Tiền bối, ngươi chưa từng tiếp xúc với bốn vị đại đế sao có thể khẳng định tuyệt đối như thế?
Tử Huyên hỏi.
Thành Tự Tại trầm tư, nói:
- Mặc dù lão phu vô duyên gặp mặt bốn vị đại đế, nhưng khi lão phu lĩnh ngộ được tâm đắc của Tiêu Nhược tiền bối, đã đại khái suy đoán một chút tu vi năm xưa của bốn vị đại đế, cảm thấy bản thân thật sự chẳng khác gì ếch ngồi đáy giếng.
Ngừng một lát hắn tiếp tục nói:
- Thiên đạo thật sự là hạo hãn mênh mông…không không, dùng hạo hãn mênh mông cũng không đủ so sánh, mặc kệ bản thân ngươi có giác ngộ hay không kỳ thật thiên đạo pháp tắc đều vẫn quay chung quanh ngươi.
- Nếu cơ duyên đúng dịp có được lĩnh ngộ, cho dù là người bình thường cũng có thể phát huy ra uy lực lớn lao, đây là chỗ đáng sợ của thiên đạo pháp tắc.
- Nhưng một khi đã có điều lĩnh ngộ đối với thiên đạo, ngươi sẽ biết thiên địa này vốn có gông cùm xiềng xích không thể đột phá, có thể nói tương đối như lao lung căn bản không thể phá vỡ.
- Tương đối thôi sao?
Thần Dạ chợt hỏi.
Thành Tự Tại gật gật đầu:
- Gọi là tương đối bởi vì hết thảy sự tình đều theo thiên đạo pháp tắc, thật sự không thể siêu việt, nhưng nếu muốn siêu việt cho dù là bỏ ra ngàn vạn năm cũng chưa chắc làm được, dù có phương pháp vẫn chưa chắc làm nổi, nếu không làm sao nói thiên đạo cao cao tại thượng nắm giữ hết thảy vận hành của thế gian đây.
Đạo lý này cả Thần Dạ cùng Tử Huyên đều hiểu được.
Nói tới đây Thành Tự Tại chợt thở ra:
- Lão phu lĩnh ngộ về thiên đạo là mượn nhờ hỗ trợ của Tiêu Nhược tiền bối, chỉ hiểu được da lông mà thôi, mà tâm sắc của hắn lưu lại nếu có thời gian có lẽ lão phu đích xác có thể tiến thêm một bước, nhưng muốn lĩnh ngộ sâu hơn cũng chưa chắc làm được.
Thành Tự Tại nhìn hai người nghiêm mặt nói:
- Mỗi người đều nói thiên đạo bất công, nhưng kỳ thật có công bình hay không phải xem lòng người, dù chiếm đoạt của người khác có lẽ đạt được ưu đãi nhất thời nhưng đồng dạng cũng sẽ hạn chế tiềm lực bản thân phát triển.
Thần Dạ cùng Tử Huyên đồng thời chấn động, một lát sau ôm quyền nói:
- Đa tạ tiền bối chỉ điểm.
Thành Tự Tại cười khoát tay:
- Công tử, minh chủ cùng nhóm người Diệp Thước đều là kỳ tài ngút trời chân chính, cũng chỉ có các ngươi mới có khả năng thay đổi thế giới này, đạo lý như vậy các ngươi cũng hiểu được, lão phu chỉ là nhắc nhở một chút mà thôi.
- Đúng rồi, công tử, minh chủ, lão phu thật sự rất tò mò muốn biết các ngươi đã lĩnh ngộ được bao nhiêu đây?
Thành Tự Tại có vẻ hứng thú hỏi.
Nghe vậy Thần Dạ cười nói:
- Chẳng lẽ tiền bối không hỏi qua tiểu tử Thiết Dịch Thiên sao?
Thành Tự Tại lộ ra vẻ cười gượng nói:
- Chỉ sợ hiện tại dù lão phu có muốn giáo huấn hắn cũng không giáo huấn được…
Tuy rằng giọng nói có vài phần ngượng ngùng nhưng trong thanh âm biểu lộ vẻ tự hào thật rõ ràng, có thể dạy dỗ ra một đệ tử giỏi hơn sư phụ đây chính là niềm kiêu ngạo của vô số người.
