- Thế gia vọng tộc ngẩng đầu không thấy cúi đầu sẽ thấy, cùng là dân chốn Bắc Kinh hỗ trợ thể diện cho nhau, hà tất phải như vậy.
Lôi Bình Minh mắt thấy như vậy không được, chỉ có thể sử xuất tình chiêu, chúng mình tốt xấu cũng là người cùng địa phương đi, hơi đâu phải giúp cái người nơi khác đến.
- Cũng bởi vì là người Bắc Kinh, tao càng không thể để cho đàn ông chốn Bắc Kinh này mất mặt, cái thằng nhãi nhép nhà mày không biết hắn là ai sao?
Lý Bọt Bọt nhìn Trương Dương liếc mắt một cái, miệng văng ra toàn một mùi rượu nồng nặc:
- Nói ra ngươi lại mắc tè!
Lôi Bình Minh nhìn Trương Dương liếc mắt một cái, người sau thoạt nhìn tình hình hiện nay thì kiểu gì cũng tự mình suy diễn, vừa mới nãy là hắn cùng ông chủ quán bar Vương ca xung đột lẫn nhau, thế mà lúc này liền biến thành Lôi Bình Minh cùng một tên nhóc con không biết từ chỗ nào chui ra làm mình làm mẩy, thực sự là lắm trò vui.
- Hắn?!... Tao hiển nhiên biết, không phải là đoạn thời gian trước nổi lên phong ba bởi người gánh vác Công ty Nữ Oa Trương Dương sao!
Lôi Bình Minh mang theo một tia khinh thường nói.
- Chẳng qua là khi quá cảnh Hoa Cúc, có gì giỏi giang?
- Đúng là không có gì giỏi giang, nhưng mà mày không biết hắn còn có một thân phận khác sao?
Lý Bọt Bọt đánh chai rượu cách một cái, ngắm Lôi Bình Minh từ trên xuống dưới rồi đi vòng quanh hắn một vòng, cuối cùng dừng lại ở trên cúc hoa của hắn, vẻ mặt cười xấu xa mà nói:
- Hắn chính là con rể tương lai của Kiều gia, chẳng lẽ mày không biết à?
- Kiều gia?
Lôi Bình Minh chân mềm nhũn, đầu quơ quơ, tựa hồ nhớ lại cái gì, đoạn thời gian trước ra vẻ là có đăng tải một cái tin tức ngoài lề, nói người phụ trách chủ yếu công trình Long Duệ Kiều gia đại tiểu thư, Kiều Hi Nhi cùng một gã trẻ tuổi ở nông thôn, có vẻ chính là Trương Dương truyền ra scandal. Chẳng qua về sau mấy tin tức cùng loại thì toàn bộ đều bị dập tắt hết, lúc này thời gian lâu cũng liền phai nhạt. Chẳng lẽ miệng tiểu tử này nói là sự thật? Nếu Trương Dương là con rể Kiều gia, vậy chẳng phải…
Kiều gia, thực lực gia tộc này chỉ cần nửa phần cũng thừa sức đánh bại Lý gia, huống hồ là Lôi gia nhỏ bé.
Chính mình trêu chọc con rể tương lai người ta? Đừng nói là con rể, cho dù là chó nuôi trong nhà Kiều gia thì chính mình cũng không đắc tội nổi đi!
- Cậu ba, cậu đừng có gạt tôi, Kiều đại tiểu thư là thân phận thế nào, làm sao có thể coi trọng một người như hắn thế…
Hắn nhìn Trương Dương bộ dạng thân thiết dắt tay Dương Tĩnh, trên mặt một hồi nghi ngờ.
- Hơn nữa, cậu xem hắn xem, nếu hắn thật sự là con rể Kiều gia tương lai thì làm sao lại có thể dắt tay học muội ta.
Dương Tĩnh vừa nghe, nhanh chóng rút tay khỏi tay Trương Dương, nói biện giải:
- Anh nói bậy bạ gì đấy, Trương Dương là em trai của tôi.
- Em trai, ai tin được?
Lôi Bình Minh tràn ngập ghen tuông mà lầu bầu câu.
- Tin hay không tin ấy là chuyện của mày.
Lý Bọt Bọt phiêu hắn liếc mắt một cái.
