- Như thế nào?
Trương Dương cầm cái chén rót cho Lộ Lộ chút nước, mấy cái loại sự tình cần phải suy nghĩ đầu óc hắn lười làm lắm, mà làm cũng chẳng tốt, cô cũng thừa biết rồi.
- Lý do thực sự rất đơn giản mà. Nếu là bác trai ấy thực sự muốn lôi Kiều tỷ tỷ về lại Bắc Kinh thì đã trực tiếp đến đón chị ấy rồi. Đâu cần phải theo dõi hành tung của chúng ta? Như vậy, chỉ có thể chứng minh một việc chính là qua dáng vẻ của ông thì ông chỉ muốn kiểm tra Dương tử anh thôi.
Sau khi tiếp nhận ly nước Trương Dương đưa cho, cô uống một hơi, cười tủm tỉm mà nói tiếp.
- Chúc mừng anh, Dương tử! Em cảm thấy mong ước trở thành con rể Kiều gia tương lai rất có triển vọng đấy.
Trương Dương nhìn cô một cái, trong ánh mắt cô không có nửa phần tạp sắc dư thừa, chính là cô thật tâm chúc phúc cho hắn, trong lòng hắn không khỏi có chút đau xót, đi đến bên cạnh cô mà ôm lấy đôi vai gầy gầy của cô:
- Em không trách anh bên cạnh có nhiều phụ nữ như vậy hay sao?
Hứa Đan Lộ không có chút giãy giụa, ngẩng đầu nhìn hắn, cọ cọ nhẹ nhàng vào phía dưới cằm hằn, vẻ oán hận mà nói:
- Em trong mắt anh là loại phụ nữ như vậy sao?
- Đương nhiên không phải!
Trương Dương trượt đôi tay từ bả vai cô đi xuống, nắm lấy cái eo thon nhỏ của cô.
- Cho nên, đối với anh Lộ Lộ vĩ đại nhất cho nên về sau anh cố gắng hết sức không dây dưa với cô nàng nào nữa.
- Ha ha, anh thôi ngay đi. Dương tử thối! Có đàn ông nào trong lòng không nghĩ là càng nhiều gái đẹp theo bên cạnh thì càng tốt chứ.
Hứa Đan Lộ hôn nhẹ lên gương mặt của hắn.
- Đương nhiên em cũng biết đố kỵ và nổi máu ghen, chỉ là, những phụ nữ anh tìm đều là những người có ích, Lộ Lộ em cũng không có cách nào khác, mà em lại có chút lãnh đạm… thỏa mãn anh không được.
Đôi mắt cô quyến rũ như tơ ngắm Trương Dương, căn ngón tay ngọc trêu chọc vào ngực hắn, thong thả nói.
Trương Dương hiểu được ngay nha đầu này là muốn chuyện đó đây! Cho nên mới nghẹn lời như vậy.
- Ha ha, anh là bác sĩ chuyên trị bách bệnh được đây, đặc biệt là cái bệnh lãnh cảm…
Trương Dương duỗi cánh tay ra bồng cả người cô lên.
Hứa Đan Lộ nguýt hắn một cái, vươn tay đấm đấm vào lồng ngực của hắn mà nhẹ giọng nói:
- Anh gấp gáp làm gì chứ. Kiều tỷ tỷ còn đang ở trên tầng kìa, nếu muốn thì buổi tối qua em đền.
- Ơ kìa, không được mà.
Trương Dương đã bị bộ dạng khiêu khích táo bạo của cô mà dậy lên lửa tình, lẽ nào lại có thể buông tha cô giờ được?
- Không nhịn được cũng phải ráng mà nhịn!
Hứa Đan Lộ trắc mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt kiên quyết mà lắc đầu.
- Bây giờ Kiều tỷ tỷ còn đang rất lo lắng không bết cha cô ấy có bắt cô về Bắc Kinh hay không, mà chúng ta lại làm cái chuyện đó. Anh thử nghĩ xem trong lòng cô ấy giờ khó chịu thế nào?
Trương Dương nghe Lộ Lộ nói vậy cũng đến ngẩn người, đúng vậy mà, hiện tại Kiều Hi Nhi chắc chắn đang lo lắng nhiều lắm, vậy mà chính hắn còn mải mê ham muốn giường chiến?
