Trong nháy mắt một cái, thân mình Trương Dương đã đến trước mặt Lôi Bình Minh, xoay cổ tay một cái, Lôi Bình Minh liền phát ra một tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết, chiếc di động từ trên tay hắn cũng dừng lại trong tay Trương Dương.
Trương Dương vặn cổ tay của hắn hồi lâu về sau, nhân tiện ném luôn cho Dương Tĩnh một vẻ mặt kinh ngạc, dưới đầu gối còn vô số mỹ mi đang hét thất thanh khiến cho tên Lôi Bình Minh cao lớn cường tráng chỉ trực ngã xuống ghế sa lông mà không đặng.
Mặt kề sát vào sô pha, ngay cả chút xíu cử động nhẹ cũng không thể nhúc nhích.
- Mày điên hả, tao giết mày.
Thê thảm cho Lôi Bình Minh là thay vì hắn không những không có nửa phần ý tứ hối hận, ngược lại còn kêu hai người nam bên cạnh hắn cùng “tiếp đón” Trương Dương.
Hắn vừa mới hô dứt hai người nam này cũng tức khắc phản ứng ngay, một người tay cầm theo cái bình rượu từ giữa đám người nữ đang còn la hét, thẳng hướng Trương Dương đi xuống.
Trương Dương bây giờ vẫn có thể vươn tay vặn mình sao cho bọn họ có thể đập trúng Lôi Bình Minh một cái, bên cạnh người nam cầm bình rượu đã nhảy lên trên mặt bàn đá cẩm thạch.
- Bộp!
Sau tiếng động, việc này càng khiến cho đám người nữ trong phòng cao giọng thét chói tai.
- Đừng đánh nữa!
- Mau đi kêu bảo vệ!
Một người khác ngược lại vừa nện chai xuống thì tức thời bị Trương Dương đoạt lấy, liền ngồi gục thẳng xuống ghế sa lông cạnh Lôi Bình Minh, Lôi Bình Minh lĩnh trọn cú đánh mà kêu đến là to.
Người xách bình rượu lại thêm một phen sửng sốt, Trương Dương liền nện một quyền thật mạnh trên cái mũi của hắn, người nọ lúc ấy lập tức quay mông lại, quay cuồng một hồi trở về với cái mũi toàn là máu.
- Khốn kiếp!
Cái người đập bể bình rượu ném một phát không trúng, chẳng những không có nửa phần khiếp ý mà còn vơ đại cái chai khác thẳng hướng Trương Dương mà ném.
- Đi tìm chết đi!
Nhìn bộ dáng của hắn, đích thị là cái loại người không sợ chết. Trương Dương xoay xoay chân một cái, hất tung chiếc đèn bàn, vừa chính xác và vừa tàn nhẫn đánh một đòn vào trúng cổ của hắn.
Lạch cạch, tên nọ lấp tức cả người lệch hẳn đi nhưng vẫn hung hăng nện lên mặt đá chiếc bàn cẩm thạch, vô số miếng thủy tinh vỡ rơi trên bàn đâm vào thần tình hắn.
- Oa a a!
Đến nước này dường như hắn mới cảm thấy đau đớn, tức khắc lăn ngay trên bàn mà la ầm thảm thiết.
Chứng kiến cảnh này Lôi Bình Minh trợn tròn mắt, hắn thực không dám nghĩ tới Trương Dương lại có thể đánh… tính cả hắn, là ba người cùng lúc. Tưởng là khiến Trương Dương một phen nhục nhã thê thảm, ấy thế mà kết quả lại là…
Hắn vừa định bôi dầu vào chân toan chạy lấy người thì Trương Dương đã quay đầu lại, một tay túm lấy cái lỗ tai của hắn, đầu gối đỉnh đầu, đánh vào chim đản của hắn rồi thừa dịp đúng lúc hắn toàn thân đau đớn tưởng chừng muốn chết, đem kê đầu hắn lên trên mặt bàn cẩm thạch lạnh như băng.
- Ai…
Băng lạnh thấu đến tận xương khiến hắn kêu lên ầm ầm, hắn nhe răng ngoác miệng mà hướng Trương Dương quát:
- Tên khốn này, mày không biết tao là ai à?
Trương Dương ngắm hắn liếc mắt một cái, không để ý đến lời hắn nói, quạt hắn một cái bạt tai.
- Ta nhất định phải giết ngươi!
Trương Dương lại tát hắn một cái!
Hắn nhanh chóng câm miệng, ghé vào kia, hừ lạnh hừ nói:
- Mày tốt nhất nên thả tao ra trước, rồi có chuyện gì thì trao đổi sau.
- Thả mày? Không phải mới vừa rồi còn hò hét như trâu điên bò dại sao?
Trương Dương chán ghét nhìn hắn một cái.
- Cái gì mà bác sĩ, còn cái gì mà là tổng tài công ty đâu, cùng cái đám tạp nham kia thì có gì khác nhau?
Lúc này Lôi Bình Minh xem như mới hiểu được rằng trong tình thế này Trương Dương đánh đấm hơn hẳn, tên gia súc này đánh nhau tuyệt đối là cấp cao thủ. Hắn không phải kẻ ngốc, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, nhất là trước Dương Tĩnh cùng nhiều nam nữ khóa dưới, hắn nhất quyết không cam chịu.
- Tao đã muốn nhượng bộ mày chút ít, mày nếu không buông tao ra thì đừng tưởng mày có thể rời khỏi chốn Bắc Kinh này.
- Thật không. Tao đây còn đang muốn xem xem mày định cấm tao đi khỏi như thế nào đây?
Trương Dương dồn thêm một chút lực lên cánh tay, khuôn mặt Lôi Bình Minh ngay tức khắc méo mó đến thảm thương.
Lôi Bình Minh bị đặt tại dưới bàn, đau đến là nổi gân xanh, nhịn không được kêu rên nói:
- Ngươi, rốt cuộc phải như thế nào mới chịu buông tha ta?
- Rất đơn giản, cùng Dương Tĩnh tỷ xin lỗi.
