Tâm tình của Hoàng đế rõ ràng cũng không phải rất tốt, rất lâu sau đó, ngài phẩy phẩy tay rồi đứng dậy đi về hướng thư phòng hậu điện.
Mắt thấy vậy, các vị đại thần do Trường Tôn Mạt cầm đầu mới bất đắc dĩ rời khỏi điện Kim Loan.
Đợi đến sau khi chỉ có một người , thần sắc của hoàng đế mới trở nên u ám như khi trận bão táp đã tới. Ngài một mình một người không ngừng đi đi lại lại trong thư phòng . . . . Đến một thời khắc nào đó, bỗng nhiên ngài ngẩng đầu, ánh mắt tựa hồ xuyên thấu qua trần nhà nhìn thấy bầu trời bên ngoài.
- Hiện nay, tại Trấn Quốc Vương phủ vẫn còn có bao nhiêu người?
- Khởi bẩm bệ hạ, cơ hồ không có.
Từ trong không gian, một âm thanh lạnh lùng, bỗng vang lên đột ngột.
Hoàng đế nhướng mày, rồi chợt giãn ra. Ngài nói với khẩu khí mang theo vài phần cực kì lạnh lùng:
- Cơ hồ? Nói cách khác, trong phủ Trấn Quốc Vương vẫn còn có người của trẫm có khả năng tự do hoạt động. Rất tốt, nói cho bọn họ, cần phải giám thị bằng được người của Trấn Quốc Vương phủ cho trẫm , nhất là Thần Trung lão nhi. Nhất cử nhất động của lão rồi tùy thời bẩm báo về.
- Cái này?
Âm thanh lạnh lùng giờ phút này chợt khựng lại ở trong không gian.
- Làm sao vậy?
Hai mắt Hoàng đế lập tức hơi bị phát lạnh.
- Khởi bẩm bệ hạ !
Âm thanh lạnh lùng đã có vài phần sợ hãi, hắn nói:
- Bệ hạ, người của chúng ta, mặc dù còn có mấy người trong phủ Trấn Quốc Vương như vậy. Nhưng mà, bọn họ đã qua không thể tự do hoạt động, dù chưa chết, lại như. . . .
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!!
Không gian như đột nhiên nổ tung, sắc mặt hoàng đế vào giờ khắc này trở nên cực kì hung ác.
- Thần Trung không giết, không phải là không thể giết, càng không phải không dám giết. Mà ngược lại là lưu lại mấy người kia, để bảo chúng ta tự mình biết đạo, một vừa hai phải!
- Cái gì gọi là một vừa hai phải? Trẫm là hoàng đế, là đương kim hoàng đế Đại Hoa hoàng triều . Trong thiên hạ này, trẫm cao cao tại thượng, dựa vào cái gì ngươi khiến cho trẫm một vừa hai phải?
- Ảnh Tử, triệu tập Ảnh Vệ lẻn vào Trấn Quốc Vương phủ. Từ đây về sau, trẫm phải biết được nhất cử nhất động của bất cứ người nào trong Thần gia.
- Bệ hạ, không thể.
Âm thanh lạnh lùng vội vàng ngăn cản:
- Tu vi bản thân Thần Trung, ngay cả thần cũng đều thập phần kiêng kỵ. Người của Ảnh Vệ đi, tất không thể gạt được cảm giác của hắn. Khi đó, tổn thất có thể to lắm.
- Vậy ngươi muốn trẫm như thế nào, chẳng lẽ thật sự phải đợi đại nạn của lão nhi kia đến?
Hai mắt hung ác kia của Hoàng đế càng có thêm vài phần thịnh nộ điên cuồng:
- Với tu vi của Thần Trung lão nhi, sống thêm được vài chục năm đến trăm năm đều không có vấn đề. Thế nhưng trẫm không chờ được lâu như vậy !
- Ảnh Tử!
