CHƯƠNG 270: QUẢ NHIÊN ANH TA VẪN CÒN ĐỂ Ý ĐẾN CON NHỎ ĐÊ TIỆN ĐÓ
Mộ Khải Trạch chủ động muốn rời đi, Cố Cơ Uyển đương nhiên không phản đối.
Ở chung với đám cô chiêu cậu ấm cả ngày chỉ sợ là sẽ nhàm chán đến chết mất.
Cho dù khôn chán chết thì nhất định cũng chết vì phiền phức.
Những người này mà đã nói chuyện thì nhất định sẽ không biết giữ mồm giữ miệng, cho dù mình không để ý đến họ thì bọn họ cũng sẽ quấn lấy mình chẳng khác nào ruồi bọ vo ve.
Đáng sợ nhất chính là Mộ Quán Lan, cô ta thường bị kích động, lại còn ra tay đánh người nữa.
Cô thật sự không muốn chọc vào cô cô điêu ngoa này.
Cố Cơ Uyển gật đầu, Tô Tử Lạp cùng Hạ Lăng Chi cũng thở phào một hơi.
Ra biển chơi để xả stress nên nếu phải ở cùng với cái đám diêm dúa ngu ngốc này thì chẳng khác nào bị đày ải.
Lên một chiếc du thuyền khác đối với họ mà nói thì chính là một chuyện vô cùng tốt.
Cố Cơ Uyển gật đầu, đang muốn nói gì đó thì bên cạnh đột nhiên có một giọng trầm thấp cất lên: “Người nhà cả, tại sao phải tách ra? Muốn làm chuyện khiến người khác cười chê sao?”
Cậu cả Mộ nãy giờ chẳng nói nửa lời lúc này lại lên tiếng!
Anh ta vừa cất lời, cả đám lập tức im lặng, người nào người nấy cũng đều nín thở nhìn anh.
Cậu cả Mộ hiện tại không chỉ là cậu cả nhà họ Mộ mà còn là tổng giám đốc của Mộ Thị!
Thử hỏi, cả Bắc Lăng này còn ai có thể bì được với anh chứ?
Cậu cả Mộ nói người một nhà không được tách ra tức là không đồng ý cho Mộ Khải Trạch tìm du thuyền khác.
Cậu cả Mộ muốn mọi người ở chung tức là Mộ Khải Trạch cũng không dám ngỗ nghịch với anh.
Anh ta nhìn Cố Cơ Uyển với vẻ mặt hối lỗi.
Nhưng Cố Cơ Uyển lại cười nói: “Anh thật sự thay đổi rất nhiều.”
Đổi lại là Mộ Khải Trạch trước kia thì cho dù sợ hãi, cũng sẽ không nể mặt mọi người.
Chí ít anh ta cũng sẽ cho mọi người biết anh ta rất không vừa ý với sắp xếp của cậu cả Mộ.
Nhưng anh ta của hiện tại rất bình tĩnh, rất thong dong, mặc dù rất bất mãn nhưng chí ít anh ta cũng vẫn không để lộ điều đó ra ngoài.
Chẳng lẽ việc anh ta nói mình sẽ thay đổi không phải là nói cho có?
Mộ Khải Trạch vẫn còn hơi lo lắng, nếu cô không muốn ở lại thì cho dù đắc tội với anh cả anh cũng sẽ đưa cô đi.
Cố Cơ Uyển giống như đọc được suy nghĩ của anh, cô cười nói: “Ở đây thứ gì cũng có, chi bằng lên đó ăn chút đồ ăn ngon, như vậy cũng hay.”
Mộ Khải Trạch thở dài nhẹ nhõm, quay lại nói với Mộ Tu Kiệt: “Vậy, chúng em lên trước nhé anh cả.”
Anh đỡ Cố Cơ Uyển bước trên bãi cát đến bến tàu.
Vừa rồi ở bến tay, chính vì nhìn thấy cậu cả Mọ nên phải sang đây chào hỏi một tiếng.
Bây giờ muốn lên du thuyền thì vẫn phải đi qua bến tàu.