- Được rồi mà, hiện tại bây giờ anh nên đi tìm cô ấy, như vậy mới công bằng với cô ấy. Còn buổi tối đừng nghĩ chuyện ăn em, em còn phải nghỉ ngơi trước một chút, dưỡng sức mà chiều anh…
Hứa Đan Lộ nhìn hắn một cái chứa đầy ẩn ý sâu xa nói.
Trương Dương đành phải buông cô ra khỏi tay, Hứa Đan Lộ nhanh như chớp chạy mất, trước khi khuất hắn còn đắc ý cười thêm:
- Trước hết em giúp anh nấu cơm nhé. Nhưng đừng nhanh quá!
Trương Dương không biết làm sao đành bĩu môi, chậm rãi đi lên tầng ba.
Cửa phòng Kiều Hi Nhi mở rộng, lúc này cô đang đứng phía trước cửa sổ, cô mặc một chiếc ao gi lê nguyên một màu hồng, bên trong là chiếc áo len bó sát người màu đen, phía dưới là chiếc quần bò cũng màu đen. Với kiểu phối hợp quần áo bên ngoài thế này tất nhiên làm lộ rõ từng đường cong cơ thể của cô, hơn nữa dáng người cô vốn dĩ cũng đã cao gầy cho nên Trương Dương vừa mới bị Hứa Đan Lộ khơi lửa tình, giờ nhìn thấy cô như vậy càng thêm ngứa ngáy tay chân.
Hắn lặng lẽ đi tới phía sau cô, hiển nhiên không để Kiều Hi Nhi phát hiện ra chút nào, từ từ Trương Dương ôm lấy hông cô từ phía sau, hai tay đặt trên trước bụng cô, lúc này cô mới biết là hắn đã tới.
- Tên nhóc, như thế nào lại không đi chăm sóc cho Lộ Lộ?
- Lộ Lộ muốn học làm cơm trưa với chị Vương mà.
Trương Dương cọ nhẹ vành tai cô, cười nói.
- Còn đang suy nghĩ chuyện của cha em à?
Kiều Hi Nhi mở tay hắn ra, nguýt hắn một cái.
- Nhớ đến tôi làm chi? Dù sao mấy ngày nữa tôi cũng phải trở về rồi, có cái gì mà nhớ…
- Em muốn bỏ chồng, vứt bỏ con sao?
- Bảnh chọe!
Kiều Hi Nhi liếc nhìn hắn một chút, nhịn không được mà hỏi.
- Cái gì mà bỏ chồng, vứt bỏ con? Tôi nhiều lắm cũng chỉ có bỏ chồng thôi.
- Đương nhiên còn có con nữa mà.
Trương Dương thổi nhẹ một làn hơi lên cổ cô, đổi giọng nói.
- Công ty Nữ Oa hiện tại không phải cũng chính là con của chúng ta hay sao, em nhẫn tâm vứt bỏ?
- Không nói chuyện bậy bạ với anh! Nha đầu Lộ Lộ kia thật là xảo quyệt, dám bẫy cả em, nếu thực sự cha của em muốn bắt em quay về Bắc Kinh thì cần chi phải theo dõi em chứ?
Kiều Hi Nhi nhìn Trương Dương hỏi.
- Nếu anh nghĩ là có thể nhân cơ hội chiếm đoạt em trước thì mơ đi.
- Ai, Lộ Lộ quả nhiên đoán không sai mà, chỉ cần em vừa về tới phóng liền sẽ đoán được ngay.
Trương Dương ngẩn người, Hứa Đan Lộ này quả nhiên suy nghĩ thấu đáo, một khi Kiều Hi Nhi yên tĩnh suy nghĩ lập tức sẽ đoán được ngay.
- Nếu em đã biết vậy thì hiện tại em định làm thế nào?
- Làm thế nào là làm thế nào? Dù sao ông ấy nếu không tự mình tìm đến em, em cũng sẽ không tự nhiên mà đi gặp ông ấy đâu. Phỏng chừng lúc này, cha em đang đi tìm người quen mà tìm hiểu lai lịch của anh cũng nên, để xem cái tên tiểu tử anh có thích hợp làm con rể Kiều gia chúng ta hay không mà.
Kiều Hi Nhi hé miệng cười nói.
- Dương tử, anh, nếu ông ấy biết anh có nhiều phụ nữ bên cạnh như vậy… có lẽ không tán thành được đâu?
