Chiếc áo len màu đen của Kiều Hi Nhi còn vướng mắc lại đầu không chịu cởi ra hoàn toàn, nhưng trên thân thể cô, khung cảnh xuân phơi phới đã lộ ra hết cả. Nước da trắng mềm mại như tuyết bao quanh xương quai xanh, cô ngồi đúng chỗ ánh sáng chiếu vào cho nên càng làm hành động của cô thêm lộng lẫy, thu hút. Hai khối núi non to lớn bị cái áo nâng ngực hình chiếc là che khuất nhưng cũng đã lộ ra hơn một nửa, thực sự thì cũng chỉ che khuất mỗi bộ phận trung tâm của bầu ngực cô mà thôi. Hơn nữa, vừa rồi với cái động tác thoát y của cô khiến cho cái áo ngực phía bên trái đã lệch hẳn đi.
Tuy rằng còn chưa có nhìn thấy hai khối tiểu cây nho khiến người ta phát cuồng, nhưng cũng đã ẩn ẩn hiện hiện có thể thấy được đường viền hồng hào xung quanh nó…
Trương Dương nuốt một hơi nước miếng, làm những động tác mà bất luận là người đàn ông bình thường nào cũng làm, tiến đến phía giường, đúng lúc chiếc áo len còn đang vướng lại ở khuỷu tay cánh tay của cô thì hắn túm lấy, làm cho cô không cách nào nhúc nhích được nữa.
Bị chiếc áo len màu đen che khuất tầm nhìn, Kiều Hi Nhi sợ hãi mà kêu lên một tiếng:
- Muốn chết à…
Lời cô còn chưa dứt liền cảm thấy khuôn ngực mình chợt lạnh, hai mảnh Tiểu diệp tử che ngực nàng giờ đã không cánh mà bay…
- Tiểu tử thối, chỉ chụp lấy cái ảnh mà thôi. Anh dám cởi bỏ y phục của em… ô…ô…
Cũng không biết là cô khóc thật hay khóc giả, cô dồn hết sức lực co rụt thân mình lại, ngồi xổm trên giường, một tay cố gắng che chắn lấy hai bầu vú đồ sộ không mảnh vải che, một tay cố giữ lấy cạp quần jeans, cố gắng ném cho Trương Dương một tia nhìn khinh khỉnh.
- Người ta thực sự còn chưa có hết mà.
- Không tin thì chính anh tự kiểm tra đi.
Cô liếc mắt nhìn Trương Dương một cái, cắn chặt răng, rồi cởi bỏ cúc quần jeans màu đen trên người mình.
Trương Dương nhìn khuôn mặt cô không có chút nước mắt nào, nhưng vẻ mặt cô thì đỏ bừng bừng, trong ánh mắt rõ ràng còn hiển hiện sự sợ hãi, trong lòng hắn run lên, nha đầu này thực sự vẫn chưa chuẩn bị được tốt.
Tuy rằng dục hỏa của hắn đã dậy thì khó nhịn, nhưng hắn cũng không muốn ép buộc người không nguyện ý làm. Huống hồ trước mắt hắn giờ đây là người con gái mà chính hắn rất mực yêu mến, hắn cũng còn nhớ rõ chính miệng cô nói lần đầu tiên trao cho hắn phải là ở một nơi trời xanh biếc, biển xanh ngát, là nơi có hải âu bay thành đàn, tuy rằng chim cánh cụt hoàng đế và gấu Bắc cực đúng là không có cách nào đặt cạnh nhau…nhưng đó chính là giấc mộng thiếu nữ của cô, Trương Dương lại không đành lòng đem giấc mộng ấy đánh nát.
Nghĩ nghĩ một hồi, hắn cầm lại chiếc áo len màu đen. Giúp cô che lại bộ ngực trần trụi, hôn lên khuôn mặt cô một nụ hôn nhẹ nhàng mà nói.
- Kiều tỷ, em yêm tâm được rồi. Chỉ cần em không đồng ý, anh sẽ không bao giờ ép buộc em nữa, được không?
Kiều Hi Nhi ngẩn người, không nghĩ tới là đến cửa ải này mà Trương Dương này còn có thể nhịn xuống được, cô hấp hé miệng, mơ hồ hơi xấu hổ, sau đó lại ngẩng mặt lên thoáng hôn nhẹ lại Trương Dương:
- Cám ơn anh, Dương tử, Kiều tỷ này cũng nguyện đáp ứng anh, cả đời này sẽ đi theo anh.