- Ông mày nói cho hết lời, mày là muốn lăn đi cho khuất mắt hay là vẫn muốn ở lại tiếp tục gây sự với bổn thiếu gia?
Lôi Bình Minh trợn tròn mắt, tiểu tử này thật không giữ cho mình chút xíu thể diện nào, tốt xấu cũng cho nhau một lối thoát chứ thế nào mà lại trực tiếp nói thẳng mặt nhau thế, thực là đồ phá hoại!
Thật muốn chém cho hắn một đao, nhưng hắn biết chắc chắn điều này hoàn toàn không thể được.
Nghe nói, người của Lý gia một khi đi ra ngoài, ít nhiều đều có vài tên bảo an ẩn hình đi theo, nói không chừng trong quán rượu này còn cất giấu mấy người cao thủ trong lòng đang thăm dò hành động mình đây.
- Anh Vương... Chỗ này anh là chủ, việc này, anh xem xử lý thế nào đây.
Lôi Bình Minh không thể cứ như vậy mà rời đi, một khi tin tức này truyền ra ngoài thì hắn còn mặt mũi nào mà chơi tiếp nữa. Nhưng nếu là để hắn cùng Lý Bọt Bọt trực tiếp đối nghịch thì có đánh chết hắn cũng không dám, cho nên chỉ có thể sử dụng chiêu «gắp lửa bỏ tay người» truyền viên đạn này cho chủ quán bar để mà chống đỡ giữ lấy chút ít thể diện.
Mà cái tên Vương ca vừa nghe thấy hắn mở miệng như vậy chỉ thiếu chút nữa là trực tiếp giơ chân đạp cho Lôi Bình Minh một phát.
Khốn kiếp, mày thực sự muốn tìm ta vui vẻ đúng không, trước kia còn chưa nhận ra Trương Dương với Dương Tĩnh đã đành, nhận ra Trương Dương rồi thì liền trở hối hận.
Hiện nay hắn cũng thừa biết hai người này thuộc hệ động vật cần bảo hộ cấp quốc gia, mà kể cả nếu không như thế thì hắn cũng có mối quan hệ với Kiều gia và cả Lý gia nữa, thế mà dám bảo hắn làm trọng tài?
Đây không phải là ruồi bọ thắp đèn lồng đi nhà cầu muốn chết sao, điếc không sợ súng à?
Hắn cũng phải chịu dừng chút chứ!
- Chậc, rượu buổi tối hôm nay tính hết cho tôi, mọi người xem như hiểu lầm một hồi đi, được không?
Vương ca nghĩ nghĩ, cái tên Lôi Bình Minh rắn độc này cũng không dễ chọc đâu, rơi vào đường cùng, chỉ có thể đánh đả qua loa mà nói hươu nói vượn.
Tên Lôi Bình Minh một mực buồn bực, không nghĩ tới người kia chuyển đề tài mà hắn ném cho cực nhanh, vừa rồi rõ ràng còn thấy hắn hô hào gào to tưởng chừng muốn chỉnh lý lại Trương Dương, như thế nào hiện tại liền biến thành rùa đen rụt cổ.
- Hầy... Vậy được rồi, nếu cậu ba cùng ông chủ Vương đều mở miệng nói vậy, hôm nay Lôi Bình Minh tôi cũng nể mặt cho các cậu.
Lôi Bình Minh rất cố gắng ưỡn ngực lên, tưởng có thể giả bộ lấy chút khí thế cho oai, nhưng phát hiện ra Lý Bọt Bọt cùng Trương Dương, thậm chí là cả Dương Tĩnh còn không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái.
Chẳng những như thế, tên tiểu tử Lý gia kia còn trực tiếp mở miệng cắn ngược lại hắn một phát.
Tam thiếu vừa mở miệng thì hắn tức khắc nước mắt tuôn trào.
- Được, được. Mày nói xin lỗi với bọn họ một tiếng rồi nhanh chóng cút đi. Tao không muốn so đo thêm với mày.
Lôi Bình Minh thiếu chút nữa gục xuống, người bị đánh đến gần chết chính là tao, dựa vào cái gì mà tao còn phải xin lỗi?
- Cậu ba...
