Đế Quân

Chương 136: Quân là quân, thần phi thần. (2)

/1432


- Trải qua càng nhiều mới có tiến bộ nhanh hơn! Dạ nhi, gia gia đối với ngươi rất yên tâm, cũng không cần cái dặn dò vô dụng gì, chỉ mong ngươi ở trong lúc lịch luyện nếu như có thể thì nên hết sức viết thư trở về, cho chúng ta biết ngươi còn tốt.

- Trời đất bao la, Đại Hoa hoàng triều chỉ là môt góc của băng sơn trên thế gian, tựa như hạt gạo so với mặt trăng, mà Thần gia ta nhìn như uy danh hiển hách lại cũng chỉ là đối với người bình thường mà thôi, có quá nhiều thế lực chớ nhìn bọn họ chỉ là ở vùng ven ngoài, nhưng những thế lực này ở trong võ đạo mới được coi là cao thủ chân chính.

- Dạ nhi, nhớ kỹ một câu nói, thế lực cùng cao thủ trong thế tục vĩnh viễn không cách nào tranh phong được với những người này!

Thần Dạ nặng nề gật đầu.

Lúc này thần sắc của lão gia tử lần nữa thâm trầm một chút, thật lâu về sau mới chậm rãi nói ra một câu.

- Dạ nhi, ở trước khi rời đi, đi gặp... Phụ thân ngươi một lần đi!

Nghe vậy, Thần Dạ không chỉ có cả người chấn động, xuất hiện trong ánh mắt cũng là loại đau đớn quá nhiều kia... Phụ thân a!

- Đợi sau khi ta từ hoàng cung trở về, ta sẽ đến từ biệt với phụ thân.

Sau một hồi, Thần Dạ thở dài một hơi.

- Ngươi muốn đi hoàng cung?

Thần lão gia tử như có điều suy nghĩ, lạnh lùng cười một tiếng nói:

- Cũng tốt, đi hoàng cung một lần, cùng Hoàng Đế tự mình gặp mặt một lần, bị đả thương nặng như vậy thiếu chút nữa bỏ mình, chỉ là một cái thuyết pháp cũng là xa xa không đủ.

Thần Dạ nhất thời cười nói:

- Có thể cho ta một cái thuyết pháp, hắn đã là rất hạ thấp tư thái rồi, ta tính toán vào cung không phải là tính toán để cho Hoàng Đế đối với ta nói cái gì, mà là có chút lời nói muốn nói cho hắn biết. Ở trước khi rời đi ta cũng muốn nói lời tạm biệt với Lăng nhi!

- Tốt, tốt, ngươi nhanh đi đi, vào hoàng cung liền dừng có trở về gấp, trò chuyện với Huyền Lăng nhiều một chút.

Lão gia tử mặt mày hớn hở, phảng phất ở trong lòng lão đã dự định Huyền Lăng chính là cháu dâu của lão... Thần Dạ bất đắc dĩ cười cười, liền hướng bên ngoài vương phủ đi tới.

Mới vừa đi vài bước, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, chợt xoay người lại, thần sắc trở nên cực kỳ ngưng trọng nói:

- Gia gia, đáp ứng ta một chuyện.

- Cái gì?

Thấy thần sắc của Thần Dạ biến hóa, Thần lão gia tử vội hỏi.

- Gia gia, trong mấy năm sau này, ở trước lúc ta vẫn chưa trở về, vô luận là Hoàng Đế dùng cái lý do gì để cho người Thần gia chúng ta mang binh đi đánh giặc, ngài đều không được đáp ứng!

Thần lão gia tử nhướng mày, không biết rõ ý tứ của lời này.

- Gia gia, hiện tại ta không có biện pháp giải thích với ngài, dù sao ngài theo lời của ta đi làm là được.

Thần Dạ thật không có cách nào giải thích, mặc dù nói có giấc mộng kia ở phía trước, nhưng Thần Dạ vẫn không cách nào mượn giấc mộng này tới nói cho lão gia tử tại sao không thể đáp ứng.

Sự kiện kia là đưa đến đầy đủ lý do cho hoàng thất hủy diệt Thần gia... Thần Dạ tin tưởng chỉ cần nói cái này ra, lấy khôn khéo của lão gia tử quả quyết sẽ không phát sinh thêm lần nữa, như vậy liền đã đủ rồi, không cần thiết giải thích thêm cái gì.

...

Sau Hoàng cung Kim Long điện, bên trong ngự thư phòng!

Nhìn Thần Dạ, thần sắc của Hoàng Đế hơi có chút ngưng trọng, hắn ngược lại là không có nghĩ qua người ở trước mắt này thế nhưng một thân một mình đi tới hoàng cung gặp hắn, chẳng lẽ không sợ chính mình thừa cơ hội này đem hắn giết đi sao?