- Nói lời phải giữ lấy lời!
Trương Dương thầm nghĩ, không nghi ngờ gì nữa cô cũng rất muốn nhưng không được.
- Vâng!
Kiều Hi Nhi nghiêm túc mà gật gật đầu, sau đó thản nhiên mà lấy chiếc áo Trương Dương vừa đưa cho xuống, thoải mái mà làm lộ ra rõ ràng cặp gò bồng đào đồ sộ còn chưa từng được khia phá qua. Ngay cả vị trí trọng điểm trung tâm màu đỏ tươi của bầu ngực cô, giống như hạt đậu đỏ điểm giữa một vùng tuyết trắng xóa, cũng không còn che đậy.
- Anh cũng cởi bỏ quần áo ra đi, chúng ta cùng chụp mấy tấm hình…
Cô với tay lấy từ trên mặt bàn một cái máy ảnh.
- Em định dùng chiêu này để đối phó với cha em hay sao?
Trương Dương nhìn chằm chằm khối đại thỏ ngọc tuyết trắng trước mắt hắn, bộ phận phía dưới của hắn sớm đã cứng lên như sắt, khó có thể tự kiềm chế được, cô… cô này rõ ràng là đang dụ dỗ hắn phạm tội đây mà.
- Phòng bị trước khi cần dùng đến, cẩn tắc vô áy náy mà.
Kiều Hi Nhi cũng không phải là không có mắt, tình sâu ý xa mà liếc mắt nhìn cái chỗ kia của hắn nãy giờ đội quần lên, mặt cô đỏ bừng, hé miệng mỉm cười và cũng vẫn thoải mái mà lõa lồ bộ ngực mê người của cô cho Trương Dương nhìn, ý như: tiểu tử, cho anh thèm chết đi.
- Không được hiểu nhầm!
Kiều Hi Nhi nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Trương Dương, giống như là một bà vợ dịu dàng mới cưới từ từ cởi cái áo khoác của Trương Dương, rồi cả chiếc áo sơ mi của hắn, để lại cho hắn chỉ còn có chiếc áo chẽn giữ ấm mà thôi.
Trương Dương nhìn chằm chằm vào hai bầu vú cô không hề che đậy, đôi thỏ ngọc tuyết trắng run rẩy, thầm nghĩ, hắn mà có thể không nghĩ sai mới là lạ ấy chứ.
Kiều Hi Nhi cười xấu xa, nghiêng người một cái đúng góc bốn mươi năm độ, miệng cô chu lên, đỉnh núi tuyết trắng dính sát vào ngực Trương Dương, che gần hết phần màu hồng nhạt thấy được của núm vú cô.
- Tách! Tách!
Cô dùng máy ảnh tự chụp lấy mấy tấm hình.
Sau đó nhìn một chút, tựa hồ như hiệu quả không được vừa ý cho lắm, suy nghĩ một chút lại đưa hai tay nắm lấy thắt lưng của Trương Dương, bàn tay nhỏ bé vuốt ve phía sau lưng Trương Dương mà cởi bỏ cái áo chẽn giữ ấm còn sót lại của hắn.
- Không được hiểu lầm…
Trước lúc Trương Dương kịp nhận biết rõ ràng hành động của cô, cô lại cười duyên một cái, ghì sát bầu ngực mơn mởn của mình vào trong ngực hắn…
Trong nháy mắt một cảm giác êm dịu cùng mềm mại đến kinh người thông qua các dây thần kinh xúc giác truyền đến não bộ của Trương Dương, này… cái cảm giác loại này thật sự là rất rất kỳ diệu, giống như là ép sát da thịt vào một miếng bọt biển siêu mềm mại và cũng rất đàn hồi vậy
Trong khi giãy giụa chỉnh rồi lại chỉnh góc chụp của chiếc máy ảnh, Kiều Hi Nhi xem chừng vẫn chưa hài lòng thì khuôn ngực cô cũng càng lúc càng cọ sát, chà xát lên trên ngực hắn…
- Kiều tỷ này, em còn nói như vậy thì lời nói vừa rồi của anh xem như mất đi hiệu lực nhé…
Cổ họng Trương Dương lúc này đã khô kiệt nước, Kiều Hi Nhi nếu còn ép xuống như vậy lần nữa thì hắn mặc kệ bất cứ cái gì, tức khắc mà làm ngay cái chuyện đó đó.
