- Vâng, chị Tĩnh, thật là trùng hợp.
Trương Dương vẻ mặt cười tủm tỉm đi ra phía trước, chào hỏi Dương Tĩnh.
Dương Phi với vẻ mặt lạnh nhạt theo sau.
- Các người. . .
Dương Tĩnh nhìn Trương Dương, rồi lại nhìn Dương Phi, trên mặt lộ ra một vẻ không hiểu nổi.
- Các người không phải không thành công sao? Lẽ nào. . .
Ý của cô không cần nói cũng biết, làm mối cho hai người không phải không thành công sao? Sao bây giờ lại đi cùng nhau, thậm chí còn tới thuê phòng?
Trương Dương nghe vậy, biết là đã hỏng bét rồi, đúng như dự đoán Dương Phi ở phía sau đi tới, nhìn Dương Tĩnh và Tạ Long, lãnh đạm nói:
- Tôi giải thích trước, tôi chẳng qua là bị người ta lôi lại đây xem kịch mà thôi, không giống người nào đó, hiện tại đặt phòng rồi.
Nói xong nhìn thẻ phòng và hoa hồng của Tạ Long, nhẹ nhàng hừ một tiếng.
Tạ Long vừa nhìn thấy Dương Phi đã hồn vía lên mây, hắn sờ sờ đầu, mới nhớ tới, đây là đại mỹ nhân Dương Phi em gái ruột của Dương Tĩnh, kể từ sau khi thấy ảnh cô hắn đã hâm mộ mãi, không nghĩ tới hôm nay lại có thể nhìn thấy người thật, thật sự là quá đẹp, những người phụ nữ từng qua lại chơi đùa, tuy rằng cũng không thiếu, nhưng không có một ai có thể đẹp như cô dù chỉ là một nửa.
- Hi, em chính là Dương Phi em gái của Tĩnh Nhi đây sao, anh vẫn nhớ em khi còn bé, anh còn ép cả nick QQ của em đây mà!
Tạ Long đổi hoa hồng sang tay khác, duỗi tay phải ra muốn bắt tay Dương Phi, không thèm để ý tới Trương Dương người đứng bên cạnh cô gái.
Dương Phi liếc mắt nhìn tay hắn, không động tay, chỉ có cái mũi nhẹ nhàng hừ một tiếng, quay đầu đi.
Tình huống lúc này khiến cho Tạ Long bối rối vạn phần, thu tay về cũng không được, tiếp tục để nguyên cũng không xong, mà ngay bên Dương Tĩnh cũng không muốn nhìn rồi, đang định mở miệng, Trương Dương đi tới, bắt tay Tạ Long, nắm một chút, sau đó vòng tay ôm lấy bờ vai của anh chàng một cách thân thiết và vỗ vỗ.
- Xin chào, tôi là em của chị Dương Tĩnh!
Sau đó lặng lẽ tiến sát bên tai hắn khẽ nói:
- Ông Bejamin, tiểu thư Bessie nhờ tôi hỏi thăm sức khỏe ông .
Anh có thể cảm nhận thấy Tạ Long thân mình run lên mãnh liệt, làm bộ miễn cưỡng tươi cười đáp lại nói:
- Xin lỗi, tôi . . . tôi nghe không hiểu lắm.
- Không hiểu đúng không! Ha ha!
Trương Dương lần thứ hai hung hăng vỗ vỗ phía sau lưng của hắn:
- Ông Matthew cũng nhờ tôi hỏi thăm ông!
Tạ Long mồ hôi lạnh lập tức chảy xuống, chuyện bí mật của mình, tại sao những người kia biết hết?
- Ha ha. . .
Hắn liếc mắt Dương Tĩnh, cười mỉa một tiếng, thấp giọng nói rằng:
- Vị tiên sinh này, anh vừa mới vừa nói anh là em trai Tĩnh Nhi, ai da, chúng ta nên làm quen thôi, hay là chúng ta để cho hai chị em họ tự ôn chuyện cũ, chúng ta tới bên kia trò chuyện vài câu được không?
- Được!
Trương Dương đồng ý.
Hai người đột nhiên đến như vậy, khiến Dương Tĩnh bất ngờ, muốn ôn chuyện cũ phải là cô với Tạ Long chứ, hơn nữa Dương Phi cũng biết Tạ Long, sao Trương Dương với anh ta lại ôn lại chuyện cũ, thế này là không khoa học, lẽ nào em trai cô lại có duyên vậy?
