn cũng sẽ tới.
Sau khi nhìn thấy cô gái này, ngay cả thế hệ trước cũng giật mình.
Sau khi cô gái được gọi là Hạ quận chúa tới nơi này thì ánh mắt đảo quanh, nhìn cô gái đếm cánh hoa.
- Ái ui, chẳng phải là thiên kim tiểu tư của Lăng gia đây sao? Không ngờ ngươi cũng tới Kim Tiễn Lạc Địa, hiếm thấy, hiếm thấy, vô cùng hiếm thấy.
Cô gái đếm cánh hoa khi nhìn thấy người của Kiếm Trủng tới thì đã định rời đi, thế nhưng còn chưa kịp rời đi thì đã bị Hạ quận chúa tóm lấy.
- Ta... ta chỉ tới xem một chút mà thôi.
Cô gái hơi cúi đầu, thế nhưng nàng lại lấy can đảm, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Hạ quận chúa. Có thể thấy, trong lòng nàng đang cảm thấy sợ hãi, thế nhưng nàng vẫn ngẩng đầu nhìn thẳng Hạ quận chúa.
- Lăng gia.
Nghe Hạ quận chúa nói vậy, người trẻ tuổi không hiểu chuyện, thế nhưng một vài lão tu sĩ giật nảy mình, nhìn cô gái này.
- Kim Tiễn Lạc Địa là nơi đòi tiền, chi phí rất lớn.
Hạ quận chúa ngoài cười nhưng trong không cười, nói một câu ẩn ý.
- Ta... ta vẫn có thể gánh nổi.
Cô gái nói chậm. Cho dù vậy, lời nói của nàng có vẻ hụt hơi.
- Oa, con kiến tiểu tử tới rồi.
Lý Thất Dạ vẫn chưa tới gần bờ sông thì đã có người nhận ra hắn.
Câu nói này khiến không ít người cười lớn. Ngay cả những người chưa từng nhìn thấy Lý Thất Dạ thì cũng từng nghe qua vị danh nhân này. Thằng đần đưa chân tệ cho kiến ăn, mấy ngày qua rất nhiều người ở Kim Tiễn Lạc Địa đều nghe thấy chuyện này.
- Ai, ngươi nhiều tiền như vậy, có muốn cược hoang địa, hay muốn gọi địa chủ không.
Cũng có người giựt dây Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ chỉ mỉm cười, đi tới gần con sông lớn, đừng bên bờ sông đưa mắt nhìn đằng xa.
Đây là một con sông cực kỳ rộng lớn, đưa mắt nhìn tới, chỉ thấy nước sông mênh mông, không thể nhìn thấy điểm cuối.
- Muốn tiến về phía bắc, nhất định phải vượt qua con sông này.
Lúc này không chỉ có một mình Lý Thất Dạ đứng bên bờ sông mà còn có không ít tu sĩ cường giả khác.
- Chúng ta bay qua à?
Có tu sĩ hỏi đồng bọn của mình.
- Không, nơi này cấm bay, chỉ có thể bỏ tiền.
Đồng bọn lắc đầu nói rằng:
- Có thể ngồi kim ngư vượt qua, có thể ngồi rùa biển vượt qua, cũng có thể ngồi thuyền lớn vượt qua.
- Chúng ta nhiều người như vậy, ngồi thuyền lớn đi.
Tu sĩ nhìn mười mấy đồng bọn xung quanh, nói ngay.
- Đùa gì vậy, thuyền lớn rất đắt đỏ. Một chiếc thuyền lớn, cần tám mươi ngàn chân tệ Chân Hào.
Tên đồng bọn họ lắc đầu nói rằng.
- Móa, không phải chứ, muốn tiền phát điên rồi sao? Một chiếc thuyền lớn mà lại có giá trên trời như vậy.
Nghe giá cả như vậy, tu sĩ giật mình.
- Đừng quên rằng nơi này là Kim Tiễn Lạc Địa, cái gì cũng cần đến tiền, hơn nữa mắc tới mức không thể mắc hơn.
Đồng bọn cười khổ.
- Vậy cái gì rẻ nhất? Chúng ta ngồi cái rẻ nhất đi qua đi!
Tu sĩ cũng hết cách. Dù sao bọn họ cũng không phải là người có tiền, có thể tiết kiệm được thì tiết kiệm.
- Cá vàng là rẻ nhất, chỉ cần ba ngàn chân tệ Chân Sĩ.
Đồng bọn nói rằng.
- Vậy chúng ta ngồi cá vàng đi.
Tu sĩ nói rằng:
- Chúng ta còn phải vào miếu thắp hương, tiết kiệm một chút cũng tốt.
- Không, chúng ta ngồi rùa biển.
Đồng bọn lắc đầu, nói rằng:
- Cá vàng không đủ an toàn, một khi gặp nguy hiểm thì sẽ chết ở trong sông.
Cuối cùng, đám tu sĩ này thương lượng với nhau một hồi, quyết định ngồi rùa biển.
"Leng keng"
Bọn họ rải xuống lượng lớn chân tệ. Lúc này, chỉ nghe "rào", dưới sông nổi lên một con rùa biển. Khi chân tệ rơi lên lưng của bọn họ thì lập tức hòa tan.
- Đi thôi.
Đám tu sĩ này vội vàng leo lên lưng rùa biển, miễn cưỡng chen chúc đủ chỗ. Sau đó cưỡi rùa biển đi tới bờ bên kia.
