Tiểu bối tìm cái chết!”
Sau khi Tào Thanh và Tôn Lập phản ứng trở lại, xấu hổ xen lẫn sự tức giận, tuy nói rằng bọn họ là chấp sự đằng ngoài, nhưng dù sao cũng xem như là trưởng lão, nếu lúc này nói câu đó ra, là đệ tử ưu tú nhất, hoặc là đệ tử ruột, bọn họ đều cố thể im lặng, nhưng người này là Thanh Lâm, là bọn họ vì tham lam báu vật màu đen của cậu nên tận tay dẫn lên từ trần gian, muốn giết cậu, nhưng lại luôn là người thông thường không tìm được cơ hội!
Trong lúc nói chuyện, Tào Thanh vừa vung tay một cái, nguyên lực thuộc tính kim quảng đại vô lượng kia phát ra, đồng thời bóng dáng đó nhắm thẳng vào Thanh Lâm, sau lưng xuất hiện một con mãnh hổ màu vàng kim, trong tiếng gầm hú, theo sau là Tào Thanh, cùng lúc xông thẳng đến Thanh Lâm.
Tốc độ của Tôn Lập nhanh hơn, vừa xuất chiêu thì trong nháy mắt mặt đất rung chuyển, roi dày và mảnh khoảng mười đầu ngón tay đập thẳng xuống đất, giống như có mắt vậy, dưới sự điều khiển của Tôn Lập cũng đang vung về phía Thanh Lâm.
Con mãnh hổ đó là kim nguyên hổ linh ma kỹ hạ phẩm của Tào Thanh, roi mây đó là linh ma kỹ hạ phẩm của Tôn Lập, Mạn Thiên đằng!
Hai người vừa xuất chiêu, liền dùng phần công lực mạnh nhất, đương nhiên vẫn kiên kỵ Thanh Lâm nên cũng không dám làm càn, dù sao đi nữa thì tu vi của Lý Trần Tiêu kia, nếu bọn họ muốn lấy trứng chọi đá, vốn dĩ không phải đối thủ, nhưng Thanh Lâm lại có thể trong một khoảng thời gian ngắn đánh đến hắn suýt tý nữa say sẩm mặt mày, vì vậy hai người đối với thực lực của Thanh Lâm không dám xem thường, cũng không dám ngạo mạn.
Đối mặt với sự tấn công của hai tên trung kỳ cảnh giới Cố Nguyên, Thanh Lâm thần thái bình tĩnh, ánh mắt sắc lạnh, ném Lý Trần Tiêu và Lưu Văn Phi văng ra xa, chân vừa dậm xuống đất, liền xuất hiện vết nứt, hơi thở cực mạnh từ trong cơ thể bùng phát ra.
“Bốp!”
Cậu vừa đấm ra một cú, hầu như không dùng đến nguyên lực thuộc tinh nào, chỉ là dùng lực của cơ thể để đối phó với sự công kích của hai người.
Đùng!
Kim Nguyên hổ kia đến trước tiên, lúc này bị Thanh Lâm đá ra, tiếng gầm hét đột ngột dừng hẳn, một lúc sau, trong lúc Tào Thanh đang co mắt lại thì lập tức ngã quỵ!
Kim Nguyên hổ nằm ngã quỵ, Thanh Lâm không hề dừng lại, nhảy lên khoảng vài mét, hung hăng nắm lấy một đầu roi mây kia!
Vừa nắm lấy roi mây, bước chân của Tôn Lập kia loạng choạng, bóng dáng đó lại không ngăn cản nổi sức mạnh này của Thanh Lâm, bị kéo đi một cách không thương tiếc.
“Buông ra!”
Mặt Tôn Lập biến sắc, ông ta đoán được rằng Thanh Lâm có thể đánh bại Lý Trần Tiêu, hiển nhiên rất mạnh, nhưng không ngờ rằng lại có thể mạnh đến mức này.
Lúc này trong tiếng hét, toàn thân nguyên lực thuộc tính mộc được rót vào trong roi mây, roi mây đột nhiên rung chuyển cuộc chiến, một sức mạnh vô cùng lớn mạnh từ trong đẩy ra ngoài, muốn rung để Thanh Lâm buông tay.
