Âm thanh vang dội, mang cả tiếng sấm, lúc lên tiếng thì tiếng vang ấy chuyển động xào xạc, mang theo cả gió bão, giống như khí thế hừng hực, xông thẳng về phía Thanh Lâm.
Bước chân của Thanh Lâm ngừng lại một cái, đột nhiên quay người lại, nhìn trong thứ mà bị lẫn trong giông bão kia, Lưu Viễn Thông xông thẳng đến nhanh như chớp, trong đôi mắt lộ rõ vẻ lạnh lùng.
“Ta chính là đệ tử Đan vực, ngươi là trưởng lão đằng ngoài, tại sao phải lạy!” Giọng nói Thanh Lâm vang dội tứ phía, không hề sợ hãi.
“Dựa theo quy tắc của tông môn, cho dù ngươi là đệ tử Đan vực hay là Võ đạo, vai vế thấp hơn một bậc, đều phải bái lạy.”
Lưu Viễn Thông lạnh lùng nói: “Huống hồ, với tu vi của ngươi, lão phu muốn ngươi lạy, ngươi không thể không lạy!”
Theo sau âm thanh đó, giông bão kia đột nhiên dữ dội hơn, giống như bàn tay lớn biến thành từ gió lốc, từ trên trời rơi xuống, hung hăng nhắm vào Thanh Lâm mà đè xuống.
Trong tay lớn kia, có một khí thế đầy uy lực khiếp người lan rộng ra, đó là uy lực của hậu kỳ cảnh giới Cố Nguyên, so với Lý Trần Tiêu không biết đã mạnh đến nhường nào, uy lực đó giống như uy lực của trời vậy.
Thanh Lâm ném Lý Trần Tiêu và Lưu Văn Phi bay đi, cả người phát ra ánh sáng màu đỏ, mái tóc tím bay lượn trong gió, thân hình thẳng tắp, mặc cho uy lực kia dồn ép cơ thể vẫn không hề đếm xỉa đến.
“Hửm?”
Thấy vậy, ánh mắt Lưu Viễn Thông lạnh buốt, uy lực toàn thân hoàn toàn bùng phát ra ngoài, trong đôi tay đang múa lượn kia, còn có nguyên lực thuộc tính lan rộng ra, trong giây phút mà nguyên lực lan rộng, giông bão kia đột nhiên trở thành tia sáng, trên trời kéo theo trận mưa lớn, trong vô vàn hạt mưa kia, mỗi hạt đều chứa đựng nguyên lực thuộc tính thủy mà Lưu Viễn Thông khống chế.
Những hạt mưa này tí tách rơi trên người Thanh Lâm, lại giống như từng cú đấm không ngừng tấn công, ánh sáng màu đỏ trên người Thanh Lâm không ngừng lấp lánh, xung quanh xuất hiện một vệt sáng, mặc cho những hạt mưa kia có đánh vào cũng không hề động đậy.
“Tên kỳ đầu cảnh giới Cố Nguyên nhỏ nhoi kia, lạy cho ta!”
Lưu Viễn Thông lớn tiếng hét rồi đấm một đấm ra!
Vô vàn hạt mưa ngừng ngay tức khắc, ngưng tụ̣ sau tiếng “đùng đùng” của tiếng sấm, trước những ánh mắt của vô số đệ tử phía sau, biến thành hai nắm đấm khổng lồ hoàn toàn được tạo ra từ sương mù, hung hăng nhắm thẳng vào đầu gối của Thanh Lâm tấn công.
Ông ta không những muốn Thanh Lâm quỳ lạy, còn muốn khiến Thanh Lâm phải gãy cả đôi chân!
Nhưng chính vào lúc này, Thanh Lâm đột nhiên ngẩng đầu lên, giọng nói lạnh lùng vang khắp cả bốn phương tám hướng.
“Thanh Lâm ta không lạy trời không lạy đất, chỉ lạy phụ thân lạy mẫu thân, hạng người như ngươi, lại có tư cách gì khiến ta phải quỳ lạy chứ!”
Lời nói vang dội, trộn lẫn cả tiếng sấm, hơn nữa trong giây phút ngắn ngủi đó, Thanh Lâm cùng lúc đấm ra hai cú đấm, nguyên lực thuộc tính lôi bùng phát mạnh mẽ, sấm chớp liên hồi, tấn công thẳng vào trên nắm đấm mà Lưu Viễn Thông đánh ra.