Trương Dương toát mồ hôi một trận: Có biết không? Hẳn là ông ấy không biết được chứ? Chuyện mình và Hứa Đan Lộ thì là chuyện “giấy không gói được lửa” rõ như ban ngày, nhưng với Cao Kỳ thì chỉ có một số ít người biết mà thôi. Rơi vào tình huống này, hẳn là nên tính toán sao cho có thể lý giải được thôi.
- Lúc trước khi cha của em còn công tác tại quân khu là làm công tác tình báo.
Kiều Hi Nhi liếc mắt nhìn Trương Dương một cái.
-Vậy không còn biện pháp nào khác, trước hết “gạo nấu thành cơm” đã.
Trương Dương ôm lấy cô, dùng sức bế bổng cả người cô lên.
Kiều Hi Nhi sợ tới mức hồn siêu phách lạc, liều mạng giãy dụa:
- Không được… không được…
- Ngừng…
Trương Dương cười lạnh khà khà một trận.
- Hôm nay thế nào cũng phải làm được cái chuyện đó.
- Ngày ấy còn chưa hết mà…
- Chưa hết thì kệ chưa hết!
Trương Dương bế cô đến cạnh giường, ném cô lên rồi hắn nhào tới trên người cô.
Kiều Hi Nhi cười khanh khách không ngừng, hoàn toàn không giống như là bộ dạng sợ hãi, dốc sức tránh né:
- Không được đâu, em không… anh… trước tiên anh đóng kỹ cửa lại đã.
Cô vươn tay chỉ cánh cửa phòng còn đang rộng mở.
Trương Dương nhìn lại, quả nhiên cửa còn chưa khóa kìa. Hắn vội vàng trèo xuống khỏi giường, lao thẳng tới cửa phòng, nhanh chóng đóng cửa lại.
Sau đó lao trở lại trên giường, phát hiện Kiều Hi Nhi đang cắn lấy đôi môi hồng nhuận anh đào của cô, cuộn trọn cặp đùi thon dài mỹ miều lại, tựa nhẹ phía trên đầu giường mà ngắm hắn, nhìn hắn một lát rồi cô lại khẽ cắn môi.
Sau đó cô đưa hai tay đến khuy áo gi lê, kéo khóa rớt ra rồi đem cởi bỏ lớp áo giáp, làm lộ hoàn toàn chiếc áo len bó sát cơ thể màu đen bên trong. Chiếc áo len này xem chừng có vẻ hơi chặt, bó sát một vòng quanh người làm hiện lên nguyên hình dạng cái áo nâng ngực phía trong, cả núi non cao ngất phía dưới xương quai xanh cũng đột ngột mà hở ra. Ở chỗ cổ áo, một khe tuyết trắng hiện ra, rất rõ ràng là cái khe rãnh thâm thúy giữa hai khối đại thỏ ngọc trắng như tuyết mà hắn mà được thấy.
- Thất thần vậy làm gì chứ? Mau đến giúp em.
Khi cô vuốt đến vạt áo len thì nhìn thấy bộ dáng nai tơ ngơ ngác của Trương Dương liền tức giận mà nói.
- Không hối hận?
Bắt gặp bộ dạng cô lúc này, Trương Dương không khỏi có chút ngây người.
- Là của anh, gạo nấu thành cơm…
Kiều Hi Nhi thoải mái mà đáp. Sau đó, cô vươn nhẹ cánh tay nắm lấy vạt áo len, khuỷu tay cô chậm rãi duỗi ra theo đó chiếc áo len cũng từ tốn rời bỏ chiếc eo thon tinh tế của cô. Đầu tiên là vòng eo hết sức nhỏ, tiếp đến là một khoảng da thịt trắng như tuyết lộ ra, sau đó là cái bụng bằng phẳng, tiếp tục lên trên một chút lộ ra đường viên chiếc áo nâng ngực. Thân hình cô trông như một chiếc bình hoa duyên dáng với đường cong mở rộng ra ở đây.
Cái áo nâng ngực cũng là màu đen mà còn là cái loại bó sát lấy bầu ngực đặc biệt cho nên không đủ để che hết núi non đồ sộ của cô, mà lúc này chúng giống như muốn nhảy lên một cách mãnh liệt.
