Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế liếc nhau, biểu tình trầm trọng. Từ đầu đến cuối hai người không thấy rõ Lý Thất Dạ dùng bộ pháp gì, không biết hắn dùng thủ đoạn ảo diệu nào để bình yên trong biển tên. Hai người tuyệt đối không thể ung dung như vậy trong biển tên.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Mũi tên này hơi thú vị, tiếc rằng hỏa hậu kém chút. Phải nói với mũi tên này thì ngươi có chút bộ dáng Thần Tiễn.
Bị Lý Thất Dạ trêu chọc làm Phi Mã Thần Tiễn biểu tình cực kỳ khó xem. Thứ gã tự hào nhất là thuật tên, nhưng bị Lý Thất Dạ nói không đáng một dồng.
Con ngươi Phi Mã Thần Tiễn co rút, gã chưa từng gặp tình huống như vậy bao giờ. Phi Mã Thần Tiễn từng đánh nhau với Chân Đế khác, mạnh như Chân Đế cũng phải chật vật ứng đối mũi tên này, Chân Đế an toàn rút lui đều là tồn tại siêu mạnh.
Nhưng Lý Thất Dạ nhàn nhã trong biển tên là chuyện không thể nào.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Còn một mũi tên, ta cũng kính lại ngươi một mũi. Một mũi tên đấu với một mũi tên, ngươi có tự tin không?
Phi Mã Thần Tiễn nín thở, lùi một bước.
Nếu trước kia có người đòi so tên với Phi Mã Thần Tiễn, mặc kệ là Chân Đế hay thậm chí Trường Tồn Bất Hủ thì gã tự tin so tài ngay. Cho đến nay Phi Mã Thần Tiễn luôn tràn trề tự tin về đạo tên, vì gã đã tẩm dâm trong đạo này cả đời, tự nhận không ai hơn gã về đạo tên.
Lý Thất Dạ đòi so tên, trong lòng Phi Mã Thần Tiễn hụt hơi, không hiểu sao gã cảm thấy hắn tràn ngập ma lực, tà môn cực kỳ. Trực giác nói với Phi Mã Thần Tiễn nếu so tên với Lý Thất Dạ thì gã thua chắc.
Các học sinh liếc nhau:
- So tên?
Thiên hạ đều biết thuật tên của Phi Mã Thần Tiễn, giờ Lý Thất Dạ đòi so tài bắn tên với gã thì hơi không đáng tin.
Phi Mã Thần Tiễn tiến lên một bước, ưỡn ngực trầm giọng quát:
- Có gì không dám! So thì so, ai sợ ai!
Khi Phi Mã Thần Tiễn ưỡn cao ngực thì trong lòng không tự tin chút nào, gã không biết mũi tên này sẽ ra sao. Nhưng Phi Mã Thần Tiễn không có sự lựa chọn, gã không thể gặp trận bỏ chạy.
Làm Thần Tiễn, nếu Phi Mã Thần Tiễn không dám so bắn tên với Lý Thất Dạ thì gã không chỉ thua hắn, cũng thua bản thân. Dù Phi Mã Thần Tiễn sống sót rời đi cũng mãi mãi sống trong ám ảnh, không thể ngẩng cao đầu vực dậy hùng phong.
Lý Thất Dạ tùy ý cười nói:
- Tốt, có gan góc, bắt đầu đi.
Phi Mã Thần Tiễn hừ lạnh một tiếng, tiến lên trước một bước, tay cầm trường cung, gã hít sâu ngưng thần tụ khí.
Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế nín thở nhìn cảnh tượng trước mắt, vì lúc này hai người muốn biết Lý Thất Dạ mạnh đến cỡ nào. Bọn họ hiểu rằng đây sẽ là mũi tên cuối cùng của Phi Mã Thần Tiễn, gã sẽ liều một phen, qua đó có lẽ sẽ thăm dò được sâu cạn của Lý Thất Dạ.
Ong ong ong ong ong!
Quanh người Phi Mã Thần Tiễn lóe ánh sáng nhạt, từng lũ ánh sáng trôi nổi như những mũi tên vòng quanh gã. Các mũi tên hóa thành tường đồng vách sắt phòng ngự, đây chính là đạo tên phòng thủ của Phi Mã Thần Tiễn.
Lý Thất Dạ nhìn Phi Mã Thần Tiễn, nói:
- Tên là được ăn cả ngã về không, công kích là phòng ngự tốt nhất. Chưa ra tay ngươi đã phòng ngự, sắc bén đã yếu thì nói gì đến đạo tên!