“Chíu chíu!”
Sương mù vừa ngưng, ngay lập tức ùa đến một làn khói trắng, nhưng hai đấm của Thanh Lâm, lại sau chốc lát, tan biến ngay lập tức.
“Cái tên không biết tự lượng sức mình, thuộc tính lôi thì đã làm sao, nếu ngươi cùng đẳng cấp với lão phu, có thể không lạy, nhưng ngươi chỉ là kỳ đầu, sao lại hỗn xược với lão phu như vậy!”
Trong lòng Lưu Viễn Thông đã nổi dậy sát khí, thứ nhất là do tên Lưu Văn Phi đang như con chó chết kia có chút quan hệ với ông ta, thứ hai là do Thanh Lâm tuổi chừng này mà đã đạt đến kỳ đầu cảnh giới Cố Nguyên, hơn nữa thực lực gần đạt đến trung kỳ, lại còn có thiên phú về Đan đạo, lúc này ông ta đã đắc tội Thanh Lâm, chắc chắn phải giết, không thể giữ lại được!
“Lão phu không bằng Tào Thanh và Tôn Lập hai tên phế vật kia, nếu hôm nay ngươi không lạy, lão phu đánh gãy chân ngươi!”
“Đùng!”
Ông ta vừa vung tay phải ra, một cú đấm bằng băng đột nhiên xuất hiện, lấp lánh trong suốt, giống như tạo thành từ những giọt nước.
Sau khi cú đấm này xuất hiện, khí tức toàn thân của Lưu Viễn Thông đột nhiên tăng lên dữ dội, chỉ trong giây lát thì đã đạt đến đỉnh cao của cảnh giới Cố Nguyên rồi!
Thanh Lâm trừng mắt nhìn, cho dù là hậu kỳ của cảnh giới Cố Nguyên thì cậu cũng có thể chống cự, nhưng khó có thể giành được phần thắng, mà nay khí tức trong người của Lưu Viễn Thông lại nâng lên đến đỉnh cao của cảnh giới Cố Nguyên, cậu hoàn toàn không phải là đối thủ của ông ta.
Lưu Viễn Thông vừa vung tay, những giọt sương kia đã bay thẳng đến, tất cả đều ngưng tụ trên nắm đấm này, bóng người ông ta vừa lướt ngang qua thì đã đến trước mặt của Thanh Lâm, một đấm nhắm thẳng đến.
Cả người Thanh Lâm phát ra ánh sáng màu đỏ, vừa lùi về sau một bước, dũng mãnh đứng dậy, cũng đấm ra một đấm, trực tiếp đánh về phía Lưu Viễn Thông.
“Không biết tự lượng sức mình!”
Lưu Viễn Thông lạnh lùng hét, hai nắm đấm kia dụng mạnh vào nhau, Thanh Lâm phun cả ngụm máy tươi ra, cả người văng ra xa.Thấy vậy, Lưu Viễn Thông không hề dừng tay, lại xông ra lần nữa, đấm Thanh Lâm một cái.
“Hửm?”
Nhưng lúc cú đấm này đấm ra, Lưu Viễn Thông lại co rút ánh mắt lại, chỉ thấy Thanh Lâm lau sạch vết máu tươi bên mép miệng, đứng cả người dậy, biết rõ là không chống cự nổi, nhưng vẫn gắng sức đấm ra một đấm.
“Thể tu thì đã sao nào, chỉ là kỳ đầu của cảnh giới Cố Nguyên mà thôi, lão phu chính là muốn xem xem, ngươi có thể chống đỡ được mấy cú đấm của lão phu!”
“Ầm!”
Hai người đối đầu nhau, Thanh Lâm lại lần nữa phun ra máu tươi, nhưng lần này, người cậu vẫn chưa lộn ngược, chỉ là lùi về sau vài chục bước.
Cùng lúc đó, cả người cậu phát ra ánh sáng màu đỏ chớp rất sáng, trong lòng cậu chợt dâng lên niềm vui.
Thời gian mà thiểm thứ nhất của đế thể chịu đựng được, lại bắt đầu tăng thêm!
