- Chẳng lẽ phải chịu bó tay sao?
Nghe vậy, âm thanh ngọt ngào cười nhạt rồi đáp:
- Gia gia, nơi này là Đại Hoa hoàng triều, mặc dù võ đạo tối thượng, nhưng hiện tại còn không phải lúc có người có khả năng thoát được quyền uy của hoàng thất. Chúng ta là những nhà quyền thế, mới thật sự là quý tộc.
- Vậy ý của ngươi là?
Trường Tôn Mạt nhướng mày, hỏi.
- Chuyện này, lão Vương Gia lấy cớ trò khôi hài của tiểu hài tử, cùng với lý do cẩu thả, lại thêm uy thế bản thân của lão Vương Gia để hóa giải. Đương kim Đại Hoa hoàng triều, ta dám cam đoan, người mà có thể làm như vậy, dám làm như vậy, hơn nữa sau khi làm thì người khác trái lại cũng chỉ có thể nuốt xuống trái đắng , chỉ có một mình lão Vương Gia .
- Trường Tôn gia ta tự nhiên so ra kém lão Vương Gia. Nhưng mà, người ta là đường đường chính chính, chúng ta lại có khả năng tùy thời cơ mà hành động. Sau chuyện, coi như rõ ràng biết là chúng ta làm, nhưng không có chứng cớ thì có thể làm gì được chúng ta?
- Ngươi chuẩn bị đến lúc nào thì hành động ?
- Càng nhanh càng tốt!
Trường Tôn Mạt lại nhăn mặt mà nói:
- Không lâu sau, sẽ đến dịp việc trọng đại săn thú Đông Giao . Ngày hôm đó, nói vậy tất cả mọi người đều sẽ tham dự. Chọn vào đúng lúc đó, chẳng phải là thời cơ tốt sao?
- Nếu như ta dự liệu không sai, hoàng đế bệ hạ sẽ ban xuống vài đạo ý chỉ để nhanh chóng nhắn nhủ đến mấy nhà chúng ta. Tâm tư của bệ hạ thì gia gia biết hết sức rõ ràng, hôm nay tất nhiên là lão Vương Gia có khí phách mười phần , nhưng cũng khiến cho hoàng đế bệ hạ có loại cảm giác khó chịu như kim châm sau lưng
Âm thanh ngọt ngào cười nói tiếp:
- Mặc dù nhiều người phức tạp, dễ dàng hạ thủ, nhưng Thần Dạ hắn. . . . về thời gian đã không còn cho phép chúng ta lại trì hoãn thêm.
Lời này Trường Tôn Mạt nghe không hiểu, nhưng lão cũng thức thời không hề hỏi thêm, chỉ là cuối cùng lại hỏi một câu.
- Mục tiêu trong lòng ngươi là ai?
Âm thanh ngọt ngào đã rời đi xa, chỉ để lại một bóng lưng như có như không, khiến cho Trường Tôn Mạt rất nghi hoặc. . . .
Cùng lúc đó, cả trong đế đô, các nhà quyền thế lớn nhỏ đều đóng chặt đại môn. Các nhà như Diệp gia, Thiết gia, Đồng gia, Ngô gia,.v..v... , đều là đang chuẩn bị tốt nhất hoặc xấu nhất cho chuyện ngày hôm nay . . . .
Cũng không lâu lắm, hoàng đế bệ hạ có ý chỉ, liền tách biệt truyền đến mỗi Đại gia tộc. . . . . Trong lúc nhất thời, có người mừng, có người lo, có người mừng lo ưu nửa nọ nửa kia, lo lắng có, cảnh giác có. . . .
Thần gia, tại trang viện nằm tít sâu trong cùng, ở trong căn nhà cỏ tranh kia!
Thần Nguyên thẳng người đứng yên. Giờ phút này sắc mặt của hắn vẫn còn hơi tái nhợt, có lẽ ở chỗ sâu trong nội tâm của hắn cũng có một chút oán giận. Nhưng trước mặt lão nhân đang chắp hai tay sau lưng, lẳng lặng đứng thẳng , thì hắn không dám thể hiện ra bất cứ tâm tình gì.
Thần Nguyên biết hết sức rõ ràng, tất cả những gì Thần gia có được, tất cả những gì Thần Nguyên hắn giờ này ngày này đoạt được. Mọi thứ đều là do lão nhân trước mặt này một người một thương giành về được.
Chỉ là, hắn mặc dù không dám thể hiện hết tâm tình ra trên gương mặt, thậm chí ở chỗ sâu trong con ngươi cũng không dám xuất hiện ra chút xíu. Thế nhưng mà ở sâu trong nội tâm, oán giận và một chút tủi thân, trước sau vẫn tồn tại.