Lý Thất Dạ dứt lời lòng Phi Mã Thần Tiễn chấn động, gã là Thần Tiễn đương nhiên am hiểu sâu tinh túy đạo tên, ngộ sâu sắc ảo diệu trong đó. Lời nói của Lý Thất Dạ đánh trúng mắc xích yếu nhất trong lòng Phi Mã Thần Tiễn, như mũi tên bắn trúng trái tim gã.
Tim Phi Mã Thần Tiễn rớt cái bịch, lùi một bước.
Lý Thất Dạ cười, đùi phải bước ra, tay giương cung:
- Tay ta đã cầm cung, tên đang trên dây.
Mọi người nhìn kỹ, hai tay Lý Thất Dạ trống trơn không có trường cung, cũng không có tên thần, hắn chỉ làm động tác kéo cung.
Nhưng khi Lý Thất Dạ vừa làm động tác đó thì lòng Phi Mã Thần Tiễn rung lên, lùi một bước.
Nhìn trạng thái của Lý Thất Dạ, Phi Mã Thần Tiễn hét thất thanh, trợn to mắt nói:
- Không thể nào!!!
Học sinh bình thường không nhìn ra manh mối nhưng Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế biến sắc mặt, con ngươi co rút nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ.
- Trong lòng có tên!
Khắc Thạch Chân Đế và Kim Mãng Chân Đế liếc nhau.
Phi Mã Thần Tiễn thẫn thờ thì thào:
- Vạn vật có tên!
Người ngoài không nhìn ra manh mối nhưng Phi Mã Thần Tiễn am hiểu sâu ảo diệu trong đó, Lý Thất Dạ như vậy là trạng thái gã luôn theo đuổi. Trong lòng Phi Mã Thần Tiễn tin đây là cảnh giới cao nhất của đạo tên: Vạn vật có tên.
Phi Mã Thần Tiễn là Thần Tiễn nhưng còn cách cảnh giới này một khoảng.
Bàn tay cầm trường cung của Phi Mã Thần Tiễn run run, gã không ngờ người đạt đến cảnh giới vạn vật có tên là Lý Thất Dạ, ở trong mắt gã thì chuyện này là không thể nào, nhưng sự thật bày ra trước mắt.
Kết quả này đả kích Phi Mã Thần Tiễn rất lớn. Phi Mã Thần Tiễn tẩm dâm trong đạo tên cả đời, tạo nghệ của gã không ai sánh kịp, số một đương thời. Nhưng hôm nay bị một vãn bối vượt qua, làm nỗi lòng Phi Mã Thần Tiễn ngổn ngang trăm mối cảm xúc.
Khi Phi Mã Thần Tiễn còn sững sờ thì Lý Thất Dạ đã nhàn nhã nói:
- Ngươi suy nghĩ kỹ chưa? Đây là mũi tên cuối cùng của ngươi.
Tim Phi Mã Thần Tiễn rung lên, mũi tên cuối cùng, câu này có nhiều tầng ngụ ý.
Phi Mã Thần Tiễn hít sâu, ánh sáng quanh người gã tán đi, đạo tên biến mất.
Lý Thất Dạ nói đúng, tấn công là phòng thủ tốt nhất, với đạo tên thì chưa ra tay đã lo phòng ngự tức là rơi vào hạ thừa. Cách thượng thừa là một mũi tên bắn chết, không cho kẻ địch có cơ hội ra tay.
Đây là mũi tên cuối cùng của Phi Mã Thần Tiễn, nó không chỉ là mũi tên chót trong ba mũi tên, có lẽ là mũi tên cuối cùng trong đời gã. Mũi tên này nhất định rực rỡ, kinh diễm, gã không thể quá bảo thủ không thì uổng công cuộc đời gã tẩm dâm trong đạo tên.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Không gian thiên địa run rẩy, càng lúc càng dồn dập. Phi Mã Thần Tiễn ổn định lần nữa công kích.
Khi ngón tay Phi Mã Thần Tiễn chỉ, thiên địa hóa tên, vạn vật hóa tên, đại đạo hóa tên, huyết khí hóa tên. Mọi thứ trên cõi đời hóa thành mũi tên nhọn, trong khoảnh khắc tất cả lực lượng trong thiên địa ngưng tụ giữa hai ngón tay Phi Mã Thần Tiễn, như thể mọi thứ bị đầu ngón tay gã nắm.
Tạo hóa cả đời, đạo hạnh cả đời, huyết khí cả đời, bao gồm thọ nguyên cả đời, tất cả bị Phi Mã Thần Tiễn bóp trong ngón tay nặn thành mũi tên nhọn.
Ong ong ong ong ong!