Nhưng Thanh Lâm lại lộ ra nụ cười lạnh lùng, tay phải cậu quất roi mây, sức mạnh đó đột nhiên biến mất, cùng lúc đó, một vệt sáng của sét ánh lên trên roi mây này, trong giây phút mà Tôn Lập chưa phản ứng kịp thì đột nhiên xuyên vào trong cơ thể!
Mặt Tôn Lập biến sắc, trong cơ thể phát ra tiếng “thình thịch”, cả người tê cứng, còn đau nhức vô cùng, giống như lục phủ ngũ tạng đều bị điện giật phá nát hoàn toàn, cơ thể ông ta không ngừng lùi về sau, máu tươi phun ra liên tục.
Thấy vậy, trong lòng Tào Thanh run lật bật, vốn định ra xuất chiêu lần nữa, nhưng lại thấy ánh mắt sắc mạnh của Thanh Lâm nhìn đến, mặt liền biến sắc, đột nhiên im lặng.
“Hôm đó đích thực là hai người các ngươi dẫn Thanh mỗ vào trong Tông môn, tuy nói động cơ không đơn thuần, nhưng Thanh mỗ vẫn có thành tựu như hôm nay, nể tình chuyện này, Thanh mỗ không giết các ngươi.”
“Nhưng, từ nay về sau, các ngươi nếu dám đến dây dưa làm phiền, đừng trách Thanh mỗ không nể mặt!”
Sau khi dứt lời, Thanh Lâm vừa vung tay, trong người Tôn Lập lập tức có một tia điện xông ra ngoài, hòa vào tay của Thanh Lâm, Thanh Lâm không nhìn đến một cái, nắm lấy Lý Trần Tiêu và Lưu Văn Phi xông thẳng ra ngoài tông môn.
Đến đây, Tào Thanh và Tôn Lập đều tỏ vẻ khổ sở, thậm chí trong lòng có sự hối hận sâu sắc còn có cả sự oán hận.
Sự hối hận này, không phải hối hận vì đã đắc tội Thanh Lâm, mà là hối hận tại sao lại không tấn công vào lúc Thanh Lâm còn yếu đuối!
Sự oán hận kia, không có gì để thêm vào nữa, đó là tất cả những việc làm của Thanh Lâm hôm nay, thật sự khiến bọn họ mất mặt, lúc trước còn có đệ tử kính trọng họ, nhưng từ khi xảy ra chuyện này, e rằng từ nay về sau sẽ không có đệ tử nào xem họ ra gì nữa, Chấp sự trưởng lão đằng ngoài này, hoàn toàn là hữu danh vô thực!Còn trong lúc hai người kia đang cay cú khổ sở thì mấy ngàn đệ tử đằng ngoài ở phía sau đã hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người ra rồi.
Bọn họ chưa từng thấy qua Thanh Lâm và Lý Trần Tiêu giao đấu với nhau, nhưng với ba chiêu vừa rồi thì đã đánh bại hai vị Chấp sự trưởng lão đằng ngoài, Tôn Lập kia thì bị trọng thương, bọn họ nhìn thấy rõ mồn một!
“Quá mạnh rồi!”
“Cậu ta mấy tuổi thế? Xem ra được khoảng mười bốn mười lăm tuổi? Hơn nữa chỉ là kỳ đầu của cảnh giới Cố Nguyên thôi!”
“Vừa rồi tấn công Tôn trưởng lão là một tia sấm, người này chính là nguyên lực thuộc tính lôi hiếm hoi!”
“Không nhất định là vậy, sấm chớp đó có thể là một loại nguyên khí của cậu ta, vừa rồi khi so tài với Tào trưởng lão và Tôn trưởng lão, ta thấy rõ ràng, cậu ra đều dùng sức của cơ thể để tấn công, người này là tu sửa thân thể!”