- Biết rồi.
Kiều Hi Nhi liếc mắt ngắm hắn một cái, rốt cuộc thì cười thầm sau khi nhìn bức ảnh lưu lại trên màn hình, gật gật đầu nói:
- Tạm được rồi, chờ chút lát chia sẻ cho anh.
Tiếp đó cũng không thèm nhìn tới Trương Dương, ném chiếc máy ảnh lên giường rồi nhanh như chớp nắm lấy chiếc áo nâng ngực màu đen mà Trương Dương hồi nãy quăng xuống đất mặc lại đâu vào đấy.
- Đi ra ngoài, đi ra ngoài…
Sau khi mặc quần áo chỉnh tề lại, cô lập tức trở mặt, quay ngoắt thái độ… giống như là Trương Dương là tay chơi gái mà không trả tiền vậy.
Trương Dương một hồi không nói được câu gì, sớm biết thế này hắn không thèm nói mấy câu mạnh miệng như vừa nãy nữa, cái gì mà nhất định đợi đến khi tìm được nơi có biển trời xanh biếc, một đàn hải âu…, vừa rồi nên thẳng tay mà đè cô xuống mới phải.
- Cốc cốc!
Hướng về phía cửa phòng, Trương Dương nhìn chiếc cửa vẫn đóng chặt lại thêm trên thân không còn một manh áo mới tỉnh ngộ lại, rõ ràng là hắn bị nha đầu này đùa cho một trận.
***Nhà ăn tầng một
- Đáng đời.
Nhìn thấy bộ dạng bi thảm của Trương Dương từ từ ngồi xuống đối diện trước mặt Hứa Đan Lộ với cái vẻ mặt không chút đồng cảm mà ngược lại là vui vẻ khi hắn gặp họa, cô cười vui nói:
- Em đoán không sai thì anh hôm nay hơn phân nửa là không làm được chuyện gì phải không?
- Hư, em nói nhỏ giọng chút chút có được không? Chị Vương còn đang ở đây…
Trương Dương nghiêng đầu nhìn nhìn cô giúp việc họ Vương đang bận rộn qua lại trong bếp, đây có phải là chuyện mà không cần biết ai cũng nói ra được đâu.
Hứa Đan Lộ hé miệng cười, nguýt hắn một cái, vươn tay qua phía dưới quá cái bàn, bẹo Trương Dương một chút:
- Được rồi, thế thì để cô vợ Lộ Lộ này hầu hạ anh vậy nhé.
- Hì hì, thế mới là cô vợ tốt chứ!
Trương Dương nhìn cô, nhịn không được mà vươn tay đến gần cô, lúc này Lộ Lộ đang mặc một chiếc váy ngắn hơn nữa cũng không có đeo tất chân, cho nên hắn dễ dàng đụng chạm tới bên trong, một vùng da nhẵn bóng trắng mịn không gì sánh được theo cảm giác đưa đến.
Hứa Đan Lộ cảm thấy phía dưới chợt lạnh, không khỏi là theo bản năng mà đem hai chân kẹp lại, xấu hổ buồn bực nói:
- Lạnh chết, đồ xấu xa… Nói cho anh chuyện đứng đắn đây.
- Trần Thiên Hùng mới vừa rồi vừa gọi điện thoại tới.
Hứa Đan Lộ tiếp tục bổ sung.
- Hắn nói hắn gọi điện thoại qua cho anh, nhưng mà điện thoại anh tắt máy.
Trương Dương vừa rồi cho rằng đích thực có thể cùng Kiều Hi Nhi “phong hoa tuyết nguyệt” một hồi, cho nên không muốn bị làm phiền mà tắt điện thoại đi. Giờ nghe Hứa Đan Lộ nói là Trần Thiên Hùng có gọi điện thoại tới, vậy chắc là có chuyện gì trọng yếu rồi.
Hắn nhíu mày, buộc lòng phải luyến tiếc mà rút tay từ giữa hai chân cô trở về:
- Hắn nói có chuyện gì không?