Hoàng đế quát hỏi:
- Bọn họ, đến tột cùng thì lúc nào sẽ tới?
Âm thanh lạnh lùng cười khổ không thôi:
- Bệ hạ, bọn họ những cao thủ, lại há là thần có khả năng biết được.
Thư phòng lập tức trở nên cực kì yên lặng. Rất lâu sau đó, hoàng đế phun ra một hơi xả giận thật dài. Phảng phất một hơi này đã khiến cho tâm tình trong lòng ngài bình phục rất nhiều. Trong hai mắt đã không còn chút xíu khí tức tà ác. . . .
- Hoàng thúc a, trẫm vốn định cho người của Thần gia một con đường sống, nếu hôm nay ngươi bức trẫm như vậy, cũng đừng trách trẫm lòng dạ độc ác .
- Người đâu, truyền chỉ!
Trong phút chốc, uy nghiêm tối cao của bậc Cửu Ngũ Chí Tôn đã quay về trên gương mặt hoàng đế. Hai mắt của ngài lóe ra những ánh sáng nhìn xa trông rộng không người có thể so sánh:
- Trường Tôn Mạt không biết dạy cháu, lột bỏ chức Tể Tướng, liền giáng ba cấp!
- Đám người Đồng Lệnh Phương, Ngô Kỳ Thiện làm quan bất chính, hại dân chúng, phải lột bỏ chức quan, đóng cửa tự suy ngẫm lỗi lầm!
- Truyền chỉ, Thần Nguyên bảo vệ hoàng tử có công, được mặc trên người quần áo màu vàng, đặc biệt ban thưởng cho hắn không có chức quan cũng có thể tự do ra vào cấm địa hoàng cung, thuận tiện cho trẫm tùy thời triệu kiến hắn.
. . . . .
Trường Tôn gia!
Nhìn sắc mặt trắng bệch của hai huynh đệ Trường Tôn Uy kia , trong ngực Trường Tôn Mạt có cơn tức giận ngập trời, lại một lần nữa như thủy triều trào dâng.
- Thần Trung thất phu, kiếp nầy, lão phu không giết được người Thần gia ngươi thây phơi khắp nơi, lão phu thề không làm người!
Trường Tôn Phi thì cũng thôi, lúc trước hắn là một kẻ quần lụa áo là, không có triển vọng quá lớn. Nhưng Trường Tôn Uy, tất nhiên không có tên ghi trong đế đô Tuấn Ngạn Bảng, tư chất tu luyện của hắn xác thật so ra cũng kém những người trên bảng đó. Nhưng hắn cũng là một hy vọng lớn nhất cho tương lai của Trường Tôn gia.
Nếu như vẻn vẹn dừng lại bị đòn hiểm , chỉ cần đảm bảo giữ được tính mạng, cơn tức giận này Trường Tôn Mạt tạm thời cũng nhịn. Tình thế không bằng người, Thần Trung uy phong như vậy, Trường Tôn Mạt tự nhận kiếp nầy lão vô phương làm nổi.
Tuy nhiên, kẻ ra tay cũng là cứ như vậy mà phế đi căn cơ tu luyện của huynh đệ Trường Tôn Uy. Từ đó, huynh đệ bọn họ, đã trở thành một kẻ hoàn toàn phế vật.
Như thế, tức là đoạn tuyệt tất cả hy vọng của Trường Tôn gia lão!
- Thần Trung thất phu, ngươi thực độc địa a!
- Với thân phân địa vị lão Vương Gia, chuyện như vậy thì lão khinh thường ra tay. Gia gia, món nợ này, người không hề cần phải đổ lên trên đầu lão Vương Gia.
Trường Tôn Mạt bỗng nhiên xoay người lại, từ bên ngoài phòng, tựa hồ có một đạo bóng dáng như ẩn như hiện. Đối với chủ nhân của đạo âm thanh ngọt ngào này, Trường Tôn Mạt vốn hết sức tín nhiệm cùng thương yêu. Nhưng trước mắt thì những lời thế này, khiến cho lão rất căm tức.