“Từ xưa đến nay, tu sửa thân thể mạnh hơn tu luyện võ công cùng đẳng cấp một chút, có điều đau khổ đó ít ai có thể chịu đựng, không ngờ rằng Thanh Lâm này lại là tu sửa thân thể, hơn nữa, đây nào phải mạnh hơn một chút, rõ ràng là mạnh hơn cả một cảnh giới mà!”
Những tiếng xuýt xoa lần lượt truyền ra ngoài, còn có tiếng hít một hơi khí lạnh.
Trên thực tế, tu sửa thân thể đích thực mạnh hơn tu luyện võ công, chẳng qua là có hạn.
Nhưng Thanh Lâm lại khác, công lực thủ pháp tu sửa thân thể của cậu là Đại Đế lục, là bảo bối trấn tộc mạnh nhất của Thần tộc trong bảy cấp bản đồ, nếu chỉ là mạnh hơn một chút, tộc Đế Thần cũng không thể có được thành tựu như hôm nay.
“Câm miệng!”
Chính vào lúc này, một tiếng hét lạnh lùng như sấm sét đột nhiên truyền ra, chỉ thấy phía xa xa có bóng dáng của vài người bước đến,
Người đang nói đó là một người đàn ông khoảng độ năm mươi tuổi, đôi mắt ông ta ti hí, mũi nhọn giống như móng của đại bàng, mái tóc ngắn, khuôn mặt có vài nếp nhăn, đôi môi hơi mỏng, vừa nhìn qua thì thấy là người tấm lòng nhỏ nhen, tính tình hà khắc.
Mà hơn mấy ngàn đệ tử đằng ngoài sau khi nhìn thấy người này, đều hơi ngây người ra, bỗng chốc vội vàng hành lễ: “Bái kiến Lưu trưởng lão!”
Tào Thanh và Tôn lập kia cũng ngây người ra một hồi, bỗng chốc tỏ vẻ vui mừng, vội vàng cung kính cúi người nói: “Kính mời Lưu trưởng lão chủ trì công đạo!”
Trong Thiên Bình tông, hai trăm năm mươi sáu trưởng lão đằng ngoài, một trăm hai mươi tám đường chủ, bảy mươi hai trưởng lão đằng trong, ba mươi sáu hộ pháp, đây là tin nội bộ cực kỳ lớn mạnh của một trong ngũ đại tông môn của cảnh vực Đông Thiên!
Trưởng lão đằng ngoài này, dĩ nhiên không phải Tào Thanh, Tôn Lập hai Chấp sự trưởng lão đằng ngoài này có thể so bì được, đó là ngoài trưởng lão đằng trong ra, là trưởng lão thật sự!
Như Hoa Lâm, như Phong Tử Minh, sau khi rời khỏi đệ tử ưu tú nhất thì gia nhập vào hàng ngũ của hai trăm năm mươi sáu trưởng lão đằng ngoài, hơn nữa với thực lực của bọn họ, việc gia nhập lần này, chính là thượng tầng!
Trên hộ pháp, còn có mười tên ám khách, tu vi của mười người này vô cùng lớn mạnh, chỉ đứng sau Chưởng giáo Trần Đông Vân, thường ngày đều đang bế quan, sẽ không dễ dàng lộ diện.
Lúc này ông già có chiếc mũi như đại bàng, chính là một trong hai trăm năm mươi sáu trưởng lão, Lưu Viễn Thông!
Đối với người này, Lưu Viễn Thông vừa khiếp sợ vừa ghét cay ghét đắng, nếu không phải lúc đầu bị ông ta bắt đi giúp đỡ Lưu Văn Phi luyện đan, Thanh Lâm sớm đã bị ông ta giết chết rồi, báu vật đen còn có thể bị cướp đi nữa, không những sẽ không xảy ra chuyện như hôm nay, thậm chí địa vị của ông ta cũng sớm đã ngàng hàng với Lưu Viễn Thông.
“Hai tên phế vật.”
Vừa liếc qua Tôn Lập và Tào Thanh, Lưu Viễn Thông nhìn Thanh Lâm đang đi về phía xa, lạnh lùng hét lớn vang khắp đất trời.
“Thanh Lâm tiểu bối, dựa theo quy tắc của Tông môn, nhìn thấy lão phu, tại sao không lạy!”