Trên lầu, Kiều Hi Nhi sau khi đã ăn mặc ngay ngắn lại đã xuất hiện ở cuối cầu thang, Hứa Đan Lộ liếc mắt nhìn cô, nhẹ giọng mà nói:
- Kiều tỷ tỷ, cha của chị đi tìm Trần Thiên Hùng, nói là hỏi thăm chuyện của chị đấy.
Tuy rằng còn chưa có nhìn thấy hai khối tiểu cây nho khiến người ta phát cuồng, nhưng cũng đã ẩn ẩn hiện hiện có thể thấy được đường viền hồng hào xung quanh nó…
Trương Dương nuốt một hơi nước miếng, làm những động tác mà bất luận là người đàn ông bình thường nào cũng làm, tiến đến phía giường, đúng lúc chiếc áo len còn đang vướng lại ở khuỷu tay cánh tay của cô thì hắn túm lấy, làm cho cô không cách nào nhúc nhích được nữa.
Bị chiếc áo len màu đen che khuất tầm nhìn, Kiều Hi Nhi sợ hãi mà kêu lên một tiếng:
- Muốn chết à…
Lời cô còn chưa dứt liền cảm thấy khuôn ngực mình chợt lạnh, hai mảnh Tiểu diệp tử che ngực nàng giờ đã không cánh mà bay…
- Tiểu tử thối, chỉ chụp lấy cái ảnh mà thôi. Anh dám cởi bỏ y phục của em… ô…ô…
Cũng không biết là cô khóc thật hay khóc giả, cô dồn hết sức lực co rụt thân mình lại, ngồi xổm trên giường, một tay cố gắng che chắn lấy hai bầu vú đồ sộ không mảnh vải che, một tay cố giữ lấy cạp quần jeans, cố gắng ném cho Trương Dương một tia nhìn khinh khỉnh.
- Người ta thực sự còn chưa có hết mà.
- Không tin thì chính anh tự kiểm tra đi.
Cô liếc mắt nhìn Trương Dương một cái, cắn chặt răng, rồi cởi bỏ cúc quần jeans màu đen trên người mình.
Trương Dương nhìn khuôn mặt cô không có chút nước mắt nào, nhưng vẻ mặt cô thì đỏ bừng bừng, trong ánh mắt rõ ràng còn hiển hiện sự sợ hãi, trong lòng hắn run lên, nha đầu này thực sự vẫn chưa chuẩn bị được tốt.
Tuy rằng dục hỏa của hắn đã dậy thì khó nhịn, nhưng hắn cũng không muốn ép buộc người không nguyện ý làm. Huống hồ trước mắt hắn giờ đây là người con gái mà chính hắn rất mực yêu mến, hắn cũng còn nhớ rõ chính miệng cô nói lần đầu tiên trao cho hắn phải là ở một nơi trời xanh biếc, biển xanh ngát, là nơi có hải âu bay thành đàn, tuy rằng chim cánh cụt hoàng đế và gấu Bắc cực đúng là không có cách nào đặt cạnh nhau…nhưng đó chính là giấc mộng thiếu nữ của cô, Trương Dương lại không đành lòng đem giấc mộng ấy đánh nát.
Nghĩ nghĩ một hồi, hắn cầm lại chiếc áo len màu đen. Giúp cô che lại bộ ngực trần trụi, hôn lên khuôn mặt cô một nụ hôn nhẹ nhàng mà nói.
- Kiều tỷ, em yêm tâm được rồi. Chỉ cần em không đồng ý, anh sẽ không bao giờ ép buộc em nữa, được không?
Kiều Hi Nhi ngẩn người, không nghĩ tới là đến cửa ải này mà Trương Dương này còn có thể nhịn xuống được, cô hấp hé miệng, mơ hồ hơi xấu hổ, sau đó lại ngẩng mặt lên thoáng hôn nhẹ lại Trương Dương:
- Cám ơn anh, Dương tử, Kiều tỷ này cũng nguyện đáp ứng anh, cả đời này sẽ đi theo anh.
- Nói lời phải giữ lấy lời!
Trương Dương thầm nghĩ, không nghi ngờ gì nữa cô cũng rất muốn nhưng không được.
- Vâng!