Lôi Bình Minh lần này thật sự là bốc hỏa lớn, hắn đem khuôn mặt đang còn sưng tấy vì bị Trương Dương đánh đến mức phù lên như mặt lợn, còn vươn tay chỉ chỉ cho cậu ba thấy hai người còn đang cuộn mình trên ghế sa lông rên rỉ, cố gắng kiềm chế phẫn nộ trong lòng, chậm rãi mà nói rằng:
- Vậy làm việc cũng phải phân rõ nguyên tắc trước đi, cậu xem tôi cùng hai bạn đồng nghiệp đều thành như vậy, cậu xem lại hắn... hắn... Cậu xem hắn, hiện tại hắn còn cười được, người nên xin lỗi chính là hắn chứ? Tôi biết Lý gia làm việc gì cũng là nhất mực phân minh, cho nên tôi tôn trọng các cậu, nhưng các cậu cũng phải tôn trọng chúng tôi một chút.
Lôi Bình Minh trong quá trình miêu tả còn cố ý nói cho thê thê thảm thảm một chút, trên mặt cũng tính toán từng đắn đo biểu cảm cho hợp lý, hy vọng có thể giành được chiếm được một chút điểm đồng tình.
Nào đâu biết rằng, Lý Bọt Bọt còn chẳng thèm nhìn đến hắn, tuôn ra một câu:
- Tôn trọng mày con khỉ à? Mày khiêu khích gây sự trước, không phải mày xin lỗi thì ai xin lỗi đây?
Thế vậy vẫn chưa hết, cuối cùng hắn còn đột nhiên duỗi tay ra, sờ sờ mò mò vào trong túi áo, đoạn lôi thẳng ra một khẩu súng:
- Nhanh lên một chút, ông mày tính nhẫn nại không cao.
Chết! Lôi Bình Minh hết chỗ nói rồi! Tên này là ai chứ. Cho dù là Lý gia các người cực đại, cường thịnh đến mấy, cũng không có thể làm những chuyện này chứ? Trực tiếp lấy súng ra uy hiếp người, mày sao dám...
Hắn nhìn lại khảm đao trong tay, lại nhìn khẩu súng trên tay cậu ấm kia, hết chỗ nói rồi, hắn đành lén lút buông đao xuống phía dưới.
- Được rồi... Hôm nay coi như tôi nể mặt các cậu... Tôi...
Đặng hắn đem khảm đao đưa cho một tên đồng lõa còn đang hóa đá, sau đó đi đến bên cạnh Trương Dương cùng Dương Tĩnh, miệng há há, thêm vào cái vẻ mặt thiếu chút nữa nước mắt rớt xuống miệng.
Không phải chính mình phải về tìm cái đám ô hợp này tới hay sao? Giờ đây lại phải dẫn cái đám này trở về khác chi là phải để cho Trương Dương khinh khỉnh thêm một lần? Tạp nham, tên này chỉ biết làm bẽ mặt người khác thôi!
- Vậy không...
Hắn nghĩ nghĩ, lời này thực là không nên nói liền ngay tức khắc thu về, nhìn Lý Bọt Bọt một chút nói tiếp :
- Cậu ba, chuyện là...
- Xéo! Mày mà quay lại là không xong đâu!
Ngay khi Lý Bọt Bọt thấy hắn quay đầu lại, phát hỏa, ném luôn chai bia trên tay hắn...
- Được rồi... Tôi xin lỗi!
Lôi Bình Minh nhanh như chớp chạy đến bên cạnh Trương Dương, cúi mình vái chào, rồi cấp tốc mà nói rằng:
- Thực xin lỗi, đêm nay tôi sai!
Sau đó thừa dịp Lý Bọt Bọt không chú ý, Lôi Bình Minh liền bôi dầu vào chân ba chân bốn cẳng chạy lẩn vào trong đám người bên ngoài chuồn mất.
Trước tình cảnh này mấy tên du thủ du thực đi theo Lôi Bình Minh ngay tức khắc hóa đá, vậy… tên khốn kia, thật là mất thể diện quá đi!
- Tên cầm đầu cũng đã chạy thoát thân, mấy người cháu chắt các ngươi ở lại đây còn muốn gì hay sao?