Điểm chết người chính là, theo cái động tác thoát y của cô, cái áo nâng ngực kia bị uốn éo, sai lệch…
Trương Dương cầm cái chén rót cho Lộ Lộ chút nước, mấy cái loại sự tình cần phải suy nghĩ đầu óc hắn lười làm lắm, mà làm cũng chẳng tốt, cô cũng thừa biết rồi.
- Lý do thực sự rất đơn giản mà. Nếu là bác trai ấy thực sự muốn lôi Kiều tỷ tỷ về lại Bắc Kinh thì đã trực tiếp đến đón chị ấy rồi. Đâu cần phải theo dõi hành tung của chúng ta? Như vậy, chỉ có thể chứng minh một việc chính là qua dáng vẻ của ông thì ông chỉ muốn kiểm tra Dương tử anh thôi.
Sau khi tiếp nhận ly nước Trương Dương đưa cho, cô uống một hơi, cười tủm tỉm mà nói tiếp.
- Chúc mừng anh, Dương tử! Em cảm thấy mong ước trở thành con rể Kiều gia tương lai rất có triển vọng đấy.
Trương Dương nhìn cô một cái, trong ánh mắt cô không có nửa phần tạp sắc dư thừa, chính là cô thật tâm chúc phúc cho hắn, trong lòng hắn không khỏi có chút đau xót, đi đến bên cạnh cô mà ôm lấy đôi vai gầy gầy của cô:
- Em không trách anh bên cạnh có nhiều phụ nữ như vậy hay sao?
Hứa Đan Lộ không có chút giãy giụa, ngẩng đầu nhìn hắn, cọ cọ nhẹ nhàng vào phía dưới cằm hằn, vẻ oán hận mà nói:
- Em trong mắt anh là loại phụ nữ như vậy sao?
- Đương nhiên không phải!
Trương Dương trượt đôi tay từ bả vai cô đi xuống, nắm lấy cái eo thon nhỏ của cô.
- Cho nên, đối với anh Lộ Lộ vĩ đại nhất cho nên về sau anh cố gắng hết sức không dây dưa với cô nàng nào nữa.
- Ha ha, anh thôi ngay đi. Dương tử thối! Có đàn ông nào trong lòng không nghĩ là càng nhiều gái đẹp theo bên cạnh thì càng tốt chứ.
Hứa Đan Lộ hôn nhẹ lên gương mặt của hắn.
- Đương nhiên em cũng biết đố kỵ và nổi máu ghen, chỉ là, những phụ nữ anh tìm đều là những người có ích, Lộ Lộ em cũng không có cách nào khác, mà em lại có chút lãnh đạm… thỏa mãn anh không được.
Đôi mắt cô quyến rũ như tơ ngắm Trương Dương, căn ngón tay ngọc trêu chọc vào ngực hắn, thong thả nói.
Trương Dương hiểu được ngay nha đầu này là muốn chuyện đó đây! Cho nên mới nghẹn lời như vậy.
- Ha ha, anh là bác sĩ chuyên trị bách bệnh được đây, đặc biệt là cái bệnh lãnh cảm…
Trương Dương duỗi cánh tay ra bồng cả người cô lên.
Hứa Đan Lộ nguýt hắn một cái, vươn tay đấm đấm vào lồng ngực của hắn mà nhẹ giọng nói:
- Anh gấp gáp làm gì chứ. Kiều tỷ tỷ còn đang ở trên tầng kìa, nếu muốn thì buổi tối qua em đền.
- Ơ kìa, không được mà.
Trương Dương đã bị bộ dạng khiêu khích táo bạo của cô mà dậy lên lửa tình, lẽ nào lại có thể buông tha cô giờ được?
- Không nhịn được cũng phải ráng mà nhịn!
Hứa Đan Lộ trắc mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt kiên quyết mà lắc đầu.
- Bây giờ Kiều tỷ tỷ còn đang rất lo lắng không bết cha cô ấy có bắt cô về Bắc Kinh hay không, mà chúng ta lại làm cái chuyện đó. Anh thử nghĩ xem trong lòng cô ấy giờ khó chịu thế nào?
Trương Dương nghe Lộ Lộ nói vậy cũng đến ngẩn người, đúng vậy mà, hiện tại Kiều Hi Nhi chắc chắn đang lo lắng nhiều lắm, vậy mà chính hắn còn mải mê ham muốn giường chiến?