Kiều Hi Nhi nghiêm túc mà gật gật đầu, sau đó thản nhiên mà lấy chiếc áo Trương Dương vừa đưa cho xuống, thoải mái mà làm lộ ra rõ ràng cặp gò bồng đào đồ sộ còn chưa từng được khia phá qua. Ngay cả vị trí trọng điểm trung tâm màu đỏ tươi của bầu ngực cô, giống như hạt đậu đỏ điểm giữa một vùng tuyết trắng xóa, cũng không còn che đậy.
- Anh cũng cởi bỏ quần áo ra đi, chúng ta cùng chụp mấy tấm hình…
Cô với tay lấy từ trên mặt bàn một cái máy ảnh.
- Em định dùng chiêu này để đối phó với cha em hay sao?
Trương Dương nhìn chằm chằm khối đại thỏ ngọc tuyết trắng trước mắt hắn, bộ phận phía dưới của hắn sớm đã cứng lên như sắt, khó có thể tự kiềm chế được, cô… cô này rõ ràng là đang dụ dỗ hắn phạm tội đây mà.
- Phòng bị trước khi cần dùng đến, cẩn tắc vô áy náy mà.
Kiều Hi Nhi cũng không phải là không có mắt, tình sâu ý xa mà liếc mắt nhìn cái chỗ kia của hắn nãy giờ đội quần lên, mặt cô đỏ bừng, hé miệng mỉm cười và cũng vẫn thoải mái mà lõa lồ bộ ngực mê người của cô cho Trương Dương nhìn, ý như: tiểu tử, cho anh thèm chết đi.
- Không được hiểu nhầm!
Kiều Hi Nhi nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Trương Dương, giống như là một bà vợ dịu dàng mới cưới từ từ cởi cái áo khoác của Trương Dương, rồi cả chiếc áo sơ mi của hắn, để lại cho hắn chỉ còn có chiếc áo chẽn giữ ấm mà thôi.
Trương Dương nhìn chằm chằm vào hai bầu vú cô không hề che đậy, đôi thỏ ngọc tuyết trắng run rẩy, thầm nghĩ, hắn mà có thể không nghĩ sai mới là lạ ấy chứ.
Kiều Hi Nhi cười xấu xa, nghiêng người một cái đúng góc bốn mươi năm độ, miệng cô chu lên, đỉnh núi tuyết trắng dính sát vào ngực Trương Dương, che gần hết phần màu hồng nhạt thấy được của núm vú cô.
- Tách! Tách!
Cô dùng máy ảnh tự chụp lấy mấy tấm hình.
Sau đó nhìn một chút, tựa hồ như hiệu quả không được vừa ý cho lắm, suy nghĩ một chút lại đưa hai tay nắm lấy thắt lưng của Trương Dương, bàn tay nhỏ bé vuốt ve phía sau lưng Trương Dương mà cởi bỏ cái áo chẽn giữ ấm còn sót lại của hắn.
- Không được hiểu lầm…
Trước lúc Trương Dương kịp nhận biết rõ ràng hành động của cô, cô lại cười duyên một cái, ghì sát bầu ngực mơn mởn của mình vào trong ngực hắn…
Trong nháy mắt một cảm giác êm dịu cùng mềm mại đến kinh người thông qua các dây thần kinh xúc giác truyền đến não bộ của Trương Dương, này… cái cảm giác loại này thật sự là rất rất kỳ diệu, giống như là ép sát da thịt vào một miếng bọt biển siêu mềm mại và cũng rất đàn hồi vậy
Trong khi giãy giụa chỉnh rồi lại chỉnh góc chụp của chiếc máy ảnh, Kiều Hi Nhi xem chừng vẫn chưa hài lòng thì khuôn ngực cô cũng càng lúc càng cọ sát, chà xát lên trên ngực hắn…
- Kiều tỷ này, em còn nói như vậy thì lời nói vừa rồi của anh xem như mất đi hiệu lực nhé…
Cổ họng Trương Dương lúc này đã khô kiệt nước, Kiều Hi Nhi nếu còn ép xuống như vậy lần nữa thì hắn mặc kệ bất cứ cái gì, tức khắc mà làm ngay cái chuyện đó đó.
- Biết rồi.
