Trong khoảnh khắc các sợi thời gian tinh tuyến bị ném ra xuyên trăm ngàn kiếp, mỗi sợi thời gian tinh tuyến xuyên qua tuyến thời gian, mỗi sợi thời gian tinh tuyến dường như trôi qua sinh mệnh của từng người.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, khi thời gian tinh tuyến bay ra, từng vầng mặt trời bị đẩy ra, nó vượt qua thiên địa, vượt qua không gian, nháy mắt va chạm vào sinh mệnh của bất cứ ai.
- Đến!
Mọi người nín thở, vì trong khoảnh khắc đó họ cảm giác các mặt trời nghiền nát thời gian sinh mệnh của mình.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, trong khoảnh khắc đó các vầng mặt trời bay ra ngoài, nhưng giây sau các mặt trời như biến mất rồi lại như vẫn ở đó, càng như trong tích tắc đập trúng ngực của ngươi, từng mặt trời thi nhau đập vào.
Thật ra tất cả chỉ là ảo giác, vì các mặt trời đã vào lĩnh vực thời gian, nó không ở trong lĩnh vực không gian, nên những gì nhìn thấy chỉ là các loại dị tượng.
Ong ong ong ong ong!
Khi các mặt trời bay đến, Thái Sơ Thụ ở trên đỉnh đầu Lý Thất Dạ tỏa sáng, đạo quả thứ hai lắc lư một cái.
Vèo!
Trong phút chốc Lý Thất Dạ xoay người như lốc xoáy lại như mũi khoan kim cương, như con quay xoay cực nhanh.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Mọi người chưa kịp phản ứng thì tiếng vỡ nát vang lên. Lý Thất Dạ nhiều lần nhảy ra, mỗi tích tắc nhảy ra là bị đập một cái như mũi khoan kim cương lớn va chạm.
Các Lý Thất Dạ va chạm, mỗi Lý Thất Dạ đánh vào một vầng mặt trời, nên tích tắc này trong thiên địa như có một trăm Lý Thất Dạ, mỗi Lý Thất Dạ va chạm vào mặt trời được xỏ trong thời gian tinh tuyến.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Từng tiếng vỡ nát, các mặt trời bị Lý Thất Dạ một kích đánh nát, hắn như mũi khoan kim cương to lớn xoay siêu nhanh. Bị Lý Thất Dạ va chạm, các mặt trời như gốm sứ yếu ớt chạm vào liền nát.
Trong phút chốc một trăm mặt trời của Bách Nhật Đạo Nhân bị Lý Thất Dạ đụng nát.
Mọi người há hốc mồm thật lâu không khép lại:
- Sao có thể như vậy?
Bọn họ không biết ảo diệu, huyền cơ trong đó.
Nên biết mặt trời của Bách Nhật Đạo Nhân đã xông vào thời gian tinh tuyến, nháy mắt xuyên vào thời gian, không có cự ly không gian. Nhưng tích tắc đó Lý Thất Dạ đụng nát tất cả mặt trời, dường như xảy ra trong cùng một lúc. Chỉ khoảnh khắc như có một trăm Lý Thất Dạ, mỗi Lý Thất Dạ dáng điệu khác nhau nhưng đều giống mũi khoan kim cương đụng vào mặt trời.
Cường giả tu sĩ mạnh đến đâu, lão tổ kiến thức uyện bác cỡ nào đều há to mồm không kịp phản ứng, không cách nào nhìn ra đây là ảo diệu gì.
- Đây... là yêu thuật sao?
Bùm!
Một tiếng nổ lớn, mọi người vẫn không phản ứng lại. Lý Thất Dạ như mũi khoan kim cương đạp mạnh vào ngực Bách Nhật Đạo Nhân.
Khoảnh khắc bị Lý Thất Dạ đánh trúng một cú quá đau, mặt Bách Nhật Đạo Nhân thộn ra, lão không biết Lý Thất Dạ như mũi khoan kim cương làm cách nào đánh trúng lão, làm sao công phá phòng ngự của lão.
Bách Nhật Đạo Nhân là Trường Tồn Bất Hủ, lúc này phòng ngự, bộ pháp hay vị trí đi đều là tuyệt thế vô song, hoàn mỹ không gì sánh bằng, không thể nào bị người khoảnh khắc công phá phòng ngự và đánh trúng ngay được, sao có thể đập trúng ngực lão?
Đáng sợ hơn là mặc kệ Bách Nhật Đạo Nhân có phòng ngự, bộ pháp hoàn mỹ cỡ nào thì bị Lý Thất Dạ đá một cú khiến tất cả trở nên yếu ớt, tan vỡ ngay.
