Mọi người nhìn hướng vũ trụ, đúng là Đệ Nhất Hung Nhân.
Đệ Nhất Hung Nhân đạp sao lướt trăng đi đến, chớp mắt xuất hiện trong mắt người đời. Trời sao không giới hạn ở dưới chân Đệ Nhất Hung Nhân chỉ vài bước ngắn ngủi.
Đệ Nhất Hung Nhân cất bước đến gần, mọi người nhìn kỹ thấy hắn dính chút máu, áo hơi rách. Bách Nhật Đạo Nhân đột ngột đánh lén làm Đệ Nhất Hung Nhân bay đi thật sự tổn thương hắn.
Nhưng kẻ biết hàng nhìn kỹ thì con ngươi co rút, tim rớt cái bịch. Người Đệ Nhất Hung Nhân có vết máu nhưng chỉ bị thương ngoài da. Lúc nãy Đệ Nhất Hung Nhân đang trấn áp Mộc Kiếm Chân Đế đột nhiên bị Bách Nhật Đạo Nhân đánh lén, lão vừa ra tay đã dùng thuật tuyệt sát Bách Nhật Trảm Luân Hồi. Đổi lại ai khác trúng đòn tuyệt sát như vậy đã thành tro.
Nhưng Đệ Nhất Hung Nhân chỉ bị thương ngoài da, cơ thể khủng bố biết bao, thực lực khủng khiếp cỡ nào.
Bách Nhật Đạo Nhân nhìn Lý Thất Dạ, tròng mắt hơi nhúc nhích. Bách Nhật Đạo Nhân đợi giờ phút này lâu lắm rồi, ngay khoảnh khắc nắm chắc nhất lão mới đánh ra Bách Nhật Trảm Luân Hồi, cứ tưởng sẽ làm Đệ Nhất Hung Nhân bị thương nặng ai ngờ chỉ bị thương ngoài da.
Thực lực của Đệ Nhất Hung Nhân cường đại làm tim Bách Nhật Đạo Nhân rớt cái bịch, lão không đoán được hắn mạnh đến mức nào.
Nhưng mặc kệ ra sao Bách Nhật Đạo Nhân tuyệt đối không ngừng tay, vì lão đang đợi hôm nay, thời cơ siêu tốt vạn năm khó gặp, lão tuyệt đối không thể bỏ qua.
Lý Thất Dạ duỗi eo, lười biếng liếc Bách Nhật Đạo Nhân, thái độ dửng dưng nói:
- Ngươi là Bách Nhật Đạo Nhân? Cái gọi là Trường Tồn chẳng qua mới chạm đến ngưỡng cửa một chút, so với chúng sinh chỉ là con kiến hơi lớn xác chút.
Xem Bách Nhật Đạo Nhân như con kiến, đây không phải lần đầu tiên Đệ Nhất Hung Nhân nói lời như thế. Lúc trước Đệ Nhất Hung Nhân từng nói như vậy, nhưng hôm nay hắn nói ra trước mặt Bách Nhật Đạo Nhân, người trong thiên hạ, coi khinh ra mặt.
Nghe Đệ Nhất Hung Nhân nói câu đó, bao người cười khổ. Trên cõi đời chỉ một mình Đệ Nhất Hung Nhân dám miệt thị Bách Nhật Đạo Nhân, chỉ có Đệ Nhất Hung Nhân xem Bách Nhật Đạo Nhân là con kiến.
Có người nín thở. Trường Tồn Bất Hủ như Bách Nhật Đạo Nhân ở trong mắt Đệ Nhất Hung Nhân chỉ là con kiến, vậy trên cõi đời có mấy người lọt vào pháp nhãn của hắn?
Bị Lý Thất Dạ rẻ rúng là kiến ngay trước mặt người trong thiên hạ, ánh mắt Bách Nhật Đạo Nhân lạnh băng bắn ra từng tia sáng lạnh như thực chất. Ai nhìn tia sáng lạnh trong mắt Bách Nhật Đạo Nhân đều rùng mình, mỗi tia mắt như kim băng đâm vào tim người.
