Nếu nói trên đời này có người đàn ông nào có thể khiến phụ nữ vừa nhìn thấy đã không thể rời mắt đi thì chỉ có thể là cậu cả Mộ.
Cố Cơ Uyển đã rất cố gắng khống chế tầm nhìn của mình nhưng vẫn khong kềm được phải nhìn anh thêm vài lần.
Hôm nay anh mặc một bộ quần áo thường ngày màu trắng, dáng người cao ráo hiên ngang giữa gió biển và ánh mặt trời.
Trên sống mũi có một đôi kính râm màu đen nhìn rất bình thường, nhưng được anh đeo lại toát lên thần thái sang chảnh.
Chung quanh có rất nhiều người nhưng chỉ trong chốc lát tất cả họ đều làm nền cho anh.
Anh chẳng khác nào một kẻ vương giả chói lóa nhất, cao ngạo nhất trên thế gian này.
Bất luận là kẻ nào ở bên cạnh anh thì cũng đều bị thần thái của anh nuốt chửng.
“Cậu cả Mộ?” Hạ Lăng Chi cùng Tô Tử Lạp nhìn muốn ngây người.
Tô Tử Lạp cực kỳ cực kỳ thống hận người đàn ông này, ai bảo anh bỏ rơi Cơ Uyển chứ.
Nhưng, không thể không thừa nhận, cho dù có hận cỡ nào đi nữa thì cũng vẫn không thể không ngắm anh hết lần này đến lần khác!
Mẹ nó, đàn ông đẹp như vậy thì phụ nữ biết phải làm sao đây.
Mộ Khải Trạch nhíu chặt mày, anh ta không hề biết hôm nay, anh mình cũng ra biển.
“Là cậu cả.” Trợ lý nhắc nhở.
Đáy mắt Mộ Khải Trạch xuất hiện một tia ảm đạm, liếc nhìn Cố Cơ Uyển: “Cô có ngại không? Nếu ngại, chúng ta đến chỗ khác.”
Cậu hai Mộ đúng là đã khác xưa, đã học được cách nhượng bộ rồi.
Cố Cơ Uyển lắc đầu: “Giờ mà đi thì nhỏ nhen quá, cũng không thích hợp, dù gì anh cũng là cậu hai Mộ mà.”
Trong số những người trên bãi biển, nếu không nhìn lầm, thì không chỉ có một mình cậu cả Mộ.
Thật ra, còn có cả Mộ Quán Lan và Mộ Kỳ Âm cùng bạn bè của hai người họ nữa.
Đây rõ ràng là hoạt động do nhà họ Mộ tổ chức còn anh ta thân là cậu hai Mộ, đã đến rồi lại đi thì cũng khó coi.
“Cô… Lo tôi sẽ khó xử sao?” Mộ Khải Trạch rốt cục cũng lấy lại được một chút tự tin, đôi mắt cũng sáng ngời
Cố Cơ Uyển không muốn trả lời câu hỏi này.
Cô đã sớm nói rõ với anh ta rồi nhưng nếu anh ta cứ muốn không hiểu thì cũng hết cách.
Mộ Khải Trạch cũng biết là mình đã nghĩ nhiều nhưng những lời vừa rồi của Cố Cơ Uyển vẫn khiến cho tâm trạng của anh tốt hơn nhiều.
“Cô đã không ngại thì chúng ta sang đó đi.” Anh ta nói.
Cố Cơ Uyển gật gật đầu rồi đi cùng anh.
Cậu hai Mộ mang theo vị hôn thê trước của cậu cả Mộ đến rồi!
Sự xuất hiện của họ khiến cho tất cả những người có mặt trên bãi biển không khỏi bất ngờ.
Ngạc nhiên nhất là những người chưa từng nhìn thấy Cố Cơ Uyển, nếu không phải Mộ Quán Lan gọi thẳng tên cô thì mọi người thật sự không thể nhận ra.
Cô gái mang vẻ đẹp tươi tắn, thoát tục, đẹp nghiêng thành đổ nước này hóa ra lại là vị hôn thê trước của cậu cả Mộ, Cố Cơ Uyển sao?
“Cố Cơ Uyển, cô đến đây làm gì?” Mộ Quán Lan nhìn thấy cô liền tức giận.
Tuy rằng ông nội đã từng lên tiếng nói chuyện của bà nội là ngoài ý muốn, nhưng rốt cuộc thực hư của chuyện này ra làm sao, không ai biết được.
Tóm lại, lúc bà nội gặp chuyện không may, chỉ có một mình Cố Cơ Uyển ở hiện trường, nên chung quy cô vẫn là kẻ bị tình nghi nhiều nhất!
Hiện tại Mộ Quán Lan nhìn thấy Cố Cơ Uyển, giống như là thấy hun thủ giết người, hận không thể xé xác cô, chung cùng bà nội!
“Là anh mời cô ấy tới.” Mộ Khải Trạch không muốn làm lớn chuyện khiến Cố Cơ Uyển khó xử.
Anh ta nhìn Mộ Quán Lan, trầm giọng nói: “Cô ấy là bạn của anh, có chuyện gì cứ nhằm vào anh này.”
“Anh hai!” Mộ Quán Lan tức giận, những lời này đã quá rõ ràng rồi!
Có chuyện gì cứ nhằm vào anh ta?
Anh ta là anh hai của các cô! Cô sao có thể nhằm vào anh ta chứ?
Huống chi, tại đây có nhiều người ngoài như vậy, chẳng lẽ, anh em nhà họ Mộ bọn họ còn muốn gây xích mích sao?
“Nếu đã là bạn của cậu hai thì, Quán Lan à, ai tới cũng đều là khách, cứ để bọn họ lên du thuyền đi.”