Có điều bãi cát ở đây cạn nên du thuyền không thể cập sát bờ.
Mộ Khải Trạch cùng Cố Cơ Uyển đi rồi, Tô Tử Lạp cùng Hạ Lăng Chi cũng đi theo.
Lâm Duệ cất cao giọng nói: “Cậu chủ, thời gian không còn sớm nữa, hay là chúng ta lên du thuyền luôn đi.”
Đây là đề nghị của Lâm Duệ chứ không phải cậu chủ của anh ta chủ động đi theo sau đám Cố Cơ Uyển.
Cho nên, cậu cả Mộ đi về phía bến tàu cũng thành chuyện đương nhiên.
Mộ Khải Trạch cùng Cố Cơ Uyển đi ở đằng trước, hai người không lâu trước đây còn đối đầu gay gắt giờ đây lại nói cười vui vẻ!
Trong đáy mắt của Mộ Tu Kiệt hiện lên một bóng hình mảnh khảnh.
Mộ Khải Trạch muốn cô đến mức phát điên vậy mà cô còn dám đi gần anh ta như vậy!
Tâm tư của đàn ông đâu có xoay chuyển thế nào đi nữa thì cũng đâu ngoài chuyện ấy! Cô gái ngốc này đúng là!
Cố Vị Y đã sớm nhận ra sự khác lạ của Mộ Tu Kiệt.
Trước khi đám Cố Cơ Uyển xuất hiện, cậu cả Mộ vẫn vẫn như trước, rất lạnh lùng nhưng mà vẫn hờ hững.
Còn hiện tại khi nhìn thấy Mộ Khải Trạch cùng Cố Cơ Uyển sánh vai bên nhau, cậu cả Mộ liền toát ra cảm giác như một kẻ vừa bước ra khỏi địa ngục vậy.
Không chỉ lạnh lùng mà còn âm u.
Anh ta vẫn chưa quên được con nhỏ đê tiện đó!
Thấy Mộ Khải Trạch cùng Cố Cơ Uyển ở bên nhau, anh ta rất khó chịu sao?
“Kỳ thật, Cơ Uyển đi bên cậu hai Mộ cũng rất xứng đôi.”
Cố Vị Y kềm chế lửa giận trong lòng, nở một nụ cười trong sáng như hoa sen trắng.
“Nếu Cơ Uyển có thể kết hôn cùng cậu hai Mộ thì kỳ thật… Hai nhà Mộ Cố chúng ta có thể xem là thân càng thêm thân.”
Mộ Tu Kiệt không đáp lại nửa lời toàn bộ tâm tư đều không để ở chỗ cô ta.
Nhưng Lâm Duệ lại thản nhiên cười nói: “Hiện tại nhà họ Mộ và nhà họ Cố đã không còn bất cứ quan hệ gì thì sao lại nói là thân càng thêm thân chứ?”
Đừng trách anh ta không phong độ, chẳng qua anh ta ngứa mắt với dáng vẻ làm bộ làm tịch bên cạnh cậu chủ của Cố Vị Y.
Cố Vị Y hận không thể đá tên này một phát văng xuống biển cho cá mập ăn.
Cô ta rũ mắt và cố gắng kềm chế lửa giận lần nữa.
Sau đó ngẩn đầu nhìn Mộ Tu Kiệt, nụ cười vẫn dịu dàng không hề thay đổi.
“Bà nội đã nói rồi, sau này tôi sẽ đi theo Tu Kiệt, bà nói chúng tôi là người một nhà, không phải là không có quan hệ.”
Lâm Duệ cười khẩy, những lời này cũng chỉ có loại phụ nữ mặt dày như cô ta mới nói ra mà không ngượng mồm.
Không thấy cậu chủ vãn chẳng đáp lại tiếng nào đấy sao? Cô ta tự mình diễn kịch lâu như vậy không mệt à?
Mùi thuốc súng trên hai người bọn họ ai cũng ngửi thấy ngoại trừ Mộ Tu Kiệt.
Nhưng mặt cậu cả Mộ dung là lạnh đến cùng cực rồi.
Những gì người bên cạnh nói, anh cũng chẳng nghe vào được chữ nào.
