Có Bất Hủ Chân Thần chắc chắn bảo:
- Nếu Mộc gia không có Trường Tồn Bất Hủ thì hôm nay khó tránh một kiếp.
Người trong thiên hạ nghe xong nhìn nhau. Mộc gia đào đâu ra Trường Tồn Bất Hủ, lão tổ mạnh nhất Mộc gia chưa chắc mạnh hơn Thái Thanh Hoàng. Dù có mạnh bằng Thái Thanh Hoàng cũng không làm nên chuyện gì, không trông thấy mới rồi hai chủ tớ Thái Thanh Hoàng liên hợp vẫn bị Lý Thất Dạ một bàn tay đập nát sao? Bị Lý Thất Dạ giết như chó nhà có tang.
Nhiều người khẽ thở dài:
- Nhất định phải có Trường Tồn Bất Hủ.
Mọi người cảm nhận rõ rệt khoảng cách với Trường Tồn Bất Hủ. Bình thường một Bất Hủ Chân Thần, đặc biệt là Bất Hủ Chân Thần cao vị đã là rất cường đại, nhưng đến ngày nay, đừng nói Bất Hủ Chân Thần cao vị, dù là Bất Hủ Chân Thần ngàn vạn tuổi, thậm chí Kỷ Nguyên Bất Hủ cũng không được, phải là Trường Tồn Bất Hủ.
Đây chính là cách biệt giữa Bất Hủ Chân Thần và Trường Tồn Bất Hủ.
Trường Tồn Bất Hủ là lạch trời không Chân Thần nào vượt qua được, không thể dùng số người lấp bằng khoảng cách, không thì tại sao có câu nói Trường Tồn Bất Hủ sẽ trở thành tồn tại có thể truy kích Thủy Tổ?
Thấy cảnh đó người trong thiên hạ nhìn nhau, thiên hạ đương thời vị Trường Tồn Bất Hủ duy nhất là Bách Nhật Đạo Nhân, nhưng chưa chắc Bách Nhật Đạo Nhân sẽ giúp Mộc gia. Vì vậy giờ phút này mọi người hiểu rằng hôm nay Mộc gia thật sự sẽ bị diệt.
Nhìn Lý Thất Dạ đến gần Mộc gia hơn, có người nhỏ giọng nói:
- Không lẽ từ nay Đế Thống giới chỉ có hai thủ lĩnh sao?
Có lão tổ lắc đầu nói:
- Không, từ nay về sau chỉ có Cửu Bí đạo thống độc tôn, Đệ Nhất Hung Nhân độc tôn.
Khi Lý Thất Dạ càng lúc càng đến gần Mộc gia, không khí nén chặt, thiên địa sắp sập.
Chợt một giọng nói trầm ổn vang lên:
- Lý Thất Dạ, ngươi rất quá đáng.
Trong khoảnh khắc Mộc Kiếm Chân Đế xuất hiện ngoài cửa thành Mộc gia, đế uy vẫn hùng hồn, khí thế át người.
Thấy Mộc Kiếm Chân Đế đứng đó, mọi người thì thầm, nhưng không bất ngờ:
- Mộc Kiếm Chân Đế!
Đổi lại kẻ địch khác mà Mộc Kiếm Chân Đế đứng ra nghênh địch thì người đời còn kinh kêu, vì gã là thiên tài trẻ tuổi. Nhưng giờ Mộc Kiếm Chân Đế xuất chiến nghênh địch đã không xứng, khiến nhiều người cảm thấy Mộc gia không còn người tài nào nữa. Nói câu chói tai, cho đến ngày nay Mộc Kiếm Chân Đế không có tư cách quyết đấu với Đệ Nhất Hung Nhân.
Trước đó bốn người Mộc Kiếm Chân Đế liên hợp ba người chết một người trốn, hiện giờ dù Mộc Kiếm Chân Đế có liều chết chiến một trận cũng không thể thay đổi vận mệnh của Mộc gia.
Có người lắc đầu nói:
- Mộc Kiếm Chân Đế cũng là lấy trứng chọi đá.
Trước kia họ không dám nói lời như thế, nhưng giờ câu đó là nói thật, bày ra sự thật vô cùng tàn nhẫn.
Mộc Kiếm Chân Đế đứng trên cửa thành.
Lý Thất Dạ liếc gã một cái, lắc đầu nói:
- Chỉ là kẻ thua dưới tay, kêu cái gọi là Trường Tồn Bất Hủ ra đi, khiến ta nóng người rồi mới diệt Mộc gia các ngươi.
Một câu hờ hững nhưng không xem Mộc Kiếm Chân Đế ra gì, khiến thiên địa yên tĩnh. Giờ phút này chẳng ai bất bình giùm Mộc Kiếm Chân Đế, vì Đệ Nhất Hung Nhân có tư cách coi rẻ gã.