Lý Bọt Bọt quét mắt nhìn đám tùy tùng của Lôi Bình Minh lúc này còn đang trợn mắt há mồm, cười quái dị mà nhắc nhở:
- Kìa… đừng chạy nhanh quá thế!
Nói còn chưa dứt lời, mấy tên du thủ du thực liền theo gót Lôi Bình Minh, trong đó có cả hai người nam vẻ mặt tựa hồ hận không thể tìm cái lỗ mà chui xuống đất mới bị Trương Dương đánh cho thê thảm, nhanh chóng chuồn mất.
Trương Dương ngay cả một câu cũng chưa nói được, kịch hay cũng đã hạ màn, một màn kịch ác chiến đến như vậy cứ thế kết thúc.
Hắn và Dương Tĩnh hai người đưa mắt nhìn nhau, náo loạn cả buổi Lôi Bình Minh cũng thật nhỏ nhen đi…
- Đi thôi!
Suy nghĩ một chút rồi lắc lắc đầu, cố ý kéo tay Dương Tĩnh lại chuẩn bị kéo cô rời đi!
- Ấy, ấy, ấy… Tốt xấu cũng giúp ngươi xử lý một chút, cho chút thể diện, nói tiếng cám ơn biết không?
Lý Bọt Bọt nhìn thấy hai người chuẩn bị rời đi, vội vàng đuổi theo.
Trương Dương lúc này mới nghiêm túc mà nhìn nhìn lại tên tiểu tử này, bộ dạng rất thanh tú, dù cho ăn mặc có chút kỳ lạ nhưng cũng vẫn rất chơi, nhưng sắc mặt có vẻ có chút tái nhợt, không biết là có phải do thường xuyên gây sự buổi tối hay không.
- Cám ơn!
Trương Dương nhìn hắn một cái, thản nhiên mà đáp, sau đó tiếp tục chuẩn bị rời đi.
Lý Bọt Bọt bật cười, đứng phía sau hắn mà lầu bầu một câu:
- Vậy Kiều tỷ tỷ nói quả thực không sai, gia súc này quả nhiên khác loại đây.
Trương Dương nghe vậy, dừng bước lại, quay đầu lại nhìn hắn một cái:
- Cậu biết cô ấy?
Lôi Bình Minh mắt thấy như vậy không được, chỉ có thể sử xuất tình chiêu, chúng mình tốt xấu cũng là người cùng địa phương đi, hơi đâu phải giúp cái người nơi khác đến.
- Cũng bởi vì là người Bắc Kinh, tao càng không thể để cho đàn ông chốn Bắc Kinh này mất mặt, cái thằng nhãi nhép nhà mày không biết hắn là ai sao?
Lý Bọt Bọt nhìn Trương Dương liếc mắt một cái, miệng văng ra toàn một mùi rượu nồng nặc:
- Nói ra ngươi lại mắc tè!
Lôi Bình Minh nhìn Trương Dương liếc mắt một cái, người sau thoạt nhìn tình hình hiện nay thì kiểu gì cũng tự mình suy diễn, vừa mới nãy là hắn cùng ông chủ quán bar Vương ca xung đột lẫn nhau, thế mà lúc này liền biến thành Lôi Bình Minh cùng một tên nhóc con không biết từ chỗ nào chui ra làm mình làm mẩy, thực sự là lắm trò vui.
- Hắn?!... Tao hiển nhiên biết, không phải là đoạn thời gian trước nổi lên phong ba bởi người gánh vác Công ty Nữ Oa Trương Dương sao!
Lôi Bình Minh mang theo một tia khinh thường nói.
- Chẳng qua là khi quá cảnh Hoa Cúc, có gì giỏi giang?
- Đúng là không có gì giỏi giang, nhưng mà mày không biết hắn còn có một thân phận khác sao?
Lý Bọt Bọt đánh chai rượu cách một cái, ngắm Lôi Bình Minh từ trên xuống dưới rồi đi vòng quanh hắn một vòng, cuối cùng dừng lại ở trên cúc hoa của hắn, vẻ mặt cười xấu xa mà nói:
- Hắn chính là con rể tương lai của Kiều gia, chẳng lẽ mày không biết à?
- Kiều gia?