Trầm mặc một lúc Thần Dạ nói:
- Về nhóm người Diệp Thước thì ta không biết, nếu nói riêng ta, những gì Tiêu Nhược tiền bối lưu lại đã giúp ta mở ra một cánh cửa hoàn toàn mới…
Thần Dạ còn chưa dứt lời thì vẻ mặt Thành Tự Tại đã hiện lên vẻ tôn sùng:
- Công tử quả nhiên làm cho người ta khiếp sợ!
Người khác chỉ là lĩnh ngộ tâm đắc của Tiêu Nhược thư sinh lưu lại, Thần Dạ lại va chạm tới một cánh cửa đi thông một thế giới mới! Chênh lệch như vậy thật sự không biết nên dùng từ ngữ nào để hình dung.
- Oanh!
Đang lúc Thành Tự Tại còn đang kinh ngạc, cả phiến không gian đột nhiên chấn động, huyết quang sôi trào đầy trời, điên cuồng khởi động, cơ hồ muốn quét ngang cả thiên địa nơi này.
Trạc Ly đang ngồi xếp bằng, huyết quang tràn về phía hắn, hắn chậm rãi vươn hai tay, một loạt pháp ấn nháy mắt biến hóa xuất hiện.
- Ông ông…
Pháp ấn thành hình, huyết quang tràn vào nhanh như chớp, sau đó không ngừng tích súc cô đọng lại.
Ba người Thần Dạ rõ ràng cảm ứng được có một cỗ ba động kỳ dị nương theo theo một cỗ linh tính khó thể hình dung từ trong pháp ấn kia truyền ra.
- Trạc Ly tiền bối đang ngưng tụ Kỳ Lân Châu…
- Một lần nữa cô đọng Kỳ Lân Châu!
Thần Dạ thở hắt ra một hơi dài, Trạc Ly từng nói qua muốn làm được như vậy phải có tu vi thiên huyền đỉnh, nếu không nhất định là không thể nào.
Hiện tại tu vi của Trạc Ly đích xác rất cao thâm, chân linh của nhóm tiền bối Kỳ Lân bộ tộc sau khi bị Trạc Ly làm thức tỉnh, phát hiện cảnh suy bại của Kỳ Lân tộc liền bỏ qua quy củ cổ hủ, cho Trạc Ly sự hỗ trợ lớn nhất.
Nhờ vào truyền thừa này, chỉ mới hai năm Trạc Ly đã đạt tới cảnh giới thiên huyền thất trọng. Nhưng thực lực như thế xa xa chưa đủ cho hắn ngưng tụ Kỳ Lân Châu.
Xem ra sau khi Kỳ Lân Huyết được triệu hoán trở về, Trạc Ly mới dám làm như vậy.
Pháp ấn biến hóa thật rõ ràng, huyết quang đầy trời rất nhanh tràn vào trong pháp ấn.
Pháp ấn chậm rãi xoay tròn, vô cùng linh tính, phảng phất như những con cá nhỏ vui sướng du động, có thể cảm ứng được khi Kỳ Lân Huyết được bao phủ, sẽ nhanh chóng dung hợp, tựa hồ cũng có linh tính, chỉ có huyết sắc quang mang vẫn tản ra như trước.
Càng ngày càng nhiều Kỳ Lân Huyết được hấp thu, linh tính trong pháp ấn ngày càng thêm cường thịnh, tới cuối cùng lại như sắp biến hóa.
Huyết hồng quang mang phát ra tinh quang, tuy rằng có pháp ấn bao bọc, không thể bao phủ cả không gian, ở bên trong pháp ấn thật có linh tính, ngày càng thêm dày đặc, cơ hồ ngưng hóa thành thật thể!
- Lấy máu của ta, khai thông thiên địa, kỳ lân hàng lâm, dĩ thân hóa Kỳ Lân Châu!