Bách Nhật Đạo Nhân chậm rãi nói:
- Thiên hạ có cường giả như rừng, ngươi quá tự phụ.
Bị Lý Thất Dạ xem như con kiến nhưng Bách Nhật Đạo Nhân không nổi khùng, vẫn bình tĩnh ung dung, lão có hàm dưỡng hơn người, phong thái vô song của Trường Tồn Bất Hủ.
Lý Thất Dạ bật cười nói:
- Đó là đối với ngươi, còn trong mắt ta thì chẳng khác gì.
Lý Thất Dạ lại vươn vai, ngoắc Bách Nhật Đạo Nhân:
- Qua đây, mới rồi bị ngươi đánh lén cũng có chút trình độ, giờ ta thử xem ngươi có vài phần bản lĩnh.
Bị Lý Thất Dạ nói kiểu đó mặt Bách Nhật Đạo Nhân đỏ rần, đương nhiên không chỉ vì bị hắn coi khinh.
Bách Nhật Đạo Nhân dù gì là Trường Tồn Bất Hủ, cường giả tuyệt thế vô song. Làm cường giả số một Đế Thống giới, đánh lén vãn bối ngay trước mặt người trong thiên hạ là chuyện không quá sáng rọi, dù lão thắng cũng không thắng đẹp.
Bách Nhật Đạo Nhân hừ lạnh một tiếng:
- Bần đạo theo tới cùng! Ngày nào bần đạo còn đây thì tuyệt đối không cho phép ngươi lạm sát vô tội, không cho phép ngươi giết người như ngóe, bần đạo sẽ chủ trì công đạo vì Đế Thống giới! Đây là trách nhiệm của bần đạo!
Bách Nhật Đạo Nhân nói rất ngang nhiên, vỗ ngực mình là chính đạo nhưng tất cả chỉ để che giấu sự thật lão đánh lén Lý Thất Dạ.
Mặc kệ lấp liếm thế nào, ai đã quen trường hợp lớn đều thấy rõ rành rành, không thể đính chính chuyện Bách Nhật Đạo Nhân đánh lén người ta, đã làm là làm, không có vụ đánh lén chính nghĩa.
Lý Thất Dạ xì cười:
- Biết, ngươi là kẻ sĩ chính nghĩa, bảo vệ chính nghĩa của Đế Thống giới. Còn ta là đại ma đầu. Nhưng chỗ ta luôn là tà ác chiến thắng chính nghĩa, ngươi nên có giác ngộ bị ta nghiền chết đi!
Ong ong ong ong ong!
Thái Sơ Thụ của Lý Thất Dạ hiện ra rũ xuống từng lũ ánh sáng.
Nghe Lý Thất Dạ nói lời kỳ quặc, đám người ngơ ngác ngó nhau. Mặc kệ là người tốt hay xấu thì tu sĩ trong thiên hạ không ai muốn vỗ ngực bảo mình là đại ma đầu, không muốn mình đứng bên phe tà ác. Vì làm vậy sẽ bị người trong thiên hạ lấy ngòi bút làm vũ khí, tà ác vĩnh viễn là kẻ thù của chính nghĩa.
Hơn nữa Đệ Nhất Hung Nhân và đạo thống Mộc gia chẳng qua là vì ân oán giết nhau, chẳng việc gì phải lôi chuyện chính nghĩa hoặc tà ác ra. Nhưng Đệ Nhất Hung Nhân hoàn toàn không để bụng chính nghĩa và tà ác, hắn tùy ý không thèm để bụng.
Nghe Lý Thất Dạ nói câu đó, có lão tổ khẽ thở dài:
- Đây mới thật sự là cường đại, không chỉ mạnh về đạo hạnh cũng mạnh về đạo tâm.
Lý Thất Dạ cười ngoắc Bách Nhật Đạo Nhân:
- Đến đây, để ta kiến thức 'Phá nhật trảm luân hồi' gì đó của ngươi đi.