Lôi Bình Minh chân mềm nhũn, đầu quơ quơ, tựa hồ nhớ lại cái gì, đoạn thời gian trước ra vẻ là có đăng tải một cái tin tức ngoài lề, nói người phụ trách chủ yếu công trình Long Duệ Kiều gia đại tiểu thư, Kiều Hi Nhi cùng một gã trẻ tuổi ở nông thôn, có vẻ chính là Trương Dương truyền ra scandal. Chẳng qua về sau mấy tin tức cùng loại thì toàn bộ đều bị dập tắt hết, lúc này thời gian lâu cũng liền phai nhạt. Chẳng lẽ miệng tiểu tử này nói là sự thật? Nếu Trương Dương là con rể Kiều gia, vậy chẳng phải…
Kiều gia, thực lực gia tộc này chỉ cần nửa phần cũng thừa sức đánh bại Lý gia, huống hồ là Lôi gia nhỏ bé.
Chính mình trêu chọc con rể tương lai người ta? Đừng nói là con rể, cho dù là chó nuôi trong nhà Kiều gia thì chính mình cũng không đắc tội nổi đi!
- Cậu ba, cậu đừng có gạt tôi, Kiều đại tiểu thư là thân phận thế nào, làm sao có thể coi trọng một người như hắn thế…
Hắn nhìn Trương Dương bộ dạng thân thiết dắt tay Dương Tĩnh, trên mặt một hồi nghi ngờ.
- Hơn nữa, cậu xem hắn xem, nếu hắn thật sự là con rể Kiều gia tương lai thì làm sao lại có thể dắt tay học muội ta.
Dương Tĩnh vừa nghe, nhanh chóng rút tay khỏi tay Trương Dương, nói biện giải:
- Anh nói bậy bạ gì đấy, Trương Dương là em trai của tôi.
- Em trai, ai tin được?
Lôi Bình Minh tràn ngập ghen tuông mà lầu bầu câu.
- Tin hay không tin ấy là chuyện của mày.
Lý Bọt Bọt phiêu hắn liếc mắt một cái.
- Ông mày nói cho hết lời, mày là muốn lăn đi cho khuất mắt hay là vẫn muốn ở lại tiếp tục gây sự với bổn thiếu gia?
Lôi Bình Minh trợn tròn mắt, tiểu tử này thật không giữ cho mình chút xíu thể diện nào, tốt xấu cũng cho nhau một lối thoát chứ thế nào mà lại trực tiếp nói thẳng mặt nhau thế, thực là đồ phá hoại!
Thật muốn chém cho hắn một đao, nhưng hắn biết chắc chắn điều này hoàn toàn không thể được.
Nghe nói, người của Lý gia một khi đi ra ngoài, ít nhiều đều có vài tên bảo an ẩn hình đi theo, nói không chừng trong quán rượu này còn cất giấu mấy người cao thủ trong lòng đang thăm dò hành động mình đây.
- Anh Vương... Chỗ này anh là chủ, việc này, anh xem xử lý thế nào đây.
Lôi Bình Minh không thể cứ như vậy mà rời đi, một khi tin tức này truyền ra ngoài thì hắn còn mặt mũi nào mà chơi tiếp nữa. Nhưng nếu là để hắn cùng Lý Bọt Bọt trực tiếp đối nghịch thì có đánh chết hắn cũng không dám, cho nên chỉ có thể sử dụng chiêu «gắp lửa bỏ tay người» truyền viên đạn này cho chủ quán bar để mà chống đỡ giữ lấy chút ít thể diện.
Mà cái tên Vương ca vừa nghe thấy hắn mở miệng như vậy chỉ thiếu chút nữa là trực tiếp giơ chân đạp cho Lôi Bình Minh một phát.
Khốn kiếp, mày thực sự muốn tìm ta vui vẻ đúng không, trước kia còn chưa nhận ra Trương Dương với Dương Tĩnh đã đành, nhận ra Trương Dương rồi thì liền trở hối hận.
Hiện nay hắn cũng thừa biết hai người này thuộc hệ động vật cần bảo hộ cấp quốc gia, mà kể cả nếu không như thế thì hắn cũng có mối quan hệ với Kiều gia và cả Lý gia nữa, thế mà dám bảo hắn làm trọng tài?
