Hai đại mỹ nữ nhìn thấy Trương Dương về, phát hiện chỉ về có một mình, Dương Tĩnh bèn hỏi:
- Em à, Tạ Long đâu?
- Anh ta à?
Trương Dương quay đầu lại nhìn, sờ cái mũi đáp:
- Anh ta vừa mới xuống máy bay buồn tiểu quá, đi tiểu rồi.
- Ừ!
Dương tĩnh gật gật đầu.
Trương Dương đi đến bên cạnh cô, nhìn hoa hồng trong lòng cô, đưa tay qua nói.
- Chị Tĩnh, em giúp chị cầm!
Dương Tĩnh nhìn anh, do dự một chút, vẫn đem hoa hồng đưa cho Trương Dương:
- Vậy được rồi! Em cũng có thể dùng cái này đến tặng Phi Phi, chị không để ý đâu, hì hì!
Dương Phi bên cạnh táp lưỡi, liếc mắt nhìn Dương Tĩnh, cười lạnh một tiếng nói:
- Còn cười, đợi cho chị muốn khóc cũng khóc không được.
Đang nói, chỗ góc tường, chậm rãi xuất hiện bóng Tạ Long, Dương Tĩnh chỉ nhìn thoáng qua, liền hóa đá, mới vừa rồi Tạ Long còn thần thái sáng láng cùng nàng chuyện trò vui vẻ, lúc này nhìn như một chú hề bị 50 lực sĩ đấm, bả vai rủ xuống, đũng quần ướt, chậm dãi di chuyển tới.
Đây là sao ? Chẳng lẽ đi vệ sinh bị người ta kẹp sao?
- Tĩnh Nhi. . . à, không, Dương Tĩnh.
Tạ Long nói nửa câu, nhìn Trương Dương đứng bên cạnh, vội vàng sửa lại cách gọi thân mật, đồng thời hai chân giật giật theo bản năng, vừa rồi bị nước tiểu thấm ẩm ướt rất khó chịu.
- Là như thế này, anh đột nhiên nghe điện thoại, nói là trong nhà xảy ra chuyện, phải nhanh chóng trở về Phong Diệp Quốc. . . Cho nên, rất xin lỗi em.
Sau đó liếc nhìn Trương Dương, không đợi Dương Tĩnh đang hóa đá phản ứng lại, vội vàng lạch cạch kéo vali đi.
- Tạ Long. . . Chuyện gì xảy ra vậy?
Dương Tĩnh xốc, chạy chậm vài bước, rồi đuổi theo:
- Nhà anh xảy ra chuyện gì thế?
- Không. . thì là?
Trong đầu hắn nhanh chóng chuyển động, nghĩ như thế nào để có một lý do nói dối hợp lý, có lẽ về sau cũng chẳng còn cơ hội.
Nhưng hắn đột nhiên nhìn thấy Trương Dương đang từ từ đi tới, bất giác lại chùn chân lại.
Nghĩ một lúc rồi hắn nói:
- Kỳ thật lần này trở về, anh muốn nói rõ với em, anh ở Phong Diệp Quốc đã có vợ sắp cưới, cuối năm nay sẽ kết hôn, em không cần chờ đợi thêm nữa, thật xin lỗi!
Nói xong, nhanh chóng kéo vali, rời đi.
Dương Tĩnh ngây người, đứng nguyên chỗ cũ, không đuổi theo, cũng không nói gì, lẳng lặng nhìn theo bóng của Tạ Long xa dần, rồi sau đó chầm chậm tựa vào tường.
Qua một hồi lâu, cô quay đầu lại, nhìn thấy bộ dạng đứng im của Dương Phi và Trương Dương, cố gắng cười một cách thản nhiên:
- Chị không sao. . .sao hai em lại nhìn chị như vậy?
Dương Phi không hé răng, Trương Dương thì nắm chặt tay, anh thấy được, Dương Tĩnh vẫn có tình cảm đối Tạ Long, chỉ là tình cảm này rốt cuộc là gì, anh cũng không rõ ràng lắm.
Dương Tĩnh chậm rãi tiến về phía hai người, lúc đến trước mặt Trương Dương, đột nhiên thở nhẹ, nhìn Trương Dương, bình thản hỏi:
- Trương Dương, em vừa rồi nói gì với anh ấy?