- Dạ nhi, tới gặp trẫm có chuyện gì không?

Khóe miệng của Hoàng Đế hơi hơi vểnh lên, cười nói.

Không hổ là Hoàng Đế cao cao tại thượng, đối mặt với nhân vật chính ở trong sát lục cũng có thể làm ra vẻ không có chuyện gì phát sinh qua.

Thần Dạ cười một tiếng nói:

- Ta hôm nay lại tới đây là vì cái gì, ta và ngươi trong lòng đều biết rõ, cho nên cũng trực tiếp một chút đi. Còn có ngươi không cần bày ra một bộ khách khí, hoặc là thái độ hiền lành của trưởng bối, cái đó không cần thiết, làm như vậy sẽ chỉ khiến người ta càng thêm ghê tởm.

- Lớn mật, dám càn rỡ ở trước mặt bệ hạ!

Chân mày của Hoàng Đế hơi hơi nhíu lại, thủ hạ ở dưới bàn, tên lão thái giám lâu năm kia liền là quát lên một tiếng, thanh âm bén nhọn nhất thời vang dội bên tai không dứt!

- Cút!

Ánh mắt Thần Dạ lẫm liệt, đao ý của Thiên Đao trong cơ thể tuông ra ngoài, hóa thành đao mang mang tính thực chất hướng về phía lão thái giám lâu năm kia đánh xuống nhanh như tia chớp.

- Oành!

Lão thái giám lâu năm kia kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể nặng nề bị đánh bay lên vách tường...

- Bổn thiếu gia nói chuyện với Hoàng Đế cũng có phần để ngươi xen mồm vào sao?

Thần Dạ phủi tay cười nói:

- Hắn bây giờ không nghe thấy chúng ta nói gì rồi, cho nên chúng ta có thể tận tình kể một chút chuyện mà những người khác đều không biết.

- Nga?

Mày rậm của Hoàng Đế vừa nhấc, cũng không có bởi vì hành động đại bất kính lần này của Thần Dạ mà có điều không vui, lạnh nhạt nói:

- Không biết ngươi muốn nói với trẫm cái gì?

- Không phải là ta muốn nói cái gì, ta nếu tới, ngươi nên hiểu được là ngươi muốn nói với ta những cái gì.

Thần Dạ cười đáp.

Sắc mặt của Hoàng Đế bình tĩnh, dần dần có chút biến hóa, mục quang ở trong mắt cũng là nhàn nhạt lăng lệ hẳn lên:

- Năm đó lúc cùng Vân tiê sinh thương nghị bảng xếp hạng Tuấn Ngạn của đế đô, trẫm nói đem ngươi xếp hạng thứ nhất, Vân tiên sinh không có cùng ý kiến, nói tuổi của ngươi nhỏ nhất, sẽ để cho người ta nhìn ra được, bảng danh sách này nếu là cố ý làm như vậy thì sẽ không đưa tới tác dụng để ngươi bị vây ở chỗ đầu sóng ngọn gió. Nhưng mà trẫm nói cho hắn biết ngươi sẽ làm được rất tốt.

- Sự thật chứng minh ánh mắt của trẫm không tệ, ngươi quả thật là làm được rất tốt!

Từ sau khi Thần Dạ tiếp xúc với tu luyện, cho tới hôm nay đã kinh qua từng chuyện đúng như theo lời Hoàng Đế nói, hắn làm được rất tốt với danh hiệu xếp hàng thứ nhất trên đế đô Tuấn Ngạn bảng!

Thần Dạ cười mà không nói, tiếp tục nghe.

Hoàng Đế cũng tiếp tục nói:

- Lúc bắt đầu lên ngôi trẫm còn không có tính toán sẽ đối với Thần gia như thế nào, dù sao quan hệ của hai nhà còn ở đây, Thần Trung cũng là danh dương tứ hải, không tốt để động vào.

- Nhưng dần dần trẫm phát hiện, xa thì không nói, tiêng là trong triều đình này phảng phất như có hai vị Hoàng Đế, hết thảy quyết sách cho dù là ý của trẫm tựa hồ cũng phải sau khi được Thần Trung đồng ý mới có thể ban bố xuống.

- Trẫm sợ hãi, trẫm càng thêm cảm thấy bi ai, cứ thế tiếp tục đi xuống, giang sơn của trẫm có phải hay không liền của họ Thần rồi?

Ánh mắt của Hoàng Đế mờ mịt trong chốc lát, chợt lạnh lùng nói:

- Cho dù Thần Trung không có cái ý nghĩ này nhưng đám người Thần Thuận sẽ có người có ý nghĩ này hay không? Mà lúc trẫm tại thế có lẽ sẽ là kinh sợ được, nhưng nếu trẫm mất đi thì sao?

/1432

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status