Lôi Bình Minh vừa nghe đến tên Dương Tĩnh, nhất thời phản ứng lại ngay như tìm được phao cứu hộ, vội vàng hướng về phía Dương Tĩnh hô:
- Học muội, em còn không bảo Trương Dương mau buông tay? Thế này đừng trách anh không khách khí ha… A!
Lời còn chưa dứt, Trương Dương lại dồn thêm chút lực lên tay, Lôi Bình Minh giật nảy người phát ra tiếng kêu thảm thiết không khác gì heo bị chọc tiết…
Cùng lúc đó, một đám người đẩy cửa phòng rượu tiến vào, bảo an bên trong quán rượu cùng năm sáu người thoạt nhìn có vẻ như là con cháu đại gia cả cùng lúc đi đến, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, một người nom bộ dáng như quản lý quán bar bật người quát lớn:
- Dừng tay!
Mà Lôi Bình Minh nhìn đến đám người đứng phía sau giống như là gặp được cứu binh, lập tức rống lớn nói:
- Mau tới cứu tao!
Trương Dương vừa thấy liền đoán được ngay xem ra tên Lôi Bình Minh này gặp được đồng bọn, nhất là cái đám kia thoạt nhìn cũng chẳng khác bọn hai mặt, tráo trở cùng giống.
- Bảo tôi dừng tay?
Hắn thuận tay xách luôn cái nửa bình rượu mà vừa rồi một tên quá khích đập vỡ, rồi tự trát lên đó ít máu tươi, nhẹ nhàng để lên cổ Lôi Bình Minh.
- Xin lỗi trước!
- Ta nói ngươi đấy!
Đám bảo an kia còn không có lấy một câu thương thảo, một người đi thẳng xuyên qua đám đông.
Một tên vóc dáng thấp bé trên cổ đeo một cái vòng vàng nhìn thấy cảnh tượng này trước mắt, buông ra một câu nóng nảy:
- Tiểu Bi nhóc con, mau buông Lôi tử ra.
Vừa nói, vừa chọn lấy một chai bia rỗng ruột ném lại phía Trương Dương, nhưng còn chưa chạm tới Trương Dương bên này, Trương Dương đã đạp thẳng ngực hắn một cước khiến hắn ngã ra thật xa cùng cả người mới mang rượu tới bay ra cửa, lạch cạch một tiếng, đau điếng hồi lâu mới trở mình mà đứng dậy.
- Xin lỗi!
Trương Dương thiệt tình phát hỏa, trên tay lần thứ hai dùng sức, Lôi Bình Minh tưởng chừng như khửu tay hắn tựa hồ muốn đứt ra, toàn bộ cái trán nổi gân xanh, cánh tay các đốt ngón tay phát ra thanh âm kẽo kẹt kẽo kẹt dọa người.
Dương Tĩnh chứng kiến cảnh tượng trước mắt này cũng vội vàng hướng Trương Dương mà nháy mắt, ám chỉ hắn đừng quá khích quá để tránh sự việc thêm náo loạn.
Nhưng chỉ có điều, Trương Dương tính tình lại thêm chút bướng bỉnh nhìn đến tên Lôi Bình Minh còn giữ bộ dạng không chịu khuất phục, chuẩn bị dùng sức thêm lần nữa.
- Được rồi, cậu thanh niên, hãy thu lại nào, đừng quá đáng như vậy.
Lúc này, từ phía giữa đám người trẻ tuổi, một người ước chừng trên dưới bốn mươi tuổi bước ra, nhìn chằm chằm Trương Dương, thản nhiên mà nói.
Trương Dương ngắm hắn liếc mắt một cái, ánh mắt đầu tiên nhận ra người này cùng một tính khí giống Trần Thiên Hùng, một cỗ chí khí anh hùng tụ lại trên người hắn, ánh mắt nhìn như vẩn đục nhưng thực ra lại sắc sảo vô cùng.
Nhưng Trương Dương này tính tình đã cáu kỉnh lên dây, liền không tiếp nhận. Đến ngay Dương Tĩnh còn không khiến hắn dừng lại được, huống chi là một người không quen biết.
- Tao đếm đến ba, lại không xin lỗi nữa thì đừng hỏi tại sao cái đầu của mày lại có thể mở được cái cửa trên mái nhà… Một…
Trương Dương chậm rãi giơ chai bia trong tay lên, mặt lộ vẻ dữ tợn mà nhìn chằm chằm Lôi Bình Minh, nói từng chữ từng câu.
- Này, cái loại tôn tử cậu, cậu còn dám gan lì?! Vương ca ta không thể tha cho loại như cậu.
Lại thêm một thằng con nhà giàu phát hỏa, vươn tay vào trong ngực sờ đông sờ tây, giống như là muốn đào cái gì vậy.
Cái tên tự xưng là Vương ca lại bị Trương Dương vươn tay đè xuống, hắn đưa hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Trương Dương. Tên Vương ca lần thứ hai mang theo một tia lãnh đạm trong mắt mà nói rằng:
- Cậu thanh niên, làm đến mức này chưa thấy đã đủ hay sao. Tôi cũng đếm đến ba, cậu mà lại không thả người thì cũng đừng trách tôi không khách khí.
Trương Dương nghe vậy, không khỏi một trận cười lạnh:
- Hai…
- Một… Hai…
- Vậy thì mày chịu chết đi!
Trương Dương hô lên đến tiếng thứ hai, tay liền trực tiếp nâng lên, mãnh liệt đâm đi xuống.
- Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi…
Phiến thủy tinh vỡ lạnh như băng còn chưa buông xuống, phía dưới Lôi Bình Minh đã muốn tè ra quần… Giọng như khóc mà hô lên.
- Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi không phải hữu ý như vậy…
- Anh không phải người, học muội, anh không nên quấy rối em, em bảo Trương Dương buông tha anh đi!
Trong quán bar, mọi người đều trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm Lôi Bình Minh một phen nước mắt nước mũi tùm lum. Cái tên này ngày thường cuồng ngạo, hống hách bao nhiêu thì giờ phút này thực đáng xấu hổ và đáng thương bấy nhiêu!