Một tiếng quát khẽ vang lên, nháy mắt cả không gian phảng phất như một tòa cung điện mở cửa, từ trên bầu trời tuôn ra từng đạo khí tức cùng năng lượng, không ngừng tràn vào bên trong pháp ấn.
Sắc mặt Thần Dạ không khỏi biến đổi, đang định hành động thì Thành Tự Tại đã giữ chặt tay hắn, nói:
- Dĩ thân hóa Kỳ Lân Châu, Trạc Ly xem như là thần thú Kỳ Lân cuối cùng, đây là sứ mạng của hắn.
- Nhưng nếu nói như vậy Trạc Ly tiền bối chẳng phải sẽ biến mất khỏi thế gian.
Muốn hắn trơ mắt nhìn thấy Trạc Ly dùng bản thân trao đổi Kỳ Lân Châu, Thần Dạ thật sự không thể làm được.
- Thần Dạ, sở dĩ thần thú chính là thần thú, mà không phải yêu thú, đó là bởi vì họ có truyền thừa độc đáo của riêng mình, trong chuyện truyền thừa cho tới bây giờ sẽ không mượn dùng lực lượng của những người khác, đời đời tương truyền, huyết mạch thuần túy…
Thành Tự Tại nghiêm nghị nói:
- Với thực lực trước mắt của ta hay ngươi, đích xác có thể giúp được Trạc Ly, khiến cho hắn không cần làm như vậy, như vậy vẫn có thể ngưng tụ ra Kỳ Lân Châu, nhưng nếu chúng ta làm như thế, truyền thừa của bộ tộc Kỳ Lân sẽ không còn hoàn mỹ, mà điểm không hoàn mỹ này dù sẽ không ảnh hưởng người đến sau Trạc Ly, nhưng ta và ngươi đều hiểu được, nếu kéo dài đi xuống Kỳ Lân bộ tộc sẽ biến thành chủng tộc yêu thú bình thường, tuy vẫn cường hãn nhưng đã không còn tư cách trở thành chí tôn trong thế giới yêu thú.
Tử Huyên hỏi.
Thành Tự Tại trầm tư, nói:
- Mặc dù lão phu vô duyên gặp mặt bốn vị đại đế, nhưng khi lão phu lĩnh ngộ được tâm đắc của Tiêu Nhược tiền bối, đã đại khái suy đoán một chút tu vi năm xưa của bốn vị đại đế, cảm thấy bản thân thật sự chẳng khác gì ếch ngồi đáy giếng.
Ngừng một lát hắn tiếp tục nói:
- Thiên đạo thật sự là hạo hãn mênh mông…không không, dùng hạo hãn mênh mông cũng không đủ so sánh, mặc kệ bản thân ngươi có giác ngộ hay không kỳ thật thiên đạo pháp tắc đều vẫn quay chung quanh ngươi.
- Nếu cơ duyên đúng dịp có được lĩnh ngộ, cho dù là người bình thường cũng có thể phát huy ra uy lực lớn lao, đây là chỗ đáng sợ của thiên đạo pháp tắc.
- Nhưng một khi đã có điều lĩnh ngộ đối với thiên đạo, ngươi sẽ biết thiên địa này vốn có gông cùm xiềng xích không thể đột phá, có thể nói tương đối như lao lung căn bản không thể phá vỡ.
- Tương đối thôi sao?
Thần Dạ chợt hỏi.
Thành Tự Tại gật gật đầu:
- Gọi là tương đối bởi vì hết thảy sự tình đều theo thiên đạo pháp tắc, thật sự không thể siêu việt, nhưng nếu muốn siêu việt cho dù là bỏ ra ngàn vạn năm cũng chưa chắc làm được, dù có phương pháp vẫn chưa chắc làm nổi, nếu không làm sao nói thiên đạo cao cao tại thượng nắm giữ hết thảy vận hành của thế gian đây.
Đạo lý này cả Thần Dạ cùng Tử Huyên đều hiểu được.
