Cố Thư Lan cũng về rồi.
Cả nhà họ Cố, bây giờ, coi như đã đông đủ rồi.
“Cơ Uyển mới là cô chủ nhà chúng ta, đây là báo cáo giám định mà tôi đích thân đi làm cho bọn họ.”
Cố Tĩnh Viễn đặt một bản báo cáo giám định lên trên bàn.
Trong đại sảnh bây giờ, ngoại trừ ông cụ đang hôn mê bất tỉnh, thì tất cả những người khác đều có mặt.
Bao gồm, lão quản gia theo bên cạnh ông cụ nhiều năm, Đinh Hồng Thu.
Đối với chuyện Cố Cơ Uyển là cháu gái ruột của ông cụ, trên thực tế, mọi người đã không có nghi vấn gì.
Bản giám định này, hiển nhiên có chút dư thừa.
“Bất kể thế nào, bây giờ, nhà họ Cố chúng ta coi như là đông đủ rồi.
Cảnh Húc không về được, đó đã là sự thật, nhưng ít nhất, con gái chân chính của ông ta đã về rồi.
Cố Thư Hồng kéo lấy tay Cố Cơ Uyển, chưa nói chuyện, mà khoé mắt đã ướt nhòa rồi.
“Sống với loại người như Cố Vị Y nhiều năm như vậy, con bé này nhất định đã ăn khổ không ít rồi.”
Lời của Cố Thư Hồng đã khơi dậy sự đồng cảm của tất cả mọi người.
Nhất thời, bầu không khí trong đại sảnh vô cùng trâm thấp.
Nhưng Cố Cơ Uyển lại cười cười, an ủi nói: “Cháu không sao, cháu không phải đã sống tốt đến bây giờ sao? Cố Vị Y cho dù có xấu, cháu vẫn có thể ứng đối.”
“Nhưng lần này, chỉ e không có dễ đối phó như vậy rồi."
Trong lòng Cố Thư Lan áy náy, bà ta nhìn Cố Tĩnh Viên: “Tình hình của ba bây giờ như vậy, cho dù có khởi tố Cố Vị Y, cũng không có xác suất thắng lớn.”
Người vẫn còn hôn mê bất tỉnh, có khởi tố, chỉ có thể do người nhà thay thế thôi.
Lúc ông cụ ký thư chuyển nhượng cổ phần, Cố Thư Lan có mặt, Cố Thư Lan có thể ra toà làm nhân chứng.
Nhưng, bản thân Cố Thư Lan mới là người dụ ông cụ ra biển, lời khai của bà ta, sự tin tưởng của công chúng trước tiên đã phải giảm đi rồi.
Ông cụ một ngày chưa tỉnh lại, thì vụ kiện này, chỉ e một ngày cũng không thể tiến hành được.
“Đừng sợ, chúng ta chí ít có thể xin đóng băng phần cổ phần này trước, không để cho Cố Vị Y tự do giao dịch.”
Sợ là Cố Vị Y sẽ bán cổ phần đi, một khi bán cho người có dã tâm, người đó lại mua rất nhiều cổ phần của Cố Thị trong tay người khác.
Như vậy, Cố Thị rất có khả năng, có một ngày sẽ thật sự đổi chủ.
“Nhưng bây giờ Cố Vị Y có quá nhiều cổ phần trong tay, thêm vào đó, có một số cổ đông lớn trong công ty nghe lời cô ta, Cố Thị chúng ta trên thực tế đã
rơi vào tay cô ta rồi.”
Mặc dù Cố Minh Dương không làm ở Cố Thị, nhưng trong tay anh ta cũng có 3% cổ phân của Cố Thị.
Triệu tập đại hội cổ đông, theo ý cũng phải kêu anh ta.
Lần này, Cố Vị Y rõ ràng là muốn hoàn toàn trút bỏ quyền lực của mọi người trong nhà họ Cố ở Cố Thị.
“Bây giờ chúng ta khởi tố, lúc này, Cố Vị Y hắn sẽ không có động thái nào lớn đâu.”
Lời của Cố Tĩnh Viễn, đối với người nhà họ Cố mà nói, vĩnh viễn có có tác dụng xoa dịu.
“Tôi sẽ liên hệ riêng với các cổ đông khác, việc này cứ giao cho tôi, đừng lo lắng.”
Anh ta nhìn Cố Thư Lan và Cố Thư Hồng: “Hai người vẫn còn vị trí trong công ty, tạm thời đừng hành động hấp tấp, quay lại công ty làm tốt chuyện của mình trước đã.”
“Bây giờ bọn ta về, há không phải là phải nhìn sắc mặt của Cố Vị Y mà làm người sao?”
Rõ ràng biết Cố Vị Y không phải cô chủ đích tôn của nhà họ Cố bọn họ, nhưng vẫn phải làm việc dưới trướng, Cố Thư Lan có thể cam tâm sao?
Cố Thư Hồng thở dài một hơi, nhìn con trai một cái, gật gật đầu: “Mẹ biết rồi, mẹ sẽ không hành sự bằng tình cảm”
“Chị cả...
“Chính bởi vì bây giờ công ty rơi vào tay của Cố Vị Y, chức vị tổng giám đốc của Tĩnh Viễn bị bãi bỏ, chúng ta càng không thể gây ra bất kỳ sự sai lầm nào.”