Mà cái tên kêu Vương ca kia, “Ba” cũng chưa có hô đến cũng đã trực tiếp cứng họng thế cho nên cái số ba ấy không biết còn muốn đếm đến nữa hay không, bởi vì hắn còn tưởng đã bảo người đến hỗ trợ, đằng này… Điều này làm cho mặt mũi của hắn không biết phải cất đi chỗ nào.
Trương Dương nghe vậy, trong lòng rốt cục cũng là hơi hơi buông lỏng, chậm rãi buông chai bia vỡ xuống. Vừa rồi tay giơ lên thời khắc đó, hắn cũng không biết mình rốt cuộc có thể hay không trát đi xuống, có lẽ sẽ, có lẽ sẽ không, ai biết được.
Nhưng dù là hành động thế nào hắn cũng đã đoán biết trước kết quả. Nếu thực là giết tên này thì hắn tuyệt đối không có đường mà rời khỏi Bắc Kinh. Nhưng nếu không giết hắn thì chính mình tiêu đời!
Đạt được tự do Lôi Bình Minh không kêu rên một tiếng, cúi đầu tông cửa xông ra, Trương Dương nhìn nhìn Dương Tĩnh, thật dài mà hô một hơi, nói:
- Chúng ta đi thôi!
Nói xong vươn tay về phía cô, đỡ lấy người, chuẩn bị rời đi.
- Đứng lại…
Tới cửa, cái tên tự xưng Vương ca cùng với mấy tên con cháu đại gia đứng xem chậm rãi xông tới.
Tên Vương ca đầu tóc trung niên nhìn chằm chằm Trương Dương, thản nhiên mà nói:
- Thân thủ không tồi, cậu thật sự rất có dũng khí. Chỉ có điều trong vùng của tôi mà dám gây sự có phải là không xem tôi ra gì không?
Trương Dương nghe vậy, cười lạnh một chút hỏi ngược lại:
- Có đúng không? Nếu vậy xin hỏi anh, chị của tôi bị một số không ít người quấy rối, các anh sao không có trách nhiệm ngăn cản? Vậy giờ còn đòi ngăn cản tôi?
- Mày là cái đồ cháu chắt. Mày dám nói chuyện như vậy cùng Vương ca.
Một tên vừa mới ăn một cước của Trương Dương còn lăn lông lốc, không biết từ đâu chạy lại.
Một tiếng tiếp đón chưa buông, trực tiếp mang côn đánh thẳng hướng Trương Dương.
Còn chưa kịp xoay xuống dưới, đương lúc tên xưng Vương ca tay chân lăm lăm gậy gộc, Trương Dương đã xoay người tung một cước khiến cho gậy gộc trên tay hắn rơi xuống, rồi lại thêm một cước đem hắn cùng cả tên nọ mang côn bắn ra cửa…
- Loảng xoảng!
Tên cầm côn lần thứ hai bị quật ngã mạnh xuống đất, người một nơi côn một nơi, co quắp thành một đống, không có chút khả năng manh động nào.
- Được, tốt lắm!
Tên xưng Vương ca kia thấy thế không những không giận mà lại thấy hoan hỉ, vươn tay xoa xoa cổ tay nói:
- Thân thủ quả nhiên không tồi!
Lập tức ánh mắt tỏa ra quét sạch bốn phía xung quanh, rồi gắt gao nhìn thẳng Trương Dương, ngữ khí chuyển lạnh hỏi:
- Cậu đã từng trải qua huấn luyện?
Trương Dương nhìn hắn một cái, không có trực tiếp trả lời, mà là hỏi lại hắn nói:
- Còn anh thì không?
- Hừ, nếu cậu đã biết thế còn dám làm càn tại đây thì quả nhiên là quá cuồng vọng, ngạo mạn. Hôm nay cậu muốn đi ra khỏi đây cũng được, nhưng trước khi đi bò qua trước mặt tôi.
Trương Dương nhìn hắn một cái, thản nhiên mà đáp:
- Anh là ai hả? Tôi không rảnh mà ở lại đây làm trò.
- Làm trò?
Tên Vương ca kia nghe vậy, sắc mặt lập tức lạnh xuống, dưới vạt áo hai nắm tay nắm chặt, sẽ ra tay. Không đợi hắn động thủ, phía ngoài cửa phòng rượu đột nhiên truyền đến từng đợt tiếng la hét cùng thanh âm bàn ghế đổ vỡ.
- Tên khốn, Trương Dương, mày lăn ra đây cho tao!
Là thanh âm Lôi Bình Minh, vừa dứt lời chỉ thấy bảy tám tên du thủ du thực tay lăm lăm khảm đao dưới sự hướng dẫn của Lôi Bình Minh vọt lại đây. Lôi Bình Minh lúc này giống như thú vật, lăm lăm trong tay đại khảm đao chỉ vào Trương Dương quát:
- Tên khốn trong kia! Chém!
Đám con cháu nhà giàu phía trong phòng rượu thấy thế, sắc mặt mỗi người đều hưng phấn lên đến dị thường, Vương ca thì nhíu mày, tên bảo an bên cạnh hắn tiến lên bên tai hắn nói thầm một câu:
- Có cần lo liệu?
- Có cần lo liệu?
Vương ca cười lạnh thanh nói.
- Cũng không phải việc để lo, chúng ta chỉ cần ở một bên mà “tọa sơn quan hổ đấu”!
Đang khi nói chuyện, toàn bộ phòng rượu đều loạn cả lên. Vốn là do đám nữ sinh chưa chạy hết, ở lại cùng Dương Tĩnh đang sôi nổi hò hét, mà cả đám người phe Lôi Bình Minh cũng đám con cháu phú gia cũng ồn ào chẳng kém.
- Chém chết mày này tên khốn!
- Tới luôn đi anh em!