- Ý của ngươi, kết quả hiện tại của huynh và đệ ngươi là tự làm tự chịu ?
- Gia gia, người là tức giận đến hồ đồ sao?
Đối với lửa giận của Trường Tôn Mạt, âm thanh ngọt ngào cũng không hề đổi ý, cũng vẫn nói thản nhiên.
Trường Tôn Mạt ngẩn người, một lát sau, gượng cười nói:
- Nhiên nhi, gia gia quả thật là tức giận đến hồ đồ. Những lời đã nói vừa rồi, ngươi đừng để ý tới.
- Chuyện đã phát sanh hôm nay, lão Vương Gia là có duyên cớ bên trong. Sở dĩ lão có một phen hành động như vậy, chẳng qua những người hạ thủ là người có quan hệ huynh đệ cùng Thần Dạ. Nên lão tự nhiên không muốn hai người này sẽ xảy ra chuyện gì.
- Cho nên, nếu như gia gia muốn báo thù cho Nhị ca và Trường Tôn Phi, không hề cần phải trút cừu hận lên trên đầu lão Vương Gia . . . .
Con ngươi của Trường Tôn Mạt thu lại, vội vàng hỏi:
- Nhiên nhi, ngươi đã nói như vậy , có đúng là ngươi có thể đối phó được hai người chăng?
- Không đúng!
Trường Tôn Mạt lắc đầu liên tục, tự nhủ:
- Thế lực của Diệp gia, cũng không thua kém Trường Tôn gia ta. Mà nay, Diệp Thước kia có tiềm lực như thế, Diệp lão nhi nhất định là coi như trân bảo. Ngươi làm thế nào mà có cơ hội. Còn về phần Thiết Dịch Thiên kia . . . . Nhìn thì dường như Thiết gia cũng không phải là người trong triều, nhưng so với những nhà quyền thế chúng ta, Thiết gia chỉ có càng khó chơi hơn.
Mắt thấy vậy, các vị đại thần do Trường Tôn Mạt cầm đầu mới bất đắc dĩ rời khỏi điện Kim Loan.
Đợi đến sau khi chỉ có một người , thần sắc của hoàng đế mới trở nên u ám như khi trận bão táp đã tới. Ngài một mình một người không ngừng đi đi lại lại trong thư phòng . . . . Đến một thời khắc nào đó, bỗng nhiên ngài ngẩng đầu, ánh mắt tựa hồ xuyên thấu qua trần nhà nhìn thấy bầu trời bên ngoài.
- Hiện nay, tại Trấn Quốc Vương phủ vẫn còn có bao nhiêu người?
- Khởi bẩm bệ hạ, cơ hồ không có.
Từ trong không gian, một âm thanh lạnh lùng, bỗng vang lên đột ngột.
Hoàng đế nhướng mày, rồi chợt giãn ra. Ngài nói với khẩu khí mang theo vài phần cực kì lạnh lùng:
- Cơ hồ? Nói cách khác, trong phủ Trấn Quốc Vương vẫn còn có người của trẫm có khả năng tự do hoạt động. Rất tốt, nói cho bọn họ, cần phải giám thị bằng được người của Trấn Quốc Vương phủ cho trẫm , nhất là Thần Trung lão nhi. Nhất cử nhất động của lão rồi tùy thời bẩm báo về.
- Cái này?
Âm thanh lạnh lùng giờ phút này chợt khựng lại ở trong không gian.
- Làm sao vậy?
Hai mắt Hoàng đế lập tức hơi bị phát lạnh.
- Khởi bẩm bệ hạ !
Âm thanh lạnh lùng đã có vài phần sợ hãi, hắn nói:
- Bệ hạ, người của chúng ta, mặc dù còn có mấy người trong phủ Trấn Quốc Vương như vậy. Nhưng mà, bọn họ đã qua không thể tự do hoạt động, dù chưa chết, lại như. . . .