- A, Ben, anh quen Trương Dương không? Hai người vừa nhắc đến Bessie và Matthew, họ là ai?
- Không. . . Không có gì, Anh. . . Anh thấy em của em với anh hợp nhau, chị em em lâu không gặp thì nói chuyện đi.
Tạ Long không nhịn được, việc của mình đột nhiên có người biết, mẹ kiếp…fuck!
Hắn nhanh chóng đặt vali da xuống, nhét hoa hồng vào trong lòng Dương Tĩnh, rồi kéo Trương Dương ra một góc khác.
Sau khi hắn nhìn thấy có khoảng cách với hai chị em Dương Tĩnh, cởi cúc áo, nới lỏng nút thắt cà vạt, sau đó đôi mắt nhìn chằm chằm Trương Dương gắt gao, lạnh giọng hỏi:
- Anh rốt cuộc là ai?
Trương Dương nhún vai, vẻ mặt vô tội, vuốt tay:
- Chị Tĩnh không phải đã nói rồi, tôi là em của chị ấy.
- Không thể nào!
Tạ Long lắc lắc đầu:
- Tôi với cô ấy cùng nhau lớn lên từ nhỏ, chưa từng nghe nói cô ấy có em trai gì cả.
- Đại ca! Tôi và anh đều là đàn ông, tôi sao lại không biết cái hoa JU (lỗ đít) này ngoài mùi thối ra, còn có thể nhét gậy?
Trương Dương vươn tay chỉ vào mông Tạ Long, cười tủm tỉm nói.
Nghe vậy, Tạ Long lại toát mồ hôi, mặt héo xuống:
- Cậu . . . Làm sao cậu biết?
- Tôi làm sao biết được ? Cho nên muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm, ông làm rồi thì giờ cũng dừng thôi, còn giả đuôi sói gì nữa, tự chụp. . . ổ D, ổ E, …ổ F của ông, bản thân tự rõ, dù sao vài thứ kia của ông tôi sao chép rồi, ông xem rồi lo liệu đi?
- A!
Tạ Long trợn tròn mắt, thì ra là máy tính của mình bị người xâm phạm, mình tại sao một chút cảm giác đều không có, hơn nữa những đoạn đó không phải đều có mã hóa sao, sao lại xảy ra vậy.
Hắn phù phù một tiếng liền quỳ xuống, vươn tay, hốc mắt đỏ ngầu.
- Đại ca, đại ca, tôi có mắt như mù, tôi quỳ xuống, xin anh hãy trả lại những thứ đó cho tôi, anh muốn cái gì, tôi sẽ cho anh, bao nhiêu tiền…5 vạn? 10 vạn…
Trương Dương chán ghét liếc mắt nhìn hắn, thở một hơi thản nhiên nói:
- Đừng như loại đàn bà thế nữa, bản thân mình làm, còn giả bộ gì nữa, ngày hôm qua trước khi lên máy bay ông không phải còn gọi ai là Bessie lên giường hay sao? Ông còn giúp cô ta mua cái vòng tay thạch anh, tiêu hết 352 Canadian dollar. . .
Tạ Long quỳ trên mặt đất không nói được gì, người trước mắt này là CIA sao? Như thế nào mà ngay cả việc ấy cũng biết, điều này quá khoa trương rồi. Đương nhiên hắn không biết, thông tin tiêu dùng thẻ tín dụng của mình cũng bị Trương Dương đào bới ra.
- Đại ca, đại ca, anh muốn tôi làm cái gì, chỉ cần anh không nói. . . Tất cả sẽ được thương lượng, bất luận là tiền hay là cái khác, chỉ cần tôi đủ khả năng.
Nói xong muốn ôm đùi Trương Dương.
Trương Dương vội vàng tránh, để hắn chới với:
- Đừng gây rối, tôi không muốn phí lời với anh, hãy tránh xa chị Dương Tĩnh ra, sau đó lập tức lập tức cút khỏi Trung Quốc, chỉ cần anh dám quay lại Trung Quốc dù chỉ một tấc đất, tôi sẽ cho tất cả ảnh và clip trong máy tính của anh bay khắp thế giới. Nhân tiện nhắc nhở anh một chút, sau khi trở về đem tất cả những gì về của chị Tĩnh xóa hết đi, bất kể là QQ hay là cái gì, đừng quên, tất cả những gì của anh tôi đều hiểu hết tận gốc rễ, trừ phi anh không còn lưu lại ở địa cầu.
- Rời bỏ Tĩnh Nhi?