Tiếng dây rung, Phi Mã Thần Tiễn chậm rãi kéo trường cung, một mũi tên từ từ hiện ra trên dây.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Mũi tên này hơi thú vị, tiếc rằng hỏa hậu kém chút. Phải nói với mũi tên này thì ngươi có chút bộ dáng Thần Tiễn.
Bị Lý Thất Dạ trêu chọc làm Phi Mã Thần Tiễn biểu tình cực kỳ khó xem. Thứ gã tự hào nhất là thuật tên, nhưng bị Lý Thất Dạ nói không đáng một dồng.
Con ngươi Phi Mã Thần Tiễn co rút, gã chưa từng gặp tình huống như vậy bao giờ. Phi Mã Thần Tiễn từng đánh nhau với Chân Đế khác, mạnh như Chân Đế cũng phải chật vật ứng đối mũi tên này, Chân Đế an toàn rút lui đều là tồn tại siêu mạnh.
Nhưng Lý Thất Dạ nhàn nhã trong biển tên là chuyện không thể nào.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Còn một mũi tên, ta cũng kính lại ngươi một mũi. Một mũi tên đấu với một mũi tên, ngươi có tự tin không?
Phi Mã Thần Tiễn nín thở, lùi một bước.
Nếu trước kia có người đòi so tên với Phi Mã Thần Tiễn, mặc kệ là Chân Đế hay thậm chí Trường Tồn Bất Hủ thì gã tự tin so tài ngay. Cho đến nay Phi Mã Thần Tiễn luôn tràn trề tự tin về đạo tên, vì gã đã tẩm dâm trong đạo này cả đời, tự nhận không ai hơn gã về đạo tên.
Lý Thất Dạ đòi so tên, trong lòng Phi Mã Thần Tiễn hụt hơi, không hiểu sao gã cảm thấy hắn tràn ngập ma lực, tà môn cực kỳ. Trực giác nói với Phi Mã Thần Tiễn nếu so tên với Lý Thất Dạ thì gã thua chắc.
Các học sinh liếc nhau:
- So tên?
Thiên hạ đều biết thuật tên của Phi Mã Thần Tiễn, giờ Lý Thất Dạ đòi so tài bắn tên với gã thì hơi không đáng tin.
Phi Mã Thần Tiễn tiến lên một bước, ưỡn ngực trầm giọng quát:
- Có gì không dám! So thì so, ai sợ ai!
Khi Phi Mã Thần Tiễn ưỡn cao ngực thì trong lòng không tự tin chút nào, gã không biết mũi tên này sẽ ra sao. Nhưng Phi Mã Thần Tiễn không có sự lựa chọn, gã không thể gặp trận bỏ chạy.
Làm Thần Tiễn, nếu Phi Mã Thần Tiễn không dám so bắn tên với Lý Thất Dạ thì gã không chỉ thua hắn, cũng thua bản thân. Dù Phi Mã Thần Tiễn sống sót rời đi cũng mãi mãi sống trong ám ảnh, không thể ngẩng cao đầu vực dậy hùng phong.
Lý Thất Dạ tùy ý cười nói:
- Tốt, có gan góc, bắt đầu đi.
Phi Mã Thần Tiễn hừ lạnh một tiếng, tiến lên trước một bước, tay cầm trường cung, gã hít sâu ngưng thần tụ khí.
Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế nín thở nhìn cảnh tượng trước mắt, vì lúc này hai người muốn biết Lý Thất Dạ mạnh đến cỡ nào. Bọn họ hiểu rằng đây sẽ là mũi tên cuối cùng của Phi Mã Thần Tiễn, gã sẽ liều một phen, qua đó có lẽ sẽ thăm dò được sâu cạn của Lý Thất Dạ.
Ong ong ong ong ong!
Quanh người Phi Mã Thần Tiễn lóe ánh sáng nhạt, từng lũ ánh sáng trôi nổi như những mũi tên vòng quanh gã. Các mũi tên hóa thành tường đồng vách sắt phòng ngự, đây chính là đạo tên phòng thủ của Phi Mã Thần Tiễn.
Lý Thất Dạ nhìn Phi Mã Thần Tiễn, nói:
- Tên là được ăn cả ngã về không, công kích là phòng ngự tốt nhất. Chưa ra tay ngươi đã phòng ngự, sắc bén đã yếu thì nói gì đến đạo tên!
Lý Thất Dạ dứt lời lòng Phi Mã Thần Tiễn chấn động, gã là Thần Tiễn đương nhiên am hiểu sâu tinh túy đạo tên, ngộ sâu sắc ảo diệu trong đó. Lời nói của Lý Thất Dạ đánh trúng mắc xích yếu nhất trong lòng Phi Mã Thần Tiễn, như mũi tên bắn trúng trái tim gã.