Dựa vào sự thông minh của cô, bây giờ cô đã ngộ ra vấn đề. Vừa rồi Tạ Long rõ ràng là dối lòng. Chỉ một khoảng thời gian ngắn sau khi anh ta cùng Trương Dương rời đi, anh ta mới nói kiểu như vậy, nhất định là Trương Dương đã làm gì đó với anh ta.
Liên tưởng đến việc Trương Dương rất mong mỏi hi vọng mình ở lại. Điều này có thể là do anh uy hiếp Tạ Long chăng. Nhưng không giống, cô biết Trương Dương, hiểu anh, anh không phải loại người này.
Nhưng anh nhất định là nói cái gì với Tạ Long, hiện tại cô quan tâm chính là điều này này.
- Bảo vệ thành công Dương Tĩnh, hệ thống giải thưởng tích phân ba điểm, hệ thống của bạn hiện nay tích phân là ba mươi bảy điểm! Danh hiệu là thanh niên triển vọng.
Ban đầu anh chỉ có ba mươi mốt điểm, nhưng ngày hôm qua bảo vệ Dương Phi không cho tên tiểu tử Bạch Lượng Phong đâm vào, hệ thống tặng cho ba điểm, hôm nay được ba điểm, tổng cộng được ba mươi bảy điểm, xem ra sắp có năm mươi điểm nằm trong tay rồi.
Lúc này Trương Dương nghe thấy Dương Tĩnh hỏi mình, anh ngẩng đầu nhìn Dương Phi rồi lại nhìn Dương Tĩnh.
Đúng vậy, xét về tuổi Dương Tĩnh, cô hơn anh sáu tuổi, là một đại mỹ nữ trưởng thành, nhưng bởi vì thân phận bác sĩ, cô kỳ thật cũng rất chảnh, có đôi khi nói chuyện còn rất trẻ con, hay nói cách khác, cô như là một bông hoa nhỏ trong nhà kính, hiếm khi bị tổn thương, trước cô đã bị Tạ Long làm thương tổn một lần, nếu lần này lại bị tổn thương, trái tim của cô có thể sẽ đóng lại, tốt nhất hiện nay mình không nên nói cho cô toàn bộ sự thật.
Có lẽ, đợi thêm một khoảng thời gian nữa, đợi sau khi cô bình phục trở lại, sẽ giải thích rõ ràng với cô cũng không muộn.
Nghĩ một lúc, cuối cùng anh không nói cho cô sự thật, mà là lắc đầu, nói:
- Em không nói với hắn cái gì cái gì cả!
- Cậu nói dối!
Đôi mắt đẹp của Dương Tĩnh nhìn chằm chằm Trương Dương:
- Tôi hiểu cậu, ánh mắt của cậu bán đứng chính cậu.
Giọng cô nghiêm khắc, thậm chí cô hiện tại cảm thấy Trương Dương rất có thể là muốn mình ở lại mà uy hiếp Tạ Long, mặc dù việc Tạ Long rời đi làm cho cô cảm thấy như trút được gánh nặng, nhưng cô tức giận là bởi vì ánh mắt Trương Dương rõ ràng là đang nói dối.
- Chị không tin, em cũng không có cách nào.
Trương Dương nghiêng đầu, tránh ánh mắt sắc bén của cô, kiểu ánh mắt này anh có chút không quen bởi cô luôn nhìn anh với ánh mắt điềm tĩnh dịu dàng.
- Trương Dương, nếu em không nói thật ra, chị sau này không bao giờ nhận em là em trai chị nữa, nếu em là vì muốn cho chị ở lại, mới uy hiếp anh ta, chị sẽ không tha thứ em.
Dương Tĩnh tức giận, cô thậm chí giận run lên, có lẽ là Tạ Long đột nhiên rời đi làm cho cô có chút trở tay không kịp, lại có lẽ là bởi vì Trương Dương nói dối làm cho cô đau lòng.
- Đủ rồi, Dương Tĩnh!
Dương Phi bên cạnh Trương Dương đi tới, đứng giữa hai người, mặt cười lạnh, nhìn Dương Tĩnh, cười nhạo một tiếng, nói:
- Chị không cần ở đây nói to nhỏ với em ý.