Bách Nhật Đạo Nhân biến sắc mặt, chiêu tuyệt sát Bách Nhật Trảm Luân Hồi là tài học đắc ý nhất trong đời lão, đã bao người chết dưới chiêu này. Ai nhắc tới Bách Nhật Trảm Luân Hồi đều sẽ mặt lộ vẻ sợ hãi, Bách Nhật Đạo Nhân rất hưởng thụ người ta sợ chiêu của mình.
Giờ thì hay rồi, qua miệng Lý Thất Dạ thành 'Phá nhật trảm luân hồi', thái độ coi thường đã chọc giận Bách Nhật Đạo Nhân.
Tượng đất cũng có ba phần tính tôi, bị Lý Thất Dạ ba lần bốn lượt miệt thị, Bách Nhật Đạo Nhân nổi giận:
- Tốt lắm, nhãi ranh, ngươi tự tìm đường chết!
Lý Thất Dạ chẳng quan tâm thái độ của Bách Nhật Đạo Nhân thế nào, lười biếng nói:
- Ra tay đi.
Ong ong ong ong ong!
Trong khoảnh khắc diệu nhật bên cạnh Bách Nhật Đạo Nhân xoay nhanh, các sợi thời gian tinh tuyến giãn ra, tựa như mở ra một thế giới thời gian. Không gian nơi có thời gian tinh tuyến bỗng chốc lấp lánh.
Nhìn cảnh đó các Bất Hủ Chân Thần lòng thít chặt.
- Sắp ra tay rồi, xem kỹ đi!
Mọi người xoe tròn mắt cố gắng nhìn thật kỹ chiêu Bách Nhật Trảm Luân Hồi của Bách Nhật Đạo Nhân.
Bách Nhật Đạo Nhân rống to:
- Bách Nhật Trảm Luân Hồi!
Ong ong ong ong ong!
Mọi thứ quá mau, không, chẳng liên quan gì đến tốc độ, đây là một hơi bước vào lĩnh vực thời gian.
Đệ Nhất Hung Nhân đạp sao lướt trăng đi đến, chớp mắt xuất hiện trong mắt người đời. Trời sao không giới hạn ở dưới chân Đệ Nhất Hung Nhân chỉ vài bước ngắn ngủi.
Đệ Nhất Hung Nhân cất bước đến gần, mọi người nhìn kỹ thấy hắn dính chút máu, áo hơi rách. Bách Nhật Đạo Nhân đột ngột đánh lén làm Đệ Nhất Hung Nhân bay đi thật sự tổn thương hắn.
Nhưng kẻ biết hàng nhìn kỹ thì con ngươi co rút, tim rớt cái bịch. Người Đệ Nhất Hung Nhân có vết máu nhưng chỉ bị thương ngoài da. Lúc nãy Đệ Nhất Hung Nhân đang trấn áp Mộc Kiếm Chân Đế đột nhiên bị Bách Nhật Đạo Nhân đánh lén, lão vừa ra tay đã dùng thuật tuyệt sát Bách Nhật Trảm Luân Hồi. Đổi lại ai khác trúng đòn tuyệt sát như vậy đã thành tro.
Nhưng Đệ Nhất Hung Nhân chỉ bị thương ngoài da, cơ thể khủng bố biết bao, thực lực khủng khiếp cỡ nào.
Bách Nhật Đạo Nhân nhìn Lý Thất Dạ, tròng mắt hơi nhúc nhích. Bách Nhật Đạo Nhân đợi giờ phút này lâu lắm rồi, ngay khoảnh khắc nắm chắc nhất lão mới đánh ra Bách Nhật Trảm Luân Hồi, cứ tưởng sẽ làm Đệ Nhất Hung Nhân bị thương nặng ai ngờ chỉ bị thương ngoài da.
Thực lực của Đệ Nhất Hung Nhân cường đại làm tim Bách Nhật Đạo Nhân rớt cái bịch, lão không đoán được hắn mạnh đến mức nào.
