Cố Tĩnh Viễn bước vào phòng của mình, vừa mới đóng cửa lại thì trợ lý gọi điện thoại đến.
“Cậu cả, mấy bức ảnh này rõ ràng là bị chụp lén, camera đang ở trong phòng của anh đó.”
Cố Tĩnh Viễn đi đến bên cạnh giường, lúc này nhìn kỹ, căn bản cũng không tìm thấy vết tích của camera.
“Cậu cả, chỉ sợ là chứng cứ đã bị tiêu hủy rồi, ngoại trừ người trong nhà của chúng ta thì người ngoài không thể nào ra vô dễ dàng như vậy được.”
Trợ lý có chút bất đắc dĩ: “Bây giờ lại đi điều tra nguồn gốc của ảnh chụp, chỉ sợ là đã không còn ý nghĩa gì nữa, quan trọng nhất chính là ảnh chụp đã bị tung ra ngoài.”
“Tôi biết rồi.” Cố Tĩnh Viễn mở laptop ra.
Tùy tiện tìm ở trên mạng, tất cả đều là ảnh chụp của anh ta và Cố Cơ Uyển ở trên giường, thậm chí còn có cả video.
Vô cùng may mắn, trước khi sự việc xảy ra thì đã có người xông vào ngăn cản bọn họ lại.
Nếu không, thật sự đến tình trạng gạo nấu thành cơm thì cả một đời của Cơ Uyển đều sẽ bị hủy hoại.
Người đăng ảnh chụp ra ngoài, tại sao lòng dạ có thể ác độc như vậy?
Ngoại trừ Cố Vị Y thì còn có thể là ai?
Không ngờ là lần này ngay cả anh ta cũng nằm trong kế hoạch của cô ta.
“Cậu cả, bây giờ ở khắp nơi đều là những bức ảnh này, mối quan hệ của cậu với cô Cơ Uyển đã bị nhận định rồi.”
Lúc trợ lý nói chuyện, hình như có chút chân chờ, nhưng mà lời này không thể không nói ra.
“Cậu cả, bây giờ ở trên mạng đã có những bức ảnh này, liên quan đến thân thế của cô Cơ Uyển, tuyệt đối đây không phải là lúc để nói ra.”
“Tôi biết rồi.”
Đây chính là một trong những mục đích của Cố Vị Y.
Cho dù Cố Cơ Uyển có thật sự là cháu gái của nhà họ Cố, lúc này cũng tuyệt đối không thể công khai được.
Một khi công khai thì chuyện anh em họ hai người bọn họ sẽ để cho toàn bộ nhà họ Cố trở thành trò cười.
Mà trò cười như thế này, loại vết bẩn này mãi mãi cũng không thể nào rửa sạch được.
Cố Vị Y cũng là dựa vào điểm đó mới có thể để bọn họ không thể tùy ý nói ra chuyện cô ta không phải là cháu gái của nhà họ Cố.
Cố Vị Y là muốn dùng thủ đoạn như vậy để uy hiếp bọn họ.
Chỉ cần nói với người ngoài thân phận của cô ta là giả, vậy thì cũng sẽ lập tức nói ra Cố Cơ Uyển mới chính là cháu gái thật sự của nhà họ Cố.
Đến lúc đó, anh ta là một người đàn ông thì cũng không quan trọng, nhưng mà Cố Cơ Uyển là một cô gái thì không thể nào vực dậy được.
“Đi đào bới một số việc của những ngôi sao ra đi, ém chuyện này xuống hoàn toàn.”
“Vâng, tôi sẽ cố gắng thử một chút.”
Mấu chốt là bây giờ đối phương vẫn cứ luôn đang xào nhiệt độ của chuyện này.
Ở Lăng Châu, cậu cả nhà họ Cố là tổng giám đốc nhiệm kỳ trước của Cố thị, những chuyện tình phong lưu của anh, với cái nhiệt độ này chỉ sợ là chuyện của
các ngôi sao cũng không thể nào ép đi xuống được.
Chuyện này chỉ có thể nói là cố gắng!
Cố Tĩnh Viễn không nói gì nữa, sau khi cúp điện thoại xong, lại nhìn những bài viết và ảnh chụp ở trên mạng một lần nữa.
Chậm rãi suy nghĩ lại giữa một số người.
Người đứng phía sau của Cố Vị Y đến tột cùng là ai?
Chẳng lẽ thật sự là Mộ Tu Kiệt?
Cố Cơ Uyển là người phụ nữ của anh, anh đối xử với người phụ nữ của mình như vậy, thật sự không nhớ đến tình xưa à?
Nếu như chuyện này bị tuôn ra ngoài, sau này Cơ Uyển chỉ sợ là rất khó làm người.
Mộ Tu Kiệt, nếu người làm ra chuyện này thật sự là cậu, trong tương lai cậu có cảm thấy hối hận hay không?
Sáng sớm thức dậy, Cố Cơ Uyển liên sửa soạn cho mình đàng hoàng.
Nhìn thấy sắc mặt có chút tái nhợt, hôm nay cô còn cố ý đánh thêm phấn để cho sắc mặt của mình nhìn hồng hào một chút.
Nếu như ông nội có thể tỉnh lại, nhìn thấy sắc mặt của cô trông không tốt, vậy thì nhất định sẽ rất lo lắng.
“Chú Đinh, chúng ta đi thôi.” Cô câm túi xách lên rồi bước xuống lầu.
Quản gia Định nhìn thấy cô, tâm trạng lập tức phức tạp.
Do dự một hồi lâu, ông ta mới nói: “Cô Cơ Uyển, tôi thấy ở bên phía bệnh viện cũng không có tin tức gì mới, nếu không thì hôm nay cô ở nhà đi, không cần
phải ra khỏi cửa.”