- Chị có biết hay không, em ấy vì chị, chạy đến trường tìm em để nghe ngóng về Tạ Long, xém chút thôi là bị xe tông chết?
- Chị có biết, em ý vì tìm hiểu tên đê tiện Tạ Long, mà cả đêm không ngủ? Em ý còn chút nữa thôi là ngồi máy bay đi Phong Diệp Quốc bắt Tạ Long lại, để hỏi cho rõ ràng.
- Nhìn lại chị yêu mê muội Tạ Long mười mấy năm, hắn là cái quái gì.
Dương Phi thò tay tới túi áo của Trương Dương, lấy ra điện thoại của anh, mở thẻ nhớ bên trong của Trương Dương, lôi những thứ tối hôm qua Trương Dương đã tải, đưa cho Dương Tĩnh.
- Chị xem, những cái kia là cái khỉ gì? Chị yêu hắn mười mấy năm, thế nhưng không biết hắn là loại gì sao? Trương Dương vì chị, vất vả một ngày một đêm, kết quả đổi lấy mấy câu to tiếng của chị?
Từ trước tới giờ chưa từng nghe Dương Phi to tiếng với cô như vậy, Dương Tĩnh ngây người, nhận cái điện thoại mà Dương Phi nhét vào tay cô. Xem qua vài cái, liền đỏ mặt.
Bên trên là mấy tấm ảnh của Tạ Long và Bessie. Hơn nữa kia tư thế chụp thật sự là rất dâm đãng, mặc dù là bác sĩ, cô cũng không ít lần chạm vào thân thể người, nhưng mấy thứ này đối với cô mà nói, thật vẫn là quá kinh khủng.
- Còn đây nữa. . .
Dương Phi liếc cô một cái:
- Chị tự xem đi, khá nhiều đấy!
Dương Tĩnh không xem tiếp, mấy tấm là đủ rồi, đủ chứng minh người đàn ông mà mình đợi lâu như vậy, rốt cục là loại người gì. Thì ra cứ nghĩ rằng tha thứ cho hắn một lần, hắn sẽ sửa, nhưng không ngờ hắn ngày một quá đáng hơn.
Quả nhiên là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời sao?
- Em à, Tạ Long đâu?
- Anh ta à?
Trương Dương quay đầu lại nhìn, sờ cái mũi đáp:
- Anh ta vừa mới xuống máy bay buồn tiểu quá, đi tiểu rồi.
- Ừ!
Dương tĩnh gật gật đầu.
Trương Dương đi đến bên cạnh cô, nhìn hoa hồng trong lòng cô, đưa tay qua nói.
- Chị Tĩnh, em giúp chị cầm!
Dương Tĩnh nhìn anh, do dự một chút, vẫn đem hoa hồng đưa cho Trương Dương:
- Vậy được rồi! Em cũng có thể dùng cái này đến tặng Phi Phi, chị không để ý đâu, hì hì!
Dương Phi bên cạnh táp lưỡi, liếc mắt nhìn Dương Tĩnh, cười lạnh một tiếng nói:
- Còn cười, đợi cho chị muốn khóc cũng khóc không được.
Đang nói, chỗ góc tường, chậm rãi xuất hiện bóng Tạ Long, Dương Tĩnh chỉ nhìn thoáng qua, liền hóa đá, mới vừa rồi Tạ Long còn thần thái sáng láng cùng nàng chuyện trò vui vẻ, lúc này nhìn như một chú hề bị 50 lực sĩ đấm, bả vai rủ xuống, đũng quần ướt, chậm dãi di chuyển tới.
Đây là sao ? Chẳng lẽ đi vệ sinh bị người ta kẹp sao?
- Tĩnh Nhi. . . à, không, Dương Tĩnh.
Tạ Long nói nửa câu, nhìn Trương Dương đứng bên cạnh, vội vàng sửa lại cách gọi thân mật, đồng thời hai chân giật giật theo bản năng, vừa rồi bị nước tiểu thấm ẩm ướt rất khó chịu.
- Là như thế này, anh đột nhiên nghe điện thoại, nói là trong nhà xảy ra chuyện, phải nhanh chóng trở về Phong Diệp Quốc. . . Cho nên, rất xin lỗi em.