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!!
Không gian như đột nhiên nổ tung, sắc mặt hoàng đế vào giờ khắc này trở nên cực kì hung ác.
- Thần Trung không giết, không phải là không thể giết, càng không phải không dám giết. Mà ngược lại là lưu lại mấy người kia, để bảo chúng ta tự mình biết đạo, một vừa hai phải!
- Cái gì gọi là một vừa hai phải? Trẫm là hoàng đế, là đương kim hoàng đế Đại Hoa hoàng triều . Trong thiên hạ này, trẫm cao cao tại thượng, dựa vào cái gì ngươi khiến cho trẫm một vừa hai phải?
- Ảnh Tử, triệu tập Ảnh Vệ lẻn vào Trấn Quốc Vương phủ. Từ đây về sau, trẫm phải biết được nhất cử nhất động của bất cứ người nào trong Thần gia.
- Bệ hạ, không thể.
Âm thanh lạnh lùng vội vàng ngăn cản:
- Tu vi bản thân Thần Trung, ngay cả thần cũng đều thập phần kiêng kỵ. Người của Ảnh Vệ đi, tất không thể gạt được cảm giác của hắn. Khi đó, tổn thất có thể to lắm.
- Vậy ngươi muốn trẫm như thế nào, chẳng lẽ thật sự phải đợi đại nạn của lão nhi kia đến?
Hai mắt hung ác kia của Hoàng đế càng có thêm vài phần thịnh nộ điên cuồng:
- Với tu vi của Thần Trung lão nhi, sống thêm được vài chục năm đến trăm năm đều không có vấn đề. Thế nhưng trẫm không chờ được lâu như vậy !
- Ảnh Tử!
Hoàng đế quát hỏi:
- Bọn họ, đến tột cùng thì lúc nào sẽ tới?
Âm thanh lạnh lùng cười khổ không thôi:
- Bệ hạ, bọn họ những cao thủ, lại há là thần có khả năng biết được.
Thư phòng lập tức trở nên cực kì yên lặng. Rất lâu sau đó, hoàng đế phun ra một hơi xả giận thật dài. Phảng phất một hơi này đã khiến cho tâm tình trong lòng ngài bình phục rất nhiều. Trong hai mắt đã không còn chút xíu khí tức tà ác. . . .
- Hoàng thúc a, trẫm vốn định cho người của Thần gia một con đường sống, nếu hôm nay ngươi bức trẫm như vậy, cũng đừng trách trẫm lòng dạ độc ác .
- Người đâu, truyền chỉ!
Trong phút chốc, uy nghiêm tối cao của bậc Cửu Ngũ Chí Tôn đã quay về trên gương mặt hoàng đế. Hai mắt của ngài lóe ra những ánh sáng nhìn xa trông rộng không người có thể so sánh:
- Trường Tôn Mạt không biết dạy cháu, lột bỏ chức Tể Tướng, liền giáng ba cấp!
- Đám người Đồng Lệnh Phương, Ngô Kỳ Thiện làm quan bất chính, hại dân chúng, phải lột bỏ chức quan, đóng cửa tự suy ngẫm lỗi lầm!
- Truyền chỉ, Thần Nguyên bảo vệ hoàng tử có công, được mặc trên người quần áo màu vàng, đặc biệt ban thưởng cho hắn không có chức quan cũng có thể tự do ra vào cấm địa hoàng cung, thuận tiện cho trẫm tùy thời triệu kiến hắn.
. . . . .
Trường Tôn gia!
Nhìn sắc mặt trắng bệch của hai huynh đệ Trường Tôn Uy kia , trong ngực Trường Tôn Mạt có cơn tức giận ngập trời, lại một lần nữa như thủy triều trào dâng.