- Nguyên nhi, có đúng là ngươi cảm giác rằng gia gia làm như vậy, rất không công bình ?
Không biết đã qua bao lâu, Thần lão gia tử chậm rãi xoay người, nhìn Thần Nguyên mà hỏi.
- Tôn nhi ( tôn là xưng hô của cháu) không dám!" Thần Nguyên cung kính đáp:
- Tôn nhi biết,mọi thứ gia gia làm, tất cả đều là vì tương laicủa Thần gia.
Thần lão gia tử gật đầu, cũng cười cười mà nói với hàm ý sâu sắc:
- Nguyên nhi, gia gia bảo ngươi lại đây, thực sự không phải là muốn giải thích việc hôm nay gia gia làm đến tột cùng là vì cái gì. Lại càng không muốn ở trước mặt ngươi nói đôi lời, để tiêu trừ cảm giác được không công bình trong lòng ngươi.
- Nguyên nhi, trong số con cháu của gia gia, đại ca Thần Hiên của ngươi có dũng cũng có mưu, nhưng là người còn chưa đủ thận trọng. Nếu sai hắn xông pha chiến đấu,thì tuyệt đối là viên hãn tướng. Nhưng khi cần trở thành một viên Thống soái đủ tư cách, thì hắn vẫn còn kém một chút điểm. Đây là tính cách cho phép, cũng không phải hồng trần rèn luyện liền có khả năng đền bù lại được.
- Nhị ca Thần Hữu của ngươi , tất nhiên cũng cực kỳ ưu tú về các phương diện. Nhưng tính tình trời sinh hờ hững thích an nhàn, hơn nữa tâm tư của nó cũng cũng không phải ở trong triều đình này. Việc Thống soái một chốn, mặc dù áp đặt cho nó thì nó cũng không muốn.
- Tứ đệ Thần Vị của ngươi , tính tình rất tự do thoải mái, căn bản không im lặng nổi. Với biểu hiện ra ngoài của nó, cả thế gian có lẽ càng thích hợp hơn cho nó.
- Ngũ đệ của ngươi . . . .
- Rì rầm thủ thỉ . . . .
- Về phần Dạ nhi, Nguyên nhi, ngươi hẳn là biết, hắn mang điều gì trên lưng . . . . Nó có khả năng trở thành chủ nhân của Thần gia . Nhưng nhất định , Thần gia sẽ không trói buộc nó quá lâu.
- Chỉ có Thần Nguyên ngươi, trí mưu cũng đủ, tư chất hơn người, thủ đoạn cũng là phi phàm, lại thêm tâm tư của ngươi liền để ý tới việc này. Cho nên, trong số đông đảo con cháu ba đời Thần gia , nếu như muốn chọn một gia chủ tương lai của Thần gia, thì ngươi là người tốt nhất để chọn !
Thần lão gia tử ánh mắt hoàn toàn nghiêm túc mà nói:
- Trong số tất cả huynh đệ , ngươi có một ưu điểm ưu tú nhất, nhưng cũng là khuyết điểm lớn nhất.
Thần Nguyên cả người chấn động. . . .
- Cho dù người huynh đệ nào của ngươi, ở trước mặt gia gia ta, nếu như trong lòng có chỗ không thoải mái, hoặc là không phục thì bọn họ cũng có thể nói ra trực diện. Chỉ có ngươi, đều áp chế lời nói ở trong lòng. Nhiều nhất, cũng chỉ nói ra có ba phần sự thực .
- Phần cẩn thận này của ngươi, phải nói là thủ đoạn, ở trên công đường triều đình mà để ứng phó những lão cáo già này, đương nhiên là tốt. Có điều là, ở trong Thần gia, tất cả mọi người đều là thân nhân của ngươi. Đối mặt với thân nhân, mà ngươi còn có thể làm không thẳng thắn thành thực. Thử hỏi, coi như ngươi làm Gia chủ, thì những người phía dưới này, liệu sẽ phục ngươi?
Âm thanh của Thần lão gia tử đột nhiên nghiêm túc:
- Chớ có cho là, quyền uy tối cao liền có khả năng áp chế được tất cả mọi người. Mà nếu như nó thật sự có khả năng, Thần gia chúng ta hôm nay còn có thể tồn tại trên thế gian sao?
- Gia gia, Tôn . . . .
Thần lão gia tử xua xua tay, nói lời thấm thía:
- Nguyên nhi, ngươi cho là không công bình, nhưng ngươi có hề nghĩ tới không. Đối với Dạ nhi mà nói, thậm chí đối với mấy người huynh đệ khác của ngươi mà nói, lại có phải là công bình hay không ?