Vừa rồi cú đấm thứ nhất kia, Thanh Lâm có thể cảm nhận rõ ràng, thời gian chịu đựng của nó, trực tiếp từ ba trăm tức đạt đến ba trăm mười tức rồi!
Mà cú đấm thứ hai này, lại tăng thêm mười tức, đã đạt được đến ba trăm hai mươi tức!
Một cú đấm mười tức!
Với tu vi thân thể bây giờ của Thanh Lâm, kỳ đầu, trung kỳ, hậu kỳ của cảnh giới Cố Nguyên, cũng không thể giúp cậu tiến hành gia tăng sức mạnh thân thể, nhưng cảnh giới Cố Nguyên này của Lưu Viễn Thông lại có thể!
Giống như bắt đầu tu luyện Đại Đế lục vậy, dùng cây gậy gỗ để đánh vào người, dùng nồi đất để đốt ngón tay, bị thương thì đã làm sao, Đại Đế lục tự nhiên sẽ hấp thụ linh khí trời đất để hồi phục.
Cách tấn công này của Lưu Viễn Thông giống như muốn gây ra thương tích cho Thanh Lâm, nhưng trên thực tế, chỉ là luyện tập cùng với Thanh Lâm thôi.
“Ầm ầm ầm!”
Một đấm rồi tiếp đến một đấm, Lưu Viễn Thông không cho Thanh Lâm bất cứ cơ hội để thở nào, trong thời gian ngắn đã đấm được mấy trăm cú đấm mà ánh sáng màu đỏ bên ngoài cơ thể của Thanh Lâm thì càng ngày càng yếu dần đi, đến cuối cùng, thậm chí không còn lấp lánh nữa.
Việc này đồng nghĩa với việc luyện cùng Lưu Viễn Thông là hoàn toàn vô dụng rồi!
“Sáu trăm tám mươi tức...”
Thanh Lâm hít một hơi sâu, nhìn cú đấm mà Lưu Viễn Thông đang đấm tới lần nữa, đột nhiên cười lớn tiếng, đồng thời ánh sáng màu đỏ bùng phát ra, liền đánh ra một đấm.
“Đùng!”
Với một cú đấm này, mặt của Lưu Viễn Thông kia liền biến sắc, chỉ thấy Thanh Lâm chưa lùi bước, nhưng cơ thể của ông ta lại rung mạnh, lùi về sau những ba bước!
“Không thể nào!”
Ánh mắt của Lưu Viễn Thông co rút lại, không dám tin.
Trước đó thì muốn ra tay tấn công, trong lòng càng ngày càng khiếp sợ, hơn nữa còn có dự cảm không tốt, bởi vì những đồn tấn công càng về sau của Thanh Lâm, giống như là càng ngày càng mạnh lên vậy.
Nhưng cú đấm này, dù sao cũng là nguyên khí thuộc tính mà ông ta có được, cho dù sợ hãi cũng phải có lòng tin có thể khiến Thanh Lâm bị trọng thương, thậm chí nếu ông ta muốn, giết chết Thanh Lâm cũng không phải là không thể.
Nhưng lúc này, dự cảm kia cuối cùng cũng trở thành hiện thực, với sự khôn ngoan của ông ta chắc chắn nhận ra sự nhục nhã này, bởi bản thân ông ta, đã trở thành sính lễ của Thanh Lâm rồi.
“Đa tạ phúc đức của Lưu trưởng lão, trước đó Thanh mỗ đều chịu sự tấn công của Lưu trưởng lão, giờ đây, Thanh mỗ lại muốn xem xem, Lưu trưởng lão có thể đỡ được mấy cú đấm của Thanh mỗ!”
Thanh Lâm cười lớn một tiếng, đột nhiên bay lên, quần áo tung bay, mái tóc bay phất phới, cú đấm dính đầy máu tươi vừa rồi kia, lúc này lại lấp lánh ánh hào quang, cả người từ trên xuống dưới, không hề có một chút thương tích nào.
Cậu vừa đấm một cú, hư không đột nhiên rung chuyển, thậm chí mắt thường cũng thấy được hư không đã xuất hiện rất nhiều những gợn sóng lăn tăn.
