Tên vô hình ngưng tụ thành hình, mũi tên này không phải thực chất, nó ngưng tụ huyết khí toàn thân Phi Mã Thần Tiễn, đại đạo, thậm chí là lực lượng thiên địa, cuối cùng vô hình hóa thành hữu hình.
Trên dây cung có bãi máu, máu đỏ rực, mũi tên lấp lóe huyết quang. Từng lũ huyết quang run rẩy, mũi tên như điêu khắc bằng hồng ngọc.
Mũi tên cực kỳ sắc bén lấp lóe ánh sáng lạnh đỏ máu, tựa như hồng ngọc lạnh lẽo phản chiếu. Nhìn huyết quang lấp lóe trên mũi tên khiến người liên tưởng một mũi tên phong hầu.
Tên trong tay, cung căng dây, Phi Mã Thần Tiễn đã tỏa định Lý Thất Dạ, gã tiến vào trạng thái người tên hợp nhất.
Ai nhìn cũng thấy Phi Mã Thần Tiễn là tên, tên là gã. Ở trong mắt Phi Mã Thần Tiễn chỉ có tên, trong mắt mọi người cũng chỉ có tên, gã đã biến mất.
Người tên hợp nhất, khi Phi Mã Thần Tiễn tỏa định thì lòng mọi người lạnh lẽo. Mặc kệ là tồn tại mạnh đến đâu thì lúc này cảm giác như mình bị tỏa định, là con mồi trước mũi tên nhọn, kinh dị ớn lạnh.
Khiến người rợn tóc gáy là mặc cho ngươi trốn tránh, che giấu cỡ nào cũng không thoát khỏi mũi tên nhọn tỏa định, ngươi vĩnh viễn bị nó nhắm vào.
Bị tỏa định nhưng Lý Thất Dạ cười nói:
- Ra tay đi.
Vèo!
Lý Thất Dạ chưa dứt lời Phi Mã Thần Tiễn đã ra tay. Tên bay khỏi tay, Phi Mã Thần Tiễn nắm bắt thời cơ tốt nhất, lúc Lý Thất Dạ nói chuyện cũng là khoảnh khắc hắn phân tâm lộ sơ hở.
Phi Mã Thần Tiễn bắt lấy cơ hội vạn năm khó gặp lập tức bắn tên, một mũi tên trí mạng. Tiếng mũi tên xé gió thật lâu sau mới truyền đến.
Máu bắn ra như nhảy ra không gian, vượt thời gian, lướt qua mọi thứ trên cõi đời, dù khoảng cách bao xa, thời gian dài dặc cỡ nào cũng không là gì, không tồn tại trước mũi tên.
Máu bắn qua, xoẹt một tiếng, cảnh tượng đáng sợ hiện ra trước mắt mọi người. Khi máu bay vụt qua thì không gian hay thời gian đều héo tàn, dường như bị máu hút hết lực lượng chỉ còn cái vỏ. Khi máu vụt qua thì không trung để lại vết hằn đáng sợ, nhìn thấy ghê người.
Hơn nữa lúc máu bắn qua tất cả học sinh rùng mình, vì máu không chỉ rút lực lượng thời không mà hình như cũng rút hết huyết khí, lực lượng đại đạo, chân mệnh, hồn phách của họ cũng bay theo mũi tên.
Khoảnh khắc máu bắn ra kéo theo mọi thứ trên đời, rút đi tất cả tinh khí.
Mũi tên như vậy làm mọi người nổi da gà. Học sinh mạnh cỡ nào đều cho rằng mình sẽ chết trước mũi tên đó, chắc chắn không thoát khỏi mũi tên trí mạng này.
- Thật đáng sợ!
Trước đó một số học sinh hoặc nhiều hoặc ít trong lòng hơi khinh thường Phi Mã Thần Tiễn, vì gã không đến Bất Hủ Chân Thần ngàn vạn kiếp mà đã vỗ ngực tự xưng.
Khi mũi tên này bắn ra, mũi tên trí mạng phá không, mọi người thót tim, sinh ra sợ hãi. Tất cả cảm thấy Phi Mã Thần Tiễn tự xưng là Bất Hủ Chân Thần ngàn vạn kiếp có ngại gì? Chỉ bằng vào mũi tên này đã có thể xưng là Bất Hủ Chân Thần ngàn vạn kiếp!
Khi mũi tên bắn ra, trong lòng mọi người đều nghĩ:
- Chết chắc.
Bọn họ cho rẳng Lý Thất Dạ phải chết trước mũi tên trí mạng này.