Chứng kiến nhiều người vì mình cổ vũ như vậy, Lôi Bình Minh trong nháy mắt quên hết không còn một mảnh những thảm hại vừa rồi, quơ khảm đao chỉ thẳng vào Trương Dương rống lớn nói:
- Tên khốn, đại gia cho mày quỳ xuống!
Trương Dương nhìn hắn một cái, hai tay hơi hơi căng thẳng, hắn cũng không phải sợ đánh không lại đám người kia, mà là lo lắng Dương Tĩnh đứng bên cạnh sẽ không tránh khỏi liên lụy. Xem ra chỉ có thể “bắt giặc, bắt vua trước”, trước hết đối phó với Lôi Bình Minh, đám mọi còn lại tất sẽ dễ xử lý.
Nhưng hắn còn chưa kịp có chút hành động gì, một giọng nói cay độc vang lên trong đám đông người phía đằng sau Lôi Bình Minh vọng lại.
- Hừ, lão tử tưởng có trò gì coi được, hóa ra là một đám người cùng nhau bắt nạt một người từ nơi khác đến, không biết xấu hổ hay sao, khiến cho đàn ông Bắc Kinh này thật mất mặt. Ta khinh!
Lôi Bình Minh vừa mới chuẩn bị động thủ liền nghe được lời nói vọng đến tai tức thời phát hỏa! Hắn quay đầu lại ngắm ngắm, rống lớn:
- Con ngựa nào đây, mày là thằng cháu khốn nạn nào lại chui ra đây?
- Tao là ông nội mày, thế thì làm sao?
Lôi Bình Minh vừa dứt lời, chỉ thấy một chàng trai trẻ tuổi trông yếu yếu gầy teo, từ trong đám người cà lơ phất phơ mà chui ra, trên tay còn mang theo chai bia, mang theo một tia men say, nhìn chằm chằm Lôi Bình Minh, trong ánh mắt còn mang theo một tia cười nhạo cùng khinh bỉ ý tứ.
- Tiểu Bi nhóc con, ngươi chán sống sai lệch rồi đúng không? Tránh ra!
Lôi Bình Minh vừa thấy bộ dạng người kia rõ ràng trông như bé sơ sinh còn chưa dứt sữa, phỏng đoán là do uống rượu nên đầu óc có vấn đề.
Một người bên cạnh hắn lập tức vươn tay chọc chọc vào vòng eo hắn, đặng ghé sát vào tai Lôi Bình Minh thấp giọng nói:
- Cậu chủ Lôi, tên đó là phế vật Lý gia, Lý Bọt Bọt, chúng ta nên cẩn thận một chút.
- Lý gia?
Lôi Bình Minh vươn tay nheo nheo ánh mắt, nhìn nhìn cái tên đại khái chỉ mới có chừng trên dưới mười bảy mười tám tuổi trong đám cà lơ phất phơ kia, chậc, thật sự là hắn hả, thế quái nào lại gặp phải cái loại gia súc này, Lý gia, cũng không phải là loại hắn có thể va chạm, mặc dù trước mắt hắn chỉ là đứa con thứ ba bỏ đi của Lý gia.
Lôi gia nhà hắn cũng coi như là gia đình thế lực, nhưng cũng chỉ là thế lực bình thường, nếu mà so sánh với thực lực Lý gia thì quả thực không đáng nhắc tới, nói trắng ra chỉ là cái tý tẹo. Lôi gia nhà hắn chỉ là hùng bá chút ít tại cái vùng này, còn Lý gia người ta thì không chỉ nói tới đất Bắc Kinh này, cho dù là trên khắp cả đất nước Hoa Hạ này, chỉ cần đưa chân một cái thì cả thiên hạ đều phải run rẩy theo!
Mà trước mặt tên này chính là cháu trai thứ ba của Lý lão gia, cha hắn là con thứ nên cũng không yêu thương gì cái loại này, nghe nói tên nhóc con này đối với công việc nội tộc một chút hứng thú cũng không có, cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng thuộc hạng số một đất Bắc Kinh này.
Chẳng qua điều quái lạ chính là người của Lý gia bọn họ như thế nào lại tới chốn này mà ăn chơi?
Tuy là phải nói rằng quán bar nhà này cũng có chút ít tiếng tăm, nhưng lấy thân phận người Lý gia mà nói thì còn chưa đủ đẳng cấp.
- Hức, vậy ra là cậu ba của Lý gia, không biết có gì chỉ bảo?
Lôi Bình Minh quyết định giả bộ bởi chắc tiểu tử kia không thật tâm tra cứu đâu, vẫn đơn thuần là nhất thời hứng khởi do rượu vào lời ra mà thôi.
- Thế nào gì, lão tử chính là nhìn không quen, thế thì sao?
Cậu ba Lý gia mang theo chai bia, say khướt mà nhìn chằm chằm Lôi Bình Minh, bán cười bán phúng nói:
- Có bản lĩnh một mình mà đánh, mang theo cả một đám người mà bắt nạt một người thật đáng khinh!
Lộng ngôn, bỏ qua loại này là xong chuyện thôi! Lôi Bình Minh buồn bực, thầm nghĩ, chính mình có khi nào thì đắc tội với cái tiểu tổ tông này, người của Lý gia, hắn tuyệt đối không dám động vào, vô luận đối phương là thật phế đi hoặc là giả phế đi.
Nghe nói Lý lão gia tử cực kỳ bao che khuyết điểm, một cái không tốt, đắc tội hắn, chính mình khiến toàn bộ gia tộc bị nhổ tận gốc là điều rất có khả năng.
- Cậu ba à, vừa rồi là cậu chưa thấy được, cái tên Vương Bát con bê kia mới nãy còn đang tâm muốn xử tử tôi, cái thù này tôi có thể không trả về được hay sao? Cậu thỏa đáng giúp cho.
Lôi bình minh tận lực dùng uyển chuyển ngữ khí cùng hắn thương lượng nói rằng.
- Than bùn (tiện nhân) thông cảm, ngươi tưởng lão tử ta đang thích thú uống rượu nhưng giờ lão tử lại nhúng tay vào chuyện không quan hệ gì tới mình, ngươi định cắn ta à?