- Thần Trung thất phu, kiếp nầy, lão phu không giết được người Thần gia ngươi thây phơi khắp nơi, lão phu thề không làm người!
Trường Tôn Phi thì cũng thôi, lúc trước hắn là một kẻ quần lụa áo là, không có triển vọng quá lớn. Nhưng Trường Tôn Uy, tất nhiên không có tên ghi trong đế đô Tuấn Ngạn Bảng, tư chất tu luyện của hắn xác thật so ra cũng kém những người trên bảng đó. Nhưng hắn cũng là một hy vọng lớn nhất cho tương lai của Trường Tôn gia.
Nếu như vẻn vẹn dừng lại bị đòn hiểm , chỉ cần đảm bảo giữ được tính mạng, cơn tức giận này Trường Tôn Mạt tạm thời cũng nhịn. Tình thế không bằng người, Thần Trung uy phong như vậy, Trường Tôn Mạt tự nhận kiếp nầy lão vô phương làm nổi.
Tuy nhiên, kẻ ra tay cũng là cứ như vậy mà phế đi căn cơ tu luyện của huynh đệ Trường Tôn Uy. Từ đó, huynh đệ bọn họ, đã trở thành một kẻ hoàn toàn phế vật.
Như thế, tức là đoạn tuyệt tất cả hy vọng của Trường Tôn gia lão!
- Thần Trung thất phu, ngươi thực độc địa a!
- Với thân phân địa vị lão Vương Gia, chuyện như vậy thì lão khinh thường ra tay. Gia gia, món nợ này, người không hề cần phải đổ lên trên đầu lão Vương Gia.
Trường Tôn Mạt bỗng nhiên xoay người lại, từ bên ngoài phòng, tựa hồ có một đạo bóng dáng như ẩn như hiện. Đối với chủ nhân của đạo âm thanh ngọt ngào này, Trường Tôn Mạt vốn hết sức tín nhiệm cùng thương yêu. Nhưng trước mắt thì những lời thế này, khiến cho lão rất căm tức.
- Ý của ngươi, kết quả hiện tại của huynh và đệ ngươi là tự làm tự chịu ?
- Gia gia, người là tức giận đến hồ đồ sao?
Đối với lửa giận của Trường Tôn Mạt, âm thanh ngọt ngào cũng không hề đổi ý, cũng vẫn nói thản nhiên.
Trường Tôn Mạt ngẩn người, một lát sau, gượng cười nói:
- Nhiên nhi, gia gia quả thật là tức giận đến hồ đồ. Những lời đã nói vừa rồi, ngươi đừng để ý tới.
- Chuyện đã phát sanh hôm nay, lão Vương Gia là có duyên cớ bên trong. Sở dĩ lão có một phen hành động như vậy, chẳng qua những người hạ thủ là người có quan hệ huynh đệ cùng Thần Dạ. Nên lão tự nhiên không muốn hai người này sẽ xảy ra chuyện gì.
- Cho nên, nếu như gia gia muốn báo thù cho Nhị ca và Trường Tôn Phi, không hề cần phải trút cừu hận lên trên đầu lão Vương Gia . . . .
Con ngươi của Trường Tôn Mạt thu lại, vội vàng hỏi:
- Nhiên nhi, ngươi đã nói như vậy , có đúng là ngươi có thể đối phó được hai người chăng?
- Không đúng!
Trường Tôn Mạt lắc đầu liên tục, tự nhủ:
- Thế lực của Diệp gia, cũng không thua kém Trường Tôn gia ta. Mà nay, Diệp Thước kia có tiềm lực như thế, Diệp lão nhi nhất định là coi như trân bảo. Ngươi làm thế nào mà có cơ hội. Còn về phần Thiết Dịch Thiên kia . . . . Nhìn thì dường như Thiết gia cũng không phải là người trong triều, nhưng so với những nhà quyền thế chúng ta, Thiết gia chỉ có càng khó chơi hơn.
/1432
|