Sau khi Tào Thanh và Tôn Lập phản ứng trở lại, xấu hổ xen lẫn sự tức giận, tuy nói rằng bọn họ là chấp sự đằng ngoài, nhưng dù sao cũng xem như là trưởng lão, nếu lúc này nói câu đó ra, là đệ tử ưu tú nhất, hoặc là đệ tử ruột, bọn họ đều cố thể im lặng, nhưng người này là Thanh Lâm, là bọn họ vì tham lam báu vật màu đen của cậu nên tận tay dẫn lên từ trần gian, muốn giết cậu, nhưng lại luôn là người thông thường không tìm được cơ hội!
Trong lúc nói chuyện, Tào Thanh vừa vung tay một cái, nguyên lực thuộc tính kim quảng đại vô lượng kia phát ra, đồng thời bóng dáng đó nhắm thẳng vào Thanh Lâm, sau lưng xuất hiện một con mãnh hổ màu vàng kim, trong tiếng gầm hú, theo sau là Tào Thanh, cùng lúc xông thẳng đến Thanh Lâm.
Tốc độ của Tôn Lập nhanh hơn, vừa xuất chiêu thì trong nháy mắt mặt đất rung chuyển, roi dày và mảnh khoảng mười đầu ngón tay đập thẳng xuống đất, giống như có mắt vậy, dưới sự điều khiển của Tôn Lập cũng đang vung về phía Thanh Lâm.
Con mãnh hổ đó là kim nguyên hổ linh ma kỹ hạ phẩm của Tào Thanh, roi mây đó là linh ma kỹ hạ phẩm của Tôn Lập, Mạn Thiên đằng!
Hai người vừa xuất chiêu, liền dùng phần công lực mạnh nhất, đương nhiên vẫn kiên kỵ Thanh Lâm nên cũng không dám làm càn, dù sao đi nữa thì tu vi của Lý Trần Tiêu kia, nếu bọn họ muốn lấy trứng chọi đá, vốn dĩ không phải đối thủ, nhưng Thanh Lâm lại có thể trong một khoảng thời gian ngắn đánh đến hắn suýt tý nữa say sẩm mặt mày, vì vậy hai người đối với thực lực của Thanh Lâm không dám xem thường, cũng không dám ngạo mạn.
Đối mặt với sự tấn công của hai tên trung kỳ cảnh giới Cố Nguyên, Thanh Lâm thần thái bình tĩnh, ánh mắt sắc lạnh, ném Lý Trần Tiêu và Lưu Văn Phi văng ra xa, chân vừa dậm xuống đất, liền xuất hiện vết nứt, hơi thở cực mạnh từ trong cơ thể bùng phát ra.
“Bốp!”
Cậu vừa đấm ra một cú, hầu như không dùng đến nguyên lực thuộc tinh nào, chỉ là dùng lực của cơ thể để đối phó với sự công kích của hai người.
Đùng!
Kim Nguyên hổ kia đến trước tiên, lúc này bị Thanh Lâm đá ra, tiếng gầm hét đột ngột dừng hẳn, một lúc sau, trong lúc Tào Thanh đang co mắt lại thì lập tức ngã quỵ!
Kim Nguyên hổ nằm ngã quỵ, Thanh Lâm không hề dừng lại, nhảy lên khoảng vài mét, hung hăng nắm lấy một đầu roi mây kia!
Vừa nắm lấy roi mây, bước chân của Tôn Lập kia loạng choạng, bóng dáng đó lại không ngăn cản nổi sức mạnh này của Thanh Lâm, bị kéo đi một cách không thương tiếc.
“Buông ra!”
Mặt Tôn Lập biến sắc, ông ta đoán được rằng Thanh Lâm có thể đánh bại Lý Trần Tiêu, hiển nhiên rất mạnh, nhưng không ngờ rằng lại có thể mạnh đến mức này.
Lúc này trong tiếng hét, toàn thân nguyên lực thuộc tính mộc được rót vào trong roi mây, roi mây đột nhiên rung chuyển cuộc chiến, một sức mạnh vô cùng lớn mạnh từ trong đẩy ra ngoài, muốn rung để Thanh Lâm buông tay.