Tạ Long quỳ hóa thạch trên đất, điều này còn khó hơn so với việc cắt đầu hắn, hắn vất vả theo đuổi mười mấy năm, ngay cả tay cô cũng chưa được cầm mấy lần, hôm nay chuẩn bị trở về để nắm tay cô, làm sao có thể buông tay như thế này.
- Như thế nào, có vấn đề sao?
- Có thể đổi cái khác không?
Tạ Long nuốt một ngụm nước bọt, vừa rồi gặp Dương Tĩnh, phát hiện nàng càng ngày càng đẹp hơn, dáng người kia làn da kia khuôn mặt kia, quả thực là tuyệt vời, ở Phong Diệp Quốc gặp qua vô số mỹ nữ, nhưng sẽ không một ai có thể so sánh được với nàng, hiện tại mắt thấy tay cũng có thể chạm, như thế nào nỡ cam tâm bỏ, thế là mắt nhìn chằm chằm mặt Trương Dương, trong lòng muốn loại bỏ cái suy nghĩ của kẻ đứng trước mắt.
Nhưng hắn còn chưa lên tiếng, Trương Dương đột nhiên biến sắc, vươn tay trong nháy mắt đã bóp cổ của hắn, ấn đầu của hắn trên mặt tường lạnh như băng, lực ép lớn khiến hắn ngay cả năng lực giãy dụa đều đánh mất, chỉ có thể là giống như con chó chết bị ấn trên tường.
- Trong lòng anh nghĩ gì tôi rất rõ, nhưng anh hãy bỏ cái thông minh của anh lại, tôi có lòng tốt nói với anh rằng, anh còn muốn cò kè với tôi, đến nhìn anh cũng chẳng có chút bản lĩnh nào.
Trương Dương có chút mất đi tính nhẫn nại, tay dùng một chút lực, Tạ Long tè ra quần, anh bất đắc dĩ thả hắn ra, nhìn hắn nói:
- Tôi cho anh suy nghĩ một phút, là cho anh cút đi có chút thể diện, hay là để tôi cho anh một cú đấm về Phong Diệp Quốc .
Nói xong, không thèm nhìn lại hắn, Trương Dương chầm chậm đi trở về tìm Dương Tĩnh và Dương Phi.
Trương Dương vẻ mặt cười tủm tỉm đi ra phía trước, chào hỏi Dương Tĩnh.
Dương Phi với vẻ mặt lạnh nhạt theo sau.
- Các người. . .
Dương Tĩnh nhìn Trương Dương, rồi lại nhìn Dương Phi, trên mặt lộ ra một vẻ không hiểu nổi.
- Các người không phải không thành công sao? Lẽ nào. . .
Ý của cô không cần nói cũng biết, làm mối cho hai người không phải không thành công sao? Sao bây giờ lại đi cùng nhau, thậm chí còn tới thuê phòng?
Trương Dương nghe vậy, biết là đã hỏng bét rồi, đúng như dự đoán Dương Phi ở phía sau đi tới, nhìn Dương Tĩnh và Tạ Long, lãnh đạm nói:
- Tôi giải thích trước, tôi chẳng qua là bị người ta lôi lại đây xem kịch mà thôi, không giống người nào đó, hiện tại đặt phòng rồi.
Nói xong nhìn thẻ phòng và hoa hồng của Tạ Long, nhẹ nhàng hừ một tiếng.
Tạ Long vừa nhìn thấy Dương Phi đã hồn vía lên mây, hắn sờ sờ đầu, mới nhớ tới, đây là đại mỹ nhân Dương Phi em gái ruột của Dương Tĩnh, kể từ sau khi thấy ảnh cô hắn đã hâm mộ mãi, không nghĩ tới hôm nay lại có thể nhìn thấy người thật, thật sự là quá đẹp, những người phụ nữ từng qua lại chơi đùa, tuy rằng cũng không thiếu, nhưng không có một ai có thể đẹp như cô dù chỉ là một nửa.
- Hi, em chính là Dương Phi em gái của Tĩnh Nhi đây sao, anh vẫn nhớ em khi còn bé, anh còn ép cả nick QQ của em đây mà!
Tạ Long đổi hoa hồng sang tay khác, duỗi tay phải ra muốn bắt tay Dương Phi, không thèm để ý tới Trương Dương người đứng bên cạnh cô gái.
Dương Phi liếc mắt nhìn tay hắn, không động tay, chỉ có cái mũi nhẹ nhàng hừ một tiếng, quay đầu đi.