Cũng có người rải ba ngàn viên chân tệ, chỉ nghe "rào", một con cá vàng lộng lẫy nhảy khỏi mặt nước, chân tệ rơi vào miệng nó, lập tức hòa tan.
Tu sĩ này không nhiều lời, cưỡi cá vàng đi tới bờ bên kia.
Lý Thất Dạ đứng trên bờ sông, nhìn bờ bên kia, ánh mắt ngưng lại, tựa như có thể xuyên thấu bỉ ngạn.
- Có bão, không có bão, có bão, không có bão...
Ngay khi Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt thì bên tai có tiếng thì thào.
Lý Thất Dạ nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy trong một góc không đáng chú ý ở bên bờ sông có một cô gái đang đứng. Cô gái này mặc áo vải thô, màu sắc nhợt nhạt, lưng cõng một thanh thiết kiếm. Thanh thiết kiếm này rất cũ kỹ, đã có không ít niên đại. Cô gái này không tô son phấn, tuy rằng không phải rất xinh đẹp, thế nhưng mang tới cảm giác thanh tú cho người nhìn, nhất là đôi mắt tràn đầy kiên định, một loại cảm giác quật cường toát ra từ ánh mắt của nàng.
Cô gái này cột gọn tóc ra phía sau, khi gió sông thổi tới, có vài sợi tóc ngổn ngang lướt qua khuôn mặt của nàng.
Lúc này nàng cầm một cành hoa, ngắt từng cánh hoa một, mỗi lần ngắt một cánh hoa thì thì thào rằng:
- Có bão, không có bão, có bão, không có bão...
Nàng ngắt từng cánh hoa một, giống như đang bói toán.
Nhìn dáng vẻ này của cô gái, Lý Thất Dạ cười nhạt, nói chậm:
- Hôm nay chắc chắn có bão, hơn nữa còn là bão lớn, đừng có thử vận may.
Cô bé này đứng một mình trong góc, không hòa nhập với mọi người. Bây giờ được Lý Thất Dạ nhắc nhở, nàng ngẩng đầu lên, nhìn Lý Thất Dạ. Bị Lý Thất Dạ vạch trần tâm tư, nàng đỏ mặt, lùi về sau một bước, thì thào:
- Ta... ta... như vậy ngày mai ta trở lại.
Nói xong thì không dám ngẩng đầu lên.
- Sợ rằng trong thời gian ngắn sẽ luôn có bão.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nói khẽ.
Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, cô gái nọ ngẩng đầu nhìn mặt sông, có hơi do dự, lại có hơi bất đắc dĩ, bộ dáng có vẻ không cam tâm.
Lý Thất Dạ chỉ mỉm cười, không nói nữa.
"Ầm, ầm, ầm"
Lúc này có tiếng chân vang lên, một đám người đi tới bờ sông. Đám người này khí thế khiếp người, mạnh mẽ chen chúc tới bờ sông, khiến cho không ít người ở bờ sông nhường đường cho bọn họ.
Mọi người nhìn lại, đám người này ai cũng cõng một thanh trường kiếm, vừa nhìn là biết cùng tới từ một môn phái, cầm đầu là một cô gái trẻ tuổi, vẻ ngoài quyến rũ, vóc dáng lồi lõm gợi tình. Hơn nữa cô gái này mặc quần áo sang quý, vừa nhìn là biết không phải con nhà quyền quý thì cũng là con nhà giàu.
- Là người của Kiếm Trủng.
Nhìn thấy nhóm người này, không ít người lén giật mình, nói khẽ:
- Người của Kiếm Trủng tới rồi. Là Hạ quận chúa, biểu muội của Kiếm Tôn.
- Hạ Tử Oánh, biểu muội của Kiếm Tôn đã tới rồi. Xem ra Kiếm Tôn cũng sẽ tới.
Sau khi nhìn thấy cô gái này, ngay cả thế hệ trước cũng giật mình.
Sau khi cô gái được gọi là Hạ quận chúa tới nơi này thì ánh mắt đảo quanh, nhìn cô gái đếm cánh hoa.
- Ái ui, chẳng phải là thiên kim tiểu tư của Lăng gia đây sao? Không ngờ ngươi cũng tới Kim Tiễn Lạc Địa, hiếm thấy, hiếm thấy, vô cùng hiếm thấy.
Cô gái đếm cánh hoa khi nhìn thấy người của Kiếm Trủng tới thì đã định rời đi, thế nhưng còn chưa kịp rời đi thì đã bị Hạ quận chúa tóm lấy.
- Ta... ta chỉ tới xem một chút mà thôi.
Cô gái hơi cúi đầu, thế nhưng nàng lại lấy can đảm, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Hạ quận chúa. Có thể thấy, trong lòng nàng đang cảm thấy sợ hãi, thế nhưng nàng vẫn ngẩng đầu nhìn thẳng Hạ quận chúa.
- Lăng gia.
Nghe Hạ quận chúa nói vậy, người trẻ tuổi không hiểu chuyện, thế nhưng một vài lão tu sĩ giật nảy mình, nhìn cô gái này.
- Kim Tiễn Lạc Địa là nơi đòi tiền, chi phí rất lớn.
Hạ quận chúa ngoài cười nhưng trong không cười, nói một câu ẩn ý.
- Ta... ta vẫn có thể gánh nổi.
Cô gái nói chậm. Cho dù vậy, lời nói của nàng có vẻ hụt hơi.
/5110
|