Hơn nữa trong cú đấm đó, có lẫn cả tiếng vang của ngàn vạn sấm chớp, giống như lôi kiếp vậy, biến thành vô số cú đấm, từ trên trời giáng xuống!
Bước chân của Thanh Lâm ngừng lại một cái, đột nhiên quay người lại, nhìn trong thứ mà bị lẫn trong giông bão kia, Lưu Viễn Thông xông thẳng đến nhanh như chớp, trong đôi mắt lộ rõ vẻ lạnh lùng.
“Ta chính là đệ tử Đan vực, ngươi là trưởng lão đằng ngoài, tại sao phải lạy!” Giọng nói Thanh Lâm vang dội tứ phía, không hề sợ hãi.
“Dựa theo quy tắc của tông môn, cho dù ngươi là đệ tử Đan vực hay là Võ đạo, vai vế thấp hơn một bậc, đều phải bái lạy.”
Lưu Viễn Thông lạnh lùng nói: “Huống hồ, với tu vi của ngươi, lão phu muốn ngươi lạy, ngươi không thể không lạy!”
Theo sau âm thanh đó, giông bão kia đột nhiên dữ dội hơn, giống như bàn tay lớn biến thành từ gió lốc, từ trên trời rơi xuống, hung hăng nhắm vào Thanh Lâm mà đè xuống.
Trong tay lớn kia, có một khí thế đầy uy lực khiếp người lan rộng ra, đó là uy lực của hậu kỳ cảnh giới Cố Nguyên, so với Lý Trần Tiêu không biết đã mạnh đến nhường nào, uy lực đó giống như uy lực của trời vậy.
Thanh Lâm ném Lý Trần Tiêu và Lưu Văn Phi bay đi, cả người phát ra ánh sáng màu đỏ, mái tóc tím bay lượn trong gió, thân hình thẳng tắp, mặc cho uy lực kia dồn ép cơ thể vẫn không hề đếm xỉa đến.
“Hửm?”
Thấy vậy, ánh mắt Lưu Viễn Thông lạnh buốt, uy lực toàn thân hoàn toàn bùng phát ra ngoài, trong đôi tay đang múa lượn kia, còn có nguyên lực thuộc tính lan rộng ra, trong giây phút mà nguyên lực lan rộng, giông bão kia đột nhiên trở thành tia sáng, trên trời kéo theo trận mưa lớn, trong vô vàn hạt mưa kia, mỗi hạt đều chứa đựng nguyên lực thuộc tính thủy mà Lưu Viễn Thông khống chế.
Những hạt mưa này tí tách rơi trên người Thanh Lâm, lại giống như từng cú đấm không ngừng tấn công, ánh sáng màu đỏ trên người Thanh Lâm không ngừng lấp lánh, xung quanh xuất hiện một vệt sáng, mặc cho những hạt mưa kia có đánh vào cũng không hề động đậy.
“Tên kỳ đầu cảnh giới Cố Nguyên nhỏ nhoi kia, lạy cho ta!”
Lưu Viễn Thông lớn tiếng hét rồi đấm một đấm ra!
Vô vàn hạt mưa ngừng ngay tức khắc, ngưng tụ̣ sau tiếng “đùng đùng” của tiếng sấm, trước những ánh mắt của vô số đệ tử phía sau, biến thành hai nắm đấm khổng lồ hoàn toàn được tạo ra từ sương mù, hung hăng nhắm thẳng vào đầu gối của Thanh Lâm tấn công.
Ông ta không những muốn Thanh Lâm quỳ lạy, còn muốn khiến Thanh Lâm phải gãy cả đôi chân!
Nhưng chính vào lúc này, Thanh Lâm đột nhiên ngẩng đầu lên, giọng nói lạnh lùng vang khắp cả bốn phương tám hướng.
“Thanh Lâm ta không lạy trời không lạy đất, chỉ lạy phụ thân lạy mẫu thân, hạng người như ngươi, lại có tư cách gì khiến ta phải quỳ lạy chứ!”
Lời nói vang dội, trộn lẫn cả tiếng sấm, hơn nữa trong giây phút ngắn ngủi đó, Thanh Lâm cùng lúc đấm ra hai cú đấm, nguyên lực thuộc tính lôi bùng phát mạnh mẽ, sấm chớp liên hồi, tấn công thẳng vào trên nắm đấm mà Lưu Viễn Thông đánh ra.