Tình huống lúc này khiến cho Tạ Long bối rối vạn phần, thu tay về cũng không được, tiếp tục để nguyên cũng không xong, mà ngay bên Dương Tĩnh cũng không muốn nhìn rồi, đang định mở miệng, Trương Dương đi tới, bắt tay Tạ Long, nắm một chút, sau đó vòng tay ôm lấy bờ vai của anh chàng một cách thân thiết và vỗ vỗ.
- Xin chào, tôi là em của chị Dương Tĩnh!
Sau đó lặng lẽ tiến sát bên tai hắn khẽ nói:
- Ông Bejamin, tiểu thư Bessie nhờ tôi hỏi thăm sức khỏe ông .
Anh có thể cảm nhận thấy Tạ Long thân mình run lên mãnh liệt, làm bộ miễn cưỡng tươi cười đáp lại nói:
- Xin lỗi, tôi . . . tôi nghe không hiểu lắm.
- Không hiểu đúng không! Ha ha!
Trương Dương lần thứ hai hung hăng vỗ vỗ phía sau lưng của hắn:
- Ông Matthew cũng nhờ tôi hỏi thăm ông!
Tạ Long mồ hôi lạnh lập tức chảy xuống, chuyện bí mật của mình, tại sao những người kia biết hết?
- Ha ha. . .
Hắn liếc mắt Dương Tĩnh, cười mỉa một tiếng, thấp giọng nói rằng:
- Vị tiên sinh này, anh vừa mới vừa nói anh là em trai Tĩnh Nhi, ai da, chúng ta nên làm quen thôi, hay là chúng ta để cho hai chị em họ tự ôn chuyện cũ, chúng ta tới bên kia trò chuyện vài câu được không?
- Được!
Trương Dương đồng ý.
Hai người đột nhiên đến như vậy, khiến Dương Tĩnh bất ngờ, muốn ôn chuyện cũ phải là cô với Tạ Long chứ, hơn nữa Dương Phi cũng biết Tạ Long, sao Trương Dương với anh ta lại ôn lại chuyện cũ, thế này là không khoa học, lẽ nào em trai cô lại có duyên vậy?
- A, Ben, anh quen Trương Dương không? Hai người vừa nhắc đến Bessie và Matthew, họ là ai?
- Không. . . Không có gì, Anh. . . Anh thấy em của em với anh hợp nhau, chị em em lâu không gặp thì nói chuyện đi.
Tạ Long không nhịn được, việc của mình đột nhiên có người biết, mẹ kiếp…fuck!
Hắn nhanh chóng đặt vali da xuống, nhét hoa hồng vào trong lòng Dương Tĩnh, rồi kéo Trương Dương ra một góc khác.
Sau khi hắn nhìn thấy có khoảng cách với hai chị em Dương Tĩnh, cởi cúc áo, nới lỏng nút thắt cà vạt, sau đó đôi mắt nhìn chằm chằm Trương Dương gắt gao, lạnh giọng hỏi:
- Anh rốt cuộc là ai?
Trương Dương nhún vai, vẻ mặt vô tội, vuốt tay:
- Chị Tĩnh không phải đã nói rồi, tôi là em của chị ấy.
- Không thể nào!
Tạ Long lắc lắc đầu:
- Tôi với cô ấy cùng nhau lớn lên từ nhỏ, chưa từng nghe nói cô ấy có em trai gì cả.
- Đại ca! Tôi và anh đều là đàn ông, tôi sao lại không biết cái hoa JU (lỗ đít) này ngoài mùi thối ra, còn có thể nhét gậy?
Trương Dương vươn tay chỉ vào mông Tạ Long, cười tủm tỉm nói.
Nghe vậy, Tạ Long lại toát mồ hôi, mặt héo xuống:
- Cậu . . . Làm sao cậu biết?
- Tôi làm sao biết được ? Cho nên muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm, ông làm rồi thì giờ cũng dừng thôi, còn giả đuôi sói gì nữa, tự chụp. . . ổ D, ổ E, …ổ F của ông, bản thân tự rõ, dù sao vài thứ kia của ông tôi sao chép rồi, ông xem rồi lo liệu đi?
- A!
Tạ Long trợn tròn mắt, thì ra là máy tính của mình bị người xâm phạm, mình tại sao một chút cảm giác đều không có, hơn nữa những đoạn đó không phải đều có mã hóa sao, sao lại xảy ra vậy.