Nhưng lúc mũi tên trí mạng bay tới Lý Thất Dạ ra tay, trong tay hắn không có tên, không có cung, nhưng hắn bắn tên.
Mũi tên của Lý Thất Dạ lặng lẽ không tiếng động, không ai cảm nhận được uy lực của nó.
Nhưng khi Lý Thất Dạ bắn tên, trong lòng mọi người có cảm giác không gì sánh bằng, khoảnh khắc đó lòng bọn họ sinh ra một mũi tên, dường như mũi tên bay ra khỏi người họ bắn hướng Phi Mã Thần Tiễn.
Trong khoảnh khắc Phi Mã Thần Tiễn thành mục tiêu của mọi người, thành đối tượng bị mũi tên trong lòng họ bắn chết.
Cảm giác này không gì tả nổi, vì nhiều người không có thù oán với Phi Mã Thần Tiễn, thế nhưng lòng họ bỗng sinh ra mũi tên và có ý nghĩ muốn bắn chết gã. Lúc suy nghĩ đó hiện ra thì mọi người sợ hết hồn.
- Giết!!!
Lúc đám người sợ hãi ý niệm trong lòng mình, nhưng sát ý chỉ tăng không giảm, sát ý nóng cháy, mũi tên trong lòng bắn hướng Phi Mã Thần Tiễn quyết dồn gã vào chỗ chết.
Xoẹt!
Mũi tên phá không, trong lòng mọi người có tên, khi mũi tên muốn đẩy Phi Mã Thần Tiễn vào chỗ chết, mũi tên phá không bắn ngay giữa trán gã.
Trong phút chốc không khí đông lại, thời gian đứng lặng. Phi Mã Thần Tiễn đứng yên tại chỗ giữ tư thế bắn tên.
Một lát sau Phi Mã Thần Tiễn từ từ ngã ngửa ra sau.
Rầm!
Phi Mã Thần Tiễn nặng nề đập xuống đất.
Phi Mã Thần Tiễn ngửa mặt ngã dưới đất, mắt trợn to, giữa trán chậm rãi chảy ra máu tươi đỏ thắm.
Phút cuối sắp chết, Phi Mã Thần Tiễn thốt ra hai chữ:
- Không oan.
Sau đó Phi Mã Thần Tiễn nhắm mắt lại xuống suối vàng.
Mọi người trợn to mắt ốc bươu không tin nổi cảnh tượng trước mắt, nhìn xác Phi Mã Thần Tiễn nằm đó.
Cảm giác của mọi người vào lúc này hết sức rõ ràng, bọn họ cảm giác mình giết Phi Mã Thần Tiễn, cảm giác trong lòng mình bắn ra mũi tên đẩy gã vào chỗ chết. Dường như vào phút đó bọn họ là hung thủ giết Phi Mã Thần Tiễn.
Một lúc lâu sau có học sinh lấy lại tinh thần hoảng sợ hét to:
- Trời ơi, chuyện gì thế này?
Cảm giác quá chân thật không giống ảo giác, mũi tên của mình bắn chết Phi Mã Thần Tiễn rất thật, như bọn họ tự tay giương cung bắn tên.
Mọi người lấy lại tinh thần hoảng sợ nhìn Lý Thất Dạ.
Kim Mãng Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế thầm hãi hùng, bọn họ hiểu Lý Thất Dạ mới bắn một mũi tên là cảnh giới cao nhất trong đạo tên. Phi Mã Thần Tiễn có tu luyện cả đời cũng không với tới cảnh giới này, nhưng Lý Thất Dạ luyện được.
Lý Thất Dạ nhún vai nói:
- Đừng nhìn ta, không phải ta giết chết hắn, là các ngươi. Trong lòng các ngươi có tên nên mới một mũi tên trí mạng, nếu lòng các ngươi không có tên thì không thể nào giết hắn.
Nghe Lý Thất Dạ nói thế mọi người liếc nhau, không biết nên nói cái gì. Vì bọn họ cảm giác mũi tên của mình đẩy Phi Mã Thần Tiễn vào chỗ chết, cảm giác này rất thật.
Khi Lý Thất Dạ nói ra là họ giết Phi Mã Thần Tiễn, bọn họ là hung thủ mà không cách nào phản bác lại hắn.
Trước mắt bao người Lý Thất Dạ mang theo nhóm của mình ung dung rời đi, tập thể câm lặng nhìn theo hắn khuất xa.
Lúc này không ai dám hó hé tiếng nào. Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế im thin thít không ngăn cản Lý Thất Dạ.
Nếu dựa vào sức mình, Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế tự nhận không cản nổi mũi tên của Phi Mã Thần Tiễn. Mũi tên vô địch là thế nhưng Phi Mã Thần Tiễn chết trong tay Lý Thất Dạ, rõ rành rành hắn hơn xa gã.