Lý gia tam thiếu mở trừng hai mắt, không chút nào có nửa phần có thể thương lượng đường sống.
Trương Dương vặn cổ tay của hắn hồi lâu về sau, nhân tiện ném luôn cho Dương Tĩnh một vẻ mặt kinh ngạc, dưới đầu gối còn vô số mỹ mi đang hét thất thanh khiến cho tên Lôi Bình Minh cao lớn cường tráng chỉ trực ngã xuống ghế sa lông mà không đặng.
Mặt kề sát vào sô pha, ngay cả chút xíu cử động nhẹ cũng không thể nhúc nhích.
- Mày điên hả, tao giết mày.
Thê thảm cho Lôi Bình Minh là thay vì hắn không những không có nửa phần ý tứ hối hận, ngược lại còn kêu hai người nam bên cạnh hắn cùng “tiếp đón” Trương Dương.
Hắn vừa mới hô dứt hai người nam này cũng tức khắc phản ứng ngay, một người tay cầm theo cái bình rượu từ giữa đám người nữ đang còn la hét, thẳng hướng Trương Dương đi xuống.
Trương Dương bây giờ vẫn có thể vươn tay vặn mình sao cho bọn họ có thể đập trúng Lôi Bình Minh một cái, bên cạnh người nam cầm bình rượu đã nhảy lên trên mặt bàn đá cẩm thạch.
- Bộp!
Sau tiếng động, việc này càng khiến cho đám người nữ trong phòng cao giọng thét chói tai.
- Đừng đánh nữa!
- Mau đi kêu bảo vệ!
Một người khác ngược lại vừa nện chai xuống thì tức thời bị Trương Dương đoạt lấy, liền ngồi gục thẳng xuống ghế sa lông cạnh Lôi Bình Minh, Lôi Bình Minh lĩnh trọn cú đánh mà kêu đến là to.
Người xách bình rượu lại thêm một phen sửng sốt, Trương Dương liền nện một quyền thật mạnh trên cái mũi của hắn, người nọ lúc ấy lập tức quay mông lại, quay cuồng một hồi trở về với cái mũi toàn là máu.
- Khốn kiếp!
Cái người đập bể bình rượu ném một phát không trúng, chẳng những không có nửa phần khiếp ý mà còn vơ đại cái chai khác thẳng hướng Trương Dương mà ném.
- Đi tìm chết đi!
Nhìn bộ dáng của hắn, đích thị là cái loại người không sợ chết. Trương Dương xoay xoay chân một cái, hất tung chiếc đèn bàn, vừa chính xác và vừa tàn nhẫn đánh một đòn vào trúng cổ của hắn.
Lạch cạch, tên nọ lấp tức cả người lệch hẳn đi nhưng vẫn hung hăng nện lên mặt đá chiếc bàn cẩm thạch, vô số miếng thủy tinh vỡ rơi trên bàn đâm vào thần tình hắn.
- Oa a a!
Đến nước này dường như hắn mới cảm thấy đau đớn, tức khắc lăn ngay trên bàn mà la ầm thảm thiết.
Chứng kiến cảnh này Lôi Bình Minh trợn tròn mắt, hắn thực không dám nghĩ tới Trương Dương lại có thể đánh… tính cả hắn, là ba người cùng lúc. Tưởng là khiến Trương Dương một phen nhục nhã thê thảm, ấy thế mà kết quả lại là…
Hắn vừa định bôi dầu vào chân toan chạy lấy người thì Trương Dương đã quay đầu lại, một tay túm lấy cái lỗ tai của hắn, đầu gối đỉnh đầu, đánh vào chim đản của hắn rồi thừa dịp đúng lúc hắn toàn thân đau đớn tưởng chừng muốn chết, đem kê đầu hắn lên trên mặt bàn cẩm thạch lạnh như băng.
- Ai…
Băng lạnh thấu đến tận xương khiến hắn kêu lên ầm ầm, hắn nhe răng ngoác miệng mà hướng Trương Dương quát:
- Tên khốn này, mày không biết tao là ai à?
Trương Dương ngắm hắn liếc mắt một cái, không để ý đến lời hắn nói, quạt hắn một cái bạt tai.
- Ta nhất định phải giết ngươi!
Trương Dương lại tát hắn một cái!
Hắn nhanh chóng câm miệng, ghé vào kia, hừ lạnh hừ nói:
- Mày tốt nhất nên thả tao ra trước, rồi có chuyện gì thì trao đổi sau.
- Thả mày? Không phải mới vừa rồi còn hò hét như trâu điên bò dại sao?
Trương Dương chán ghét nhìn hắn một cái.
- Cái gì mà bác sĩ, còn cái gì mà là tổng tài công ty đâu, cùng cái đám tạp nham kia thì có gì khác nhau?
Lúc này Lôi Bình Minh xem như mới hiểu được rằng trong tình thế này Trương Dương đánh đấm hơn hẳn, tên gia súc này đánh nhau tuyệt đối là cấp cao thủ. Hắn không phải kẻ ngốc, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, nhất là trước Dương Tĩnh cùng nhiều nam nữ khóa dưới, hắn nhất quyết không cam chịu.
- Tao đã muốn nhượng bộ mày chút ít, mày nếu không buông tao ra thì đừng tưởng mày có thể rời khỏi chốn Bắc Kinh này.
- Thật không. Tao đây còn đang muốn xem xem mày định cấm tao đi khỏi như thế nào đây?
Trương Dương dồn thêm một chút lực lên cánh tay, khuôn mặt Lôi Bình Minh ngay tức khắc méo mó đến thảm thương.
Lôi Bình Minh bị đặt tại dưới bàn, đau đến là nổi gân xanh, nhịn không được kêu rên nói:
- Ngươi, rốt cuộc phải như thế nào mới chịu buông tha ta?
- Rất đơn giản, cùng Dương Tĩnh tỷ xin lỗi.