“Chíu chíu!”
Sương mù vừa ngưng, ngay lập tức ùa đến một làn khói trắng, nhưng hai đấm của Thanh Lâm, lại sau chốc lát, tan biến ngay lập tức.
“Cái tên không biết tự lượng sức mình, thuộc tính lôi thì đã làm sao, nếu ngươi cùng đẳng cấp với lão phu, có thể không lạy, nhưng ngươi chỉ là kỳ đầu, sao lại hỗn xược với lão phu như vậy!”
Trong lòng Lưu Viễn Thông đã nổi dậy sát khí, thứ nhất là do tên Lưu Văn Phi đang như con chó chết kia có chút quan hệ với ông ta, thứ hai là do Thanh Lâm tuổi chừng này mà đã đạt đến kỳ đầu cảnh giới Cố Nguyên, hơn nữa thực lực gần đạt đến trung kỳ, lại còn có thiên phú về Đan đạo, lúc này ông ta đã đắc tội Thanh Lâm, chắc chắn phải giết, không thể giữ lại được!
“Lão phu không bằng Tào Thanh và Tôn Lập hai tên phế vật kia, nếu hôm nay ngươi không lạy, lão phu đánh gãy chân ngươi!”
“Đùng!”
Ông ta vừa vung tay phải ra, một cú đấm bằng băng đột nhiên xuất hiện, lấp lánh trong suốt, giống như tạo thành từ những giọt nước.
Sau khi cú đấm này xuất hiện, khí tức toàn thân của Lưu Viễn Thông đột nhiên tăng lên dữ dội, chỉ trong giây lát thì đã đạt đến đỉnh cao của cảnh giới Cố Nguyên rồi!
Thanh Lâm trừng mắt nhìn, cho dù là hậu kỳ của cảnh giới Cố Nguyên thì cậu cũng có thể chống cự, nhưng khó có thể giành được phần thắng, mà nay khí tức trong người của Lưu Viễn Thông lại nâng lên đến đỉnh cao của cảnh giới Cố Nguyên, cậu hoàn toàn không phải là đối thủ của ông ta.
Lưu Viễn Thông vừa vung tay, những giọt sương kia đã bay thẳng đến, tất cả đều ngưng tụ trên nắm đấm này, bóng người ông ta vừa lướt ngang qua thì đã đến trước mặt của Thanh Lâm, một đấm nhắm thẳng đến.
Cả người Thanh Lâm phát ra ánh sáng màu đỏ, vừa lùi về sau một bước, dũng mãnh đứng dậy, cũng đấm ra một đấm, trực tiếp đánh về phía Lưu Viễn Thông.
“Không biết tự lượng sức mình!”
Lưu Viễn Thông lạnh lùng hét, hai nắm đấm kia dụng mạnh vào nhau, Thanh Lâm phun cả ngụm máy tươi ra, cả người văng ra xa.Thấy vậy, Lưu Viễn Thông không hề dừng tay, lại xông ra lần nữa, đấm Thanh Lâm một cái.
“Hửm?”
Nhưng lúc cú đấm này đấm ra, Lưu Viễn Thông lại co rút ánh mắt lại, chỉ thấy Thanh Lâm lau sạch vết máu tươi bên mép miệng, đứng cả người dậy, biết rõ là không chống cự nổi, nhưng vẫn gắng sức đấm ra một đấm.
“Thể tu thì đã sao nào, chỉ là kỳ đầu của cảnh giới Cố Nguyên mà thôi, lão phu chính là muốn xem xem, ngươi có thể chống đỡ được mấy cú đấm của lão phu!”
“Ầm!”
Hai người đối đầu nhau, Thanh Lâm lại lần nữa phun ra máu tươi, nhưng lần này, người cậu vẫn chưa lộn ngược, chỉ là lùi về sau vài chục bước.
Cùng lúc đó, cả người cậu phát ra ánh sáng màu đỏ chớp rất sáng, trong lòng cậu chợt dâng lên niềm vui.
Thời gian mà thiểm thứ nhất của đế thể chịu đựng được, lại bắt đầu tăng thêm!
Vừa rồi cú đấm thứ nhất kia, Thanh Lâm có thể cảm nhận rõ ràng, thời gian chịu đựng của nó, trực tiếp từ ba trăm tức đạt đến ba trăm mười tức rồi!