Cố Vị Y vẫn đứng bên cạnh Mộ Tu Kiệt, nghiễm nhiên như thể mình là nữ chủ nhân vậy.
Mộ Quán Lan cũng không thích bộ dạng làm ra vẻ này của cô ta nên sa sầm mặt: “Có phải khách hay không còn chưa tới phiên cô quyết định, chuyện này thì có quan hệ gì với người ngoài như cô chứ?”
Trước kia đối với Cố Cơ Uyển, dù gì cô cũng là hôn thê của anh cả nên cũng được xem là một nửa người nhà còn hiện tại, Cố Vị Y là cái thá gì chứ?
Không danh không phận, sau khi đuổi em gái đi liền tự mình chiếm luôn vị hôn phu trước của em gái mình.
Mộ Quán Lan lần đầu gặp phải người phụ nữ trơ trẽn như vậy.
Tuy rằng Mộ Quán Lan rất ghét Cố Cơ Uyển, nhưng cô ta càng ghét Cố Vị Y hơn!
Cố Vị Y không ngờ cậu cả Mộ đang ở đây mà Mộ Quán Lan cũng dám khiến cô ta khó xử một cách thẳng thừng như vậy!
Mộ Quán Lan đúng là không biết trời cao đất dày! Chẳng qua, cậu cả Mộ luôn ghét những cuộc tranh cãi giữa phụ nữ nên cũng không vì cô ta ra mặt.
Cố Vị Y tức nghẹn trong lòng nhưng lại không có cách nào xả giận.
Những người chung quanh nghe thấy lời Mộ Quán Lan liền lặng lẽ mỉm cười.
Cố Vị Y ngày nào cũng đăng facebook, khoe tình cảm giữa mình và cậu cả Mộ, hiện tại bị Mộ Quán Lan thẳng tay vạch mặt cô ta không phải là người nhà họ Mộ mà chỉ là một kẻ ngoại đạo.
Mọi người nghe thấy vậy, trong lòng không biết đã vui sướng hạnh phúc thế nào khi thấy người gặp nạn!
Cô ta ngày nào cũng phô trương thanh thế nhưng trên thực tế, cậu cả Mộ chưa bao giờ đoái hoài tới status của cô ta.
Tuy rằng việc cô ta đang ở tại Vọng Giang Các khiến trong lòng mọi người vừa hâm mộ lại vừa đố kỵ nhưng ai biết được trong đó có phải ẩn tình nào hay không chứ?
Tóm lại, cậu cả Mộ là của chung, không ai muốn thừa nhận chuyện anh đã bị người phụ nữ này đính ước!
Cố Vị Y làm ra vẻ oan ức, chỉ có thể đứng phía sau Mộ Tu Kiệt ra vẻ điềm đạm, đáng thang.
Cô ta vừa nép mình sau cậu cả Mộ liền biến sự cười nhạo của tất cả mọi người thành mũi dùi nhằm vào anh.
Như vậy thì ai còn dám làm càn chứ, nên mọi người lập tức ngừng cười.
Còn Mộ Quán Lan, cũng chỉ có thể giận mà không dám nói gì.
Đối đầu với anh cả chẳng phải là tìm vào chỗ chết sao? Gan cô ta còn chưa lớn như vậy.
Cho nên tất cả lửa giận chỉ có thể đổ lên đầu Cố Cơ Uyển.
“Anh hai, không phải anh không biết những chuyện mà người phụ nữ này đã làm tại nhà họ Mộ, vậy mà anh còn đưa cô ta đến tham gia party của nhà họ Mộ sao?”
“Cô ấy chẳng làm ra chuyện gì xấu hổ ở nhà họ Mộ cả.”
Mộ Khải Trạch muốn nắm tay Cố Cơ Uyển làm ra vẻ mình là người bảo vệ cô.
Nhưng, Cố Cơ Uyển tựa hồ cũng không cần anh ta bảo vệ, một mình cô cũng có thể ưỡn ngực mà đứng.
Mộ Khải Trạch hơi giận nhưng người là do anh ta đưa đến nên anh nhất định phải bảo vệ thật tốt.
“Quán Lan, anh không muốn em nói lung tung những lời vô căn cứ như vậy nữa, nếu không anh sẽ trực tiếp nói cho ông nội biết.”
“Anh hai!” Mộ Quán Lan tức đến mức dậm chân dậm cẳng.
Ông nội đã trịnh trọng nói rằng đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn, về sau, không ai được hoài nghi nữa.
Ai còn nhắc đến nhất định sẽ không tha!
Cho nên, những lời hiện tại của Mộ Quán Lan mà để ông nội biết được nhất định sẽ rướt họa vào thân.
Cô ta cắn môi, tức đỏ cả mặt: “Tóm lại, em không cho phép người phụ nữ này đến tham gia party của nhà chúng ta!”
“Anh cũng không có ý định đưa Cơ Uyển đến tham gia party gì đó.”
Thấy Cố Cơ Uyển bị chĩa mũi dùi, trong lòng Mộ Khải Trạch cũng chịu không nổi.
Tuy rằng anh ta là cậu hai nhà họ Mộ, đồng thời hoạt động hôm nay rõ ràng là của người nhà họ Mộ tổ chức nhưng vì làm khó Cố Cơ Uyển nên anh ta không muốn tham gai.
Huống hồ, hôm nay thật lòng anh ta chỉ muốn được cùng Cố Cơ Uyển xả stress một hôm.
“Xin lỗi, tôi không biết…” Mộ Khải Trạch nhìn Cố Cơ Uyển, anh không hiểu tại sao buổi hẹn riêng tư giữa hai người họ lại biến thành như vậy.
“Hay là chúng ta lên một chiếc du thuyền khác?”