Trên dây cung có bãi máu, máu đỏ rực, mũi tên lấp lóe huyết quang. Từng lũ huyết quang run rẩy, mũi tên như điêu khắc bằng hồng ngọc.
Mũi tên cực kỳ sắc bén lấp lóe ánh sáng lạnh đỏ máu, tựa như hồng ngọc lạnh lẽo phản chiếu. Nhìn huyết quang lấp lóe trên mũi tên khiến người liên tưởng một mũi tên phong hầu.
Tên trong tay, cung căng dây, Phi Mã Thần Tiễn đã tỏa định Lý Thất Dạ, gã tiến vào trạng thái người tên hợp nhất.
Ai nhìn cũng thấy Phi Mã Thần Tiễn là tên, tên là gã. Ở trong mắt Phi Mã Thần Tiễn chỉ có tên, trong mắt mọi người cũng chỉ có tên, gã đã biến mất.
Người tên hợp nhất, khi Phi Mã Thần Tiễn tỏa định thì lòng mọi người lạnh lẽo. Mặc kệ là tồn tại mạnh đến đâu thì lúc này cảm giác như mình bị tỏa định, là con mồi trước mũi tên nhọn, kinh dị ớn lạnh.
Khiến người rợn tóc gáy là mặc cho ngươi trốn tránh, che giấu cỡ nào cũng không thoát khỏi mũi tên nhọn tỏa định, ngươi vĩnh viễn bị nó nhắm vào.
Bị tỏa định nhưng Lý Thất Dạ cười nói:
- Ra tay đi.
Vèo!
Lý Thất Dạ chưa dứt lời Phi Mã Thần Tiễn đã ra tay. Tên bay khỏi tay, Phi Mã Thần Tiễn nắm bắt thời cơ tốt nhất, lúc Lý Thất Dạ nói chuyện cũng là khoảnh khắc hắn phân tâm lộ sơ hở.
Phi Mã Thần Tiễn bắt lấy cơ hội vạn năm khó gặp lập tức bắn tên, một mũi tên trí mạng. Tiếng mũi tên xé gió thật lâu sau mới truyền đến.
Máu bắn ra như nhảy ra không gian, vượt thời gian, lướt qua mọi thứ trên cõi đời, dù khoảng cách bao xa, thời gian dài dặc cỡ nào cũng không là gì, không tồn tại trước mũi tên.
Máu bắn qua, xoẹt một tiếng, cảnh tượng đáng sợ hiện ra trước mắt mọi người. Khi máu bay vụt qua thì không gian hay thời gian đều héo tàn, dường như bị máu hút hết lực lượng chỉ còn cái vỏ. Khi máu vụt qua thì không trung để lại vết hằn đáng sợ, nhìn thấy ghê người.
Hơn nữa lúc máu bắn qua tất cả học sinh rùng mình, vì máu không chỉ rút lực lượng thời không mà hình như cũng rút hết huyết khí, lực lượng đại đạo, chân mệnh, hồn phách của họ cũng bay theo mũi tên.
Khoảnh khắc máu bắn ra kéo theo mọi thứ trên đời, rút đi tất cả tinh khí.
Mũi tên như vậy làm mọi người nổi da gà. Học sinh mạnh cỡ nào đều cho rằng mình sẽ chết trước mũi tên đó, chắc chắn không thoát khỏi mũi tên trí mạng này.
- Thật đáng sợ!
Trước đó một số học sinh hoặc nhiều hoặc ít trong lòng hơi khinh thường Phi Mã Thần Tiễn, vì gã không đến Bất Hủ Chân Thần ngàn vạn kiếp mà đã vỗ ngực tự xưng.
Khi mũi tên này bắn ra, mũi tên trí mạng phá không, mọi người thót tim, sinh ra sợ hãi. Tất cả cảm thấy Phi Mã Thần Tiễn tự xưng là Bất Hủ Chân Thần ngàn vạn kiếp có ngại gì? Chỉ bằng vào mũi tên này đã có thể xưng là Bất Hủ Chân Thần ngàn vạn kiếp!
Khi mũi tên bắn ra, trong lòng mọi người đều nghĩ:
- Chết chắc.
Bọn họ cho rẳng Lý Thất Dạ phải chết trước mũi tên trí mạng này.
Nhưng lúc mũi tên trí mạng bay tới Lý Thất Dạ ra tay, trong tay hắn không có tên, không có cung, nhưng hắn bắn tên.