Nghe vậy, âm thanh ngọt ngào cười nhạt rồi đáp:
- Gia gia, nơi này là Đại Hoa hoàng triều, mặc dù võ đạo tối thượng, nhưng hiện tại còn không phải lúc có người có khả năng thoát được quyền uy của hoàng thất. Chúng ta là những nhà quyền thế, mới thật sự là quý tộc.
- Vậy ý của ngươi là?
Trường Tôn Mạt nhướng mày, hỏi.
- Chuyện này, lão Vương Gia lấy cớ trò khôi hài của tiểu hài tử, cùng với lý do cẩu thả, lại thêm uy thế bản thân của lão Vương Gia để hóa giải. Đương kim Đại Hoa hoàng triều, ta dám cam đoan, người mà có thể làm như vậy, dám làm như vậy, hơn nữa sau khi làm thì người khác trái lại cũng chỉ có thể nuốt xuống trái đắng , chỉ có một mình lão Vương Gia .
- Trường Tôn gia ta tự nhiên so ra kém lão Vương Gia. Nhưng mà, người ta là đường đường chính chính, chúng ta lại có khả năng tùy thời cơ mà hành động. Sau chuyện, coi như rõ ràng biết là chúng ta làm, nhưng không có chứng cớ thì có thể làm gì được chúng ta?
- Ngươi chuẩn bị đến lúc nào thì hành động ?
- Càng nhanh càng tốt!
Trường Tôn Mạt lại nhăn mặt mà nói:
- Không lâu sau, sẽ đến dịp việc trọng đại săn thú Đông Giao . Ngày hôm đó, nói vậy tất cả mọi người đều sẽ tham dự. Chọn vào đúng lúc đó, chẳng phải là thời cơ tốt sao?
- Nếu như ta dự liệu không sai, hoàng đế bệ hạ sẽ ban xuống vài đạo ý chỉ để nhanh chóng nhắn nhủ đến mấy nhà chúng ta. Tâm tư của bệ hạ thì gia gia biết hết sức rõ ràng, hôm nay tất nhiên là lão Vương Gia có khí phách mười phần , nhưng cũng khiến cho hoàng đế bệ hạ có loại cảm giác khó chịu như kim châm sau lưng
Âm thanh ngọt ngào cười nói tiếp:
- Mặc dù nhiều người phức tạp, dễ dàng hạ thủ, nhưng Thần Dạ hắn. . . . về thời gian đã không còn cho phép chúng ta lại trì hoãn thêm.
Lời này Trường Tôn Mạt nghe không hiểu, nhưng lão cũng thức thời không hề hỏi thêm, chỉ là cuối cùng lại hỏi một câu.
- Mục tiêu trong lòng ngươi là ai?
Âm thanh ngọt ngào đã rời đi xa, chỉ để lại một bóng lưng như có như không, khiến cho Trường Tôn Mạt rất nghi hoặc. . . .
Cùng lúc đó, cả trong đế đô, các nhà quyền thế lớn nhỏ đều đóng chặt đại môn. Các nhà như Diệp gia, Thiết gia, Đồng gia, Ngô gia,.v..v... , đều là đang chuẩn bị tốt nhất hoặc xấu nhất cho chuyện ngày hôm nay . . . .
Cũng không lâu lắm, hoàng đế bệ hạ có ý chỉ, liền tách biệt truyền đến mỗi Đại gia tộc. . . . . Trong lúc nhất thời, có người mừng, có người lo, có người mừng lo ưu nửa nọ nửa kia, lo lắng có, cảnh giác có. . . .
Thần gia, tại trang viện nằm tít sâu trong cùng, ở trong căn nhà cỏ tranh kia!
Thần Nguyên thẳng người đứng yên. Giờ phút này sắc mặt của hắn vẫn còn hơi tái nhợt, có lẽ ở chỗ sâu trong nội tâm của hắn cũng có một chút oán giận. Nhưng trước mặt lão nhân đang chắp hai tay sau lưng, lẳng lặng đứng thẳng , thì hắn không dám thể hiện ra bất cứ tâm tình gì.
Thần Nguyên biết hết sức rõ ràng, tất cả những gì Thần gia có được, tất cả những gì Thần Nguyên hắn giờ này ngày này đoạt được. Mọi thứ đều là do lão nhân trước mặt này một người một thương giành về được.
Chỉ là, hắn mặc dù không dám thể hiện hết tâm tình ra trên gương mặt, thậm chí ở chỗ sâu trong con ngươi cũng không dám xuất hiện ra chút xíu. Thế nhưng mà ở sâu trong nội tâm, oán giận và một chút tủi thân, trước sau vẫn tồn tại.