Hắn phù phù một tiếng liền quỳ xuống, vươn tay, hốc mắt đỏ ngầu.
- Đại ca, đại ca, tôi có mắt như mù, tôi quỳ xuống, xin anh hãy trả lại những thứ đó cho tôi, anh muốn cái gì, tôi sẽ cho anh, bao nhiêu tiền…5 vạn? 10 vạn…
Trương Dương chán ghét liếc mắt nhìn hắn, thở một hơi thản nhiên nói:
- Đừng như loại đàn bà thế nữa, bản thân mình làm, còn giả bộ gì nữa, ngày hôm qua trước khi lên máy bay ông không phải còn gọi ai là Bessie lên giường hay sao? Ông còn giúp cô ta mua cái vòng tay thạch anh, tiêu hết 352 Canadian dollar. . .
Tạ Long quỳ trên mặt đất không nói được gì, người trước mắt này là CIA sao? Như thế nào mà ngay cả việc ấy cũng biết, điều này quá khoa trương rồi. Đương nhiên hắn không biết, thông tin tiêu dùng thẻ tín dụng của mình cũng bị Trương Dương đào bới ra.
- Đại ca, đại ca, anh muốn tôi làm cái gì, chỉ cần anh không nói. . . Tất cả sẽ được thương lượng, bất luận là tiền hay là cái khác, chỉ cần tôi đủ khả năng.
Nói xong muốn ôm đùi Trương Dương.
Trương Dương vội vàng tránh, để hắn chới với:
- Đừng gây rối, tôi không muốn phí lời với anh, hãy tránh xa chị Dương Tĩnh ra, sau đó lập tức lập tức cút khỏi Trung Quốc, chỉ cần anh dám quay lại Trung Quốc dù chỉ một tấc đất, tôi sẽ cho tất cả ảnh và clip trong máy tính của anh bay khắp thế giới. Nhân tiện nhắc nhở anh một chút, sau khi trở về đem tất cả những gì về của chị Tĩnh xóa hết đi, bất kể là QQ hay là cái gì, đừng quên, tất cả những gì của anh tôi đều hiểu hết tận gốc rễ, trừ phi anh không còn lưu lại ở địa cầu.
- Rời bỏ Tĩnh Nhi?
Tạ Long quỳ hóa thạch trên đất, điều này còn khó hơn so với việc cắt đầu hắn, hắn vất vả theo đuổi mười mấy năm, ngay cả tay cô cũng chưa được cầm mấy lần, hôm nay chuẩn bị trở về để nắm tay cô, làm sao có thể buông tay như thế này.
- Như thế nào, có vấn đề sao?
- Có thể đổi cái khác không?
Tạ Long nuốt một ngụm nước bọt, vừa rồi gặp Dương Tĩnh, phát hiện nàng càng ngày càng đẹp hơn, dáng người kia làn da kia khuôn mặt kia, quả thực là tuyệt vời, ở Phong Diệp Quốc gặp qua vô số mỹ nữ, nhưng sẽ không một ai có thể so sánh được với nàng, hiện tại mắt thấy tay cũng có thể chạm, như thế nào nỡ cam tâm bỏ, thế là mắt nhìn chằm chằm mặt Trương Dương, trong lòng muốn loại bỏ cái suy nghĩ của kẻ đứng trước mắt.
Nhưng hắn còn chưa lên tiếng, Trương Dương đột nhiên biến sắc, vươn tay trong nháy mắt đã bóp cổ của hắn, ấn đầu của hắn trên mặt tường lạnh như băng, lực ép lớn khiến hắn ngay cả năng lực giãy dụa đều đánh mất, chỉ có thể là giống như con chó chết bị ấn trên tường.
- Trong lòng anh nghĩ gì tôi rất rõ, nhưng anh hãy bỏ cái thông minh của anh lại, tôi có lòng tốt nói với anh rằng, anh còn muốn cò kè với tôi, đến nhìn anh cũng chẳng có chút bản lĩnh nào.
Trương Dương có chút mất đi tính nhẫn nại, tay dùng một chút lực, Tạ Long tè ra quần, anh bất đắc dĩ thả hắn ra, nhìn hắn nói:
- Tôi cho anh suy nghĩ một phút, là cho anh cút đi có chút thể diện, hay là để tôi cho anh một cú đấm về Phong Diệp Quốc .
Nói xong, không thèm nhìn lại hắn, Trương Dương chầm chậm đi trở về tìm Dương Tĩnh và Dương Phi.
/292
|