Lôi Bình Minh vừa nghe đến tên Dương Tĩnh, nhất thời phản ứng lại ngay như tìm được phao cứu hộ, vội vàng hướng về phía Dương Tĩnh hô:
- Học muội, em còn không bảo Trương Dương mau buông tay? Thế này đừng trách anh không khách khí ha… A!
Lời còn chưa dứt, Trương Dương lại dồn thêm chút lực lên tay, Lôi Bình Minh giật nảy người phát ra tiếng kêu thảm thiết không khác gì heo bị chọc tiết…
Cùng lúc đó, một đám người đẩy cửa phòng rượu tiến vào, bảo an bên trong quán rượu cùng năm sáu người thoạt nhìn có vẻ như là con cháu đại gia cả cùng lúc đi đến, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, một người nom bộ dáng như quản lý quán bar bật người quát lớn:
- Dừng tay!
Mà Lôi Bình Minh nhìn đến đám người đứng phía sau giống như là gặp được cứu binh, lập tức rống lớn nói:
- Mau tới cứu tao!
Trương Dương vừa thấy liền đoán được ngay xem ra tên Lôi Bình Minh này gặp được đồng bọn, nhất là cái đám kia thoạt nhìn cũng chẳng khác bọn hai mặt, tráo trở cùng giống.
- Bảo tôi dừng tay?
Hắn thuận tay xách luôn cái nửa bình rượu mà vừa rồi một tên quá khích đập vỡ, rồi tự trát lên đó ít máu tươi, nhẹ nhàng để lên cổ Lôi Bình Minh.
- Xin lỗi trước!
- Ta nói ngươi đấy!
Đám bảo an kia còn không có lấy một câu thương thảo, một người đi thẳng xuyên qua đám đông.
Một tên vóc dáng thấp bé trên cổ đeo một cái vòng vàng nhìn thấy cảnh tượng này trước mắt, buông ra một câu nóng nảy:
- Tiểu Bi nhóc con, mau buông Lôi tử ra.
Vừa nói, vừa chọn lấy một chai bia rỗng ruột ném lại phía Trương Dương, nhưng còn chưa chạm tới Trương Dương bên này, Trương Dương đã đạp thẳng ngực hắn một cước khiến hắn ngã ra thật xa cùng cả người mới mang rượu tới bay ra cửa, lạch cạch một tiếng, đau điếng hồi lâu mới trở mình mà đứng dậy.
- Xin lỗi!
Trương Dương thiệt tình phát hỏa, trên tay lần thứ hai dùng sức, Lôi Bình Minh tưởng chừng như khửu tay hắn tựa hồ muốn đứt ra, toàn bộ cái trán nổi gân xanh, cánh tay các đốt ngón tay phát ra thanh âm kẽo kẹt kẽo kẹt dọa người.
Dương Tĩnh chứng kiến cảnh tượng trước mắt này cũng vội vàng hướng Trương Dương mà nháy mắt, ám chỉ hắn đừng quá khích quá để tránh sự việc thêm náo loạn.
Nhưng chỉ có điều, Trương Dương tính tình lại thêm chút bướng bỉnh nhìn đến tên Lôi Bình Minh còn giữ bộ dạng không chịu khuất phục, chuẩn bị dùng sức thêm lần nữa.
- Được rồi, cậu thanh niên, hãy thu lại nào, đừng quá đáng như vậy.
Lúc này, từ phía giữa đám người trẻ tuổi, một người ước chừng trên dưới bốn mươi tuổi bước ra, nhìn chằm chằm Trương Dương, thản nhiên mà nói.
Trương Dương ngắm hắn liếc mắt một cái, ánh mắt đầu tiên nhận ra người này cùng một tính khí giống Trần Thiên Hùng, một cỗ chí khí anh hùng tụ lại trên người hắn, ánh mắt nhìn như vẩn đục nhưng thực ra lại sắc sảo vô cùng.
Nhưng Trương Dương này tính tình đã cáu kỉnh lên dây, liền không tiếp nhận. Đến ngay Dương Tĩnh còn không khiến hắn dừng lại được, huống chi là một người không quen biết.
- Tao đếm đến ba, lại không xin lỗi nữa thì đừng hỏi tại sao cái đầu của mày lại có thể mở được cái cửa trên mái nhà… Một…
Trương Dương chậm rãi giơ chai bia trong tay lên, mặt lộ vẻ dữ tợn mà nhìn chằm chằm Lôi Bình Minh, nói từng chữ từng câu.
- Này, cái loại tôn tử cậu, cậu còn dám gan lì?! Vương ca ta không thể tha cho loại như cậu.
Lại thêm một thằng con nhà giàu phát hỏa, vươn tay vào trong ngực sờ đông sờ tây, giống như là muốn đào cái gì vậy.
Cái tên tự xưng là Vương ca lại bị Trương Dương vươn tay đè xuống, hắn đưa hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Trương Dương. Tên Vương ca lần thứ hai mang theo một tia lãnh đạm trong mắt mà nói rằng:
- Cậu thanh niên, làm đến mức này chưa thấy đã đủ hay sao. Tôi cũng đếm đến ba, cậu mà lại không thả người thì cũng đừng trách tôi không khách khí.
Trương Dương nghe vậy, không khỏi một trận cười lạnh:
- Hai…
- Một… Hai…
- Vậy thì mày chịu chết đi!
Trương Dương hô lên đến tiếng thứ hai, tay liền trực tiếp nâng lên, mãnh liệt đâm đi xuống.
- Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi…
Phiến thủy tinh vỡ lạnh như băng còn chưa buông xuống, phía dưới Lôi Bình Minh đã muốn tè ra quần… Giọng như khóc mà hô lên.
- Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi không phải hữu ý như vậy…
- Anh không phải người, học muội, anh không nên quấy rối em, em bảo Trương Dương buông tha anh đi!
Trong quán bar, mọi người đều trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm Lôi Bình Minh một phen nước mắt nước mũi tùm lum. Cái tên này ngày thường cuồng ngạo, hống hách bao nhiêu thì giờ phút này thực đáng xấu hổ và đáng thương bấy nhiêu!