- Nguyên nhi, có đúng là ngươi cảm giác rằng gia gia làm như vậy, rất không công bình ?
Không biết đã qua bao lâu, Thần lão gia tử chậm rãi xoay người, nhìn Thần Nguyên mà hỏi.
- Tôn nhi ( tôn là xưng hô của cháu) không dám!" Thần Nguyên cung kính đáp:
- Tôn nhi biết,mọi thứ gia gia làm, tất cả đều là vì tương laicủa Thần gia.
Thần lão gia tử gật đầu, cũng cười cười mà nói với hàm ý sâu sắc:
- Nguyên nhi, gia gia bảo ngươi lại đây, thực sự không phải là muốn giải thích việc hôm nay gia gia làm đến tột cùng là vì cái gì. Lại càng không muốn ở trước mặt ngươi nói đôi lời, để tiêu trừ cảm giác được không công bình trong lòng ngươi.
- Nguyên nhi, trong số con cháu của gia gia, đại ca Thần Hiên của ngươi có dũng cũng có mưu, nhưng là người còn chưa đủ thận trọng. Nếu sai hắn xông pha chiến đấu,thì tuyệt đối là viên hãn tướng. Nhưng khi cần trở thành một viên Thống soái đủ tư cách, thì hắn vẫn còn kém một chút điểm. Đây là tính cách cho phép, cũng không phải hồng trần rèn luyện liền có khả năng đền bù lại được.
- Nhị ca Thần Hữu của ngươi , tất nhiên cũng cực kỳ ưu tú về các phương diện. Nhưng tính tình trời sinh hờ hững thích an nhàn, hơn nữa tâm tư của nó cũng cũng không phải ở trong triều đình này. Việc Thống soái một chốn, mặc dù áp đặt cho nó thì nó cũng không muốn.
- Tứ đệ Thần Vị của ngươi , tính tình rất tự do thoải mái, căn bản không im lặng nổi. Với biểu hiện ra ngoài của nó, cả thế gian có lẽ càng thích hợp hơn cho nó.
- Ngũ đệ của ngươi . . . .
- Rì rầm thủ thỉ . . . .
- Về phần Dạ nhi, Nguyên nhi, ngươi hẳn là biết, hắn mang điều gì trên lưng . . . . Nó có khả năng trở thành chủ nhân của Thần gia . Nhưng nhất định , Thần gia sẽ không trói buộc nó quá lâu.
- Chỉ có Thần Nguyên ngươi, trí mưu cũng đủ, tư chất hơn người, thủ đoạn cũng là phi phàm, lại thêm tâm tư của ngươi liền để ý tới việc này. Cho nên, trong số đông đảo con cháu ba đời Thần gia , nếu như muốn chọn một gia chủ tương lai của Thần gia, thì ngươi là người tốt nhất để chọn !
Thần lão gia tử ánh mắt hoàn toàn nghiêm túc mà nói:
- Trong số tất cả huynh đệ , ngươi có một ưu điểm ưu tú nhất, nhưng cũng là khuyết điểm lớn nhất.
Thần Nguyên cả người chấn động. . . .
- Cho dù người huynh đệ nào của ngươi, ở trước mặt gia gia ta, nếu như trong lòng có chỗ không thoải mái, hoặc là không phục thì bọn họ cũng có thể nói ra trực diện. Chỉ có ngươi, đều áp chế lời nói ở trong lòng. Nhiều nhất, cũng chỉ nói ra có ba phần sự thực .
- Phần cẩn thận này của ngươi, phải nói là thủ đoạn, ở trên công đường triều đình mà để ứng phó những lão cáo già này, đương nhiên là tốt. Có điều là, ở trong Thần gia, tất cả mọi người đều là thân nhân của ngươi. Đối mặt với thân nhân, mà ngươi còn có thể làm không thẳng thắn thành thực. Thử hỏi, coi như ngươi làm Gia chủ, thì những người phía dưới này, liệu sẽ phục ngươi?
Âm thanh của Thần lão gia tử đột nhiên nghiêm túc:
- Chớ có cho là, quyền uy tối cao liền có khả năng áp chế được tất cả mọi người. Mà nếu như nó thật sự có khả năng, Thần gia chúng ta hôm nay còn có thể tồn tại trên thế gian sao?
- Gia gia, Tôn . . . .
Thần lão gia tử xua xua tay, nói lời thấm thía:
- Nguyên nhi, ngươi cho là không công bình, nhưng ngươi có hề nghĩ tới không. Đối với Dạ nhi mà nói, thậm chí đối với mấy người huynh đệ khác của ngươi mà nói, lại có phải là công bình hay không ?
/1432
|