Nhưng Thanh Lâm lại lộ ra nụ cười lạnh lùng, tay phải cậu quất roi mây, sức mạnh đó đột nhiên biến mất, cùng lúc đó, một vệt sáng của sét ánh lên trên roi mây này, trong giây phút mà Tôn Lập chưa phản ứng kịp thì đột nhiên xuyên vào trong cơ thể!
Mặt Tôn Lập biến sắc, trong cơ thể phát ra tiếng “thình thịch”, cả người tê cứng, còn đau nhức vô cùng, giống như lục phủ ngũ tạng đều bị điện giật phá nát hoàn toàn, cơ thể ông ta không ngừng lùi về sau, máu tươi phun ra liên tục.
Thấy vậy, trong lòng Tào Thanh run lật bật, vốn định ra xuất chiêu lần nữa, nhưng lại thấy ánh mắt sắc mạnh của Thanh Lâm nhìn đến, mặt liền biến sắc, đột nhiên im lặng.
“Hôm đó đích thực là hai người các ngươi dẫn Thanh mỗ vào trong Tông môn, tuy nói động cơ không đơn thuần, nhưng Thanh mỗ vẫn có thành tựu như hôm nay, nể tình chuyện này, Thanh mỗ không giết các ngươi.”
“Nhưng, từ nay về sau, các ngươi nếu dám đến dây dưa làm phiền, đừng trách Thanh mỗ không nể mặt!”
Sau khi dứt lời, Thanh Lâm vừa vung tay, trong người Tôn Lập lập tức có một tia điện xông ra ngoài, hòa vào tay của Thanh Lâm, Thanh Lâm không nhìn đến một cái, nắm lấy Lý Trần Tiêu và Lưu Văn Phi xông thẳng ra ngoài tông môn.
Đến đây, Tào Thanh và Tôn Lập đều tỏ vẻ khổ sở, thậm chí trong lòng có sự hối hận sâu sắc còn có cả sự oán hận.
Sự hối hận này, không phải hối hận vì đã đắc tội Thanh Lâm, mà là hối hận tại sao lại không tấn công vào lúc Thanh Lâm còn yếu đuối!
Sự oán hận kia, không có gì để thêm vào nữa, đó là tất cả những việc làm của Thanh Lâm hôm nay, thật sự khiến bọn họ mất mặt, lúc trước còn có đệ tử kính trọng họ, nhưng từ khi xảy ra chuyện này, e rằng từ nay về sau sẽ không có đệ tử nào xem họ ra gì nữa, Chấp sự trưởng lão đằng ngoài này, hoàn toàn là hữu danh vô thực!Còn trong lúc hai người kia đang cay cú khổ sở thì mấy ngàn đệ tử đằng ngoài ở phía sau đã hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người ra rồi.
Bọn họ chưa từng thấy qua Thanh Lâm và Lý Trần Tiêu giao đấu với nhau, nhưng với ba chiêu vừa rồi thì đã đánh bại hai vị Chấp sự trưởng lão đằng ngoài, Tôn Lập kia thì bị trọng thương, bọn họ nhìn thấy rõ mồn một!
“Quá mạnh rồi!”
“Cậu ta mấy tuổi thế? Xem ra được khoảng mười bốn mười lăm tuổi? Hơn nữa chỉ là kỳ đầu của cảnh giới Cố Nguyên thôi!”
“Vừa rồi tấn công Tôn trưởng lão là một tia sấm, người này chính là nguyên lực thuộc tính lôi hiếm hoi!”
“Không nhất định là vậy, sấm chớp đó có thể là một loại nguyên khí của cậu ta, vừa rồi khi so tài với Tào trưởng lão và Tôn trưởng lão, ta thấy rõ ràng, cậu ra đều dùng sức của cơ thể để tấn công, người này là tu sửa thân thể!”
“Từ xưa đến nay, tu sửa thân thể mạnh hơn tu luyện võ công cùng đẳng cấp một chút, có điều đau khổ đó ít ai có thể chịu đựng, không ngờ rằng Thanh Lâm này lại là tu sửa thân thể, hơn nữa, đây nào phải mạnh hơn một chút, rõ ràng là mạnh hơn cả một cảnh giới mà!”