Mà cái tên kêu Vương ca kia, “Ba” cũng chưa có hô đến cũng đã trực tiếp cứng họng thế cho nên cái số ba ấy không biết còn muốn đếm đến nữa hay không, bởi vì hắn còn tưởng đã bảo người đến hỗ trợ, đằng này… Điều này làm cho mặt mũi của hắn không biết phải cất đi chỗ nào.
Trương Dương nghe vậy, trong lòng rốt cục cũng là hơi hơi buông lỏng, chậm rãi buông chai bia vỡ xuống. Vừa rồi tay giơ lên thời khắc đó, hắn cũng không biết mình rốt cuộc có thể hay không trát đi xuống, có lẽ sẽ, có lẽ sẽ không, ai biết được.
Nhưng dù là hành động thế nào hắn cũng đã đoán biết trước kết quả. Nếu thực là giết tên này thì hắn tuyệt đối không có đường mà rời khỏi Bắc Kinh. Nhưng nếu không giết hắn thì chính mình tiêu đời!
Đạt được tự do Lôi Bình Minh không kêu rên một tiếng, cúi đầu tông cửa xông ra, Trương Dương nhìn nhìn Dương Tĩnh, thật dài mà hô một hơi, nói:
- Chúng ta đi thôi!
Nói xong vươn tay về phía cô, đỡ lấy người, chuẩn bị rời đi.
- Đứng lại…
Tới cửa, cái tên tự xưng Vương ca cùng với mấy tên con cháu đại gia đứng xem chậm rãi xông tới.
Tên Vương ca đầu tóc trung niên nhìn chằm chằm Trương Dương, thản nhiên mà nói:
- Thân thủ không tồi, cậu thật sự rất có dũng khí. Chỉ có điều trong vùng của tôi mà dám gây sự có phải là không xem tôi ra gì không?
Trương Dương nghe vậy, cười lạnh một chút hỏi ngược lại:
- Có đúng không? Nếu vậy xin hỏi anh, chị của tôi bị một số không ít người quấy rối, các anh sao không có trách nhiệm ngăn cản? Vậy giờ còn đòi ngăn cản tôi?
- Mày là cái đồ cháu chắt. Mày dám nói chuyện như vậy cùng Vương ca.
Một tên vừa mới ăn một cước của Trương Dương còn lăn lông lốc, không biết từ đâu chạy lại.
Một tiếng tiếp đón chưa buông, trực tiếp mang côn đánh thẳng hướng Trương Dương.
Còn chưa kịp xoay xuống dưới, đương lúc tên xưng Vương ca tay chân lăm lăm gậy gộc, Trương Dương đã xoay người tung một cước khiến cho gậy gộc trên tay hắn rơi xuống, rồi lại thêm một cước đem hắn cùng cả tên nọ mang côn bắn ra cửa…
- Loảng xoảng!
Tên cầm côn lần thứ hai bị quật ngã mạnh xuống đất, người một nơi côn một nơi, co quắp thành một đống, không có chút khả năng manh động nào.
- Được, tốt lắm!
Tên xưng Vương ca kia thấy thế không những không giận mà lại thấy hoan hỉ, vươn tay xoa xoa cổ tay nói:
- Thân thủ quả nhiên không tồi!
Lập tức ánh mắt tỏa ra quét sạch bốn phía xung quanh, rồi gắt gao nhìn thẳng Trương Dương, ngữ khí chuyển lạnh hỏi:
- Cậu đã từng trải qua huấn luyện?
Trương Dương nhìn hắn một cái, không có trực tiếp trả lời, mà là hỏi lại hắn nói:
- Còn anh thì không?
- Hừ, nếu cậu đã biết thế còn dám làm càn tại đây thì quả nhiên là quá cuồng vọng, ngạo mạn. Hôm nay cậu muốn đi ra khỏi đây cũng được, nhưng trước khi đi bò qua trước mặt tôi.
Trương Dương nhìn hắn một cái, thản nhiên mà đáp:
- Anh là ai hả? Tôi không rảnh mà ở lại đây làm trò.
- Làm trò?
Tên Vương ca kia nghe vậy, sắc mặt lập tức lạnh xuống, dưới vạt áo hai nắm tay nắm chặt, sẽ ra tay. Không đợi hắn động thủ, phía ngoài cửa phòng rượu đột nhiên truyền đến từng đợt tiếng la hét cùng thanh âm bàn ghế đổ vỡ.
- Tên khốn, Trương Dương, mày lăn ra đây cho tao!
Là thanh âm Lôi Bình Minh, vừa dứt lời chỉ thấy bảy tám tên du thủ du thực tay lăm lăm khảm đao dưới sự hướng dẫn của Lôi Bình Minh vọt lại đây. Lôi Bình Minh lúc này giống như thú vật, lăm lăm trong tay đại khảm đao chỉ vào Trương Dương quát:
- Tên khốn trong kia! Chém!
Đám con cháu nhà giàu phía trong phòng rượu thấy thế, sắc mặt mỗi người đều hưng phấn lên đến dị thường, Vương ca thì nhíu mày, tên bảo an bên cạnh hắn tiến lên bên tai hắn nói thầm một câu:
- Có cần lo liệu?
- Có cần lo liệu?
Vương ca cười lạnh thanh nói.
- Cũng không phải việc để lo, chúng ta chỉ cần ở một bên mà “tọa sơn quan hổ đấu”!
Đang khi nói chuyện, toàn bộ phòng rượu đều loạn cả lên. Vốn là do đám nữ sinh chưa chạy hết, ở lại cùng Dương Tĩnh đang sôi nổi hò hét, mà cả đám người phe Lôi Bình Minh cũng đám con cháu phú gia cũng ồn ào chẳng kém.
- Chém chết mày này tên khốn!
- Tới luôn đi anh em!
Chứng kiến nhiều người vì mình cổ vũ như vậy, Lôi Bình Minh trong nháy mắt quên hết không còn một mảnh những thảm hại vừa rồi, quơ khảm đao chỉ thẳng vào Trương Dương rống lớn nói:
- Tên khốn, đại gia cho mày quỳ xuống!