Lý Thất Dạ nói câu rẻ rúng làm Mộc Kiếm Chân Đế im lặng. Thừa nhận mình tài nghệ không bằng người là việc không dễ dàng gì, nhưng gã không thừa nhận cũng không được, gã thật sự kém xa Đệ Nhất Hung Nhân.
Bình thường Mộc Kiếm Chân Đế tự cho mình rất cao, nhưng gã biết tự hiểu sức mình, không thì đã chẳng trở thành Chân Đế một thế hệ.
Mộc Kiếm Chân Đế biết rất rõ dù mình có liều mạng một phen cũng không đánh lại Đệ Nhất Hung Nhân, nhưng gã không còn sự lựa chọn. Dù biết không đánh lại Đệ Nhất Hung Nhân, dù biết tự tìm đường chết thì Mộc Kiếm Chân Đế phải huyết chiến đến cùng.
Mộc Kiếm Chân Đế không có đường lui, bởi vì sau lưng gã là Mộc gia, đó là nhà của gã. Mộc Kiếm Chân Đế mà lùi nửa bước vào nhà mình thì còn chỗ nào để lùi nữa? Nếu gã không che trước mặt Đệ Nhất Hung Nhân là hắn sẽ đánh nát Mộc gia.
Đệ Nhất Hung Nhân rất hối hận đối địch với Đệ Nhất Hung Nhân, đáng tiếc trên đời không bán thuốc hối hận, đi nhầm một bước là thua trắng, không ai dự đoán được tương lai ra sao.
Mộc Kiếm Chân Đế chậm rãi nói:
- Ta đúng là không đánh lại ngươi, nhưng hôm nay ngươi tiến lên một bước thì ta sẽ liều cả mạng sống. Ta còn tồn tại ngày nào thì không cho phép ai đánh nát Mộc gia! Ta dùng mạng sống của mình bảo vệ nó!
Mộc Kiếm Chân Đế nói câu này rất trầm ổn, chân thành, không hề cố ý nói sĩ diện, không hề cuồng, từng chữ là lời tận đáy lòng gã.
Mọi người trầm mặc nghe Mộc Kiếm Chân Đế nói, nhiều người nghiêm nghị. Với cường giả tu sĩ trong thiên hạ mỗi người đều có trách nghiệm bảo vệ gia tộc, tông môn của mình.Vì bảo vệ gia tộc, tông môn, bọn họ có tan xương nát thịt cũng không tiếc. Nên khi gia tộc, tông môn của mình đối mặt sống còn thì thị phi đúng sai đã không quan trọng.
Tuy Mộc Kiếm Chân Đế là thiên tài vô địch nhưng trách nhiệm bảo vệ gia tộc, tông môn của mình thì gã không khác gì cường giả tu sĩ bình thường.
Lý Thất Dạ gật đầu nói:
- Dùng cái chết bảo vệ gia tộc, đáng giá để người tôn kính. Ta thành toàn ngươi, giết ngươi rồi diệt Mộc gia.
Mộc Kiếm Chân Đế im lặng, cuối cùng hít thật sâu. Mọi thứ đều đã định trước, có lẽ từ giây phút đệ đệ của gã, Mộc Thiểu Thần đối địch Đệ Nhất Hung Nhân thì mọi việc đã định sẵn.
Đệ Nhất Hung Nhân hùng hổ dọa người, tuyệt đối không nhún nhường vì ai. Mộc gia bọn họ sẽ không chịu thua người nào, đạo thống nào, càng không thần phục.
Nên hai bên đụng độ hoặc ngươi chết hoặc ta mất, giữa hai bên phải có một kẻ chết đi.
Hôm nay nếu Mộc gia vượt qua ải này thì trời cao biển rộng, nếu như không chịu đựng nổi vậy chắc chắn sẽ thành tro.
Mộc Kiếm Chân Đế dõng dạc leng keng nói:
- Được, vậy thì không chết không ngừng!
Mộc Kiếm Chân Đế không còn sự lựa chọn, chỉ có chiến đến chết.
Vào giây phút khai chiến Mộc Kiếm Chân Đế thật sự không chút tự tin, có đổ dồn lực lượng mạnh nhất của Mộc gia, hoặc Bách Nhật Đạo Nhân ra tay giúp đỡ thì gã vẫn không tự tin. Mộc Kiếm Chân Đế không cho rằng Mộc gia của mình sẽ cười đến cuối cùng, vì Đệ Nhất Hung Nhân quá khủng bố, sâu không lường được.
Vào lúc này Mộc Kiếm Chân Đế vẫn giữ phong phạm Chân Đế, có đại khí của một vị Chân Đế:
- Đạo huynh, mời.
Nói sao thì Mộc Kiếm Chân Đế không bôi nhọ danh tiếng, thân phận Chân Đế.