Bùm!
Vang tiếng nổ nhức óc, Bách Nhật Đạo Nhân bị Lý Thất Dạ đạp trúng ngực từ trên cao rớt xuống. Lúc rơi mọi người thấy rõ ngực Bách Nhật Đạo Nhân bị xuyên thủng.
Hình ảnh như pha quay chậm kéo dài thật dài. Mọi người xem rõ ngực Bách Nhật Đạo Nhân bị xuyên thủng, máu tươi như mũi tên xẹt qua trời xanh, cảnh tượng quá rung động lòng người.
Bùm!
Trong tiếng nổ lớn Bách Nhật Đạo Nhân nặng nề đập xuống đất, đụng nát mặt đất thủng cái hố sâu hun hút, cái hố sâu đã thành vực thẳm.
Vết máu trên vực thẳm nhìn ghê người, máu Bách Nhật Đạo Nhân tung tóe khắp nơi, tình hình vô cùng rung động.
Thiên địa trở nên tĩnh lặng, mọi người thở không nổi, nghẹt thở. Có người cố gắng hô hấp nhưng không được.
Vừa rồi Bách Nhật Đạo Nhân ra sân kinh diễm, rung động hồn người bao nhiêu. Ở trong lòng nhiều người Bách Nhật Đạo Nhân là vô song trên cõi đời, không người địch nổi.
Nhưng chỉ khoảnh khắc các cặp mắt nhìn Bách Nhật Đạo Nhân bị Lý Thất Dạ đạp thủng ngực, lão bị đá rơi, máu phun ra. Chuyện này rung động lòng người biết bao.
Ức vạn đệ tử đạo thống Mộc gia vừa rồi còn hò reo, hét chói tai, hưng phấn, thậm chí ôm nhau mà khóc giờ thì như bị sét đánh đứng ngây như phỗng thật lâu.
Mới nãy các đệ tử đạo thống Mộc gia xem Bách Nhật Đạo Nhân là vị cứu tinh, họ cho rằng lão ra tay thì đạo thống Mộc gia được cứu rồi. Nhưng giấc mơ đẹp chưa kéo dài được mười lăm phút đã vỡ tan.
Ức vạn đệ tử đạo thống Mộc gia trong cơn tuyệt vọng khó khăn lắm trông thấy một lũ hy vọng, khiến lòng họ dấy lên ngọn lửa hy vọng, nhưng trong thời gian ngắn ngủi hy vọng của họ bị nghiền nát.
Không ai hình dung được tâm tình của tử đệ Mộc gia lúc này, không có bút mực nào miêu tả hết.
Mọi người không rõ vì sao Lý Thất Dạ có thể tích tắc đánh nát mặt trời của Bách Nhật Đạo Nhân. Lẽ ra Bách Nhật Trảm Luân Hồi là công pháp tuyệt đại không gì sánh được, trải qua lão trui rèn từng thời đại nó không có chút sơ hở, không thì lão đã chẳng đem nó làm đòn sát thủ mạnh nhất.
Họ không biết ảo diệu của Lý Thất Dạ, vấn đề nằm ở đạo quả thứ hai trên Thái Sơ Thụ.
Đạo quả này Lý Thất Dạ đặt tên là Tượng Tử Đạo Quả. Ảo diệu lớn nhất của đạo quả này là xoay tròn vô cùng tận, tập trung toàn bộ lực lượng vào một điểm. Khủng khiếp nhất là nó ra một kích chắc chắn chọn chỗ mỏng manh sơ hở nhất. Nên khi Tượng Tử Đạo Quả phát huy uy lực thì một kích của nó sẽ đánh trúng chỗ mỏng manh nhất hoặc sơ hở lớn nhất của địch, chớp mắt cho kẻ địch một kích trí mạng.
Bởi vậy mặc kệ Bách Nhật Trảm Luân Hồi xuyên suốt thời gian, nhảy thoát không gian nhưng trước Tượng Tử Đạo Quả thì chiêu này có sơ hở, nó có một chỗ yếu nhất. Tượng Tử Đạo Quả đánh trúng chỗ yếu nhất một hơi đập nát một trăm mặt trời.
Giống lúc Bách Nhật Đạo Nhân bị Lý Thất Dạ đá trúng, mặt còn thộn ra, lão hoàn toàn không hiểu tại sao phòng ngự mạnh nhất, bộ pháp hoàn mỹ nhất của mình vẫn bị hắn đánh trúng, trông như phòng ngự của lão yếu ớt đạp một cái liền nát.