Phía trước, Mộ Khải Trạch cùng Cố Cơ Uyển đã lên thuyền .
Những người còn lại cũng không muốn bị bỏ lại nên đều vội vã đi lên, thay áo tắm đẹp, phô bày thân hình tuyệt đẹp của mình trước mặt đám đàn ông.
Nhưn cậu cả Mộ đang đi trước tất cả mọi người.
Cậu cả Mộ đi không nhanh không chậm, ai dám qua mặt anh ta mà đi trước chứ?
Về phần nhóm Cố Cơ Uyển cùng Tô Tử Lạp, vừa lên thuyền liền suýt chút nữa nhịn không được mà hét ầm lên.
Cách bà trí này đúng thật là quá thơ mộng.
“Nhiều đồ ăn quá!” Hạ Lăng Chi nhìn thấy đồ ăn lớp lớp, thiếu chút nữa chảy cả nước miếng.
Sáng nay cả bọn vừa ăn vội hai cái bánh bao xíu xiu thì đã bị Cơ Uyển giục đi xuống cho kịp xe của cậu hai Mộ.
Hiện tại, dạ dầy vẫn còn rất nhiều chỗ trống có thể chứa được rất nhiều đồ ăn!
“Hiện tại có thể ăn được chưa?” Cố Cơ Uyển ngay cả bánh bao cũng chưa ăn, sáng nay mới chỉ uống hai ngụm nước ấm.
“Đương nhiên có thể rồi.”
Cậu hai Mộ gật đầu một cái, cả ba cô gái liền lập tức vui vẻ chạy qua đó ăn ngấu nghiến.
Nhóm các cô gái đi theo phía sau Mộ Tu Kiệt vừa lên thuyền đã thấy bóng dáng ba người họ lăn xăn qua lại giữa đống thức ăn như con thoi.
Chờ cậu cả Mộ đi vào khoang thuyền rồi, Mộ Quán Lan cùng đám bạn mới bước lại nhiếu mày tỏ vẻ chê abi.
“Ăn cứ như đồ chết đói vậy.”
“Đúng vậy, đồ ăn bị bọn họ đụng vào thì ai còn muốn ăn nữa chứ? Bẩn chết đi được!”
“Vậy cô đừng ăn nữa, mấy thứ này chúng tôi đều ăn thử hết rồi.”
Tô Tử Lạp chớp chớp mắt nhìn mấy cô gái đó và nở nụ cười ngây thơ vô số tội.
“Xin lỗi nha, đều bị chúng tôi làm bẩn hết rồi, còn có hai dãy đồ ăn nữa, bây giờ chúng tôi sẽ sang đó làm bẩn chúng, các cô đừng ăn nha!”
Hạ Lăng Chi vội vàng cầm đĩa rồi cũng đi theo, làm ô nhiễm thức ăn.
“Ha ha ha…” Ở đầu thuyền bên kia truyền tới giọng cười thích chí của một số người.
Mấy cô gái đứng cạnh Mộ Quán Lan tức đến mức tay thì siết chặt còn mặt thì đỏ bừng.
“Chưa từng thấy loại người đê tiện như vậy, mấy kẻ hoang dã này từ đâu tới vạy? Quán Lan, mắt nhìn người của anh hai cậu cũng kém quá đi?”
Về điểm ấy, Mộ Quán Lan vô lực phản bác.
Vị hôn thê trước của anh cả hiện tại đã bị anh cả vứt bỏ lại trở thành bạn gái của anh hai.
Chẳng lẽ chỉ dựa vào khuôn mặt thôi sao?
Cũng không nhìn xem, cách ăn mặt của cô ta quê mùa thế nào chứ!
Từ trên xuống dưới toàn là đồ vỉa hè! Trên người không có một chút gì đáng giá!
Cũng không biết anh hai bị làm sao nữa, cái loại nghèo kiết xác này, lúc trước anh hai sẽ không thèm liếc nhìn.
“Đúng rồi, Cẩn Hân, tôi nghe nói em gái của cô đã bị con nhỏ đê tiện đó hại cho bị liệt một tay đúng không?”