- Nếu Mộc gia không có Trường Tồn Bất Hủ thì hôm nay khó tránh một kiếp.
Người trong thiên hạ nghe xong nhìn nhau. Mộc gia đào đâu ra Trường Tồn Bất Hủ, lão tổ mạnh nhất Mộc gia chưa chắc mạnh hơn Thái Thanh Hoàng. Dù có mạnh bằng Thái Thanh Hoàng cũng không làm nên chuyện gì, không trông thấy mới rồi hai chủ tớ Thái Thanh Hoàng liên hợp vẫn bị Lý Thất Dạ một bàn tay đập nát sao? Bị Lý Thất Dạ giết như chó nhà có tang.
Nhiều người khẽ thở dài:
- Nhất định phải có Trường Tồn Bất Hủ.
Mọi người cảm nhận rõ rệt khoảng cách với Trường Tồn Bất Hủ. Bình thường một Bất Hủ Chân Thần, đặc biệt là Bất Hủ Chân Thần cao vị đã là rất cường đại, nhưng đến ngày nay, đừng nói Bất Hủ Chân Thần cao vị, dù là Bất Hủ Chân Thần ngàn vạn tuổi, thậm chí Kỷ Nguyên Bất Hủ cũng không được, phải là Trường Tồn Bất Hủ.
Đây chính là cách biệt giữa Bất Hủ Chân Thần và Trường Tồn Bất Hủ.
Trường Tồn Bất Hủ là lạch trời không Chân Thần nào vượt qua được, không thể dùng số người lấp bằng khoảng cách, không thì tại sao có câu nói Trường Tồn Bất Hủ sẽ trở thành tồn tại có thể truy kích Thủy Tổ?
Thấy cảnh đó người trong thiên hạ nhìn nhau, thiên hạ đương thời vị Trường Tồn Bất Hủ duy nhất là Bách Nhật Đạo Nhân, nhưng chưa chắc Bách Nhật Đạo Nhân sẽ giúp Mộc gia. Vì vậy giờ phút này mọi người hiểu rằng hôm nay Mộc gia thật sự sẽ bị diệt.
Nhìn Lý Thất Dạ đến gần Mộc gia hơn, có người nhỏ giọng nói:
- Không lẽ từ nay Đế Thống giới chỉ có hai thủ lĩnh sao?
Có lão tổ lắc đầu nói:
- Không, từ nay về sau chỉ có Cửu Bí đạo thống độc tôn, Đệ Nhất Hung Nhân độc tôn.
Khi Lý Thất Dạ càng lúc càng đến gần Mộc gia, không khí nén chặt, thiên địa sắp sập.
Chợt một giọng nói trầm ổn vang lên:
- Lý Thất Dạ, ngươi rất quá đáng.
Trong khoảnh khắc Mộc Kiếm Chân Đế xuất hiện ngoài cửa thành Mộc gia, đế uy vẫn hùng hồn, khí thế át người.
Thấy Mộc Kiếm Chân Đế đứng đó, mọi người thì thầm, nhưng không bất ngờ:
- Mộc Kiếm Chân Đế!
Đổi lại kẻ địch khác mà Mộc Kiếm Chân Đế đứng ra nghênh địch thì người đời còn kinh kêu, vì gã là thiên tài trẻ tuổi. Nhưng giờ Mộc Kiếm Chân Đế xuất chiến nghênh địch đã không xứng, khiến nhiều người cảm thấy Mộc gia không còn người tài nào nữa. Nói câu chói tai, cho đến ngày nay Mộc Kiếm Chân Đế không có tư cách quyết đấu với Đệ Nhất Hung Nhân.
Trước đó bốn người Mộc Kiếm Chân Đế liên hợp ba người chết một người trốn, hiện giờ dù Mộc Kiếm Chân Đế có liều chết chiến một trận cũng không thể thay đổi vận mệnh của Mộc gia.
Có người lắc đầu nói:
- Mộc Kiếm Chân Đế cũng là lấy trứng chọi đá.
Trước kia họ không dám nói lời như thế, nhưng giờ câu đó là nói thật, bày ra sự thật vô cùng tàn nhẫn.
Mộc Kiếm Chân Đế đứng trên cửa thành.
Lý Thất Dạ liếc gã một cái, lắc đầu nói:
- Chỉ là kẻ thua dưới tay, kêu cái gọi là Trường Tồn Bất Hủ ra đi, khiến ta nóng người rồi mới diệt Mộc gia các ngươi.
Một câu hờ hững nhưng không xem Mộc Kiếm Chân Đế ra gì, khiến thiên địa yên tĩnh. Giờ phút này chẳng ai bất bình giùm Mộc Kiếm Chân Đế, vì Đệ Nhất Hung Nhân có tư cách coi rẻ gã.