Đây là uy lực lớn nhất của Tượng Tử Đạo Quả, nó một kích là sẽ trúng, một kích chắc chắn nát. Một kích của nó đánh trúng bất cứ sơ hở, bất cứ chỗ yếu nhất, nháy mắt đánh nát kẻ địch.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, khi thời gian tinh tuyến bay ra, từng vầng mặt trời bị đẩy ra, nó vượt qua thiên địa, vượt qua không gian, nháy mắt va chạm vào sinh mệnh của bất cứ ai.
- Đến!
Mọi người nín thở, vì trong khoảnh khắc đó họ cảm giác các mặt trời nghiền nát thời gian sinh mệnh của mình.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, trong khoảnh khắc đó các vầng mặt trời bay ra ngoài, nhưng giây sau các mặt trời như biến mất rồi lại như vẫn ở đó, càng như trong tích tắc đập trúng ngực của ngươi, từng mặt trời thi nhau đập vào.
Thật ra tất cả chỉ là ảo giác, vì các mặt trời đã vào lĩnh vực thời gian, nó không ở trong lĩnh vực không gian, nên những gì nhìn thấy chỉ là các loại dị tượng.
Ong ong ong ong ong!
Khi các mặt trời bay đến, Thái Sơ Thụ ở trên đỉnh đầu Lý Thất Dạ tỏa sáng, đạo quả thứ hai lắc lư một cái.
Vèo!
Trong phút chốc Lý Thất Dạ xoay người như lốc xoáy lại như mũi khoan kim cương, như con quay xoay cực nhanh.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Mọi người chưa kịp phản ứng thì tiếng vỡ nát vang lên. Lý Thất Dạ nhiều lần nhảy ra, mỗi tích tắc nhảy ra là bị đập một cái như mũi khoan kim cương lớn va chạm.
Các Lý Thất Dạ va chạm, mỗi Lý Thất Dạ đánh vào một vầng mặt trời, nên tích tắc này trong thiên địa như có một trăm Lý Thất Dạ, mỗi Lý Thất Dạ va chạm vào mặt trời được xỏ trong thời gian tinh tuyến.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Từng tiếng vỡ nát, các mặt trời bị Lý Thất Dạ một kích đánh nát, hắn như mũi khoan kim cương to lớn xoay siêu nhanh. Bị Lý Thất Dạ va chạm, các mặt trời như gốm sứ yếu ớt chạm vào liền nát.
Trong phút chốc một trăm mặt trời của Bách Nhật Đạo Nhân bị Lý Thất Dạ đụng nát.
Mọi người há hốc mồm thật lâu không khép lại:
- Sao có thể như vậy?
Bọn họ không biết ảo diệu, huyền cơ trong đó.
Nên biết mặt trời của Bách Nhật Đạo Nhân đã xông vào thời gian tinh tuyến, nháy mắt xuyên vào thời gian, không có cự ly không gian. Nhưng tích tắc đó Lý Thất Dạ đụng nát tất cả mặt trời, dường như xảy ra trong cùng một lúc. Chỉ khoảnh khắc như có một trăm Lý Thất Dạ, mỗi Lý Thất Dạ dáng điệu khác nhau nhưng đều giống mũi khoan kim cương đụng vào mặt trời.
Cường giả tu sĩ mạnh đến đâu, lão tổ kiến thức uyện bác cỡ nào đều há to mồm không kịp phản ứng, không cách nào nhìn ra đây là ảo diệu gì.
- Đây... là yêu thuật sao?
Bùm!
Một tiếng nổ lớn, mọi người vẫn không phản ứng lại. Lý Thất Dạ như mũi khoan kim cương đạp mạnh vào ngực Bách Nhật Đạo Nhân.
Khoảnh khắc bị Lý Thất Dạ đánh trúng một cú quá đau, mặt Bách Nhật Đạo Nhân thộn ra, lão không biết Lý Thất Dạ như mũi khoan kim cương làm cách nào đánh trúng lão, làm sao công phá phòng ngự của lão.
Bách Nhật Đạo Nhân là Trường Tồn Bất Hủ, lúc này phòng ngự, bộ pháp hay vị trí đi đều là tuyệt thế vô song, hoàn mỹ không gì sánh bằng, không thể nào bị người khoảnh khắc công phá phòng ngự và đánh trúng ngay được, sao có thể đập trúng ngực lão?
Đáng sợ hơn là mặc kệ Bách Nhật Đạo Nhân có phòng ngự, bộ pháp hoàn mỹ cỡ nào thì bị Lý Thất Dạ đá một cú khiến tất cả trở nên yếu ớt, tan vỡ ngay.
Bùm!
Vang tiếng nổ nhức óc, Bách Nhật Đạo Nhân bị Lý Thất Dạ đạp trúng ngực từ trên cao rớt xuống. Lúc rơi mọi người thấy rõ ngực Bách Nhật Đạo Nhân bị xuyên thủng.