Sau đó liếc nhìn Trương Dương, không đợi Dương Tĩnh đang hóa đá phản ứng lại, vội vàng lạch cạch kéo vali đi.
- Tạ Long. . . Chuyện gì xảy ra vậy?
Dương Tĩnh xốc, chạy chậm vài bước, rồi đuổi theo:
- Nhà anh xảy ra chuyện gì thế?
- Không. . thì là?
Trong đầu hắn nhanh chóng chuyển động, nghĩ như thế nào để có một lý do nói dối hợp lý, có lẽ về sau cũng chẳng còn cơ hội.
Nhưng hắn đột nhiên nhìn thấy Trương Dương đang từ từ đi tới, bất giác lại chùn chân lại.
Nghĩ một lúc rồi hắn nói:
- Kỳ thật lần này trở về, anh muốn nói rõ với em, anh ở Phong Diệp Quốc đã có vợ sắp cưới, cuối năm nay sẽ kết hôn, em không cần chờ đợi thêm nữa, thật xin lỗi!
Nói xong, nhanh chóng kéo vali, rời đi.
Dương Tĩnh ngây người, đứng nguyên chỗ cũ, không đuổi theo, cũng không nói gì, lẳng lặng nhìn theo bóng của Tạ Long xa dần, rồi sau đó chầm chậm tựa vào tường.
Qua một hồi lâu, cô quay đầu lại, nhìn thấy bộ dạng đứng im của Dương Phi và Trương Dương, cố gắng cười một cách thản nhiên:
- Chị không sao. . .sao hai em lại nhìn chị như vậy?
Dương Phi không hé răng, Trương Dương thì nắm chặt tay, anh thấy được, Dương Tĩnh vẫn có tình cảm đối Tạ Long, chỉ là tình cảm này rốt cuộc là gì, anh cũng không rõ ràng lắm.
Dương Tĩnh chậm rãi tiến về phía hai người, lúc đến trước mặt Trương Dương, đột nhiên thở nhẹ, nhìn Trương Dương, bình thản hỏi:
- Trương Dương, em vừa rồi nói gì với anh ấy?
Dựa vào sự thông minh của cô, bây giờ cô đã ngộ ra vấn đề. Vừa rồi Tạ Long rõ ràng là dối lòng. Chỉ một khoảng thời gian ngắn sau khi anh ta cùng Trương Dương rời đi, anh ta mới nói kiểu như vậy, nhất định là Trương Dương đã làm gì đó với anh ta.
Liên tưởng đến việc Trương Dương rất mong mỏi hi vọng mình ở lại. Điều này có thể là do anh uy hiếp Tạ Long chăng. Nhưng không giống, cô biết Trương Dương, hiểu anh, anh không phải loại người này.
Nhưng anh nhất định là nói cái gì với Tạ Long, hiện tại cô quan tâm chính là điều này này.
- Bảo vệ thành công Dương Tĩnh, hệ thống giải thưởng tích phân ba điểm, hệ thống của bạn hiện nay tích phân là ba mươi bảy điểm! Danh hiệu là thanh niên triển vọng.
Ban đầu anh chỉ có ba mươi mốt điểm, nhưng ngày hôm qua bảo vệ Dương Phi không cho tên tiểu tử Bạch Lượng Phong đâm vào, hệ thống tặng cho ba điểm, hôm nay được ba điểm, tổng cộng được ba mươi bảy điểm, xem ra sắp có năm mươi điểm nằm trong tay rồi.
Lúc này Trương Dương nghe thấy Dương Tĩnh hỏi mình, anh ngẩng đầu nhìn Dương Phi rồi lại nhìn Dương Tĩnh.
Đúng vậy, xét về tuổi Dương Tĩnh, cô hơn anh sáu tuổi, là một đại mỹ nữ trưởng thành, nhưng bởi vì thân phận bác sĩ, cô kỳ thật cũng rất chảnh, có đôi khi nói chuyện còn rất trẻ con, hay nói cách khác, cô như là một bông hoa nhỏ trong nhà kính, hiếm khi bị tổn thương, trước cô đã bị Tạ Long làm thương tổn một lần, nếu lần này lại bị tổn thương, trái tim của cô có thể sẽ đóng lại, tốt nhất hiện nay mình không nên nói cho cô toàn bộ sự thật.