Lý Thất Dạ nói câu rẻ rúng làm Mộc Kiếm Chân Đế im lặng. Thừa nhận mình tài nghệ không bằng người là việc không dễ dàng gì, nhưng gã không thừa nhận cũng không được, gã thật sự kém xa Đệ Nhất Hung Nhân.
Bình thường Mộc Kiếm Chân Đế tự cho mình rất cao, nhưng gã biết tự hiểu sức mình, không thì đã chẳng trở thành Chân Đế một thế hệ.
Mộc Kiếm Chân Đế biết rất rõ dù mình có liều mạng một phen cũng không đánh lại Đệ Nhất Hung Nhân, nhưng gã không còn sự lựa chọn. Dù biết không đánh lại Đệ Nhất Hung Nhân, dù biết tự tìm đường chết thì Mộc Kiếm Chân Đế phải huyết chiến đến cùng.
Mộc Kiếm Chân Đế không có đường lui, bởi vì sau lưng gã là Mộc gia, đó là nhà của gã. Mộc Kiếm Chân Đế mà lùi nửa bước vào nhà mình thì còn chỗ nào để lùi nữa? Nếu gã không che trước mặt Đệ Nhất Hung Nhân là hắn sẽ đánh nát Mộc gia.
Đệ Nhất Hung Nhân rất hối hận đối địch với Đệ Nhất Hung Nhân, đáng tiếc trên đời không bán thuốc hối hận, đi nhầm một bước là thua trắng, không ai dự đoán được tương lai ra sao.
Mộc Kiếm Chân Đế chậm rãi nói:
- Ta đúng là không đánh lại ngươi, nhưng hôm nay ngươi tiến lên một bước thì ta sẽ liều cả mạng sống. Ta còn tồn tại ngày nào thì không cho phép ai đánh nát Mộc gia! Ta dùng mạng sống của mình bảo vệ nó!
Mộc Kiếm Chân Đế nói câu này rất trầm ổn, chân thành, không hề cố ý nói sĩ diện, không hề cuồng, từng chữ là lời tận đáy lòng gã.
Mọi người trầm mặc nghe Mộc Kiếm Chân Đế nói, nhiều người nghiêm nghị. Với cường giả tu sĩ trong thiên hạ mỗi người đều có trách nghiệm bảo vệ gia tộc, tông môn của mình.Vì bảo vệ gia tộc, tông môn, bọn họ có tan xương nát thịt cũng không tiếc. Nên khi gia tộc, tông môn của mình đối mặt sống còn thì thị phi đúng sai đã không quan trọng.
Tuy Mộc Kiếm Chân Đế là thiên tài vô địch nhưng trách nhiệm bảo vệ gia tộc, tông môn của mình thì gã không khác gì cường giả tu sĩ bình thường.
Lý Thất Dạ gật đầu nói:
- Dùng cái chết bảo vệ gia tộc, đáng giá để người tôn kính. Ta thành toàn ngươi, giết ngươi rồi diệt Mộc gia.
Mộc Kiếm Chân Đế im lặng, cuối cùng hít thật sâu. Mọi thứ đều đã định trước, có lẽ từ giây phút đệ đệ của gã, Mộc Thiểu Thần đối địch Đệ Nhất Hung Nhân thì mọi việc đã định sẵn.
Đệ Nhất Hung Nhân hùng hổ dọa người, tuyệt đối không nhún nhường vì ai. Mộc gia bọn họ sẽ không chịu thua người nào, đạo thống nào, càng không thần phục.
Nên hai bên đụng độ hoặc ngươi chết hoặc ta mất, giữa hai bên phải có một kẻ chết đi.
Hôm nay nếu Mộc gia vượt qua ải này thì trời cao biển rộng, nếu như không chịu đựng nổi vậy chắc chắn sẽ thành tro.
Mộc Kiếm Chân Đế dõng dạc leng keng nói:
- Được, vậy thì không chết không ngừng!
Mộc Kiếm Chân Đế không còn sự lựa chọn, chỉ có chiến đến chết.
Vào giây phút khai chiến Mộc Kiếm Chân Đế thật sự không chút tự tin, có đổ dồn lực lượng mạnh nhất của Mộc gia, hoặc Bách Nhật Đạo Nhân ra tay giúp đỡ thì gã vẫn không tự tin. Mộc Kiếm Chân Đế không cho rằng Mộc gia của mình sẽ cười đến cuối cùng, vì Đệ Nhất Hung Nhân quá khủng bố, sâu không lường được.
Vào lúc này Mộc Kiếm Chân Đế vẫn giữ phong phạm Chân Đế, có đại khí của một vị Chân Đế:
- Đạo huynh, mời.
Nói sao thì Mộc Kiếm Chân Đế không bôi nhọ danh tiếng, thân phận Chân Đế.
/5110
|