Mũi tên của Lý Thất Dạ lặng lẽ không tiếng động, không ai cảm nhận được uy lực của nó.
Nhưng khi Lý Thất Dạ bắn tên, trong lòng mọi người có cảm giác không gì sánh bằng, khoảnh khắc đó lòng bọn họ sinh ra một mũi tên, dường như mũi tên bay ra khỏi người họ bắn hướng Phi Mã Thần Tiễn.
Trong khoảnh khắc Phi Mã Thần Tiễn thành mục tiêu của mọi người, thành đối tượng bị mũi tên trong lòng họ bắn chết.
Cảm giác này không gì tả nổi, vì nhiều người không có thù oán với Phi Mã Thần Tiễn, thế nhưng lòng họ bỗng sinh ra mũi tên và có ý nghĩ muốn bắn chết gã. Lúc suy nghĩ đó hiện ra thì mọi người sợ hết hồn.
- Giết!!!
Lúc đám người sợ hãi ý niệm trong lòng mình, nhưng sát ý chỉ tăng không giảm, sát ý nóng cháy, mũi tên trong lòng bắn hướng Phi Mã Thần Tiễn quyết dồn gã vào chỗ chết.
Xoẹt!
Mũi tên phá không, trong lòng mọi người có tên, khi mũi tên muốn đẩy Phi Mã Thần Tiễn vào chỗ chết, mũi tên phá không bắn ngay giữa trán gã.
Trong phút chốc không khí đông lại, thời gian đứng lặng. Phi Mã Thần Tiễn đứng yên tại chỗ giữ tư thế bắn tên.
Một lát sau Phi Mã Thần Tiễn từ từ ngã ngửa ra sau.
Rầm!
Phi Mã Thần Tiễn nặng nề đập xuống đất.
Phi Mã Thần Tiễn ngửa mặt ngã dưới đất, mắt trợn to, giữa trán chậm rãi chảy ra máu tươi đỏ thắm.
Phút cuối sắp chết, Phi Mã Thần Tiễn thốt ra hai chữ:
- Không oan.
Sau đó Phi Mã Thần Tiễn nhắm mắt lại xuống suối vàng.
Mọi người trợn to mắt ốc bươu không tin nổi cảnh tượng trước mắt, nhìn xác Phi Mã Thần Tiễn nằm đó.
Cảm giác của mọi người vào lúc này hết sức rõ ràng, bọn họ cảm giác mình giết Phi Mã Thần Tiễn, cảm giác trong lòng mình bắn ra mũi tên đẩy gã vào chỗ chết. Dường như vào phút đó bọn họ là hung thủ giết Phi Mã Thần Tiễn.
Một lúc lâu sau có học sinh lấy lại tinh thần hoảng sợ hét to:
- Trời ơi, chuyện gì thế này?
Cảm giác quá chân thật không giống ảo giác, mũi tên của mình bắn chết Phi Mã Thần Tiễn rất thật, như bọn họ tự tay giương cung bắn tên.
Mọi người lấy lại tinh thần hoảng sợ nhìn Lý Thất Dạ.
Kim Mãng Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế thầm hãi hùng, bọn họ hiểu Lý Thất Dạ mới bắn một mũi tên là cảnh giới cao nhất trong đạo tên. Phi Mã Thần Tiễn có tu luyện cả đời cũng không với tới cảnh giới này, nhưng Lý Thất Dạ luyện được.
Lý Thất Dạ nhún vai nói:
- Đừng nhìn ta, không phải ta giết chết hắn, là các ngươi. Trong lòng các ngươi có tên nên mới một mũi tên trí mạng, nếu lòng các ngươi không có tên thì không thể nào giết hắn.
Nghe Lý Thất Dạ nói thế mọi người liếc nhau, không biết nên nói cái gì. Vì bọn họ cảm giác mũi tên của mình đẩy Phi Mã Thần Tiễn vào chỗ chết, cảm giác này rất thật.
Khi Lý Thất Dạ nói ra là họ giết Phi Mã Thần Tiễn, bọn họ là hung thủ mà không cách nào phản bác lại hắn.
Trước mắt bao người Lý Thất Dạ mang theo nhóm của mình ung dung rời đi, tập thể câm lặng nhìn theo hắn khuất xa.
Lúc này không ai dám hó hé tiếng nào. Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế im thin thít không ngăn cản Lý Thất Dạ.
Nếu dựa vào sức mình, Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế tự nhận không cản nổi mũi tên của Phi Mã Thần Tiễn. Mũi tên vô địch là thế nhưng Phi Mã Thần Tiễn chết trong tay Lý Thất Dạ, rõ rành rành hắn hơn xa gã.
/5110
|