Lúc này, một khi gây ra sai lâm, hoặc là thái độ công việc không tốt, bị Cố Vị Y nắm thóp, Cố Vị Y bất cứ lúc nào cũng có thể triệu tập đại hội cổ đông, bãi miễn chức vụ của bọn họ.
Đến lúc đó, Cố Thị, sẽ không còn người nhà họ Cố bọn họ nữa.
“Thư Lan, bây giờ không phải là lúc hành sự bằng tình cảm, em phải học nhẫn nhịn, biết chưa?”
Đứa em gái này, bao nhiêu năm nay cái gì cũng tốt, chỉ là không biết nhẫn nhịn.
Tính tình bà ta nóng nảy, lúc làm việc vô cùng hấp tấp.
Lần này, thực ra cũng là một cơ hội rất tốt, để bà ta rèn giũa tính cách của mình một chút.
“Đồng ý với chị, trước khi Tĩnh Viễn chưa nghĩ ra cách tốt hơn, không được đi chọc Cố Vị Y, cũng đừng làm loạn.”
Cố Thư Hồng nhìn em gái mình, vẻ mặt nghiêm túc.
“Nhất định, không được để Cố Vị Y bới móc ra cái thóp của em, biết chưa?”
Đối diện với ánh mắt nghiêm nghị của chị cả, Cố Thư Lan cho dù có tức trong lòng, cũng chỉ đành bình tĩnh lại.
Cuối cùng cũng gật đầu.
“Em biết rồi, em sẽ không để Cố Vị Y có cơ hội để lợi dụng!”
“Đây mới là em gái tốt của chị, là cô hai của nhà họ Cố chúng ta chứ!”
Cố Thư Hồng cười nhạt, cũng thở phào một hơi.
Cố Tĩnh Viễn nhìn tất cả mọi người, cười nói: “Thực ra, bây giờ chúng ta một nhà ở cùng nhau, mới là quan trọng nhất.”
“Chỉ cần người một nhà đồng tâm, thì bất kỳ khó khăn gì, cũng đều sẽ không thật sự khó.”
Một nhà tề tụ đông đủ, quan trọng hơn bất kỳ thứ gì!
Lời của Cố Tĩnh Viễn, khiến cho Cố Cơ Uyển suy nghĩ cả một đêm, vẫn không ngừng quanh quẩn trong đầu.
Một nhà ở cùng nhau, mới là hoàn chỉnh!
Người nhà họ Cố bọn họ, bây giờ về cùng với nhau rồi, nhưng, ba của đứa bé...
Lúc một mình, khó tránh sẽ suy nghĩ đến mấy chuyện đó.
Tay của cô rơi trên cái bụng, hoang tưởng bé con của cô đang yên tĩnh ngủ say trong đó.
Nghĩ đến quá xuất thần, ngay cả trong phòng có thêm một người, cũng hoàn toàn không biết.
“Còn nghĩ đến anh ta sao?” Cố Tĩnh Viễn kéo ghế, ngồi ở đối diện cô.
Ánh mắt, cũng rơi trên bụng nhỏ của cô.
Chỗ này, đã có một sinh mạng nhỏ, chỉ là, không có quá nhiều người biết.
“Anh Tĩnh Viễn, chuyện của em và anh...”
“Không cần lo lắng, thời gian này, em chỉ cần đừng lên mạng, đừng xem mấy tin tức đó, thì sẽ không sao.”
Anh sợ, lúc cô lên đó xem, sẽ chịu tổn thương từ sự công kích trên mạng.
Chuyện giữa bọn họ, bị Cố Vị Y mời người đi lăng xê, bây giờ, đã diễn càng lúc càng ác liệt rồi.
Còn có một số chuyện, Cố Cơ Uyển không biết, Cố Tĩnh Viễn cũng không muốn để cho cô biết.
“Tóm lại, bây giờ em yên tâm ở nhà, dưỡng sức khoẻ cho tốt, những chuyện khác, đừng có nghĩ gì hết.”
“Ý của anh là, trên mạng...còn có phong ba lớn?”
Cố Cơ Uyển gân như là nhịn không được, lập tức cầm lấy điện thoại lướt xem.
Nhưng, ánh mắt của Cố Tĩnh Viễn, khiến cô bình tĩnh lại.
“Nghe anh, đừng xem, đừng hỏi nhiều, cũng đừng nghĩ, anh sẽ khiến cho sự việc bình tĩnh lại.”
Anh nắm lấy tay cô: “Yên tâm dưỡng sức khoẻ, được không?”
Cố Cơ Uyển cắn môi, cuối cùng, gật đầu.
Lúc này, cô không thể trở thành gánh nặng của Cố Tĩnh Viễn, không thể liên luy anh.
Chỉ nghe lời anh ta, chăm sóc sức khoẻ mình thật tốt, mới là quan trọng nhất.
Bọn họ còn phải chăm sóc ông nội nữa!
Chỉ có khi mình khỏe mạnh, mới có càng nhiều sức lực để chăm sóc cho ông.
“Anh Tĩnh Viễn, em biết phải làm thế nào, nhất định sẽ không khiến anh lo lắng đâu, anh yên tâm đi.”
/473
|