Đây không phải là ruồi bọ thắp đèn lồng đi nhà cầu muốn chết sao, điếc không sợ súng à?
Hắn cũng phải chịu dừng chút chứ!
- Chậc, rượu buổi tối hôm nay tính hết cho tôi, mọi người xem như hiểu lầm một hồi đi, được không?
Vương ca nghĩ nghĩ, cái tên Lôi Bình Minh rắn độc này cũng không dễ chọc đâu, rơi vào đường cùng, chỉ có thể đánh đả qua loa mà nói hươu nói vượn.
Tên Lôi Bình Minh một mực buồn bực, không nghĩ tới người kia chuyển đề tài mà hắn ném cho cực nhanh, vừa rồi rõ ràng còn thấy hắn hô hào gào to tưởng chừng muốn chỉnh lý lại Trương Dương, như thế nào hiện tại liền biến thành rùa đen rụt cổ.
- Hầy... Vậy được rồi, nếu cậu ba cùng ông chủ Vương đều mở miệng nói vậy, hôm nay Lôi Bình Minh tôi cũng nể mặt cho các cậu.
Lôi Bình Minh rất cố gắng ưỡn ngực lên, tưởng có thể giả bộ lấy chút khí thế cho oai, nhưng phát hiện ra Lý Bọt Bọt cùng Trương Dương, thậm chí là cả Dương Tĩnh còn không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái.
Chẳng những như thế, tên tiểu tử Lý gia kia còn trực tiếp mở miệng cắn ngược lại hắn một phát.
Tam thiếu vừa mở miệng thì hắn tức khắc nước mắt tuôn trào.
- Được, được. Mày nói xin lỗi với bọn họ một tiếng rồi nhanh chóng cút đi. Tao không muốn so đo thêm với mày.
Lôi Bình Minh thiếu chút nữa gục xuống, người bị đánh đến gần chết chính là tao, dựa vào cái gì mà tao còn phải xin lỗi?
- Cậu ba...
Lôi Bình Minh lần này thật sự là bốc hỏa lớn, hắn đem khuôn mặt đang còn sưng tấy vì bị Trương Dương đánh đến mức phù lên như mặt lợn, còn vươn tay chỉ chỉ cho cậu ba thấy hai người còn đang cuộn mình trên ghế sa lông rên rỉ, cố gắng kiềm chế phẫn nộ trong lòng, chậm rãi mà nói rằng:
- Vậy làm việc cũng phải phân rõ nguyên tắc trước đi, cậu xem tôi cùng hai bạn đồng nghiệp đều thành như vậy, cậu xem lại hắn... hắn... Cậu xem hắn, hiện tại hắn còn cười được, người nên xin lỗi chính là hắn chứ? Tôi biết Lý gia làm việc gì cũng là nhất mực phân minh, cho nên tôi tôn trọng các cậu, nhưng các cậu cũng phải tôn trọng chúng tôi một chút.
Lôi Bình Minh trong quá trình miêu tả còn cố ý nói cho thê thê thảm thảm một chút, trên mặt cũng tính toán từng đắn đo biểu cảm cho hợp lý, hy vọng có thể giành được chiếm được một chút điểm đồng tình.
Nào đâu biết rằng, Lý Bọt Bọt còn chẳng thèm nhìn đến hắn, tuôn ra một câu:
- Tôn trọng mày con khỉ à? Mày khiêu khích gây sự trước, không phải mày xin lỗi thì ai xin lỗi đây?
Thế vậy vẫn chưa hết, cuối cùng hắn còn đột nhiên duỗi tay ra, sờ sờ mò mò vào trong túi áo, đoạn lôi thẳng ra một khẩu súng:
- Nhanh lên một chút, ông mày tính nhẫn nại không cao.
Chết! Lôi Bình Minh hết chỗ nói rồi! Tên này là ai chứ. Cho dù là Lý gia các người cực đại, cường thịnh đến mấy, cũng không có thể làm những chuyện này chứ? Trực tiếp lấy súng ra uy hiếp người, mày sao dám...
Hắn nhìn lại khảm đao trong tay, lại nhìn khẩu súng trên tay cậu ấm kia, hết chỗ nói rồi, hắn đành lén lút buông đao xuống phía dưới.