“Tại sao chứ, tôi muốn đi thăm ông nội mà.” Cố Cơ Uyển chớp mắt mấy cái, đi đến trước mặt của ông ta, có chút không hiểu: “Không phải là đã nói rồi sao?”
“Đã nói rồi, nhưng mà thân thể ông cụ vẫn còn chưa tỉnh lại mà, nếu như ngày hôm nay ông ấy cũng không tỉnh, cô đi đến đó cũng phí công thôi.”
“Vậy sao có thể giống nhau được chứ, tôi phải đi đến bệnh viện để chăm sóc cho ông nội, nếu như hoàn toàn giao ông nội cho những người khác thì sao tôi có thể yên tâm được.”
Cố Cơ Uyển nghiêng đầu qua nhìn chằm chằm vào mặt của ông ta: “Chú Định, nhìn chú trông có vẻ như là có rất nhiều tâm sự, có phải là có chuyện gì giấu diếm tôi không vậy?”
“Dĩ nhiên là không phải rồi.”
Phản ứng này của quản gia Đỉnh có chút nhanh, ngược lại bây giờ lại có chút chột dạ.
Cố Cơ Uyển nhíu mày, mối nghi ngờ ở trong lòng càng nặng hơn.
“Chú Đinh, chú... thật sự có chuyện gì giấu diếm tôi hả?”
“Ông già tôi đây thì có chuyện gì có thể giấu diếm cô được chứ”
“Nếu như không có chuyện gì, vậy thì đi thôi” Ông ta càng lôi thôi dài dòng thì Cố Cơ Uyển lại càng cảm thấy lo lắng.
Nhưng mà ngày hôm nay, quản gia Đinh đã nhận được nhiệm vụ phải cố gắng để cho cô ở nhà.
Nếu như lúc ra cửa, gặp phải những tên phóng viên đó...
Quản gia Định thật sự lo lắng, cậu chủ Tĩnh Viễn không có ở đây, ông ta sợ là mình không thể xử lý những chuyện này được.
“Tôi... chuyện đó, cô Cơ Uyển, tôi... ở bên phía bệnh viện đã nói là ông cụ không có vấn đề gì rồi, không bằng... không bằng ngày mai chúng ta lại đi thăm ông ấy..."
“Chú Đinh, chú nói thật cho tôi biết đi, có phải là ông nội đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Trong lòng của Cố Cơ Uyển hồi hộp, càng nghĩ thì càng cảm thấy chuyện chính là như vậy.
Cô sốt ruột: “Chú Đinh, chú không dẫn tôi đi thì tự tôi đi, tự tôi biết lái xe mà.”
Chắc chắn là ông nội đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không thì quản gia Đinh cũng sẽ không như vậy, nói chuyện cứ ấp a ấp úng.
Rốt cuộc là ông nội đã xảy ra chuyện gì, có phải là bệnh tình chuyển biến nặng hơn không?
Cố Cơ Uyển không thèm suy nghĩ gì nữa, quay người lại liên muốn đi ra khỏi cửa.
“Không có không có đâu! Ông cụ không có bất cứ vấn đề gì cả, cô Cơ Uyển, cô nghe tôi nói đi, thật sự không có việc gì đâu.”
Sáng sớm ngày hôm nay, cậu chủ Tĩnh Viễn đã đi ra khỏi nhà, nhìn dáng vẻ của cậu ấy bộn bề nhiều việc, chắc chắn là phải xử lý rất nhiều chuyện.
Bà cả với bà hai cũng đã đến công ty, bây giờ ở toàn bộ nhà họ Cố cũng chỉ có một mình ông ta có thể ở bên cạnh Cố Cơ Uyển.
Cậu cả đã nói là sức khỏe của cô Cơ Uyển không tốt, sao ông ta có thể để cho một mình cô chạy loạn được.
“Cô Cơ Uyển, tôi đi cùng với cô, bây giờ tôi đi cùng với cô, cô đừng hoảng hốt.”
Mặc dù là Cố Cơ Uyển đang mang thai, nhưng mà dù sao cũng là người trẻ tuổi, đi đường nhanh hơn so với quản gia Đinh nhiều.
Quản gia Đinh chạy theo ở phía sau, chạy đến nỗi ngay cả hô hấp cũng muốn không được.
“Cô Cơ Uyển, tôi đi cùng với cô, cô đừng vội mà, cô đừng... ôi chao! Ông già này không chịu nổi rồi, bụng của tôi đau quá.”
Ông ta bỗng nhiên ôm bụng kêu thảm lên: “Cô Cơ Uyển, tôi đau bụng quá, đau chết mất đi được!”
Cố Cơ Uyển sững sờ, nhanh chóng dừng bước lại, bước nhanh đi trở về.
“Chú Đinh, chú sao vậy, không có sao đó chứ?”
“Tôi... tôi sắp thở không nổi rồi.”
Quản gia Định bước đi thở không ra hơi, khuôn mặt già nua đỏ bừng lên.
“Cô Cơ Uyển, tôi đi nhanh quá thì bụng sẽ đau, xin cô thương tình đừng để tôi đuổi theo ở phía sau vất vả như vậy.”
Cố Cơ Uyển nhìn thấy sắc mặt của ông ta quả thật đỏ lên khác thường, lập tức có chút áy náy.
“Thật sự xin lỗi Chú Đinh, chỉ là tôi..."
“Không có việc gì, không có việc gì đâu, tôi biết mà, cô chỉ là lo lắng cho ông cụ thôi.”
Quản gia Định thật sự không có cách nào khác, lúc này cũng chỉ có thể nói chuyện với cô trước.
“Cô đừng hoảng hốt, thật sự ông cụ không có việc gì đâu, bây giờ tôi đi với cô đến bệnh viện.”
/473
|