Những tiếng xuýt xoa lần lượt truyền ra ngoài, còn có tiếng hít một hơi khí lạnh.
Trên thực tế, tu sửa thân thể đích thực mạnh hơn tu luyện võ công, chẳng qua là có hạn.
Nhưng Thanh Lâm lại khác, công lực thủ pháp tu sửa thân thể của cậu là Đại Đế lục, là bảo bối trấn tộc mạnh nhất của Thần tộc trong bảy cấp bản đồ, nếu chỉ là mạnh hơn một chút, tộc Đế Thần cũng không thể có được thành tựu như hôm nay.
“Câm miệng!”
Chính vào lúc này, một tiếng hét lạnh lùng như sấm sét đột nhiên truyền ra, chỉ thấy phía xa xa có bóng dáng của vài người bước đến,
Người đang nói đó là một người đàn ông khoảng độ năm mươi tuổi, đôi mắt ông ta ti hí, mũi nhọn giống như móng của đại bàng, mái tóc ngắn, khuôn mặt có vài nếp nhăn, đôi môi hơi mỏng, vừa nhìn qua thì thấy là người tấm lòng nhỏ nhen, tính tình hà khắc.
Mà hơn mấy ngàn đệ tử đằng ngoài sau khi nhìn thấy người này, đều hơi ngây người ra, bỗng chốc vội vàng hành lễ: “Bái kiến Lưu trưởng lão!”
Tào Thanh và Tôn lập kia cũng ngây người ra một hồi, bỗng chốc tỏ vẻ vui mừng, vội vàng cung kính cúi người nói: “Kính mời Lưu trưởng lão chủ trì công đạo!”
Trong Thiên Bình tông, hai trăm năm mươi sáu trưởng lão đằng ngoài, một trăm hai mươi tám đường chủ, bảy mươi hai trưởng lão đằng trong, ba mươi sáu hộ pháp, đây là tin nội bộ cực kỳ lớn mạnh của một trong ngũ đại tông môn của cảnh vực Đông Thiên!
Trưởng lão đằng ngoài này, dĩ nhiên không phải Tào Thanh, Tôn Lập hai Chấp sự trưởng lão đằng ngoài này có thể so bì được, đó là ngoài trưởng lão đằng trong ra, là trưởng lão thật sự!
Như Hoa Lâm, như Phong Tử Minh, sau khi rời khỏi đệ tử ưu tú nhất thì gia nhập vào hàng ngũ của hai trăm năm mươi sáu trưởng lão đằng ngoài, hơn nữa với thực lực của bọn họ, việc gia nhập lần này, chính là thượng tầng!
Trên hộ pháp, còn có mười tên ám khách, tu vi của mười người này vô cùng lớn mạnh, chỉ đứng sau Chưởng giáo Trần Đông Vân, thường ngày đều đang bế quan, sẽ không dễ dàng lộ diện.
Lúc này ông già có chiếc mũi như đại bàng, chính là một trong hai trăm năm mươi sáu trưởng lão, Lưu Viễn Thông!
Đối với người này, Lưu Viễn Thông vừa khiếp sợ vừa ghét cay ghét đắng, nếu không phải lúc đầu bị ông ta bắt đi giúp đỡ Lưu Văn Phi luyện đan, Thanh Lâm sớm đã bị ông ta giết chết rồi, báu vật đen còn có thể bị cướp đi nữa, không những sẽ không xảy ra chuyện như hôm nay, thậm chí địa vị của ông ta cũng sớm đã ngàng hàng với Lưu Viễn Thông.
“Hai tên phế vật.”
Vừa liếc qua Tôn Lập và Tào Thanh, Lưu Viễn Thông nhìn Thanh Lâm đang đi về phía xa, lạnh lùng hét lớn vang khắp đất trời.
“Thanh Lâm tiểu bối, dựa theo quy tắc của Tông môn, nhìn thấy lão phu, tại sao không lạy!”
/157
|