Nhưng mặc kệ ra sao Bách Nhật Đạo Nhân tuyệt đối không ngừng tay, vì lão đang đợi hôm nay, thời cơ siêu tốt vạn năm khó gặp, lão tuyệt đối không thể bỏ qua.
Lý Thất Dạ duỗi eo, lười biếng liếc Bách Nhật Đạo Nhân, thái độ dửng dưng nói:
- Ngươi là Bách Nhật Đạo Nhân? Cái gọi là Trường Tồn chẳng qua mới chạm đến ngưỡng cửa một chút, so với chúng sinh chỉ là con kiến hơi lớn xác chút.
Xem Bách Nhật Đạo Nhân như con kiến, đây không phải lần đầu tiên Đệ Nhất Hung Nhân nói lời như thế. Lúc trước Đệ Nhất Hung Nhân từng nói như vậy, nhưng hôm nay hắn nói ra trước mặt Bách Nhật Đạo Nhân, người trong thiên hạ, coi khinh ra mặt.
Nghe Đệ Nhất Hung Nhân nói câu đó, bao người cười khổ. Trên cõi đời chỉ một mình Đệ Nhất Hung Nhân dám miệt thị Bách Nhật Đạo Nhân, chỉ có Đệ Nhất Hung Nhân xem Bách Nhật Đạo Nhân là con kiến.
Có người nín thở. Trường Tồn Bất Hủ như Bách Nhật Đạo Nhân ở trong mắt Đệ Nhất Hung Nhân chỉ là con kiến, vậy trên cõi đời có mấy người lọt vào pháp nhãn của hắn?
Bị Lý Thất Dạ rẻ rúng là kiến ngay trước mặt người trong thiên hạ, ánh mắt Bách Nhật Đạo Nhân lạnh băng bắn ra từng tia sáng lạnh như thực chất. Ai nhìn tia sáng lạnh trong mắt Bách Nhật Đạo Nhân đều rùng mình, mỗi tia mắt như kim băng đâm vào tim người.
Bách Nhật Đạo Nhân chậm rãi nói:
- Thiên hạ có cường giả như rừng, ngươi quá tự phụ.
Bị Lý Thất Dạ xem như con kiến nhưng Bách Nhật Đạo Nhân không nổi khùng, vẫn bình tĩnh ung dung, lão có hàm dưỡng hơn người, phong thái vô song của Trường Tồn Bất Hủ.
Lý Thất Dạ bật cười nói:
- Đó là đối với ngươi, còn trong mắt ta thì chẳng khác gì.
Lý Thất Dạ lại vươn vai, ngoắc Bách Nhật Đạo Nhân:
- Qua đây, mới rồi bị ngươi đánh lén cũng có chút trình độ, giờ ta thử xem ngươi có vài phần bản lĩnh.
Bị Lý Thất Dạ nói kiểu đó mặt Bách Nhật Đạo Nhân đỏ rần, đương nhiên không chỉ vì bị hắn coi khinh.
Bách Nhật Đạo Nhân dù gì là Trường Tồn Bất Hủ, cường giả tuyệt thế vô song. Làm cường giả số một Đế Thống giới, đánh lén vãn bối ngay trước mặt người trong thiên hạ là chuyện không quá sáng rọi, dù lão thắng cũng không thắng đẹp.
Bách Nhật Đạo Nhân hừ lạnh một tiếng:
- Bần đạo theo tới cùng! Ngày nào bần đạo còn đây thì tuyệt đối không cho phép ngươi lạm sát vô tội, không cho phép ngươi giết người như ngóe, bần đạo sẽ chủ trì công đạo vì Đế Thống giới! Đây là trách nhiệm của bần đạo!
Bách Nhật Đạo Nhân nói rất ngang nhiên, vỗ ngực mình là chính đạo nhưng tất cả chỉ để che giấu sự thật lão đánh lén Lý Thất Dạ.