Kiều Hi Nhi liếc mắt ngắm hắn một cái, rốt cuộc thì cười thầm sau khi nhìn bức ảnh lưu lại trên màn hình, gật gật đầu nói:
- Tạm được rồi, chờ chút lát chia sẻ cho anh.
Tiếp đó cũng không thèm nhìn tới Trương Dương, ném chiếc máy ảnh lên giường rồi nhanh như chớp nắm lấy chiếc áo nâng ngực màu đen mà Trương Dương hồi nãy quăng xuống đất mặc lại đâu vào đấy.
- Đi ra ngoài, đi ra ngoài…
Sau khi mặc quần áo chỉnh tề lại, cô lập tức trở mặt, quay ngoắt thái độ… giống như là Trương Dương là tay chơi gái mà không trả tiền vậy.
Trương Dương một hồi không nói được câu gì, sớm biết thế này hắn không thèm nói mấy câu mạnh miệng như vừa nãy nữa, cái gì mà nhất định đợi đến khi tìm được nơi có biển trời xanh biếc, một đàn hải âu…, vừa rồi nên thẳng tay mà đè cô xuống mới phải.
- Cốc cốc!
Hướng về phía cửa phòng, Trương Dương nhìn chiếc cửa vẫn đóng chặt lại thêm trên thân không còn một manh áo mới tỉnh ngộ lại, rõ ràng là hắn bị nha đầu này đùa cho một trận.
***Nhà ăn tầng một
- Đáng đời.
Nhìn thấy bộ dạng bi thảm của Trương Dương từ từ ngồi xuống đối diện trước mặt Hứa Đan Lộ với cái vẻ mặt không chút đồng cảm mà ngược lại là vui vẻ khi hắn gặp họa, cô cười vui nói:
- Em đoán không sai thì anh hôm nay hơn phân nửa là không làm được chuyện gì phải không?
- Hư, em nói nhỏ giọng chút chút có được không? Chị Vương còn đang ở đây…
Trương Dương nghiêng đầu nhìn nhìn cô giúp việc họ Vương đang bận rộn qua lại trong bếp, đây có phải là chuyện mà không cần biết ai cũng nói ra được đâu.
Hứa Đan Lộ hé miệng cười, nguýt hắn một cái, vươn tay qua phía dưới quá cái bàn, bẹo Trương Dương một chút:
- Được rồi, thế thì để cô vợ Lộ Lộ này hầu hạ anh vậy nhé.
- Hì hì, thế mới là cô vợ tốt chứ!
Trương Dương nhìn cô, nhịn không được mà vươn tay đến gần cô, lúc này Lộ Lộ đang mặc một chiếc váy ngắn hơn nữa cũng không có đeo tất chân, cho nên hắn dễ dàng đụng chạm tới bên trong, một vùng da nhẵn bóng trắng mịn không gì sánh được theo cảm giác đưa đến.
Hứa Đan Lộ cảm thấy phía dưới chợt lạnh, không khỏi là theo bản năng mà đem hai chân kẹp lại, xấu hổ buồn bực nói:
- Lạnh chết, đồ xấu xa… Nói cho anh chuyện đứng đắn đây.
- Trần Thiên Hùng mới vừa rồi vừa gọi điện thoại tới.
Hứa Đan Lộ tiếp tục bổ sung.
- Hắn nói hắn gọi điện thoại qua cho anh, nhưng mà điện thoại anh tắt máy.
Trương Dương vừa rồi cho rằng đích thực có thể cùng Kiều Hi Nhi “phong hoa tuyết nguyệt” một hồi, cho nên không muốn bị làm phiền mà tắt điện thoại đi. Giờ nghe Hứa Đan Lộ nói là Trần Thiên Hùng có gọi điện thoại tới, vậy chắc là có chuyện gì trọng yếu rồi.
Hắn nhíu mày, buộc lòng phải luyến tiếc mà rút tay từ giữa hai chân cô trở về:
- Hắn nói có chuyện gì không?
Trên lầu, Kiều Hi Nhi sau khi đã ăn mặc ngay ngắn lại đã xuất hiện ở cuối cầu thang, Hứa Đan Lộ liếc mắt nhìn cô, nhẹ giọng mà nói:
- Kiều tỷ tỷ, cha của chị đi tìm Trần Thiên Hùng, nói là hỏi thăm chuyện của chị đấy.
/292
|