Nói tới đây Thành Tự Tại chợt thở ra:
- Lão phu lĩnh ngộ về thiên đạo là mượn nhờ hỗ trợ của Tiêu Nhược tiền bối, chỉ hiểu được da lông mà thôi, mà tâm sắc của hắn lưu lại nếu có thời gian có lẽ lão phu đích xác có thể tiến thêm một bước, nhưng muốn lĩnh ngộ sâu hơn cũng chưa chắc làm được.
Thành Tự Tại nhìn hai người nghiêm mặt nói:
- Mỗi người đều nói thiên đạo bất công, nhưng kỳ thật có công bình hay không phải xem lòng người, dù chiếm đoạt của người khác có lẽ đạt được ưu đãi nhất thời nhưng đồng dạng cũng sẽ hạn chế tiềm lực bản thân phát triển.
Thần Dạ cùng Tử Huyên đồng thời chấn động, một lát sau ôm quyền nói:
- Đa tạ tiền bối chỉ điểm.
Thành Tự Tại cười khoát tay:
- Công tử, minh chủ cùng nhóm người Diệp Thước đều là kỳ tài ngút trời chân chính, cũng chỉ có các ngươi mới có khả năng thay đổi thế giới này, đạo lý như vậy các ngươi cũng hiểu được, lão phu chỉ là nhắc nhở một chút mà thôi.
- Đúng rồi, công tử, minh chủ, lão phu thật sự rất tò mò muốn biết các ngươi đã lĩnh ngộ được bao nhiêu đây?
Thành Tự Tại có vẻ hứng thú hỏi.
Nghe vậy Thần Dạ cười nói:
- Chẳng lẽ tiền bối không hỏi qua tiểu tử Thiết Dịch Thiên sao?
Thành Tự Tại lộ ra vẻ cười gượng nói:
- Chỉ sợ hiện tại dù lão phu có muốn giáo huấn hắn cũng không giáo huấn được…
Tuy rằng giọng nói có vài phần ngượng ngùng nhưng trong thanh âm biểu lộ vẻ tự hào thật rõ ràng, có thể dạy dỗ ra một đệ tử giỏi hơn sư phụ đây chính là niềm kiêu ngạo của vô số người.
Trầm mặc một lúc Thần Dạ nói:
- Về nhóm người Diệp Thước thì ta không biết, nếu nói riêng ta, những gì Tiêu Nhược tiền bối lưu lại đã giúp ta mở ra một cánh cửa hoàn toàn mới…
Thần Dạ còn chưa dứt lời thì vẻ mặt Thành Tự Tại đã hiện lên vẻ tôn sùng:
- Công tử quả nhiên làm cho người ta khiếp sợ!
Người khác chỉ là lĩnh ngộ tâm đắc của Tiêu Nhược thư sinh lưu lại, Thần Dạ lại va chạm tới một cánh cửa đi thông một thế giới mới! Chênh lệch như vậy thật sự không biết nên dùng từ ngữ nào để hình dung.
- Oanh!
Đang lúc Thành Tự Tại còn đang kinh ngạc, cả phiến không gian đột nhiên chấn động, huyết quang sôi trào đầy trời, điên cuồng khởi động, cơ hồ muốn quét ngang cả thiên địa nơi này.
Trạc Ly đang ngồi xếp bằng, huyết quang tràn về phía hắn, hắn chậm rãi vươn hai tay, một loạt pháp ấn nháy mắt biến hóa xuất hiện.
- Ông ông…
Pháp ấn thành hình, huyết quang tràn vào nhanh như chớp, sau đó không ngừng tích súc cô đọng lại.
Ba người Thần Dạ rõ ràng cảm ứng được có một cỗ ba động kỳ dị nương theo theo một cỗ linh tính khó thể hình dung từ trong pháp ấn kia truyền ra.
- Trạc Ly tiền bối đang ngưng tụ Kỳ Lân Châu…
- Một lần nữa cô đọng Kỳ Lân Châu!
Thần Dạ thở hắt ra một hơi dài, Trạc Ly từng nói qua muốn làm được như vậy phải có tu vi thiên huyền đỉnh, nếu không nhất định là không thể nào.