Có lẽ, đợi thêm một khoảng thời gian nữa, đợi sau khi cô bình phục trở lại, sẽ giải thích rõ ràng với cô cũng không muộn.
Nghĩ một lúc, cuối cùng anh không nói cho cô sự thật, mà là lắc đầu, nói:
- Em không nói với hắn cái gì cái gì cả!
- Cậu nói dối!
Đôi mắt đẹp của Dương Tĩnh nhìn chằm chằm Trương Dương:
- Tôi hiểu cậu, ánh mắt của cậu bán đứng chính cậu.
Giọng cô nghiêm khắc, thậm chí cô hiện tại cảm thấy Trương Dương rất có thể là muốn mình ở lại mà uy hiếp Tạ Long, mặc dù việc Tạ Long rời đi làm cho cô cảm thấy như trút được gánh nặng, nhưng cô tức giận là bởi vì ánh mắt Trương Dương rõ ràng là đang nói dối.
- Chị không tin, em cũng không có cách nào.
Trương Dương nghiêng đầu, tránh ánh mắt sắc bén của cô, kiểu ánh mắt này anh có chút không quen bởi cô luôn nhìn anh với ánh mắt điềm tĩnh dịu dàng.
- Trương Dương, nếu em không nói thật ra, chị sau này không bao giờ nhận em là em trai chị nữa, nếu em là vì muốn cho chị ở lại, mới uy hiếp anh ta, chị sẽ không tha thứ em.
Dương Tĩnh tức giận, cô thậm chí giận run lên, có lẽ là Tạ Long đột nhiên rời đi làm cho cô có chút trở tay không kịp, lại có lẽ là bởi vì Trương Dương nói dối làm cho cô đau lòng.
- Đủ rồi, Dương Tĩnh!
Dương Phi bên cạnh Trương Dương đi tới, đứng giữa hai người, mặt cười lạnh, nhìn Dương Tĩnh, cười nhạo một tiếng, nói:
- Chị không cần ở đây nói to nhỏ với em ý.
- Chị có biết hay không, em ấy vì chị, chạy đến trường tìm em để nghe ngóng về Tạ Long, xém chút thôi là bị xe tông chết?
- Chị có biết, em ý vì tìm hiểu tên đê tiện Tạ Long, mà cả đêm không ngủ? Em ý còn chút nữa thôi là ngồi máy bay đi Phong Diệp Quốc bắt Tạ Long lại, để hỏi cho rõ ràng.
- Nhìn lại chị yêu mê muội Tạ Long mười mấy năm, hắn là cái quái gì.
Dương Phi thò tay tới túi áo của Trương Dương, lấy ra điện thoại của anh, mở thẻ nhớ bên trong của Trương Dương, lôi những thứ tối hôm qua Trương Dương đã tải, đưa cho Dương Tĩnh.
- Chị xem, những cái kia là cái khỉ gì? Chị yêu hắn mười mấy năm, thế nhưng không biết hắn là loại gì sao? Trương Dương vì chị, vất vả một ngày một đêm, kết quả đổi lấy mấy câu to tiếng của chị?
Từ trước tới giờ chưa từng nghe Dương Phi to tiếng với cô như vậy, Dương Tĩnh ngây người, nhận cái điện thoại mà Dương Phi nhét vào tay cô. Xem qua vài cái, liền đỏ mặt.
Bên trên là mấy tấm ảnh của Tạ Long và Bessie. Hơn nữa kia tư thế chụp thật sự là rất dâm đãng, mặc dù là bác sĩ, cô cũng không ít lần chạm vào thân thể người, nhưng mấy thứ này đối với cô mà nói, thật vẫn là quá kinh khủng.
- Còn đây nữa. . .
Dương Phi liếc cô một cái:
- Chị tự xem đi, khá nhiều đấy!
Dương Tĩnh không xem tiếp, mấy tấm là đủ rồi, đủ chứng minh người đàn ông mà mình đợi lâu như vậy, rốt cục là loại người gì. Thì ra cứ nghĩ rằng tha thứ cho hắn một lần, hắn sẽ sửa, nhưng không ngờ hắn ngày một quá đáng hơn.
Quả nhiên là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời sao?
/292
|