- Được rồi mà, hiện tại bây giờ anh nên đi tìm cô ấy, như vậy mới công bằng với cô ấy. Còn buổi tối đừng nghĩ chuyện ăn em, em còn phải nghỉ ngơi trước một chút, dưỡng sức mà chiều anh…
Hứa Đan Lộ nhìn hắn một cái chứa đầy ẩn ý sâu xa nói.
Trương Dương đành phải buông cô ra khỏi tay, Hứa Đan Lộ nhanh như chớp chạy mất, trước khi khuất hắn còn đắc ý cười thêm:
- Trước hết em giúp anh nấu cơm nhé. Nhưng đừng nhanh quá!
Trương Dương không biết làm sao đành bĩu môi, chậm rãi đi lên tầng ba.
Cửa phòng Kiều Hi Nhi mở rộng, lúc này cô đang đứng phía trước cửa sổ, cô mặc một chiếc ao gi lê nguyên một màu hồng, bên trong là chiếc áo len bó sát người màu đen, phía dưới là chiếc quần bò cũng màu đen. Với kiểu phối hợp quần áo bên ngoài thế này tất nhiên làm lộ rõ từng đường cong cơ thể của cô, hơn nữa dáng người cô vốn dĩ cũng đã cao gầy cho nên Trương Dương vừa mới bị Hứa Đan Lộ khơi lửa tình, giờ nhìn thấy cô như vậy càng thêm ngứa ngáy tay chân.
Hắn lặng lẽ đi tới phía sau cô, hiển nhiên không để Kiều Hi Nhi phát hiện ra chút nào, từ từ Trương Dương ôm lấy hông cô từ phía sau, hai tay đặt trên trước bụng cô, lúc này cô mới biết là hắn đã tới.
- Tên nhóc, như thế nào lại không đi chăm sóc cho Lộ Lộ?
- Lộ Lộ muốn học làm cơm trưa với chị Vương mà.
Trương Dương cọ nhẹ vành tai cô, cười nói.
- Còn đang suy nghĩ chuyện của cha em à?
Kiều Hi Nhi mở tay hắn ra, nguýt hắn một cái.
- Nhớ đến tôi làm chi? Dù sao mấy ngày nữa tôi cũng phải trở về rồi, có cái gì mà nhớ…
- Em muốn bỏ chồng, vứt bỏ con sao?
- Bảnh chọe!
Kiều Hi Nhi liếc nhìn hắn một chút, nhịn không được mà hỏi.
- Cái gì mà bỏ chồng, vứt bỏ con? Tôi nhiều lắm cũng chỉ có bỏ chồng thôi.
- Đương nhiên còn có con nữa mà.
Trương Dương thổi nhẹ một làn hơi lên cổ cô, đổi giọng nói.
- Công ty Nữ Oa hiện tại không phải cũng chính là con của chúng ta hay sao, em nhẫn tâm vứt bỏ?
- Không nói chuyện bậy bạ với anh! Nha đầu Lộ Lộ kia thật là xảo quyệt, dám bẫy cả em, nếu thực sự cha của em muốn bắt em quay về Bắc Kinh thì cần chi phải theo dõi em chứ?
Kiều Hi Nhi nhìn Trương Dương hỏi.
- Nếu anh nghĩ là có thể nhân cơ hội chiếm đoạt em trước thì mơ đi.
- Ai, Lộ Lộ quả nhiên đoán không sai mà, chỉ cần em vừa về tới phóng liền sẽ đoán được ngay.
Trương Dương ngẩn người, Hứa Đan Lộ này quả nhiên suy nghĩ thấu đáo, một khi Kiều Hi Nhi yên tĩnh suy nghĩ lập tức sẽ đoán được ngay.
- Nếu em đã biết vậy thì hiện tại em định làm thế nào?
- Làm thế nào là làm thế nào? Dù sao ông ấy nếu không tự mình tìm đến em, em cũng sẽ không tự nhiên mà đi gặp ông ấy đâu. Phỏng chừng lúc này, cha em đang đi tìm người quen mà tìm hiểu lai lịch của anh cũng nên, để xem cái tên tiểu tử anh có thích hợp làm con rể Kiều gia chúng ta hay không mà.
Kiều Hi Nhi hé miệng cười nói.
- Dương tử, anh, nếu ông ấy biết anh có nhiều phụ nữ bên cạnh như vậy… có lẽ không tán thành được đâu?