Hiện tại tu vi của Trạc Ly đích xác rất cao thâm, chân linh của nhóm tiền bối Kỳ Lân bộ tộc sau khi bị Trạc Ly làm thức tỉnh, phát hiện cảnh suy bại của Kỳ Lân tộc liền bỏ qua quy củ cổ hủ, cho Trạc Ly sự hỗ trợ lớn nhất.
Nhờ vào truyền thừa này, chỉ mới hai năm Trạc Ly đã đạt tới cảnh giới thiên huyền thất trọng. Nhưng thực lực như thế xa xa chưa đủ cho hắn ngưng tụ Kỳ Lân Châu.
Xem ra sau khi Kỳ Lân Huyết được triệu hoán trở về, Trạc Ly mới dám làm như vậy.
Pháp ấn biến hóa thật rõ ràng, huyết quang đầy trời rất nhanh tràn vào trong pháp ấn.
Pháp ấn chậm rãi xoay tròn, vô cùng linh tính, phảng phất như những con cá nhỏ vui sướng du động, có thể cảm ứng được khi Kỳ Lân Huyết được bao phủ, sẽ nhanh chóng dung hợp, tựa hồ cũng có linh tính, chỉ có huyết sắc quang mang vẫn tản ra như trước.
Càng ngày càng nhiều Kỳ Lân Huyết được hấp thu, linh tính trong pháp ấn ngày càng thêm cường thịnh, tới cuối cùng lại như sắp biến hóa.
Huyết hồng quang mang phát ra tinh quang, tuy rằng có pháp ấn bao bọc, không thể bao phủ cả không gian, ở bên trong pháp ấn thật có linh tính, ngày càng thêm dày đặc, cơ hồ ngưng hóa thành thật thể!
- Lấy máu của ta, khai thông thiên địa, kỳ lân hàng lâm, dĩ thân hóa Kỳ Lân Châu!
Một tiếng quát khẽ vang lên, nháy mắt cả không gian phảng phất như một tòa cung điện mở cửa, từ trên bầu trời tuôn ra từng đạo khí tức cùng năng lượng, không ngừng tràn vào bên trong pháp ấn.
Sắc mặt Thần Dạ không khỏi biến đổi, đang định hành động thì Thành Tự Tại đã giữ chặt tay hắn, nói:
- Dĩ thân hóa Kỳ Lân Châu, Trạc Ly xem như là thần thú Kỳ Lân cuối cùng, đây là sứ mạng của hắn.
- Nhưng nếu nói như vậy Trạc Ly tiền bối chẳng phải sẽ biến mất khỏi thế gian.
Muốn hắn trơ mắt nhìn thấy Trạc Ly dùng bản thân trao đổi Kỳ Lân Châu, Thần Dạ thật sự không thể làm được.
- Thần Dạ, sở dĩ thần thú chính là thần thú, mà không phải yêu thú, đó là bởi vì họ có truyền thừa độc đáo của riêng mình, trong chuyện truyền thừa cho tới bây giờ sẽ không mượn dùng lực lượng của những người khác, đời đời tương truyền, huyết mạch thuần túy…
Thành Tự Tại nghiêm nghị nói:
- Với thực lực trước mắt của ta hay ngươi, đích xác có thể giúp được Trạc Ly, khiến cho hắn không cần làm như vậy, như vậy vẫn có thể ngưng tụ ra Kỳ Lân Châu, nhưng nếu chúng ta làm như thế, truyền thừa của bộ tộc Kỳ Lân sẽ không còn hoàn mỹ, mà điểm không hoàn mỹ này dù sẽ không ảnh hưởng người đến sau Trạc Ly, nhưng ta và ngươi đều hiểu được, nếu kéo dài đi xuống Kỳ Lân bộ tộc sẽ biến thành chủng tộc yêu thú bình thường, tuy vẫn cường hãn nhưng đã không còn tư cách trở thành chí tôn trong thế giới yêu thú.
/1432
|