- Được rồi... Hôm nay coi như tôi nể mặt các cậu... Tôi...
Đặng hắn đem khảm đao đưa cho một tên đồng lõa còn đang hóa đá, sau đó đi đến bên cạnh Trương Dương cùng Dương Tĩnh, miệng há há, thêm vào cái vẻ mặt thiếu chút nữa nước mắt rớt xuống miệng.
Không phải chính mình phải về tìm cái đám ô hợp này tới hay sao? Giờ đây lại phải dẫn cái đám này trở về khác chi là phải để cho Trương Dương khinh khỉnh thêm một lần? Tạp nham, tên này chỉ biết làm bẽ mặt người khác thôi!
- Vậy không...
Hắn nghĩ nghĩ, lời này thực là không nên nói liền ngay tức khắc thu về, nhìn Lý Bọt Bọt một chút nói tiếp :
- Cậu ba, chuyện là...
- Xéo! Mày mà quay lại là không xong đâu!
Ngay khi Lý Bọt Bọt thấy hắn quay đầu lại, phát hỏa, ném luôn chai bia trên tay hắn...
- Được rồi... Tôi xin lỗi!
Lôi Bình Minh nhanh như chớp chạy đến bên cạnh Trương Dương, cúi mình vái chào, rồi cấp tốc mà nói rằng:
- Thực xin lỗi, đêm nay tôi sai!
Sau đó thừa dịp Lý Bọt Bọt không chú ý, Lôi Bình Minh liền bôi dầu vào chân ba chân bốn cẳng chạy lẩn vào trong đám người bên ngoài chuồn mất.
Trước tình cảnh này mấy tên du thủ du thực đi theo Lôi Bình Minh ngay tức khắc hóa đá, vậy… tên khốn kia, thật là mất thể diện quá đi!
- Tên cầm đầu cũng đã chạy thoát thân, mấy người cháu chắt các ngươi ở lại đây còn muốn gì hay sao?
Lý Bọt Bọt quét mắt nhìn đám tùy tùng của Lôi Bình Minh lúc này còn đang trợn mắt há mồm, cười quái dị mà nhắc nhở:
- Kìa… đừng chạy nhanh quá thế!
Nói còn chưa dứt lời, mấy tên du thủ du thực liền theo gót Lôi Bình Minh, trong đó có cả hai người nam vẻ mặt tựa hồ hận không thể tìm cái lỗ mà chui xuống đất mới bị Trương Dương đánh cho thê thảm, nhanh chóng chuồn mất.
Trương Dương ngay cả một câu cũng chưa nói được, kịch hay cũng đã hạ màn, một màn kịch ác chiến đến như vậy cứ thế kết thúc.
Hắn và Dương Tĩnh hai người đưa mắt nhìn nhau, náo loạn cả buổi Lôi Bình Minh cũng thật nhỏ nhen đi…
- Đi thôi!
Suy nghĩ một chút rồi lắc lắc đầu, cố ý kéo tay Dương Tĩnh lại chuẩn bị kéo cô rời đi!
- Ấy, ấy, ấy… Tốt xấu cũng giúp ngươi xử lý một chút, cho chút thể diện, nói tiếng cám ơn biết không?
Lý Bọt Bọt nhìn thấy hai người chuẩn bị rời đi, vội vàng đuổi theo.
Trương Dương lúc này mới nghiêm túc mà nhìn nhìn lại tên tiểu tử này, bộ dạng rất thanh tú, dù cho ăn mặc có chút kỳ lạ nhưng cũng vẫn rất chơi, nhưng sắc mặt có vẻ có chút tái nhợt, không biết là có phải do thường xuyên gây sự buổi tối hay không.
- Cám ơn!
Trương Dương nhìn hắn một cái, thản nhiên mà đáp, sau đó tiếp tục chuẩn bị rời đi.
Lý Bọt Bọt bật cười, đứng phía sau hắn mà lầu bầu một câu:
- Vậy Kiều tỷ tỷ nói quả thực không sai, gia súc này quả nhiên khác loại đây.
Trương Dương nghe vậy, dừng bước lại, quay đầu lại nhìn hắn một cái:
- Cậu biết cô ấy?
/292
|