Trương Dương nhìn hắn một cái, hai tay hơi hơi căng thẳng, hắn cũng không phải sợ đánh không lại đám người kia, mà là lo lắng Dương Tĩnh đứng bên cạnh sẽ không tránh khỏi liên lụy. Xem ra chỉ có thể “bắt giặc, bắt vua trước”, trước hết đối phó với Lôi Bình Minh, đám mọi còn lại tất sẽ dễ xử lý.
Nhưng hắn còn chưa kịp có chút hành động gì, một giọng nói cay độc vang lên trong đám đông người phía đằng sau Lôi Bình Minh vọng lại.
- Hừ, lão tử tưởng có trò gì coi được, hóa ra là một đám người cùng nhau bắt nạt một người từ nơi khác đến, không biết xấu hổ hay sao, khiến cho đàn ông Bắc Kinh này thật mất mặt. Ta khinh!
Lôi Bình Minh vừa mới chuẩn bị động thủ liền nghe được lời nói vọng đến tai tức thời phát hỏa! Hắn quay đầu lại ngắm ngắm, rống lớn:
- Con ngựa nào đây, mày là thằng cháu khốn nạn nào lại chui ra đây?
- Tao là ông nội mày, thế thì làm sao?
Lôi Bình Minh vừa dứt lời, chỉ thấy một chàng trai trẻ tuổi trông yếu yếu gầy teo, từ trong đám người cà lơ phất phơ mà chui ra, trên tay còn mang theo chai bia, mang theo một tia men say, nhìn chằm chằm Lôi Bình Minh, trong ánh mắt còn mang theo một tia cười nhạo cùng khinh bỉ ý tứ.
- Tiểu Bi nhóc con, ngươi chán sống sai lệch rồi đúng không? Tránh ra!
Lôi Bình Minh vừa thấy bộ dạng người kia rõ ràng trông như bé sơ sinh còn chưa dứt sữa, phỏng đoán là do uống rượu nên đầu óc có vấn đề.
Một người bên cạnh hắn lập tức vươn tay chọc chọc vào vòng eo hắn, đặng ghé sát vào tai Lôi Bình Minh thấp giọng nói:
- Cậu chủ Lôi, tên đó là phế vật Lý gia, Lý Bọt Bọt, chúng ta nên cẩn thận một chút.
- Lý gia?
Lôi Bình Minh vươn tay nheo nheo ánh mắt, nhìn nhìn cái tên đại khái chỉ mới có chừng trên dưới mười bảy mười tám tuổi trong đám cà lơ phất phơ kia, chậc, thật sự là hắn hả, thế quái nào lại gặp phải cái loại gia súc này, Lý gia, cũng không phải là loại hắn có thể va chạm, mặc dù trước mắt hắn chỉ là đứa con thứ ba bỏ đi của Lý gia.
Lôi gia nhà hắn cũng coi như là gia đình thế lực, nhưng cũng chỉ là thế lực bình thường, nếu mà so sánh với thực lực Lý gia thì quả thực không đáng nhắc tới, nói trắng ra chỉ là cái tý tẹo. Lôi gia nhà hắn chỉ là hùng bá chút ít tại cái vùng này, còn Lý gia người ta thì không chỉ nói tới đất Bắc Kinh này, cho dù là trên khắp cả đất nước Hoa Hạ này, chỉ cần đưa chân một cái thì cả thiên hạ đều phải run rẩy theo!
Mà trước mặt tên này chính là cháu trai thứ ba của Lý lão gia, cha hắn là con thứ nên cũng không yêu thương gì cái loại này, nghe nói tên nhóc con này đối với công việc nội tộc một chút hứng thú cũng không có, cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng thuộc hạng số một đất Bắc Kinh này.
Chẳng qua điều quái lạ chính là người của Lý gia bọn họ như thế nào lại tới chốn này mà ăn chơi?
Tuy là phải nói rằng quán bar nhà này cũng có chút ít tiếng tăm, nhưng lấy thân phận người Lý gia mà nói thì còn chưa đủ đẳng cấp.
- Hức, vậy ra là cậu ba của Lý gia, không biết có gì chỉ bảo?
Lôi Bình Minh quyết định giả bộ bởi chắc tiểu tử kia không thật tâm tra cứu đâu, vẫn đơn thuần là nhất thời hứng khởi do rượu vào lời ra mà thôi.
- Thế nào gì, lão tử chính là nhìn không quen, thế thì sao?
Cậu ba Lý gia mang theo chai bia, say khướt mà nhìn chằm chằm Lôi Bình Minh, bán cười bán phúng nói:
- Có bản lĩnh một mình mà đánh, mang theo cả một đám người mà bắt nạt một người thật đáng khinh!
Lộng ngôn, bỏ qua loại này là xong chuyện thôi! Lôi Bình Minh buồn bực, thầm nghĩ, chính mình có khi nào thì đắc tội với cái tiểu tổ tông này, người của Lý gia, hắn tuyệt đối không dám động vào, vô luận đối phương là thật phế đi hoặc là giả phế đi.
Nghe nói Lý lão gia tử cực kỳ bao che khuyết điểm, một cái không tốt, đắc tội hắn, chính mình khiến toàn bộ gia tộc bị nhổ tận gốc là điều rất có khả năng.
- Cậu ba à, vừa rồi là cậu chưa thấy được, cái tên Vương Bát con bê kia mới nãy còn đang tâm muốn xử tử tôi, cái thù này tôi có thể không trả về được hay sao? Cậu thỏa đáng giúp cho.
Lôi bình minh tận lực dùng uyển chuyển ngữ khí cùng hắn thương lượng nói rằng.
- Than bùn (tiện nhân) thông cảm, ngươi tưởng lão tử ta đang thích thú uống rượu nhưng giờ lão tử lại nhúng tay vào chuyện không quan hệ gì tới mình, ngươi định cắn ta à?
Lý gia tam thiếu mở trừng hai mắt, không chút nào có nửa phần có thể thương lượng đường sống.
/292
|