Mà cú đấm thứ hai này, lại tăng thêm mười tức, đã đạt được đến ba trăm hai mươi tức!
Một cú đấm mười tức!
Với tu vi thân thể bây giờ của Thanh Lâm, kỳ đầu, trung kỳ, hậu kỳ của cảnh giới Cố Nguyên, cũng không thể giúp cậu tiến hành gia tăng sức mạnh thân thể, nhưng cảnh giới Cố Nguyên này của Lưu Viễn Thông lại có thể!
Giống như bắt đầu tu luyện Đại Đế lục vậy, dùng cây gậy gỗ để đánh vào người, dùng nồi đất để đốt ngón tay, bị thương thì đã làm sao, Đại Đế lục tự nhiên sẽ hấp thụ linh khí trời đất để hồi phục.
Cách tấn công này của Lưu Viễn Thông giống như muốn gây ra thương tích cho Thanh Lâm, nhưng trên thực tế, chỉ là luyện tập cùng với Thanh Lâm thôi.
“Ầm ầm ầm!”
Một đấm rồi tiếp đến một đấm, Lưu Viễn Thông không cho Thanh Lâm bất cứ cơ hội để thở nào, trong thời gian ngắn đã đấm được mấy trăm cú đấm mà ánh sáng màu đỏ bên ngoài cơ thể của Thanh Lâm thì càng ngày càng yếu dần đi, đến cuối cùng, thậm chí không còn lấp lánh nữa.
Việc này đồng nghĩa với việc luyện cùng Lưu Viễn Thông là hoàn toàn vô dụng rồi!
“Sáu trăm tám mươi tức...”
Thanh Lâm hít một hơi sâu, nhìn cú đấm mà Lưu Viễn Thông đang đấm tới lần nữa, đột nhiên cười lớn tiếng, đồng thời ánh sáng màu đỏ bùng phát ra, liền đánh ra một đấm.
“Đùng!”
Với một cú đấm này, mặt của Lưu Viễn Thông kia liền biến sắc, chỉ thấy Thanh Lâm chưa lùi bước, nhưng cơ thể của ông ta lại rung mạnh, lùi về sau những ba bước!
“Không thể nào!”
Ánh mắt của Lưu Viễn Thông co rút lại, không dám tin.
Trước đó thì muốn ra tay tấn công, trong lòng càng ngày càng khiếp sợ, hơn nữa còn có dự cảm không tốt, bởi vì những đồn tấn công càng về sau của Thanh Lâm, giống như là càng ngày càng mạnh lên vậy.
Nhưng cú đấm này, dù sao cũng là nguyên khí thuộc tính mà ông ta có được, cho dù sợ hãi cũng phải có lòng tin có thể khiến Thanh Lâm bị trọng thương, thậm chí nếu ông ta muốn, giết chết Thanh Lâm cũng không phải là không thể.
Nhưng lúc này, dự cảm kia cuối cùng cũng trở thành hiện thực, với sự khôn ngoan của ông ta chắc chắn nhận ra sự nhục nhã này, bởi bản thân ông ta, đã trở thành sính lễ của Thanh Lâm rồi.
“Đa tạ phúc đức của Lưu trưởng lão, trước đó Thanh mỗ đều chịu sự tấn công của Lưu trưởng lão, giờ đây, Thanh mỗ lại muốn xem xem, Lưu trưởng lão có thể đỡ được mấy cú đấm của Thanh mỗ!”
Thanh Lâm cười lớn một tiếng, đột nhiên bay lên, quần áo tung bay, mái tóc bay phất phới, cú đấm dính đầy máu tươi vừa rồi kia, lúc này lại lấp lánh ánh hào quang, cả người từ trên xuống dưới, không hề có một chút thương tích nào.
Cậu vừa đấm một cú, hư không đột nhiên rung chuyển, thậm chí mắt thường cũng thấy được hư không đã xuất hiện rất nhiều những gợn sóng lăn tăn.
Hơn nữa trong cú đấm đó, có lẫn cả tiếng vang của ngàn vạn sấm chớp, giống như lôi kiếp vậy, biến thành vô số cú đấm, từ trên trời giáng xuống!
/157
|