Tim Phi Mã Thần Tiễn rớt cái bịch, lùi một bước.
Lý Thất Dạ cười, đùi phải bước ra, tay giương cung:
- Tay ta đã cầm cung, tên đang trên dây.
Mọi người nhìn kỹ, hai tay Lý Thất Dạ trống trơn không có trường cung, cũng không có tên thần, hắn chỉ làm động tác kéo cung.
Nhưng khi Lý Thất Dạ vừa làm động tác đó thì lòng Phi Mã Thần Tiễn rung lên, lùi một bước.
Nhìn trạng thái của Lý Thất Dạ, Phi Mã Thần Tiễn hét thất thanh, trợn to mắt nói:
- Không thể nào!!!
Học sinh bình thường không nhìn ra manh mối nhưng Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế biến sắc mặt, con ngươi co rút nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ.
- Trong lòng có tên!
Khắc Thạch Chân Đế và Kim Mãng Chân Đế liếc nhau.
Phi Mã Thần Tiễn thẫn thờ thì thào:
- Vạn vật có tên!
Người ngoài không nhìn ra manh mối nhưng Phi Mã Thần Tiễn am hiểu sâu ảo diệu trong đó, Lý Thất Dạ như vậy là trạng thái gã luôn theo đuổi. Trong lòng Phi Mã Thần Tiễn tin đây là cảnh giới cao nhất của đạo tên: Vạn vật có tên.
Phi Mã Thần Tiễn là Thần Tiễn nhưng còn cách cảnh giới này một khoảng.
Bàn tay cầm trường cung của Phi Mã Thần Tiễn run run, gã không ngờ người đạt đến cảnh giới vạn vật có tên là Lý Thất Dạ, ở trong mắt gã thì chuyện này là không thể nào, nhưng sự thật bày ra trước mắt.
Kết quả này đả kích Phi Mã Thần Tiễn rất lớn. Phi Mã Thần Tiễn tẩm dâm trong đạo tên cả đời, tạo nghệ của gã không ai sánh kịp, số một đương thời. Nhưng hôm nay bị một vãn bối vượt qua, làm nỗi lòng Phi Mã Thần Tiễn ngổn ngang trăm mối cảm xúc.
Khi Phi Mã Thần Tiễn còn sững sờ thì Lý Thất Dạ đã nhàn nhã nói:
- Ngươi suy nghĩ kỹ chưa? Đây là mũi tên cuối cùng của ngươi.
Tim Phi Mã Thần Tiễn rung lên, mũi tên cuối cùng, câu này có nhiều tầng ngụ ý.
Phi Mã Thần Tiễn hít sâu, ánh sáng quanh người gã tán đi, đạo tên biến mất.
Lý Thất Dạ nói đúng, tấn công là phòng thủ tốt nhất, với đạo tên thì chưa ra tay đã lo phòng ngự tức là rơi vào hạ thừa. Cách thượng thừa là một mũi tên bắn chết, không cho kẻ địch có cơ hội ra tay.
Đây là mũi tên cuối cùng của Phi Mã Thần Tiễn, nó không chỉ là mũi tên chót trong ba mũi tên, có lẽ là mũi tên cuối cùng trong đời gã. Mũi tên này nhất định rực rỡ, kinh diễm, gã không thể quá bảo thủ không thì uổng công cuộc đời gã tẩm dâm trong đạo tên.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Không gian thiên địa run rẩy, càng lúc càng dồn dập. Phi Mã Thần Tiễn ổn định lần nữa công kích.
Khi ngón tay Phi Mã Thần Tiễn chỉ, thiên địa hóa tên, vạn vật hóa tên, đại đạo hóa tên, huyết khí hóa tên. Mọi thứ trên cõi đời hóa thành mũi tên nhọn, trong khoảnh khắc tất cả lực lượng trong thiên địa ngưng tụ giữa hai ngón tay Phi Mã Thần Tiễn, như thể mọi thứ bị đầu ngón tay gã nắm.
Tạo hóa cả đời, đạo hạnh cả đời, huyết khí cả đời, bao gồm thọ nguyên cả đời, tất cả bị Phi Mã Thần Tiễn bóp trong ngón tay nặn thành mũi tên nhọn.
Ong ong ong ong ong!
Tiếng dây rung, Phi Mã Thần Tiễn chậm rãi kéo trường cung, một mũi tên từ từ hiện ra trên dây.
/5110
|