Trương Dương toát mồ hôi một trận: Có biết không? Hẳn là ông ấy không biết được chứ? Chuyện mình và Hứa Đan Lộ thì là chuyện “giấy không gói được lửa” rõ như ban ngày, nhưng với Cao Kỳ thì chỉ có một số ít người biết mà thôi. Rơi vào tình huống này, hẳn là nên tính toán sao cho có thể lý giải được thôi.
- Lúc trước khi cha của em còn công tác tại quân khu là làm công tác tình báo.
Kiều Hi Nhi liếc mắt nhìn Trương Dương một cái.
-Vậy không còn biện pháp nào khác, trước hết “gạo nấu thành cơm” đã.
Trương Dương ôm lấy cô, dùng sức bế bổng cả người cô lên.
Kiều Hi Nhi sợ tới mức hồn siêu phách lạc, liều mạng giãy dụa:
- Không được… không được…
- Ngừng…
Trương Dương cười lạnh khà khà một trận.
- Hôm nay thế nào cũng phải làm được cái chuyện đó.
- Ngày ấy còn chưa hết mà…
- Chưa hết thì kệ chưa hết!
Trương Dương bế cô đến cạnh giường, ném cô lên rồi hắn nhào tới trên người cô.
Kiều Hi Nhi cười khanh khách không ngừng, hoàn toàn không giống như là bộ dạng sợ hãi, dốc sức tránh né:
- Không được đâu, em không… anh… trước tiên anh đóng kỹ cửa lại đã.
Cô vươn tay chỉ cánh cửa phòng còn đang rộng mở.
Trương Dương nhìn lại, quả nhiên cửa còn chưa khóa kìa. Hắn vội vàng trèo xuống khỏi giường, lao thẳng tới cửa phòng, nhanh chóng đóng cửa lại.
Sau đó lao trở lại trên giường, phát hiện Kiều Hi Nhi đang cắn lấy đôi môi hồng nhuận anh đào của cô, cuộn trọn cặp đùi thon dài mỹ miều lại, tựa nhẹ phía trên đầu giường mà ngắm hắn, nhìn hắn một lát rồi cô lại khẽ cắn môi.
Sau đó cô đưa hai tay đến khuy áo gi lê, kéo khóa rớt ra rồi đem cởi bỏ lớp áo giáp, làm lộ hoàn toàn chiếc áo len bó sát cơ thể màu đen bên trong. Chiếc áo len này xem chừng có vẻ hơi chặt, bó sát một vòng quanh người làm hiện lên nguyên hình dạng cái áo nâng ngực phía trong, cả núi non cao ngất phía dưới xương quai xanh cũng đột ngột mà hở ra. Ở chỗ cổ áo, một khe tuyết trắng hiện ra, rất rõ ràng là cái khe rãnh thâm thúy giữa hai khối đại thỏ ngọc trắng như tuyết mà hắn mà được thấy.
- Thất thần vậy làm gì chứ? Mau đến giúp em.
Khi cô vuốt đến vạt áo len thì nhìn thấy bộ dáng nai tơ ngơ ngác của Trương Dương liền tức giận mà nói.
- Không hối hận?
Bắt gặp bộ dạng cô lúc này, Trương Dương không khỏi có chút ngây người.
- Là của anh, gạo nấu thành cơm…
Kiều Hi Nhi thoải mái mà đáp. Sau đó, cô vươn nhẹ cánh tay nắm lấy vạt áo len, khuỷu tay cô chậm rãi duỗi ra theo đó chiếc áo len cũng từ tốn rời bỏ chiếc eo thon tinh tế của cô. Đầu tiên là vòng eo hết sức nhỏ, tiếp đến là một khoảng da thịt trắng như tuyết lộ ra, sau đó là cái bụng bằng phẳng, tiếp tục lên trên một chút lộ ra đường viên chiếc áo nâng ngực. Thân hình cô trông như một chiếc bình hoa duyên dáng với đường cong mở rộng ra ở đây.
Cái áo nâng ngực cũng là màu đen mà còn là cái loại bó sát lấy bầu ngực đặc biệt cho nên không đủ để che hết núi non đồ sộ của cô, mà lúc này chúng giống như muốn nhảy lên một cách mãnh liệt.
Điểm chết người chính là, theo cái động tác thoát y của cô, cái áo nâng ngực kia bị uốn éo, sai lệch…
/292
|