Mặc kệ lấp liếm thế nào, ai đã quen trường hợp lớn đều thấy rõ rành rành, không thể đính chính chuyện Bách Nhật Đạo Nhân đánh lén người ta, đã làm là làm, không có vụ đánh lén chính nghĩa.
Lý Thất Dạ xì cười:
- Biết, ngươi là kẻ sĩ chính nghĩa, bảo vệ chính nghĩa của Đế Thống giới. Còn ta là đại ma đầu. Nhưng chỗ ta luôn là tà ác chiến thắng chính nghĩa, ngươi nên có giác ngộ bị ta nghiền chết đi!
Ong ong ong ong ong!
Thái Sơ Thụ của Lý Thất Dạ hiện ra rũ xuống từng lũ ánh sáng.
Nghe Lý Thất Dạ nói lời kỳ quặc, đám người ngơ ngác ngó nhau. Mặc kệ là người tốt hay xấu thì tu sĩ trong thiên hạ không ai muốn vỗ ngực bảo mình là đại ma đầu, không muốn mình đứng bên phe tà ác. Vì làm vậy sẽ bị người trong thiên hạ lấy ngòi bút làm vũ khí, tà ác vĩnh viễn là kẻ thù của chính nghĩa.
Hơn nữa Đệ Nhất Hung Nhân và đạo thống Mộc gia chẳng qua là vì ân oán giết nhau, chẳng việc gì phải lôi chuyện chính nghĩa hoặc tà ác ra. Nhưng Đệ Nhất Hung Nhân hoàn toàn không để bụng chính nghĩa và tà ác, hắn tùy ý không thèm để bụng.
Nghe Lý Thất Dạ nói câu đó, có lão tổ khẽ thở dài:
- Đây mới thật sự là cường đại, không chỉ mạnh về đạo hạnh cũng mạnh về đạo tâm.
Lý Thất Dạ cười ngoắc Bách Nhật Đạo Nhân:
- Đến đây, để ta kiến thức 'Phá nhật trảm luân hồi' gì đó của ngươi đi.
Bách Nhật Đạo Nhân biến sắc mặt, chiêu tuyệt sát Bách Nhật Trảm Luân Hồi là tài học đắc ý nhất trong đời lão, đã bao người chết dưới chiêu này. Ai nhắc tới Bách Nhật Trảm Luân Hồi đều sẽ mặt lộ vẻ sợ hãi, Bách Nhật Đạo Nhân rất hưởng thụ người ta sợ chiêu của mình.
Giờ thì hay rồi, qua miệng Lý Thất Dạ thành 'Phá nhật trảm luân hồi', thái độ coi thường đã chọc giận Bách Nhật Đạo Nhân.
Tượng đất cũng có ba phần tính tôi, bị Lý Thất Dạ ba lần bốn lượt miệt thị, Bách Nhật Đạo Nhân nổi giận:
- Tốt lắm, nhãi ranh, ngươi tự tìm đường chết!
Lý Thất Dạ chẳng quan tâm thái độ của Bách Nhật Đạo Nhân thế nào, lười biếng nói:
- Ra tay đi.
Ong ong ong ong ong!
Trong khoảnh khắc diệu nhật bên cạnh Bách Nhật Đạo Nhân xoay nhanh, các sợi thời gian tinh tuyến giãn ra, tựa như mở ra một thế giới thời gian. Không gian nơi có thời gian tinh tuyến bỗng chốc lấp lánh.
Nhìn cảnh đó các Bất Hủ Chân Thần lòng thít chặt.
- Sắp ra tay rồi, xem kỹ đi!
Mọi người xoe tròn mắt cố gắng nhìn thật kỹ chiêu Bách Nhật Trảm Luân Hồi của Bách Nhật Đạo Nhân.
Bách Nhật Đạo Nhân rống to:
- Bách Nhật Trảm Luân Hồi!
Ong ong ong ong ong!
Mọi thứ quá mau, không, chẳng liên quan gì đến tốc độ, đây là một hơi bước vào lĩnh vực thời gian.
/5110
|