Hình ảnh như pha quay chậm kéo dài thật dài. Mọi người xem rõ ngực Bách Nhật Đạo Nhân bị xuyên thủng, máu tươi như mũi tên xẹt qua trời xanh, cảnh tượng quá rung động lòng người.
Bùm!
Trong tiếng nổ lớn Bách Nhật Đạo Nhân nặng nề đập xuống đất, đụng nát mặt đất thủng cái hố sâu hun hút, cái hố sâu đã thành vực thẳm.
Vết máu trên vực thẳm nhìn ghê người, máu Bách Nhật Đạo Nhân tung tóe khắp nơi, tình hình vô cùng rung động.
Thiên địa trở nên tĩnh lặng, mọi người thở không nổi, nghẹt thở. Có người cố gắng hô hấp nhưng không được.
Vừa rồi Bách Nhật Đạo Nhân ra sân kinh diễm, rung động hồn người bao nhiêu. Ở trong lòng nhiều người Bách Nhật Đạo Nhân là vô song trên cõi đời, không người địch nổi.
Nhưng chỉ khoảnh khắc các cặp mắt nhìn Bách Nhật Đạo Nhân bị Lý Thất Dạ đạp thủng ngực, lão bị đá rơi, máu phun ra. Chuyện này rung động lòng người biết bao.
Ức vạn đệ tử đạo thống Mộc gia vừa rồi còn hò reo, hét chói tai, hưng phấn, thậm chí ôm nhau mà khóc giờ thì như bị sét đánh đứng ngây như phỗng thật lâu.
Mới nãy các đệ tử đạo thống Mộc gia xem Bách Nhật Đạo Nhân là vị cứu tinh, họ cho rằng lão ra tay thì đạo thống Mộc gia được cứu rồi. Nhưng giấc mơ đẹp chưa kéo dài được mười lăm phút đã vỡ tan.
Ức vạn đệ tử đạo thống Mộc gia trong cơn tuyệt vọng khó khăn lắm trông thấy một lũ hy vọng, khiến lòng họ dấy lên ngọn lửa hy vọng, nhưng trong thời gian ngắn ngủi hy vọng của họ bị nghiền nát.
Không ai hình dung được tâm tình của tử đệ Mộc gia lúc này, không có bút mực nào miêu tả hết.
Mọi người không rõ vì sao Lý Thất Dạ có thể tích tắc đánh nát mặt trời của Bách Nhật Đạo Nhân. Lẽ ra Bách Nhật Trảm Luân Hồi là công pháp tuyệt đại không gì sánh được, trải qua lão trui rèn từng thời đại nó không có chút sơ hở, không thì lão đã chẳng đem nó làm đòn sát thủ mạnh nhất.
Họ không biết ảo diệu của Lý Thất Dạ, vấn đề nằm ở đạo quả thứ hai trên Thái Sơ Thụ.
Đạo quả này Lý Thất Dạ đặt tên là Tượng Tử Đạo Quả. Ảo diệu lớn nhất của đạo quả này là xoay tròn vô cùng tận, tập trung toàn bộ lực lượng vào một điểm. Khủng khiếp nhất là nó ra một kích chắc chắn chọn chỗ mỏng manh sơ hở nhất. Nên khi Tượng Tử Đạo Quả phát huy uy lực thì một kích của nó sẽ đánh trúng chỗ mỏng manh nhất hoặc sơ hở lớn nhất của địch, chớp mắt cho kẻ địch một kích trí mạng.
Bởi vậy mặc kệ Bách Nhật Trảm Luân Hồi xuyên suốt thời gian, nhảy thoát không gian nhưng trước Tượng Tử Đạo Quả thì chiêu này có sơ hở, nó có một chỗ yếu nhất. Tượng Tử Đạo Quả đánh trúng chỗ yếu nhất một hơi đập nát một trăm mặt trời.
Giống lúc Bách Nhật Đạo Nhân bị Lý Thất Dạ đá trúng, mặt còn thộn ra, lão hoàn toàn không hiểu tại sao phòng ngự mạnh nhất, bộ pháp hoàn mỹ nhất của mình vẫn bị hắn đánh trúng, trông như phòng ngự của lão yếu ớt đạp một cái liền nát.
Đây là uy lực lớn nhất của Tượng Tử Đạo Quả, nó một kích là sẽ trúng, một kích chắc chắn nát. Một kích của nó đánh trúng bất cứ sơ hở, bất cứ chỗ yếu nhất, nháy mắt đánh nát kẻ địch.
/5110
|